Chúng Ta Cung Đấu Đi

Chương 41: Trừ tịch




*Trừ tịch: giao thừa, đêm 30
"Chủ tử, Trương tài tử Dực Khôn cung đến đây." Khi Lục La tiến vào bẩm báo, Chu Anh đang xem một quyển sách kỳ văn dị chí, còn Bách Hợp vừa thiêu thùa may vá, vừa hát vài khúc. Đây là việc Chu Anh kiên trì vài tháng nay, thời đại này không có cái gọi là dưỡng thai, nàng cũng chỉ có thể chính mình nghĩ biện pháp.
"Trương tài tử?" Chu Anh buông sách, cười cười,"Thật ngạc nhiên!"
Nàng hiện tại cũng không phải sủng phi chạm tay có thể bỏng gì, Hoàng Thượng lạnh nhạt nàng vài ngày, Trương tài tử nổi bật chính thịnh lại đến đây tìm nàng, cũng làm nàng thật kinh ngạc.
"Tần thiếp thỉnh an Thư tiệp dư." Trương tài tử phúc thân cấp bậc lễ nghĩa chu đáo.
Chu Anh vội kêu lên, "Lục La, mau dọn chỗ cho Trương tài tử, mang chút trà bánh."
Trương Nhược Huyên kỳ thật rất xinh đẹp, là loại mỹ nhân điển hình thời đại này, tư thái yêu tiếc tất nhiên là chọc người trìu mến, còn kỹ thuật nhảy linh hoạt của nàng, dáng người mềm mại, đối với người đàn ông mà nói còn không phải là độc dược trí mạng sao?
Nhưng được sủng ái sau lễ vạn thọ, nàng liền lặng lẽ, thăng phân vị cũng không nhiều. Chu Anh lường trước nàng đây là do đầu nhập sai lầm vào chỗ dựa vững chắc, trong lòng Hoàng Thượng sẽ không thích nàng, chính là nàng quá sớm bị phân chia vào phái Hoàng Hậu. Gia tộc Khương thị ngày càng kiêu ngạo, Hoàng Thượng sẽ làm suy yếu toàn bộ quyền lợi của Hoàng Hậu, Trương tài tử mặc dù là nhan sắc như hoa, chỉ sợ cũng không có ngày nổi danh.
Sau nàng liền khiêm tốn cung kính rất nhiều, thoạt nhìn không hề có lực hấp dẫn, Hoàng Hậu thấy nàng không có chí khí thì sẽ sơ sẩy, ngược lại mượn sức Lâm tu nghi cùng Kỳ quý tần.
"Tỷ tỷ thân mình không có phương tiện, còn chưa tự mình đến chúc mừng muội muội, mong rằng muội muội đừng trách móc." Chu Anh uống sữa hạch đào (quả óc chó), mỉm cười nói.
Tư thái Trương tài tử rất khiêm tốn: "Tỷ tỷ nói vậy muội muội cũng thật đảm đương không nổi, muội muội đối với tỷ tỷ chỉ có bội phục cùng cung kính, ngóng trông tỷ tỷ đừng oán tần thiếp hôm nay mạo muội quấy rầy."
"Muội muội nói đùa." Chu Anh suy nghĩ nàng ta cả buổi không nói chủ đề, chẳng có mục đích mà hàn huyên như vậy rất là mệt mỏi, đau thắt lưng, liền trực tiếp mở miệng, "Muội muội hôm nay là đặc biệt thăm tỷ tỷ sao?"
Trương tài tử mệnh thị nữ bên người đem hộp dài trong ngực đưa tới: "Nhân sâm ngàn năm này là phụ thân tần thiếp năm rồi ở núi Trường Bạch vô tình gặp được, dùng để an thần bổ khí là không thể tốt hơn, mong rằng tỷ tỷ đừng ghét bỏ."
Tay Chu Anh không chịu thua kém run rẩy, nhân sâm ngàn năm là vật tốt a.
"Có cái gọi là vô công bất thụ lộc, lễ muội muội lớn như thế, tỷ tỷ sao có thể tùy tiện nhận lấy?" Chu Anh vẫn chưa bảo nhận, thị nữ Trương tài tử đang giơ hộp nhân sâm, tiến thối lưỡng nan.
Trương tài tử tự mình đem hộp mở ra, nhân sâm kia rễ rất dài, vừa thấy đó là sâm ở trên núi cao.
"Muội muội là thành tâm tặng tỷ tỷ cây sâm núi này, ngóng trông có thể cùng tỷ tỷ hòa thuận, cùng phụng dưỡng Hoàng Thượng. Chúng tỷ muội hậu cung này tuy là đều tốt lắm, muội muội lại cảm thấy tỷ tỷ mới là cùng muội muội hợp ý nhất."
Đây là muốn kết minh sao?
Chu Anh mỉm cười, đưa tay cầm chén sữa hạch đào kia chầm chập uống xong, dùng khăn lau lau khóe miệng mới mở miệng: "Ý tốt của muội muội ta nhận, nhưng chúng tỷ muội hậu cung chúng ta đều không phải hòa thuận chung sống, cùng phụng dưỡng Hoàng Thượng sao? Làm sao ghét bỏ lẫn nhau? Huống chi muội muội hiện giờ rất được Hoàng Thượng sủng ái, lại không cần cẩn thận như vậy?"
Chu Anh kỳ thật có chút buồn bực, ngay cả mình cũng chưa nắm chắc có thể phục sủng hay không, Trương tài tử này tại sao đối với mình có tin tưởng như vậy?
Đợi Lục La đem người tống xuất Vĩnh Hòa cung trở về liền nhìn chủ tử lại dường như không có việc gì cầm lấy sách.
"Chủ tử, ngài vì sao cự tuyệt đề nghị của Trương tài tử? Nô tỳ mới vừa rồi nhìn nàng rất thành ý a. Các vị chủ tử hậu cung này đều không phải đèn đã cạn dầu, chủ tử sao không nương Trương tài tử hiện giờ được sủng, lại đạt được thánh sủng?" Lan Tương vừa mát xa cho nàng vừa hỏi.
Chu Anh xem chuyện xưa rất hăng hái, có lệ nói: "Có thành ý hay không, có thật tâm hay không còn quá sớm, nhân sâm núi kia quá trân quý, ta cũng không có phúc hưởng dụng, cần gì phải vì thế nhận nhân tình của người khác?"
Lan Tương còn đang muốn nói chuyện lại bị Bách Hợp dùng ánh mắt ngăn lại, Chu Anh cũng im lặng. Nàng liền thích ứng trong mọi tình cảnh, người ta tranh thủ tình cảm đều là dựa vào gương mặt xinh đẹp, giọng hát uyển chuyển, tài nghệ cao siêu, nhưng hiện nay bụng nàng rất lớn cũng không có phương tiện, nói gì tranh thủ tình cảm? Còn không bằng thanh thản ổn định ở Vĩnh Hòa cung thanh tịnh này dưỡng thai, tương lai sinh đứa bé cũng bớt chút việc.
"Đúng rồi, An Thanh Bình hôm qua nói đại hoàng tử lại gây chuyện, biết chuyện gì xảy ra không?" Chu Anh nhớ tới đại hoàng tử, Có lẽ bởi vì liên quan tới Hoàng Hậu, cũng làm Hoàng Thượng không coi trọng, cho nên càng ngày càng không tốt, gây họa cũng càng ngày càng nhiều, lại liên tiếp bị Hoàng Thượng phạt, giống như tiến nhập một tuần hoàn ác tính.
"Nô tỳ nghe An công công nói là khi quận chúa của nhị vương gia vào cung thỉnh an Hoàng Thượng Hoàng Hậu gặp được đại hoàng tử. Tuổi đại hoàng tử cùng nàng xấp xỉ, lúc đầu hai người còn chơi đùa, sau lại không biết làm sao, đại hoàng tử liền động thủ đẩy quận chúa một phen, hai người lại vừa lúc ở một cái đình, quận chúa không chỉ có ngã trên mặt đất, còn lăn ra thật xa. Quận chúa chúa là đứa bé mồ côi mà tiên vương phi (vương phi đã mất) của nhị vương gia lưu lại, tất nhiên là như minh châu phủng ở lòng bàn tay, Hoàng Thượng liền giận dữ, đem đại hoàng tử nhốt vào từ đường, cũng không ăn không uống quỳ một ngày Hoàng Thượng còn không có thả ra." Lục La kể.
Chu Anh tự nhiên sẽ không đau lòng đứa nhỏ bất hảo này, tám chín tuổi là giai đoạn trọng yếu hình thành tính cách, lấy tính tình Gia Nguyên đế, nếu là trong lòng thật không có đại hoàng tử này, thì sẽ an ủi nhị vương gia tùy tiện xử phạt đại hoàng tử rồi thôi. Lần này nhẫn tâm như vậy, có lẽ là còn nhớ kỹ tình phụ tử, trong lòng vẫn là có đứa con lớn này.
“Hoàng Hậu bên kia phản ứng gì?" Chu Anh tò mò Hoàng Hậu có hiểu hay không khổ tâm lần này của hoàng thượng.
"Hôm nay Hoàng Hậu cáo ốm liền bỏ qua các cung thỉnh an, chắc là tại vì đại hoàng tử phát sầu đây." Lục La đoán, "Bất quá nghe nói quý phi nương nương cầu xin cho đại hoàng tử, Hoàng Thượng cũng chưa thả ra. Sau lại đau lòng đại hoàng tử, ban đêm trộm sai người tặng chút đồ ăn qua, lại bị Hoàng Thượng phát hiện, cả quý phi đều bị quở trách một chút."
Chu Anh cười, Trương quý phi này rốt cuộc là tồn tâm tư gì, là nhìn thấy đại hoàng tử tuổi nhỏ dễ gạt gẫm, hay là một mảnh hảo tâm thật sự, ai biết được?
Mãi cho đến khi đại hoàng tử té xỉu ở trong từ đường, Khuyết Tĩnh Hàn mới nới lỏng miệng, cũng không cho phép nuôi ở trong Cảnh Nhân cung của Hoàng Hậu, mà đưa đi hoàng tử sở. Quy củ của Đại Tề là hoàng tử hơn mười hai tuổi mới vào hoàng tử sở, tiến hành học tập thống nhất, hoàng đế chia rẽ mẫu tử bọn họ sớm như vậy, trong lòng Hoàng Hậu mặc dù không tha, lại cũng chỉ vâng theo.
Chỉ chớp mắt, sắp tới năm mới, Chu Anh vỗ về cái bụng tròn vo nhìn thấy bên ngoài đại tuyết trắng xoá, co rúm lại, thời tiết như thế này còn phải bước thấp bước cao đi tham gia cung yến, cũng thật muốn chết.
Khi chọn áo choàng ấm áp, người phủ nội vụ liền tới.
"Thỉnh an Thư chủ tử." Là phó tổng quản thái giám, phủ nội vụ giọng nói ân cần vô cùng.
"Đất tuyết khó đi, công công sao tới lúc này?" Chu Anh cười mở miệng.
"Hoàng Thượng sáng sớm hôm nay phân phó, chủ tử đang có mang, tất nhiên là so với chủ tử các cung sợ lạnh rất nhiều, liền mệnh nô tài chờ đem lông chồn bạc bắc cực tốt nhất mà miền Bắc Trung Quốc năm nay tiến cống, suốt đêm làm áo khoác, để chủ tử hôm nay xuất môn sẽ không bị đông lạnh." Phó tổng quản phất tay, thái giám bên ngoài liền cầm áo khoác vào.
Chu Anh nhìn màu lông trắng như tuyết này, ôn nhuận sáng bóng, cũng biết là thứ tốt nhất, phân phó Lan Tương nhận lấy, Bách Hợp tất nhiên là tiến lên thưởng nhiều vàng lá cho bọn hắn, phó tổng quản kia còn nói chút lời may mắn mới rời đi.
Ba người đều là hết sức cao hứng: "Chủ tử, vậy chúng ta nhanh thay áo khoác đi, nô tỳ vuốt thấy rất ấm áp."
Thời điểm ra Vĩnh Hòa cung vừa lúc đụng phải Hiền phi, Chu Anh gian nan chuẩn bị phúc thân hành lễ.
"Muội muội mau đừng đa lễ." Hiền phi nâng nàng dậy, "Đường tuyết khó đi, mau ngồi lên liễn đi."
Chu Anh cũng không khách khí, được Bách Hợp đỡ lên liễn, tuyết trên đường tuy rằng đã rửa sạch, lại ướt sũng như trước, cho nên thái giám nâng liễn mỗi người đi thật cẩn thận, tốc độ liền chậm.
"Phủ nội vụ năm nay chăm chỉ hơn, năm rồi đi từ Vĩnh Hòa cung của bổn cung đến đại điện, trên đường đầy tuyết." Phía trước Hiền phi tuy là tự nói, giọng nói cũng không lớn không nhỏ, vừa đủ cho Chu Anh nghe.
"Áo khoác này của muội muội màu lông sáng ngời, nhu hòa, nhìn như là lông chồn bạc tốt nhất. Bổn cung mới vừa rồi nhìn thấy nô tài phủ nội vụ tới, là Hoàng Thượng ban thưởng sao?" Hiền phi làm cho người nâng kiệu đi chậm lại, liền cùng Chu Anh một đường.
"Ánh mắt Hiền phi tỷ tỷ quả nhiên là tốt, xác thực là Hoàng Thượng ban thưởng." Theo ý của phủ nội vụ kia, là hoàng thượng hy vọng nàng hôm nay mặc vào, cho nên mặc dù là khiêm tốn cũng không thể không tuân theo thánh ý a, "Áo choàng da rái cá trên người Hiền phi tỷ tỷ kia, cũng là cực kỳ ấm áp."
Hiền phi gật gật đầu, cười trêu chọc nói: "Áo khoác dù quý giá cũng bất quá là vật che gió, tâm ý lần này của Hoàng Thượng liền đủ để trong lòng muội muội ấm áp."
"Hiền phi nương nương cũng đừng giễu cợt tần thiếp." Trên má Chu Anh đỏ lên, hơi thấp đầu, "Hoàng Thượng bất quá là nhớ kỹ tần thiếp hiện giờ mang đứa nhỏ, nên sợ lạnh chút thôi."
Hiền phi nhìn bộ dáng nàng vui mà thẹn thùng, trong lòng thở dài, quả nhiên là một lòng một dạ đầu nhập vào sao?
“Chích duyến cảm quân nhất hồi cố,
Sử ngã tư quân triêu dữ mộ.”
(Cảm lòng chàng một phen ngóng lại
Tim này nhớ ai bao ngày sang)
Đây là nguyên bài thơ, tiếng Trung:
十三与君初相识,王侯宅里弄丝竹。
只缘感君一回顾,使我思君朝与暮。
再见君时妾十五,且为君作霓裳舞。
可叹年华如朝露,何时衔泥巢君屋?
QT:
Quân tự minh nguyệt ngã tự vụ,
Vụ tùy nguyệt ẩn không lưu lộ,
Chích duyên cảm quân nhất hồi cố,
Ngã tiện tư quân triều dữ mộ.
Hồn tuỳ quân khứ thiên nhai lộ,
Y đái tiệm khoan bất giác khốc,
Tích thán niên hoa như triều lộ,
Hà thời hàm nên sào quân ốc…
Tam thập lục luân minh nguyệt hậu,
Đương vi quân tác nghê thường vũ…
Dịch thơ:
Thiếp tựa mù giăng chàng tựa trăng
Trăng lặn mù tan đọng sương lan
Cảm lòng chàng một phen ngóng lại
Tim này nhớ ai bao ngày sang
Hồn theo chàng đến cuối chân trời
Thân gầy áo rộng lệ tuôn rơi
Xuân xanh tàn tận dường sương sớm
Khi nao hội ngộ hỡi người ơi
Ba sáu mùa trăng tỏ sẽ qua
Sẽ múa chàng khúc Nghê Thường ca….
Đúng rồi, giống như nàng năm đó mới nhập phủ, mê phong tư của hắn, mất mát một lòng. Trong lòng muốn mình không như vậy, trong lòng hắn là có chính mình, nhưng sau khi Trương quý phi, Thục phi vào phủ, người nào cũng kiều diễm hơn nàng, người nào cũng được sủng ái hơn nàng, nàng liền đem phần tâm tư kia dần dần buông xuống. Trong hậu cung này, vô dục vô cầu, trung dung chi đạo mới là kế sách tốt nhất.
Chính là không biết, Thư tiệp dư này hiện giờ lòng tràn đầy tình ý, đợi tới khi nào mới có thể nhìn thấu?
Vị trí Vĩnh Hòa cung khá xa chút, đến đại điện cử hành cung yến có một khoảng cách, Chu Anh liền cùng Hiền phi tán gẫu hai ba câu, vẫn chưa thâm giao. Bởi vì trong lòng cũng không cách nào chân chính tín nhiệm người có xung đột ích lợi trực tiếp, cho nên cũng không dễ dàng cùng người thổ lộ tình cảm.
Lúc đến, liễn Hiền phi hạ trước, sau mới tới nàng, Chu Anh bởi vì ngồi lâu, trên chân sưng không có lực, liền không đứng vững, thiếu chút nữa trượt chân, thân mình nặng nề cuối cùng khó khăn lắm được Bách Hợp cùng Hiền phi nâng lên, vẫn chưa có tổn hại.
Trái lại Hiền phi, áo choàng màu sáng bởi vì động tác nàng vội vàng mà dính vào nước bùn, trên mặt cũng có chút tái nhợt.
"Hiền phi nương nương bị thương, là lỗi của tần thiếp." Chu Anh có chút kinh dị, một khắc trước, nàng còn đang đoán người phụ nữ này, nhưng mà ngay sau đó, người phụ nữ này lại nguyện ý động thân cứu nàng.
"Đừng lo, có lẽ là đau cổ chân, đắp mấy miếng dược là hết, muội muội, thân mình muội nặng, có bị va chạm không?" Hiền phi quan tâm nàng như cũ.
Chu Anh vội chỉ huy nô tài bên người, "Nương nương đừng thay tần thiếp lo lắng, Lục La, đi mời thái y, trực tiếp đi Vĩnh Hòa cung. Lan Tương, đem Hiền phi nương nương nâng lên liễn, chúng ta quay về Vĩnh Hòa cung. Bách Hợp, cùng Thôi công công nói một tiếng, nếu là Hoàng Thượng hỏi, liền đem chuyện vừa rồi bẩm báo chi tiết."
Gia Nguyên đế nhìn phi tần phía dưới, thấy hai cái ghế trống như cũ, đang muốn lên tiếng thì Thôi Vĩnh Minh liền cong lưng thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, nhị vị chủ tử Vĩnh Hòa cung tối nay sợ là tới không được."
"Sao lại thế này, là thân mình Thư tiệp dư không tốt?"
"Hồi Hoàng Thượng, mới vừa rồi liễn của Hiền phi nương nương cùng Thư tiệp dư đã đến ngoài điện, nhưng khi xuống liễn, Thư tiệp dư thân mình nặng, bước chân không vững thiếu chút nữa trượt một cái, Hiền phi nương nương vội vã tiến lên phù nàng một phen kết quả cổ chân chính mình bị đau. Hiện nay đang hồi cung mời thái y rồi."
"Tại sao không để ý như thế?" Gia Nguyên đế nhíu mày, "Hỏi thái y một chút bị thương chỗ nào, Hiền phi nơi đó dùng thuốc mỡ tốt nhất trừ bỏ ứ tiêu sưng, qua năm mới, cũng không làm cho trẫm bớt lo."
Thôi Vĩnh Minh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim thối lui sang một bên, sai người chạy nhanh đi hỏi thăm.
Cung yến trừ tịch tất nhiên là náo nhiệt phi thường, Hiền phi cùng Thư tiệp dư không tham dự cung yến, Hoàng Thượng cũng không có lên tiếng hỏi nguyên do, trong lòng mọi người, Hiền phi này luôn luôn đều là như vậy, mà Thư tiệp dư, là chân chân chính chính thất sủng.
"Có lẽ còn ở trong cung của mình, sĩ diện chờ Hoàng Thượng phái người đi đón." Có phi tần đang ngồi thấp giọng nghị luận.
Một phi tần khác phụ họa: "Cũng không phải đâu, ỷ vào có mang long thai liền vậy, lần trước ta hành lễ với nàng, nàng cũng không liếc mắt một cái, rất cao ngạo. Hiện giờ rơi vào hoàn cảnh như vậy, thật sự là xứng đáng."
"Hư, những lời này chúng ta quay về trong cung chính mình mà nói, nếu là Hoàng Thượng nghe thấy được, còn nghĩ rằng chúng ta quá nhỏ nhen, không độ lượng rộng rãi dung người."
Nói tới đây, ba người liền ngầm hiểu lẫn nhau, dùng khăn che miệng cúi đầu nở nụ cười.
"Hôm nay là trừ tịch, trong cung giăng đèn kết hoa cũng náo nhiệt, trẫm nhìn các ái phi cùng hoàng tử công chúa của trẫm cũng đều hưng trí rất cao, bên kia cùng trẫm yến ẩm một phen đi." Mắt Gia Nguyên đế nhìn phi tần cùng con cái phía dưới, hiếm khi lộ ra tươi cười như gió xuân.
"Nô tì (tần thiếp, nhi thần) cảm tạ hoàng ân, tạ ơn ân đức Hoàng Thượng." Mọi người đứng lên phúc thân hành lễ, trăm miệng một lời nói.
"Đều ngồi xuống đi, hôm nay là gia yến, không cần đa lễ." Gia Nguyên đế dương tay, "Một năm này, Đại Tề mưa thuận gió hoà quốc thái dân an, lòng trẫm rất an ủi. Đã ơn trạch trời ban, trẫm hôm nay liền cũng đại xá hậu cung, Thục phi cùng Lâm tu nghi đều thị giá nhiều năm, trẫm cũng không đành lòng lại trách phạt thêm, Thôi Vĩnh Minh, đi truyền ý chỉ của trẫm, làm cho các nàng lại đây đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.