Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 3: Thục phi




Edit: Lengkeng_Sophie
Thân mình Chu Anh không tự chủ được run lên một cái, trong lòng quyết định thật nhanh, giọng nói lại mang theo một tia run rẩy, hướng đường rẽ bên cạnh đi đến: “Đi thôi, hôm nay ta mới vừa vào cung, đã gây chuyện, không nên diện thánh.”
Quay về Lan Tâm đường, lúc sau Hoàng Thượng hoàng hậu ban thưởng theo phân vị, tất nhiên là phi thường hoa lệ. Cung nhân các cung tặng lễ lại nối đuôi nhau mà vào, Chu Anh kêu Bách Hợp nhất nhất ghi chép thu vào khố phòng. Tới cuối cùng là đại thái giám Dực Khôn cung, vừa vào cửa liền dập đầu: “Nô tài Dực Khôn cung Chu Dạ, thỉnh an Chu Thường tại, Thường tại vạn phúc.”
Nàng cho Lan Tương tiến lên đem người nâng dậy: “Công công mau đứng lên.”
Chu Dạ là lão nhân trong cung, hầu hạ Thục phi được một thời gian, hiện giờ đã có thể phỏng đoán ba phần ý tứ chủ tử, tự nhiên không dám chậm trễ đối vị tiểu chủ mới tiến cung này: “Tạ ơn Thường tại, Thục phi nương nương sai nô tài nói với Thường tại, thỉnh Thường tại sáng mai giờ Tỵ (9-11h) đi Dực Khôn cung một chuyến.”
“Đã biết, làm phiền công công.” Bách Hợp tiến lên đút chút bạc vào tay hắn, “Công công ngày bình thường vì chuyện trong cung tỷ tỷ làm lụng vất vả, chút bạc này thỉnh công công uống chút trà đi.”
Chu Dạ phúc thân nói lời cảm tạ, mới rời đi.
Chu Anh đã có chút mệt mỏi, còn không thể ngủ được, bởi vì hôm nay tiểu chủ mới tiến cung có thể thị tẩm, bài tử trong truyền thuyết đã chế tác xong, mỗi người có bài tử đều có thể tính, không riêng gì nàng, chỉ sợ tất cả mọi người đang kinh tâm chờ được gọi.
Rốt cục đến giờ hợi (23-1h), Chu Anh nhận được tin tức, lật bài tử hôm nay chính là Trương quý phi.
Nàng nhẹ nhàng thở ra thật dài, Bách Hợp tiến lên trải giường chiếu cho nàng: “Chủ tử đêm nay thay đổi địa phương khẳng định ngủ có chút không an ổn, muốn hay không đốt chút hương an thần?”
Chu Anh lắc đầu: “Không cần, ngày mai phải đi thỉnh an Thục phi nương nương, ngủ sớm đi.”
Thời điểm trong phòng chỉ còn lại có Bách Hợp cùng Lục La nàng mới mở miệng: “Hai người các ngươi là nha hoàn của hồi môn hầu hạ bên người ta, mấy chuyện khác đều giao cho bọn họ là được rồi, người trong Lan Tâm đường này mặc dù không nhiều lắm, nhưng sợ là liên lụy cùng nơi khác, các ngươi chú ý cẩn thận.”
Lục La gật đầu: “Chủ tử yên tâm, ta cùng Bách Hợp tự nhiên lưu ý.”
Thời điểm nằm ở trên giường Chu Anh nhìn chằm chằm hoa văn phiền phức trên đỉnh màn trướng lăng la mới tính thật sự trầm tĩnh lại, nghĩ lại một chút mình là thật sự mệnh khổ, một đời trước ở trong vòng giải trí cũng là ngươi lừa ta gạt, đấu trí so dũng khí, cả đời này lại phải ở trong hậu cung của tra nam ngươi chết ta sống. Bất quá, có thể còn sống cũng đã là vạn hạnh, nàng chỉ có thể việc gì tới thì tới thôi.
Bổn sự khác nàng không có, tâm tính lấy việc thuận theo tự nhiên luôn có.
☻☻☻
“Tiểu chủ, nô tỳ mới vừa nghe Tiểu Thạch Tử nói, Trữ Tú cung Trương quý phi đêm qua bị chẩn ra có thai hơn hai tháng.” Lục La vừa chải đầu cho nàng vừa hội báo tin tức mới nhất.
Chu Anh nhìn người trong gương đồng, khóe miệng có nụ cười thản nhiên, khẽ gật đầu: “Đã biết, đây là đại hỷ sự, chuyện tùy lễ giao cho Bách Hợp đi làm đi.”
“Vâng, tiểu chủ.” Bách Hợp phúc phúc thân mình liền đi ra ngoài.
“Lục La cùng Lan Tương theo ta đi Dực Khôn cung thỉnh an.” Nàng nhìn trâm hoa sen dát vàng thật dày, lắc lắc đầu, “Đổi trâm mộc lan kia đi.”
“Nô tì tuân mệnh.” Lục La có chút nhảy nhót, “Tiểu chủ định đem cây trâm này lưu đến khi gặp hoàng thượng mới mang có phải hay không? Nô tỳ cảm thấy Hoàng Thượng thấy ngài khẳng định ngay cả ánh mắt đều không chuyển.”
Chu Anh ngoéo… một cái, lười biện giải: “Ở trong cung của ta nói những lời vô vị này không quan trọng, đi ra ngoài phải biết trông nom cái miệng lanh lợi!”
“Nô tỳ đã biết.” Lục La thè lưỡi, khiến Chu Anh bật cười.
Dực Khôn cung so với trong dự đoán của nàng còn hoa mỹ hơn, trong điện bố trí lại dị thường tinh mỹ, đồ vật gia công độc đáo, làm cho trong lòng nàng liên tục sợ hãi than. Mấy thứ này nếu có thể mang một hai vật phản xuyên, cả đời đều dư dả a.
Thục phi nương nương Chu Dữu mang thai ba tháng cũng chưa có thấy bụng, lại như trước được hai cung nữ dìu lấy từ nội thất thật cẩn thận tiêu sái đi ra. Một thân cung trang tà khâm ửng đỏ, trên đầu phối hợp trâm vàng xuyết san hô hồng bước dao động, hoa lệ lại không mất nhu uyển, trong tôn quý mang theo hứng thú, sớm không phải Nhị tỷ ngây ngô kiêu ngạo trong trí nhớ Chu Anh.
“Tần thiếp tham kiến Thục phi nương nương, nguyện Thục phi nương nương thiên tuế kim an.” Chu Anh trong lòng kháng cự, nhưng một cái quỳ lạy đại lễ này muốn bỏ cũng không xong.
“Mau đứng lên cho bổn cung nhìn xem.” Nàng nâng Chu Anh dậy, nhìn từ trên xuống dưới, “Làm sao mặc tố như vậy, Nguyệt Viên, đi đem cây trâm thủ trạc cùng vải vóc Hoàng Thượng thưởng hai ngày trước đều tặng cho Lan Tâm đường.”
Vừa nói vừa lôi kéo tay nàng tới sập* ngồi xuống: “Cuối cùng cũng thấy ngươi đến đây, Bổn cung mấy năm nay trong cung, lại không có lúc nào là không nhớ thương người trong nhà, lão phu nhân cùng phụ thân, mẫu thân thân mình đều tốt chứ?”
Tính tình Chu Anh trước kia sẽ không thích nói chuyện, cho nên nàng cũng chỉ đơn giản trả lời: “Nương nương yên tâm, thời điểm ta tiến cung, trong nhà mọi chuyện đều tốt.”
Như thế nhàn thoại việc nhà nửa canh giờ, Chu Anh cảm thấy được Chu Dữu thật không tuyệt tình như trong tưởng tượng, tuy nói hậu phi sủng nhục cùng mẫu gia có liên hệ thiên ti vạn lũ*, nhưng sự quan tâm trưởng bối trong lời nói của nàng, đều không giả.
*千丝万缕= thiên ti vạn lũ = 1/rất nhiều, đếm không xuể. 2/mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp,
“Ngươi vừa mới tiến cung phân vị thấp chút không cần lo lắng, ngươi là thân muội muội của bổn cung, bổn cung tất nhiên sẽ vì ngươi trù tính. Huống hồ trong cung này vì tranh thủ tình cảm, việc lục đục với nhau thật sự nhiều lắm, nếu hai tỷ muội chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực, tất nhiên sẽ không bị người khác khi nhục.”
Chu Anh chưa bao giờ cảm thấy cả đám tranh thủ tình cảm có cái gì ưu thế, cũng không phải đánh nhau, người đông thế mạnh có thể thắng sao?
Bất quá nàng vẫn nhu thuận gật gật đầu, rất là dịu ngoan. Kỳ thật bộ dáng Chu Anh lớn lên rất đòi hỉ, mắt hạnh chớp hai cái liền ngập nước, mày liễu môi anh đào, mũi tinh xảo, đặt hiện đại chính là người mẫu trong poster quảng cáo của bệnh viện chỉnh hình. Hết sức che dấu tính cách chân thật của mình, liền giống như con thỏ nhỏ, có thể làm cho người khác dễ dàng vân vê trong lòng bàn tay.
Chu Dữu đối muội muội này rất hài lòng, một quân cờ dịu ngoan dễ dàng khống chế, diện mạo mềm nhẹ uyển diệu, nhất định có thể làm cho nàng nâng cao một bước.
☻☻☻
“Nương nương tính toán nâng đỡ Chu Thường tại thật ư, ngài còn nhớ rõ vết xe đổ tỷ muội Lục Chiêu Nghi sao?” Đại cung nữ Hỉ Hoa một bên nhắc nhở chủ tử của mình.
Chu Dữu ôn nhu vuốt ve bụng của mình, tươi cười có chút đạm: “Đó là tỷ tỷ Lục Chiêu Nghi quá ngu ngốc, dời tảng đá đập chân của mình, ta cũng không ngu như vậy, ta đều có đúng mực. Nhưng thật ra Trương thường tại ở thiên điện kia, thay ta dằn mặt chút.”
Chu Anh mới vừa trở lại Lan Tâm đường, Dực Khôn cung đã mang mấy món đồ thưởng gì đó đi qua, Bách Hợp ghi chép đâu vào đấy, Lục La ở một bên rất là cao hứng: “Thục phi nương nương đối xử với tiểu chủ thật tốt, rốt cuộc vẫn là thân muội muội.”
Chu Anh không để lại dấu vết nhìn thoáng qua Lan Tương đang hỗ trợ sửa sang lại, gật gật đầu: “Đúng vậy, tỷ tỷ là thật tâm đối đãi.”
Hầu hạ tắm rửa theo thường lệ là hai người Lục La Bách Hợp, bởi vì này thời điểm là ba người các nàng mật đàm.
“Bách Hợp, ngươi cảm thấy cung nhân nào có khả nghi?” Chu Anh dựa vào thùng tắm, thả lỏng tinh thần.
“Tiểu chủ, tạm thời còn chưa nhìn ra khả nghi, ta sẽ tiếp tục lưu ý động tĩnh của bọn họ, tiểu chủ đừng lo lắng.”
“Ừ.” Tay Lục La mềm mại linh hoạt, tay nghề ấn xoa có thể nói nhất tuyệt, nàng thoải mái đến sắp ngủ gật. Kỳ thật cũng không còn bết bát như trong tưởng tượng, tuy rằng con đường phía trước cát hung chưa biết, nhưng tốt xấu nơi này không cần đi sớm về tối với tổ kịch, không cần chịu các loại bồi ăn bồi rượu cho mấy người làm đạo diễn phim cùng với nhà tài trợ đáng khinh, không cần chịu mỗi ngày bị cẩu tử truy đuổi, ra đường đều phải võ trang đầy đủ. Nói đi nói lại, coi như mỗi ngày ăn uống chùa, cùng chúng phi tần hậu cung chơi đùa trò chơi ai là sát thủ, ngẫu nhiên còn có thể miễn phí chơi trai bao hoàng đế, những ngày như vậy, thật đúng là một đời trước cầu còn không được.
Một đêm này, hoàng đế vì việc nước ưu phiền một đêm chưa ngủ, mà Chu Anh ngủ ngọt ngào nhất từ lúc xuyên qua tới giờ.
☻☻☻
Phi tần lục phẩm trở xuống không cần mỗi ngày thỉnh an, cho nên nàng mỗi ngày nhàn rỗi không có việc gì liền đi theo cung nhân trồng hoa, xem sách, ăn vặt, tâm tính cũng càng ngày càng tốt, mắt thấy có xu thế mập lên.
Mắt thấy nàng ăn xong một chén cơm một chén canh rồi vẫn còn chưa thỏa mãn, vươn lấy điểm tâm tinh xảo, Lục La rốt cục nhịn không được nhắc nhở: “Chủ tử, ngài cứ ăn hết sạch như vậy, quần áo mới vừa làm xong lại bị nhỏ.”
Chu Anh bất đắc dĩ thở dài, 17 tuổi đúng là thời điểm thi vào trường cao đẳng phải bổ thân mình cùng trí lực, bằng không về sau như thế nào đi tranh thủ tình cảm a?!
“Chủ tử, Chu công công Dực Khôn cung đến đây.” Lan Tương tiến vào bẩm báo.
“Mau mời tiến vào.”
Trong cung lợi thế nơi chốn, chuyện ỷ thế hiếp người chỗ nào cũng có, công công chưởng sự trong cung được sủng ái đều so với phi tần thấp vị không được sủng còn kiêu ngạo hơn, bao nhiêu người đều nịnh bợ, cho nên lòng dạ cao, tỷ như vị Chu công công này.
Bất quá cố kỵ nàng là thân muội tử của Thục phi nương nương, lễ tiết còn không có lệ: “Thỉnh an tiểu chủ, tiểu chủ, Thục phi nương nương thỉnh ngài giờ thân đi Dực Khôn cung bồi nàng chơi cờ, Thục phi nương nương nói, thỉnh tiểu chủ rửa mặt chải đầu ăn mặc một phen, đừng lãng phí nương nương khổ tâm.”
“Ta đã biết, ngươi chuyển cáo Thục phi nương nương, ta sẽ qua đúng giờ.” Chu Anh thản nhiên đáp lại, theo thường lệ thưởng một chút.
Nói đến nước này, nàng còn có cái gì không rõ.
“Lục La, cùng Bách Hợp hầu hạ ta rửa mặt chải đầu đi, chọn quần áo tươi sáng chút, đem trâm tịnh đế liên bảo thạch lần trước Thục phi nương nương ban cho lấy ra đi. Ta coi hải đường trong viện nở không tồi, đi hái một đóa, nhớ rõ, phải chưa nở hết nụ hoa mới tốt.” Nàng buông mắt phân phó
“Vâng, tiểu chủ.” Lục La cũng thông minh, việc chủ tử chịu sủng mà cao hứng.
Biểu tình Chu Anh nhưng vẫn thản nhiên, không buồn không vui.
Lan Tương nghĩ nàng khẩn trương, vội trấn an nàng: “Tiểu chủ đừng lo lắng, Thục phi nương nương có tâm nhất định có thể được việc.”
Nàng có lo lắng chuyện này sao?
Bất quá cũng lười giải thích, Chu Anh tùy ý các nàng gây sức ép, hơn một canh giờ mới trang điểm xong.
“Tiểu chủ chúng ta vốn rất xinh đẹp, sau khi cài đóa hoa càng đẹp hơn so với hoa.” Lục La nói ngọt, chọc cho người một phòng quỳ xuống khen nàng.
Chu Anh không có cách nào khác, lần lượt thưởng chút bạc.
Thời điểm trước khi ra cửa, đóa hoa cài trên đầu đột nhiên rớt xuống, đi thật xa Lan Tương mới phát hiện: “Chủ tử, kề bên này còn có hải đường, ta đi hái một đoá cho ngài.”
“Không cần, nếu rơi xuống, thì là thiên ý.” Chu Anh không cho là đúng, “Mau chút đi, đừng làm cho nương nương chờ sốt ruột.”
Thời điểm Chu Dữu gặp nàng cũng khen ngợi một phen: “Thật xinh đẹp, thật đúng là có bộ dáng ta năm đó, nếu cài thêm vài hoa hải đường thì tốt hơn, như thế này Hoàng Thượng nhìn chắc chắn thích.”
Hải đường trong viện Dực Khôn cung so với Lan Tâm đường nhiều hơn nhiều loại, nở lại chói lọi như mây tía. Nhưng Thục phi nương nương miệng nói như vậy, nhưng không có phân phó gì. Kỳ thật hôm nay Chu Anh trang dung là lưu hành hải đường trang, vẽ rồng thêm mắt chính là đóa nụ hoa hải đường đã rơi kia, Chu Anh cố ý làm rơi đóa hoa hải đường kia chính là muốn biết thái độ trợ giúp nàng được sủng ái của Chu Dữu, hiện tại xem ra, là có giữ chút lại.
Thời điểm hai người hạ cờ đến giờ dậu hai khắc*, ngoài điện rốt cục truyền đến giọng nói lanh lảnh của thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm!”
*Giờ dậu: 17h -> 19h
1 khắc: 15p
—> 17h 30p
Chu Anh đứng sau Chu Dữu đi theo nàng ra thỉnh an: “Nô tì (tần thiếp) tham kiến Hoàng Thượng.”
“Ái phi mau lên.” Tay áo dùng kim tuyến thêu hoa văn rồng màu vàng sáng hiện lên trước mắt, Hoàng Thượng Gia Nguyên đế Khuyết Tĩnh Hàn tự mình nâng Thục phi dậy, ánh mắt lướt qua giây lát, “Trẫm đều nói qua, nàng mang đứa nhỏ của trẫm, không cần giữ lễ tiết như vậy.”
“Nghe ngự thiện phòng nói nàng gần đây ăn uống không được tốt, trẫm hôm nay ăn hoa đào tô* này hương vị cũng không tệ lắm, nói riêng ngự thiện phòng làm cho nàng một ít, nàng nếm thử chút đi.”
*hoa đào tô: bánh ngọt làm từ hoa đào
Thục phi vẻ mặt thẹn thùng vui sướng tạ ơn, phân phó dọn thiện.
Chu Anh lúc này mới ngẩng đầu đánh giá vị hoàng đế này, túi da thật sự là không tồi, mày kiếm mắt sáng, một khí thế trên cao nhìn xuống bức người, mũi cao thẳng, môi mỏng gợi cảm sắc bén, cười với Thục phi, ý cười kia lại chỉ ở mặt ngoài, chưa đến đáy mắt.
Chỉ một từ, bí hiểm.
Tựa hồ cảm nhận được nàng nhìn chăm chú, ánh mắt Gia Nguyên đế không hề dự liệu liếc lại đây, mắt đối mắt với nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.