Một bạt tay này quá đột ngột, cũng quá khó hiểu.
Tô Hạ hoàn toàn ngây ra, không rõ bản thân sao lại gặp tai bay vạ gió thế này.
Cho tới nay, cô luôn giữ khoảng cách tương đối xa với vị Nữ Thần Chu Tước - Tần Ỷ Thiên - này.
Danh khí của Tần Ỷ Thiên quá lớn, nhưng cô lại rất ít xuất hiện trước mặt công chúng, càng không tham gia các hoạt động trong trường. Tuy Tô Hạ nổi tiếng không bằng Tần Ỷ Thiên, nhưng tần suất xuất hiện của cô tương đối nhiều, hầu hết các học sinh đều biết cô.
Một vài người bạn của Tô Hạ còn cho rằng cô mới thật sự là Nữ Thần Chu Tước, Tô Hạ cũng nghĩ như vậy, phụ nữ xinh đẹp luôn có thể tìm thấy khuyết điểm của một người phụ nữ xinh đẹp khác.
Chẳng lẽ bởi vì cô có ý nghĩ này, cho nên Tần Ỷ Thiên mới tìm tới tát cô?
Thế nhưng, cho tới bây giờ cô chưa từng nói với ai cả, sao cô ấy biết được?
Tô Hạ có làn da trắng nõn, bị Tần Ỷ Thiên tát một cái, trên gương mặt lập tức xuất hiện một dấu bàn tay màu đỏ tím.
Tô Hạ há miệng muốn hỏi vì sao, tôi không chọc cô, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?
Thế nhưng lời đến bên miệng lại không cách nào thốt ra được.
Đám bạn của Tô Hạ chứng kiến cô bị đánh liên vội chạy đến muốn giải vây.
Ngay lúc đó, Tần Ỷ Thiên ngẩng đầu liếc nhìn bọn họ.
Chạm phải ánh mắt uy hiếp của cô, mấy nữ sinh đồng loạt dừng bước.
Bốp…
Tần Ỷ Thiên lại tát một cái vào mặt Tô Hạ.
Bốp…
Đây là cái tát thứ ba.
- Cút! - Tần Ỷ Thiên quát.
Tô Hạ đứng nguyên tại chỗ, hai mắt đăm đăm nhìn Tần Ỷ Thiên, bộ dạng muốn nhào tới liều mạng một phen.
Đánh xong ba bạt tay, Tần Ỷ Thiên xem Tô Hạ như người vô hình, nhét tai nghe vừa tháo ra vào tai, hết sức chuyên chú hưởng thụ âm nhạc cùng làn gió thu man mát trên sân trường.
Thật lâu, hốc mắt Tô Hạ đỏ lên, từng giọt nước mắt to tròn chảy xuống.
Xoay người sang chỗ khác, chạy ngược về đường cũ.
Đám chị em thân thiết nhìn thấy Tô Hạ bỏ chạy, liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vã chạy theo sau cô ta.
Từ đầu đến cuối, không có ai quát tháo Tần Ỷ Thiên một câu, càng không có ai dám xông lên bênh vực kẻ yếu. Bọn họ thấy được là Tần Ỷ Thiên, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn cô mà thôi.
Luôn luôn là như vậy, Tần Ỷ Thiên cùng bọn họ ở hai thế giới khác biệt.
Đường Thành đi đến bên cạnh Tần Ỷ Thiên ngồi xuống, vừa cười vừa nói:
- Nào có người như cậu? Đánh người ta cũng cần có lý do chứ? Ba bạt tay này của cậu… Sợ rằng cô ta cũng không biết vì sao bị đánh?
Tần Ỷ Thiên liếc nhìn Đường Thành, nhưng cũng không lấy tai nghe xuống, nói:
- Cô ta sẽ cẩn thận suy nghĩ. Hiện tại không rõ. Sau này sẽ rõ.
Đối với lời đồn đãi có liên quan đến Phương Viêm cùng Tô Hạ, Tần Ỷ Thiên ngay cả nhếch mép một cái cũng không có.
Vu oan!
Không đáng để gọi là vu oan!
- Ngay cả một câu cũng không chịu nói với cô ta? Cậu thật đúng là keo kiệt.
- Tâm địa cô ta quá bẩn. - Tần Ỷ Thiên thản nhiên nói.
Đường Thành nhếch môi nở nụ cười, nói:
- Trịnh Quốc Đống cùng Lý Dương thật đúng là ngu xuẩn, cho rằng dùng phương pháp hạ lưu như vậy là có thể xử lý Phương Viêm… Bọn họ coi Phương Viêm là Chu Kiên à? Một Phương Viêm có thể gánh được 100 Chu Kiên đấy.
Tần Ỷ Thiên rất không hài lòng liếc nhìn Đường Thành.
- Một ngàn.
Tần Ỷ Thiên vẫn không hài lòng.
- Một vạn.
- Phương Viêm chính là Phương Viêm. - Tần Ỷ Thiên nói.
- Được rồi, Phương Viêm chính là Phương Viêm. - Đường Thành ngả người nằm dài trên bật thang, học theo bộ dạng phơi nắng của Tần Ỷ Thiên. - Tần Ỷ Thiên, nhìn cậu cứ như Fans cứng vì thần tượng của mình giành quyền lợi vậy đó… Đứng sau chuyện này… Cốt lõi vẫn là bọn Trịnh Quốc Đống cùng Lý Dương muốn đuổi Phương Viêm đi, chẳng lẽ cậu cũng định qua đánh cho bọn họ mấy bạt tay? Nếu cậu thật sự muốn làm như vậy, nhất định phải gọi mình đấy, mình cũng muốn đi xem náo nhiệt.
- Chuyện của đàn ông, có lẽ nên để đàn ông giải quyết. - Tần Ỷ Thiên nói. - Mình nghĩ anh ấy nhất định không thể đi đánh một nữ sinh, cho nên mình làm thay.
Đường Thành có chút đứng ngồi không yên, hai mắt hắn sáng quắc nhìn một bên mặt gần như hoàn mỹ của Tần Ỷ Thiên, làn da trắng nõn trở nên trong suốt dưới ánh mặt trời, ở khoảng cách gần như vậy, hắn thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ nhàn nhạt trên mặt cô. Trái tim Đường Thành đập bang bang, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì giọng điệu bình tĩnh, nói:
- Tần Ỷ Thiên, cậu không thật sự thích thầy Phương đó chứ?
Con ngươi xinh đẹp của Tần Ỷ Thiên thoáng qua nét cười, nhìn Đường Thành nói:
- Cậu cố ý chỉ ra thân phận của anh ấy à? Muốn làm tăng thêm lực cản cho chúng tôi?
- Mình hi vọng cậu có thể tỉnh táo một chút. Phương Viêm là thầy, chúng ta là trò… Thầy trò là không thể nào.
- Sao cậu biết không có khả năng? - Tần Ỷ Thiên hỏi lại.
- …
Điểm này quả thật Đường Thành không có biện pháp cam đoan. Hắn hiểu rõ Tần Ỷ Thiên, với tính cách của cô, nếu đã quyết định một việc gì, sợ là thật khó thay đổi.
- Cậu xem, ngay cả cậu cũng tin tưởng sau này chúng tôi sẽ ở cạnh nhau. - Tần Ỷ Thiên mỉm cười nói.
- Mình không tin. - Giọng Đường Thành vô cùng kiên định. - Cho tới bây giờ mình đều không tin hai người sẽ ở cạnh nhau… Mình chỉ tin hai chúng ta sẽ bên nhau. Chỉ có hai chúng ta mới là thích hợp nhất. Tần Ỷ Thiên, mình thích cậu. Chẳng lẽ một chút cảm giác cậu cũng không có sao?
- Thế nhưng mà… Mình không thích cậu! - Tần Ỷ Thiên lạnh nhạt nói.
- ------
Phương Viêm gặp phiền toái lớn. . Được copy 𝘵ại -- 𝒯r𝑈𝑚𝒯r 𝓊y𝖾𝒏.V𝒏 --
Sau hai tiết ngữ văn ở ban 9, hắn ôm sách giáo khoa trở lại văn phòng, lúc này, từ trong sách rơi ra một con hạc giấy được gấp tinh xảo.
Hắn cầm hạc giấy huơ huơ trên không trung hai vòng, sau đó mới phát giác có điểm kỳ quái.
Là ai đặt hạc giấy trong sách giáo khoa của hắn?
Tại sao phải đặt hạc giấy trong sách giáo khoa của hắn?
Hắn mang theo nghi hoặc cùng chờ mong mở hạc giấy ra, quả nhiên, bên trong là một bức thư tình gửi cho hắn.
Thầy Phương, em thích thầy, rất thích rất thích!
- Tần Ỷ Thiên? - Phương Viêm nghĩ đến cái tên này trước nhất, bởi vì cũng chỉ có cô mới dám trắng trợn thổ lộ với mình như vậy.
Thế nhưng, ngay sau đó, Phương Viêm đã loại trừ hoài nghi đối với Tần Ỷ Thiên.
Tần Ỷ Thiên là một nữ sinh kiêu ngạo, nếu như cô thích người đàn ông nào, cô sẽ biểu lộ trực tiếp với người đó. Sao có thể chọn phương thức dùng thư tình này chứ?
Hơn nữa, phía sau bức thư tình này không có ký tên. Đây càng không phải phong cách của Tần Ỷ Thiên.
- Trịnh Quốc Đống?
Phương Viêm đoán là do Trịnh Quốc Đống làm, sở dĩ hắn nghĩ như vậy là vì lo lắng đêm hôm đó kế hoạch của bọn họ không thành, muốn tìm cơ hội khác hãm hãi hắn. Đối với ba học sinh cá biệt này, cho tới bây giờ Phương Viêm đều không dám xem thường.
Bọn họ muốn đuổi hắn ra khỏi trường, còn hắn lại muốn tìm được chỗ đột phá trên người bọn họ nhắm giúp Chu Kiên rửa sạch sỉ nhục. Người tốt có báo ứng tốt, giáo viên tốt lẽ ra phải nhận được sự tôn trọng của người khác.
Bất quá, nếu như chỉ là một phong thư tình… Thì sao có thể hãm hại hắn được?
Hoặc là nói thật sự có một nữ sinh trong lớp đã viết nó?
Nếu như là vậy, Phương Viêm cảm thấy có chút đau đầu rồi.
Yêu sớm!
Giáo viên trung học không thể không đối mặt với vấn đề học sinh yêu sớm.
Càng làm người ta thổ huyết chính là yêu sớm không xảy ra giữa học sinh cùng học sinh, mà là học sinh trực tiếp viết thơ tỏ tình thầy giáo…
Hơn hai mươi năm cuộc đời, Phương Viêm chỉ mới trải qua một lần yêu đương thất bại, đối với loại mặt hàng thần kỳ như tình yêu, hắn vẫn còn vô cùng ngượng ngùng, lạ lẫm. Nhưng hắn hiểu rõ, một khi xử lý không cẩn thận, có thể làm tổn thương rất nhiều người.
Chuyện này không thể lộ ra, chỉ có thể âm thầm tìm ra người viết thư, sau đó dưới tình huống không tổn thương đến cô gái đó, giải quyết vấn đề một cách thỏa đáng nhất.
Ngay khi Phương Viêm ngẩn người suy nghĩ, thầy Thái bên cạnh vừa thu dọn bàn vừa hỏi thăm hắn:
- Thầy Phương, tan học rồi, không về ăn cơm à?
Sau khi đoàn giao lưu Võ Nhân về nước, Phương Viêm một trận thành danh, một giáo viên ngữ văn bình thường như hắn thoáng cái ngồi lên vị trí chủ nhiệm ban 9, bắt đầu từ đó, hắn phát hiện nhân duyên của mình trong văn phòng tốt lên rất nhiều.
Những… giáo viên trước đó nhìn hắn không vừa mắt sẽ chủ động chào hỏi hắn buổi sáng trước khi vào tiết, những… giáo viên ngày thường xa cách cũng chủ động gọi hắn về lúc tan tầm. Thậm chí, giờ nghỉ giữa khóa, các thầy cô chia nhau đồ ăn vặt, khoai tây, bánh mì chẳng hạn… cũng sẽ rộng rã chia cho Phương Viêm một ít… Rốt cuộc, Phương Viêm cũng cảm nhận được tình cảm ấm áp ở Trung học Chu Tước.
- Về ngay đây! - Phương Viêm nói.
Hắn bỏ hạc giấy vào túi, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa về đến ký túc xá liền thấy Ngốc Tử vội vội vàng vàng chạy về phía mình.
- Ngốc Tử, sao vội như vậy? - Phương Viêm cười hỏi.
Vì để học sinh có thể học “Tái Biệt Khang Kiều” trên sông Tước, Phương Viêm đã đặc biệt chạy đi tìm Ngốc Tử mượn thuyền gỗ chuyên dùng để vớt đồ của nhà trường. Qua lần tiếp xúc kia, Phương Viêm dùng bề ngoài điển trai như thần tượng cùng khí chất thi nhân trác tuyệt bất phàm chinh phục hắn, hai người vẫn luôn duy trì quan hệ bạn bè thân thiết.
Nhìn thấy Phương Viêm, Ngốc Tử nói:
- Tìm thầy đấy! Thầy Phương, điện thoại di động của thầy hết pin à? Gọi cho thầy không được… Ở cổng trường có người tìm thầy đấy.
- Tìm tôi? Ai vậy? - Phương Viêm hỏi.
- Thầy đi thì biết. - Ngốc Tử nói.
- Nữ? - Phương Viêm hỏi.
- Nam. - Ngốc Tử nói.
Nam à?
Phương Viêm nghĩ lại nghĩ, ở Hoa Thành hắn không có quen người bạn nào là nam thì phải?
Đỗ Thanh không thể nào đến trường tìm hắn, Giang Trục Lưu… Nếu muốn gặp mình hắn ta cũng sẽ không bảo Ngốc Tử chạy vào thông báo, có khi đã nện cho mình một côn trước rồi.
Phương Viêm theo Ngốc Tử đi ra cổng trường, nhìn thấy có hai bóng người một cao một thấp đang đứng chờ ở phòng bảo vệ, hắn liền xoay người bỏ đi:
- Tôi không biết bọn họ.