Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chương 2:




Nhưng mà Trác Khâm Điển đã qua đời được mấy năm, có muốn đưa về cũng không gặp được nữa rồi.
Trác Dụ còn chưa kịp vươn tay nhận đồ, Tạ Hựu Địch đã gọi điện thoại xong rồi đi vào, nụ cười, biểu cảm, ngay cả ngữ điệu nói chuyện với Khương Phồn Uyển cũng giảm xuống hai tông.
Trác Dụ đi xa ra một chút, dựa vào góc tủ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn mấy cái. Khương Phồn Uyển mặc chiếc váy dài màu xanh bắt mắt, giống một cành dương liễu, ánh nhìn của Trác Dụ đều rơi trên người cô.
Lúc đi về, Tạ Hựu Địch nói: "Bye bye nha."
Khương Phồn Uyển vẫy tay, tầm mắt lệch qua, cũng gật đầu với Trác Dụ một cái.
"Nhìn gì đó?" Tạ Hựu Địch đợi mãi không thấy anh đi theo, quay đầu nhìn, Trác Dụ vẫn đang đứng trước của "Giản Yên". Trác Dụ thong thả nói: "Không có gì, bên ngoài nóng, trong tiệm này mát mẻ."
Tạ Hựu Địch không nghi ngờ gì, hỏi: "Đi ăn cơm không?"
Trác Dụ lấy lại tinh thần, đi về phía xe: "Không, tôi tới trường đón Di Hiểu."
"Về bên chỗ cô của cậu à?" Tạ Hựu Địch bỗng dưng khịt mũi hai cái: "Khoản vay cho dự án cầu Hoành Thủy sợ là sẽ không được phê duyệt, cái thứ phế vật Lâm Diên này không làm nổi chuyện gì, toàn để cậu đi thu dọn."
Trác Dụ nhắm mắt làm ngơ, đeo kính đen lên, mở cửa xe ra: "Đi đây."
Đi đường vòng tới học viện mỹ thuật đón Trác Di Hiểu, Trác Dụ nhìn em gái hồi lâu: "Sao hôm nay đẹp thế này."
Trác Di Hiểu mím môi ngại ngùng: "Hôm qua đi dạo phố với bạn cùng phòng mua đó."
Áo khoác màu xanh lá cây trong veo khiến người ta cảm thấy sảng khoái dễ chịu, Trác Dụ giơ ngón tay cái lên, không hề keo kiệt khen ngợi em gái của mình.
Năm ngoái cả nhà Trác Mẫn Mẫn đã dọn tới khu nhà bungalow* cao cấp, nhưng không vẫn không mấy hài lòng, luôn ca ngợi với nhau về sự nghiệp công ty quang vinh muôn trượng của mình.
"Có phải Di Hiểu gầy đi rồi không? Đừng có giảm cân, sẽ làm hại đến cơ thể đó." Trác Mẫn Mẫn đánh giá từ trên xuống dưới, bà ta khoác một cái khăn choàng màu vàng tươi, khí chất trang điểm cũng ngấy như cái màu sắc này.
Trác Di Hiểu gật đầu, theo bản năng lùi về đứng sau lưng Trác Dụ một bước nhỏ.
"Con bé học nhiều, suốt ngày ở phòng vẽ nên mệt." Trác Dụ cười giải thích, nghiêng đầu nói với Trác Di Hiểu: "Em đi tìm Lâm Dĩ Lộ chơi đi."
Trác Di Hiểu ngẩng đầu như muốn nói gì đó, nhận thấy được ánh mắt của cô nhìn mình, liền im lặng làm theo.
"Lúc đầu để nó tự ý học mỹ thuật cái gì đó, thật sự nghĩ có thể vẽ thành bậc thầy quốc họa sao? Thi đại học 600 điểm nhiều như thế thật sự quá lãng phí. Cháu cũng để nó buông thả, nếu nghe lời cô học tiếng anh, sau này còn có thể tới công ty phụ việc." Trác Mẫn Mẫn vẫn bất mãn đối với chuyện Trác Di Hiểu lén sửa chuyên ngành, ngoài mặt thì là nói Trác Di Hiểu, nhưng thực ra là đang chỉ trích Trác Dụ.
Trác Dụ ngồi trên sô pha, vắt chéo chân, lấy một quả táo chơi đùa trong lòng bàn tay.
"Loạt trang phục của đầu xuân năm sau đã được hội đồng quản trị phê duyệt, tuần sau nhà thiết kế sẽ qua đây ký hợp đồng, sau đó là đặt mua vải, trả tiền cọc." Trác Mẫn Mẫn khép mắt: "Nhưng khoản vay của ngân hàng Thụy Phong không được chấp nhận, cháu có cách không?"
Không đợi Trác Dụ trả lời, Trác Mẫn Mẫn đã chuẩn bị những lời sau đó từ lâu: "Tiêu Phó Hành là bạn học của cháu nhỉ, sao cháu không qua đó xem thử."
Tấm bình phong học làm sang, ngăn cách giữa phòng khách và phòng nhỏ.
Ở bên này, Trác Di Hiểu đang nhàm chán ngồi trên sô pha, Lâm Dĩ Lộ ở đầu bên kia vừa sửa móng tay vừa gọi điện thoại, mười mấy phút sau, mới nhớ tới người bên cạnh còn sống.
Trác Di Hiểu gọi cô ta: "Chị."
Lâm Dĩ Lộ đáp một tiếng, khoe móng tay mới làm: "Đẹp không? Năm nay đang hot kiểu chuyển màu này đó."
"Đẹp." Trác Di Hiểu thả lỏng một chút, khôn khéo hỏi: "Chị, các chị bắt đầu học chưa?"
"Học rồi nhé." Lâm Dĩ Lộ đứng dậy, nhặt túi giấy trên mặt đất lên, lại ngồi xổm xuống tìm kiếm gì đó: "Đi lướt qua xíu thôi, bố bảo sau khi chị tốt nghiệp cứ đến công ty làm trước đã."
"Em nhớ chị từng nói phải thi nghiên cứu sinh mà?"
"Chị nói đại chút thôi, chị cũng không muốn phải gặm sách suốt ngày suốt đêm đâu, hơn nữa cũng không phải bắt buộc. À, cho em này." Lâm Dĩ Lộ đưa qua hai bộ quần áo, Trác Di Hiểu không hiểu: "Hả?"
"Cách ăn mặc hôm nay của em không đẹp một chút nào." Lâm Dĩ Lộ khoanh tay trước ngực, rũ mắt quan sát: "Lần sau đừng mặc như vậy nữa nha, khiến da em trông đen lắm."
****
Lúc ăn cơm tối, Trác Dụ nhìn ra tâm trạng của em gái không vui. Lát sau lên xe, cô cởi ngay áo khoác mới mua ra, lặng lẽ đắp lên chân. Trác Dụ không lái xe ngay, hỏi: "Chưa ăn no à?"
Trác Di Hiểu hơi cúi đầu: "Lâm Dĩ Lộ nói đồ em mặc hôm nay không đẹp."
Trác Dụ cau mày, không ngờ là chuyện này: "Không đâu, đẹp lắm."
Anh nói lời thật lòng, nhưng thuở nhỏ Trác Di Hiểu đã nhạy cảm, ngược lại chỉ cảm thấy đây là ý an ủi mà thôi. Cô không biểu hiện quá buồn, vì không muốn để anh trai lo lắng.
"Cuối tuần được nghỉ không? Anh hẹn Tạ Hựu Địch đưa em đi hồ câu cá." Trác Dụ tắt điều hòa, hạ kính xe xuống cho gió lùa vào.
"Không được nghỉ, em phải làm bài tập nữa." Ngữ điệu Trác Di Hiểu nặng nề, ngón tay mân mê cái áo khoác màu xanh, hình như vẫn chưa trở lại bình thường.
"Số bài tập này là gì? Phác họa? Hay vẫn là vẽ theo chủ đề?" Trác Dụ cười hỏi: "Vẫn là do giáo sư Minh sắp xếp hả, em đã nghĩ phương án xong chưa?"
Trác Di Hiểu đang học năm nhất ở học viện mỹ thuật, chuyên ngành hội họa truyền thống Trung Quốc, nói tới đây, cảm xúc của cô mới có xu hướng đi lên một chút: "Em muốn vẽ tranh mỹ nữ, nhưng chi tiết quá cầu kỳ, muốn vẽ đẹp khá khó."
Đường phía trước thông thoáng, không có xe với người.
Bỗng nhiên Trác Dụ dẫm phanh.
Anh nhìn thẳng phía trước, thuận miệng nhắc: "Để Tạ Hựu Địch giới thiệu cho em một nơi, em có thời gian thì tới thăm thú đi."
Nào biết Trác Di Hiểu vừa nghe tới tên cửa tiệm, vẻ mặt lập tức hồng hào: "Giản Yên sao? Tiệm ở trên đường Hải Hối đúng không? Em biết, cửa tiệm đó tuyệt lắm nha. Bọn họ có những kiến thức công nghệ kỹ thuật độc đáo, được đăng ký bản quyền luôn. Hơn nữa chủ tiệm cũng rất được."
Trác Dụ cười: "Được thế nào?"
"Đẹp." Trác Di Hiểu sờ mặt, có lẽ cảm thấy đánh giá người ta nông cạn như vậy có hơi không thích hợp. Nghĩ ngợi rồi nói: "Đứng ở nơi đó, là người sẽ khiến người ta nhịn không được bị hấp dẫn."
Khi nói những lời từ đáy lòng này, ánh mắt cô sáng bừng.
Đúng lúc gặp đèn đỏ, sau khi xe dừng Trác Dụ nghiêng đầu hỏi: "Em tới rồi?"
"Em đi cùng với bạn học mấy lần rồi, đồ ở đó thật sự rất đẹp."
Trác Dụ nói: "Tạ Hựu Địch quen biết cô ấy, Nếu em muốn đi sưu tầm tư liệu dân gian thì kêu anh Địch của em tạo điều kiện cho?"
Trác Dĩ Hiểu muốn nói lại thôi, nhưng ánh mắt không giấu được niềm vui, trông như được vô vàn viên kim cương nhỏ vụn bao phủ.
Tạ Hựu Địch vừa nghe là giúp Trác Di Hiểu thì rất sảng khoái, chưa tới nửa tiếng đã hồi âm: "Đồng ý rồi, kêu Di Hiểu có thời gian thì qua đó đi, đoạn thời gian này cô ấy không đi xa, đều ở cửa tiệm."
Đưa Trác Di Hiểu về trường học, Trác Dụ đã lái xe qua cầu Môn Nam.
"Tôi gửi wechat của Tiểu Khương cho Di Hiểu rồi, cô ấy sẽ thêm bạn." Tạ Hựu Địch ở đầu dây bên kia đang ăn nhậu chơi bời, vội vàng muốn ngắt điện thoại.
"Tạ Hựu Địch." Trác Dụ đột nhiên lên tiếng: "Tôi có một người dì cũng muốn mua đồ."
"Cái gì?"
"Nhà của bà ấy sửa xong rồi, muốn mua mấy bức tranh thuê."
"Ồ, người dì nào của cậu?"
"Ở thành phố Du, là hiệu trưởng trường mẫu giáo, chồng bà ấy là cái vị cơ trưởng đó, lúc nhỏ, bà ấy còn mua cho cậu kẹo mut cậu nhớ không?"
Tạ Hựu Địch nghe mà lờ mờ: "À, vậy sao?"
"Thì là vậy đó." Quẹo trái qua giao lộ, Trác Dụ quan sát gương chiếu hậu, tay áo xắn cao, gõ gõ vô lăng, nói rất tự nhiên: "Nhớ đưa wechat cho tôi nữa."
Hơn tám giờ, đèn neon tỏa sáng, ánh sáng bọc lấy các nút giao thông và cầu vượt đan xen nhau, thành phố dường như đã thay áo mới. Dù sao cũng là mùa thu, sau khi cái nóng ban ngày tan đi, gió về đêm vẫn mát rượi.
Khương Phồn Uyển đưa tay ra ngoài cửa sổ thăm dò nhiệt độ, lúc thu lại khẽ vuốt ngón tay, trong điện thoại, giọng của bà Kỳ Sương lại lớn hơn: "Khương Khương, cháu có nghe bà nói chuyện không?"
"Cháu nghe mà." Khương Phồn Uyển để điện thoại ra xa rồi lại áp vào tai, xoay chân vào ghế sô pha.
"Cháu nhắc lại câu thứ tám của bà đi."
Bà cụ lại chơi bài không theo luật(*) rồi, Khương Uyển Phồn bất đắc dĩ: "Bà à, chúng ta thương lượng một chút, cháu có thể quay về, nhưng bà sắp xếp những người đó theo thứ tự, rồi năm phút gặp một người, xem hết tất cả trong một buổi sáng, được không ạ?"
(*)Mô tả một người không nói hoặc làm mọi việc theo phương pháp đã thiết lập.
Năm nay bà Kỳ Sương 75 tuổi, vẫn luôn sống tại quê nhà Lâm Tước. Những năm này càng về già càng có tính trẻ con, biết đánh chữ, gửi wechat, không có chuyện gì còn gọi video với Khương Uyển Phồn về bộ phim truyền hình mới chiếu, hỏi cô có thể xin chữ ký nam diễn viên nổi tiếng nào đó không.
Tình trạng bà rất tốt, Khương Uyển Phồn vốn khá yên tâm, nhưng nửa năm nay hứng thú của bà nội lại có sự thay đổi, hăng hái giới thiệu cho cô mấy chàng trai đến tuổi.
Khương Uyển Phồn nghĩ, lần này trở về nhất định phải nói với bà cụ ít tám chuyện với mấy người họ hàng lại.
Đỉnh màn hình nhảy ra tin nhắn wechat mới:
Tạ Hựu Địch: Dì của một người bạn của tôi muốn mua tranh thêu, tôi đưa wechat của cô cho cậu ấy nhé?
Khương Uyển Phồn thuận tay trả lời một chữ "Được". Trong điện thoại, âm thanh của bà cụ đầy tức giận: "Lần này không phải kêu cháu xem mắt, là sức khỏe bà hơi khó chịu."
Khương Uyển Phồn lập tức ngồi thẳng dậy, nắm chặt lấy điện thoại: "Làm sao ạ?"
"Tối mấy hôm trước tức ngực, nhắm mắt lại không mở ra được, người như đụng phải núi, không mở được miệng, nói không ra lời, có phải rất đáng sợ không?"
Khương Uyển Phồn thở phào: "Không đáng sợ, thật sự khó chịu như vậy, bà đi hỏi cố vấn sức khỏe thử xem."
"Bà hỏi rồi, đây là bị ma đè."
Khương Uyển Phồn buồn cười: "Sao lại không chuyên nghiệp như vậy, bệnh viện nào nói vậy? Cháu đi báo cáo."
"Triệu Mỹ Lệ."
Khương Uyển Phồn nhướng mày. Dì Triệu này rất luyên thuyên, trẻ con trong nhà quấy khóc, không ăn cơm, không ngủ được, người lớn sẽ đưa tới chỗ của bà ấy để hù dọa, dán bùa, rồi sờ vào ót của đứa bé, khiến rất nhiều người tin tưởng bái phục.
"Sao bà còn chơi với cả bà đồng?" Khương Uyển Phồn hỏi: "Vậy bà ấy nói thế nào."
"Có thể trị khỏi." Lúc giọng của bà cụ đè xu0ng có hơi khàn khàn, thần bí nói: "Cần phải xung hỉ."
Thế là lại quay về chủ đề này rồi.
Khương Uyển Phồn nhịn cười: "Xung thế nào? Bà giới thiệu chi tiết cho cháu xem."
Gió đêm lùa vào phòng, cuộn lấy tấm rèm cửa. Khương Uyển Phồn từ sô pha đứng dậy, lấy một cái áo choàng lông dê khoác lên người.
Đột nhiên bà cụ hạ thấp giọng: "Khương Khương, bà nói cháu nghe."
Sự tương phản này khiến Khương Uyển Phồn rùng mình một cái, điện thoại đúng lúc rung lên, cả người như bị điện giật.
Cô cúi đầu, là một lời mời kết bạn.
"Rất đơn giản.” Bà nội thả chậm tốc độ, lời nói rõ ràng như đài phát thanh: "Tìm một tên nhóc đẹp trai là bước đầu tiên."
Khương Uyển Phồn vừa cười vừa mở wechat, hình đại diện là bóng lưng một con mèo, cuộn lại như một đám mây màu xám.
Thông tin kèm theo: Không có.
Có lẽ đây là người dì mà Tạ Hựu Địch nói*, Khương Uyển Phồn nghĩ.
Tiếng của bà nội vẫn không ngừng bay vòng quanh tai, nói một đống điều kiện lớn, sau khi thở gấp một hơi lại thần bí nói tiếp: "Sau đó bước thứ hai nè..."
Khương Uyển Phồn chấp nhận lời kết bạn, thuận tay viết cái chú thích.
[Họ hàng của Tạ Hựu Địch - Dì Tạ]
Ngẫm nghĩ, sợ không đủ chi tiết sẽ quên, lại mở ngoặc thêm:
(Nhiều tiền, mua đồ mắc tiền)
****
Chú thích:
*Bungalow là kiểu nhà thường chỉ có khoảng một tầng, diện tích nhỏ và có hiên rộng. Kiểu nhà này có xuất xứ từ vùng Bengal ở khu vực Nam Á.Ở Úc, bungalow California được liên kết với Hoa Kỳ đã được phổ biến sau Thế Chiến thứ Nhất. Ở Bắc Mỹ và Vương quốc Anh, một bungalow ngày nay là một ngôi nhà, thường tách ra, có thể chứa một gác xép nhỏ. Nó là một tầng đơn hoặc có một tầng thứ hai được xây dựng thành một mái dốc, thường là với cửa sổ mái nhà (một-và-một nửa tầng).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.