Chung Cực Giáo Sư

Chương 31: Nhất thư, nhì họa, tam sáp, tứ tiễn, ngũ công tượng!




Sáng sơm, trời còn tờ mờ sương.
- Chìa tay không thấy tay, chạm tay không thấy tay.
Mấy đầu ngón chân của Phương Viêm vẫn hoạt động bình thường, nhanh chóng khoa tay múa chân thành một vòng tròn.
- Thành tại bên trong, hiện ra bên ngoài, thiên biến vạn hóa đến vô tận, hỏa hầu đã sớm thuần thanh.
- Thần Mục Mục, bề ngoài lo sợ không yên. Khí tượng hồ đồ tinh khiết lo linh cụ, một lòng Vạn Tượng bao hàm ngũ uẩn.
Bề ngoài vòng tròn, nhìn lại thì không giống cho lắm, chỉ có thể coi như một đường thẳng.
- Dù cho cho hắn nghiêng bốn phương tám hướng khiến cho khó ai mà lại gần được, dù thỉnh thoảng đột nhiên nghiêng qua nghiêng lại
- Phương Viêm ----
Tương Khâm mặc một bộ đồng phục màu xanh, tết tóc đuôi ngựa, lộ ra vẻ mặt thanh tú cười hì hì đứng một bên.
Cô bé này giống như có hai lớp mặt nạ vậy, đêm qua còn son phấn quậy phá ở quán bar, vậy mà giờ trở lại bộ dáng tuổi muội nhà bên đáng yêu quen thuộc.
- Gọi một tiếng thầy coi
- Thầy Phương Viêm
Tương Khâm nhìn Phương Viêm khua tay khua chân, nói:
- Thầy là cao thủ Thái Cực thật à?
- Có bao giờ thầy nói dối chưa?
- Anh vừa mở miệng ra đã nói dối rồi.
Tương Khâm bĩu môi nói.
Anh không phải nói anh là thầy giáo sao? Không phải anh dạy toán học sao?
- Thái Cực tập trung vào hư hư ảo ảo, không thể cho đối thủ nhìn thấu được lai lịch của mình.
Phương Viêm hùng hồ giải thích.
- Em tới đây làm gì?
- Quay lại lấy cặp sách
Tương Khâm nói. Đêm qua cô nói là cùng Phương Viêm học bổ túc, kỳ thật hai người lại lén lút chạy ra ngoài.
- Nằm ở hộc tủ trên phòng thầy.
Phương Viêm dừng tập lại, lau mặt bằng cách khăn đã sớm để bên cạnh.
Tương Khâm giơ cổ tay trước mặt Phương Viêm quơ quơ, nói:
Bảy giờ rồi, anh còn chưa đi dạy sao?
- Đi dạy?
Phương Viêm sửng sốt một chút, vừa cười vừa nói:
- Em đi trước đi, thầy còn phải tắm nữa.
- Vậy không phải là trễ giờ rồi sao?
- Hai tiết đầu thầy không có lớp.
Phương Viêm nói. Hắn không có mặt mũi nào mà nói cho người khác biết bản thân mình mới lên lớp hai ngày đã bị đuổi việc rồi. Nói như vậy, không chừng Lý tẩu sẽ không nấu ăn cho hắn ăn nữa.
- Vậy thôi em đi trước, bye bye.
Tương Khâm khoát tay Phương Viêm nói.
- Tối về sớm một chút.
- Đi bar nữa sao?
-
- Học bổ túc.
Tương Khâm trợn mắt nói.
- Thầy coi người ta là tửu quỷ sao?
- Vậy là tốt rồi.
Phương Viêm vừa cười vừa nói. Xem ra chuyện hôm qua đã làm cho tiểu nha đầu này nghĩ lại.
Thế giới bên ngoài xa hoa trụy lạc lại náo nhiệt như vậy, thực sự ẩn chứa đầy yêu ma quỷ quái. Đối với mấy đứa nhóc còn tuổi vị thành niên khó mà phòng bị được,
Nhìn Tương Khâm hoạt bát bước đi, Phương Viêm cũng trở về phòng mình.
Sau khi tắm rửa xong, thấy trên điện thoại còn hai cuộc gọi chưa nghe.
Một là Trình Kinh từ văn phòng chủ nhiệm, một là số lạ.
Phương Viêm không để ý đến số máy lạ, mà trực tiếp gọi lại cho Trịnh Kinh.
Cuộc gọi vừa mới được kết nối, hắn đã nhanh chóng tắt máy。
Trong phút chốc, điện thoại của Phương Viêm lại vang lên.
- Trịnh chủ nhiệm, thật là xấu hổ quá
Phương Viêm cười ha hả xin lỗi.
- Tôi không để ý bấm nhằm nút tắt rồi, đang chuẩn bị gọi lại cho anh đây.
- Phương Viêm, thầy tới trường học một chuyến, hiệu trưởng muốn gặp thầy.
Trịnh Kinh lãnh đạm nói.
- Tôi không phải bị sa thải rồi sao?
Phương Viêm hỏi.
- Đây là chuyện mọi người đều biết, thầy không cần nhắc lại đâu.
Trinh Kinh nói.
- ….
Phương Viêm không ngờ, gia hỏa này cũng thật độc mồm, nói chuyện không có chút ôn hòa. Có phải là thầy giáo hay không đấy?
- Phương Viêm bước đến phòng hiệu trưởng, đừng bên ngoài không phải là phó chủ nhiệm Trịnh Kinh, mà là một cô thư ký nhỏ nhắn chờ đợi Phương Viêm ở trước cửa.
Thầy Phương Viêm bước tới, thư ký đứng lên nói:
- Thầy Phương, Lục hiệu trưởng đang ở trong phòng làm việc chờ thầy.Dặn dò thầy đến thì cứ trực tiếp vào đi.
- Cám ơn cô.
Phương Viêm cảm tạ thư ký.
Không cần khách khí.
Thư ký khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi ửng đỏ, vừa cười vừa nói.
Trong lòng nghĩ thầm, vị thầy giáo mới tới này đúng là chuyên gia gây chuyện mà, nhưng mà cũng đẹp trai quá đi. Còn trẻ tuổi nữa, so với các thầy giáo khác đích thực trẻ hơn nhiều, tuy rằng công tác của hắn không ổn định, nhưng mà cũng miễn cưỡng xứng với bản thân mình chứ.
- Phương Viêm gõ cửa phòng làm việc của Lục Hiệu Trưởng, nghe được hai tiếng mời vào từ bên trong, mới đầy cửa đi vào.
- Lục Triêu Ca đứng ở bên cửa sổ, đưa lưng về phía Phương Viêm, đang khom lưng cắt bỏ một chậu hoa. Thân hình của hiệu trưởng cong lả lướt, bờ mông vểnh lên đầy dặn, đứng từ bên cạnh mà nhìn xem, bầu ngực nặng trĩu, thoạt nhìn rất nguy nga đồ sộ.
Cô mặt một bộ đồng phục màu đen được thiết kế tinh xảo, che giấu một chút vẻ nóng bỏng từ dáng vóc, thực sự tăng thêm cho cô không ít vẻ đẹp.
Thầy quấn ảo của Lục Triêu Ca, Phương Viêm không khỏi nhớ lại một câu chuyện cười: Người vợ hỏi chồng mình, ông xã, em mặt đồ gì là xinh nhất? Người chồng trả lòi, em hả? đầu tiên em phải xinh đẹp đã.
Người đẹp như Lục Triêu Ca, thì mặt quần áo hay không đâu có quan trọng.
Phương Viêm bước tới, nói: Ơ, hiệu trường Lục đổi sở thích rồi à, gần đây bắt đầu lên tới chậu cảnh sao?
Tôi muốn tĩnh tâm, trong trạng thái tinh thần tốt nhất mà hoàn thành tác phẩm này. Phải làm liền một mạch thì mới có thể bày ra một vẻ hài hòa xinh đẹp của nó được. Lục Triêu Ca không bài xích Phương Viêm xen vào chuyện cắm hoa. Bởi vì rất khó để cô tìm được một người yêu thích việc cắm hoa, hơn nữa đối phương còn lại một cao thủ.
- Chậu hoa không cần phải chăm chút kĩ vậy, hôm nay làm không xong thì ngày mai làm tiếp, chỉ cần trong lòng phát họa mô hình đại khái là được rồi
- Người châu Á có câu ngạn ngữ - phần gốc quyết định tư duy
Bởi vì hiệu trưởng thích việc cắm hoa, liền từ đó mà không để tâm đến chậu hoa. Kỳ thật chậu hoa cũng giống như cắm hoa vậy, cũng cần thả hồn vào đó.Mỗi cái chậu cũng có sinh mệnh, cũng có thể dùng dáng dấp hoàn mỹ nhất của nó mà biểu hiện hình thức hay là hiệu quả mà ta muốn.
Phương Viêm nói.
- Nhất thư, nhì họa, tam sáp, tứ tiễn, ngũ công tượng, mỗi cái đến mực tận cùng đều là nghệ thuật.
Lục Triêu Ca trầm ngâm thật lâu, mới gật đầu nói:
Thầy nói rất đúng, trong lòng tôi vẫn còn thành kiến.
- Lục hiệu trưởng sáng suốt uyên bác học vấn lại sâu dày, hơn nữa còn khiêm nhường như vậy, tôi còn kém xa.
Phương Viêm ca ngợi tự đáy lòng.
- Nghe thầy khen như vậy, tôi chẳng thấy cao hứng chút nào.
Lục Tiêu Ca nói.
Cô kéo cái bệ đặt ở cửa số, gỡ bao tay trên bàn tay xuống, quay người bước về phía bàn làm việc.
- Lục hiệu trưởng à, cô tìm tôi là muốn tổng kết tiền lương sao? Tôi đã nói rồi, trường Chu Tước nổi danh như vậy, làm sao quan tâm đến mấy chục bạc lẻ của tôi cơ chứ?
- ------Tiền lương phải đến 15 mỗi tháng mới phát.
Lục Triêu Ca nói.
Phương Viêm xòe tay đếm, khó xử nói:
- Ai chà, muốn cạn lương thực rồi.
- Cái gì?
Lục Triêu Ca hỏi.
- Tôi nói tôi sắp hết tiền ăn cơm rồi.
Phương Viêm kể khổ.
- Vì mưu sinh, hiện tại tôi phải dạy bổ túc cho người ta này.
Lục Triêu Ca ngạc nhiên nhìn về phía Phương Viêm, nói:
Thoạt nhìn không giống nha.
Cô thật sự không tưởng tượng được, người như Phương Viêm làm sao không có tiền được?
- Chuyện này tôi nói dối cô làm gì?
Phương Viêm cười khổ.
- Lục hiệu trưởng à, cô biết không, hiện tại rất khó mà tìm việc đấy, đồ dạc lại đắt đỏ, tiền thuê nhạc điện nước các loại đều tốn tiền? Ăn uống không phải tốn tiền sao? Ngay cả thuê người ta đánh giày giá ba khối, tôi trả giá hai khối còn không chịu, cuối cùng đành trả 2 khối rưỡi.
- Đàn ông ai mà không muốn thể hiện mình giàu có xa xỉ trước mặt phự nữ? Tôi cũng muốn nói cho cô biết hôm nay tôi tới đây bằng một chiếc Bently đời mới chứ không phải phương tiện công cộng, tôi cũng muốn nói cho cô biết đêm qua tôi ăn bò bít tết với gan ngỗng, gan ngỗng thì quá dai làm tôi khó nuốt. Tôi là đàn ông đứng trước mặt cô gái xinh đẹp, tại sao tôi lại không làm vậy? Túi không có tiền, nói dối chẳng khác nào lừa gạt.
- Hiệu trưởng Lục, cho tôi mượn ít tiền được không?
- Phương Viêm ngượng ngùng mà nhìn Lục Triêu Ca, nói:
Đợi khi nào có lương tôi nhất định sẽ ưu tiên trả cho cô đầu tiên.
Lục Triêu Ca có chút bạo phát. Cái tên gia hỏa này, có phút giây nào hắn coi mình là sếp không vậy.
Thấy cô ta trầm mặc không đáp, Phương Viêm cho rằng cô không muốn, nên nói:
Lục hiệu trưởng, cô không cần lo tôi không trả, tôi lấy nhân phẩm của mình ra cam đoan, tiền lương của tôi nhất định còn. Đúng rồi, tôi có thể ghi cho cô giấy nợ nha
- Bao nhiêu?
Lục Triêu Ca hỏi. Cô cảm giác mình nhất định điên rồi, tại sao lại đàm luận chuyện này với hắn chứ.
Ba vạn năm -----
Phương Viêm thấy sắc mặt Lục Triêu Ca có chút sai sai, tranh thủ thời gian đổi giọng, nói:
Ba nghìn lăm cũng được.
Lục Trieu Ca lấy từ trong ngăn kéo ra một cái túi bên trong cái tui lấy ra một ví tiền, từ trong ví tiền lại lấy ra một chồng tiền mặt, nói:
Chỉ có nhiều đây thôi.
- Phương Viêm cần xấp tiền đếm đếm, vui vẻ nói:
Ba nghìn sáu, đúng là không ít. Đầu năm nay, chỉ có kẻ ngốc mới cầm nhiều tiền mặt trong ví vậy, để tôi ghi giấy nợ cho cô.
- Không cần.
Lục Triêu Ca khoát tay. Cô không muốn dây dưa vấn đề này, liền chấm dứt
Trừ vào tiền lương là được rồi.
- Được rồi.
Phương Viêm gật đầu liên tục, cười ha hả, cầm tiền bỏ vào túi mình.
- Lục hiệu trưởng, tôi về tước đây.
- Về đâu?
Lục Triêu Ca hỏi.
- Có việc?
Lục Triêu Ca ngẩn đầu nhìn Phương Viêm nói:
- Hôm nay thầy con hai tiết nữa mà.
- Tôi không bị đuổi việc sao?
Phương Viêm kinh hỉ ngẩng đầu nhìn Lục Triêu Ca, cao hứng hỏi:
Tôi không bị đuổi việc?
- Không.
- Cô cũng không đi?
- Không đi
- Kỳ thật thầy có thể đi.
Phương Viêm nói.Nếu Lục Triêu Ca rời khởi Chu Tước, thì tiền mượn vừa rồi hắn không cần trả lại.
- Cái gì?
Lục Triêu Ca nhíu mày.
- Cô đừng hiểu lầm.
Phương Viên vội giải thích.
Lục hiệu trưởng và tôi không giống nhau, tôi là không tìm được việc làm, còn cô là bị nơi khác mời gọi. Nhân tài như cô, thì đi đâu cũng có thể, thể hiện tài hoa của mình mà, không nên vì một thầy giao nho nhỏ mà miễn cưỡng bản thân. Cô cho rằng tôi nói như vậy là hy vọng cô đi rồi tôi không cần trả nợ sao? Cô quá coi thường tôi rồi đấy. Tôi sọ bởi vì Phương Viêm tôi mà liên lụy tới tiền đồ của cô.
- Phương Viêm.
- Ôi
- Thứ nhất, tôi không phải vì thầy mà ở lại.
- Tôi hiểu.
Phương Viêm nói. Bản chất của nữ nhân là lời nói cùng suy nghĩ không giống nhau mà, mấy câu này ai nói nhỉ?
- Thứ hai, cho dù ở Chu Tước thì tôi cũng có thể phát triển tài năng của mình.
- Tôi cũng không hoài nghi chuyện này.
- Thứ ba, về sau phải phối hợp làm việc với tôi.
- Nhất định nhất định. Tôi là người của cô, cô biết rồi mà.
Phương Viêm liên tục gật đầu.
- Lục hiệu trưởng, vì sao trường học lại không muốn tôi đi? Cô nói đỡ dùm tôi sao?
Lục Triêu Ca liếc nhìn Phương Viêm thật sâu, nói:
Cám ơn học sinh của thấy đi.
- Học sinh?
Vẻ mặt Phương Viêm tràn đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ không phải Lục Triêu Ca hỗ trợ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.