Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chương 41:




Trác Dụ bị câu kỷ tử liên tục dồn dập khiến anh gặp ác mộng.
Trong mơ, hung thần Khương Vinh Diệu cạy miệng anh, "Ăn, ăn cho bố!" Trác Dụ biến càng lúc càng bé, cuối cùng biến thành một quả câu kỷ tử mập mạp. Khương Vinh Diệu hài lòng dán tem cho anh: Vua kỷ tử/ 100 tệ/ cân.
Ba giờ sáng tỉnh giấc, Trán Dụ chống tay lên trán thở phì phò, vớt điện thoại đi đặt câu hỏi trong tâm trạng chán ngán. Vừa gõ chữ "Ăn", phía sau ngay lập tức chạy ra dòng chữ đề xuất: Ăn câu kỷ tử có thể bổ thận không.
Bình luận hot: Dối trá!
Trác Dụ đơ tay, hiểu rành mạch tất cả mọi chuyện.
Sáng sớm hôm sau, bà Kỳ Sương gửi Wechat cho anh: "Cháu rể à, cháu đã dậy chưa?"
Trác Dụ nhanh chóng mặc quần áo, trước khi đi còn không quên đắp chăn lại cho Khương Uyển Phồn lúc này vẫn đang ngủ say. Vừa ra khỏi phòng ngủ, anh đi thẳng đến chỗ bà Kỳ Sương, "Bà nội, bà đang làm gì vậy? Bà làm việc gì cháu sẽ làm cùng bà ạ."
Bà Kỳ Sương cười rộ như hoa nở: "Được được được, vậy đi thôi."
Chuyện làm là chuyện vặt, thuận tiện khoe cháu rể đẹp trai như này mới là chuyện chính.
Nơi bà Kỳ Sương đến không nằm trong trung tâm thị trấn mà thỉnh thoảng lác đác mới thấy một nhà dân, đường cũng chẳng dễ đi là mấy. Căn nhà cũ kĩ, điều kiện không tốt. Nhưng nhìn thấy bà Kỳ Sương đến thì người đó vẫn rộng rãi nhiệt tình lấy ra một ít trái cây.
"Không ăn, không ăn đâu, vẫn còn nhiều nhà chưa đến đây này." Bà Kỳ Sương phẩy phẩy tay, bây giờ Trác Dụ cũng đã có thể nghe hiểu được một ít tiếng địa phương.
Bà Kỳ Sương đi thu sản phẩm thêu thùa.
Người phụ nữ nông thôn hai tay dắt hai đứa, trên lưng còn địu thêm một đứa. Trác Dụ ngồi xuống, mỉm cười ngoắc ngoắc với đứa bé, "Đến đây, chú dẫn cháu đi chơi."
Người phụ nữ nông thôn sau khi được rảnh tay, đi vào trong nhà ôm ra mấy tấm hàng thêu đi ra.
Bà Kỳ Sương giở ra xem xem, "Được rồi, ghi vào sổ ha, về nhà Khương Khương sẽ chụp ảnh. Bán được sẽ nói cho cô biết nhá."
Trong hai tiếng đồng hồ đã thu được mười mấy tấm.
Bà Kỳ Sương thở phào nhẹ nhõm, "Nếu mà bán được hết thì cũng đủ tiền học phí cho bọn trẻ con khai giảng rồi."
Về đến nhà, Khương Uyển Phồn cũng kiểm tra sơ qua một lượt, chọn vài tấm trông xuất sắc để chuẩn bị đặt trong cửa hàng. Cô vừa chụp ảnh vừa giải thích với Trác Dụ, "Lúc trước có vài nhà trung gian tới thu mua, nhưng đều ép giá rất thấp, thấp tới mức anh không thể nào tưởng tượng. Anh xem mấy gia đình đó đều tội nghiệp như vậy, thậm chí còn chưa ra khỏi thị trấn, căn bản là không hiểu biết tình hình. Bọn họ dựa vào thêu thùa để đổi lấy tiền sinh hoạt, học phí cho con trẻ. Chỉ một bức hình chim bói cá như này, làm ngày làm đêm, mắt thức khuya mãi muốn hỏng luôn, thì cũng phải thêu hơn hai mươi ngày mới xong. Món hàng tốt như thế này không thể bán đổ bán tháo, em có thể giúp được chút nào thì hay chút nấy vậy."
Đến ngày hôm sau vẫn còn có rất nhiều việc, chụp hình, tính toán thông số kỹ thuật, giới thiệu rồi đăng lên tài khoản cô tự thiết kế cho cộng đồng, Khương Uyển Phồn không phải không lao tâm khổ tứ. Trác Dụ ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng kéo bàn tay cô, "Em có còn nhớ lần trước anh từng nói với em về đàn chị học thiết kế không?"
"Sao ạ?"
Chị ấy có riêng một studio chụp hình, về sau những việc này cứ để bên chị ấy làm là được rồi."
"Lại là đàn chị à." Khương Uyển Phồn nói từ tốn, "Sức hấp dẫn của sếp Dụ không nhỏ. Nhưng mà nói trước cho rõ, mắc quá em không nỡ chi tiền đâu."
"Em cũng nói sức hấp dẫn của anh không nhỏ, còn chi tiền bạc gì chứ?" Dáng vẻ Trác Dụ hoàn toàn nghiêm túc, anh nghiêng đầu nhỏ giọng, "Chả phải đổi chác chút nhan sắc là được rồi."
Khương Uyển Phồn đụng nhẹ vai anh, "Người đáng ghét."
Đoán chừng chắc là chưa ăn đủ câu kỷ tử, đã quên mất vòng eo mình trông như nào.
Kỳ nghỉ năm ngày kết thúc, Trác Dụ cũng tiết lộ một giai đoạn công việc, đi Đông Bắc hai tuần để tiến hành khảo sát tuyển chọn địa điểm sân băng. Tạ Hựu Địch luôn luôn tỏ ra hăng hái với trò chơi mới này, anh ta cũng dùng chung vai trò với những người cùng hợp tác để lên đường. Bên đó vẫn còn có không ít bạn bè của Trác Dụ, đều quen biết nhau nhờ trượt tuyết.
Buổi tối ngày khởi hành đầu tiên, Tạ Hựu Địch quay video với Trác Dụ hai tiếng đồng hồ, liên tục bày ra hành lý mà anh ta mang theo.
Mấy thứ bao tay khăn choàng đều có thể hiểu được, Trác Dụ không hiểu được chính là, "Tại sao cậu còn mang theo cả long bào?"
"Cái này là áo choàng thủ công đấy!" Tạ Hựu Địch choàng một phát dễ như trở bàn tay, cả màn hình hiển thị, "Ngầu không ngầu không?"
"Cậu đi nghiên cứu thị trường, không phải đi quay phim."
Tạ Hựu Địch mắng nhiếc anh không biết thưởng thức, thuận tiện tiết lộ một tin tức cho anh, "Bên nhà cô của cậu xảy ra chút chuyện, chuỗi cung ứng của công ty bị đứt đoạn rồi, đầu Lâm Cửu Từ phồng ra rất to. Tôi đoán thể nào bọn họ cũng sẽ đến tìm cậu."
Đoán việc như thần, ngày thứ hai, quả nhiên Lâm Diên gọi điện thoại muốn gặp mặt anh.
Trác Dụ nói: "Bây giờ tôi sắp tới sân bay rồi, tháng này không có thời gian."
Lâm Diên cầu xin: "Anh, em đến sân bay tìm anh."
Trác Dụ nhìn thời gian, "Phải đến ngay trong vòng ba mươi phút."
Lần này Lâm Diên không đến trễ, vừa gặp là đã than trời trách đất, chỉ trích bên phía giao hàng không uy tín chút nào, thấy lợi quên nghĩa, không tuân theo hợp đồng. Trác Dụ mất kiên nhẫn canh thời gian hai lần, Lâm Diên chuyển ngay đề tài, "Anh à, chủ tịch Hoàng và anh có mối quan hệ tốt, anh có thể xuất đầu lộ diện, sang bên đó nói chuyện được không ạ?"
Trác Dụ nói rất thẳng thắn: "Không tuân theo hợp đồng thì làm theo thủ tục luật pháp. Không giữ uy tín, nếu như chỉ là lời hứa ngoài môi miệng mà chú cũng tin thì chịu. Còn về chuyện thấy lợi quên nghĩa, theo hiểu biết của tôi thì ông Hoàng không phải loại người đó."
Lâm Diên hốt hoảng, "Anh, anh giúp đỡ công ty có được không, lần này mà không nhập được lô nguyên liệu này, không giao được hàng, chúng em phải đền bù một khoản tiền phạt hợp đồng rất lớn. Cầu xin anh mà, anh cũng không thể giương mắt nhìn "Triệu Lâm" xảy ra chuyện đúng không."
Có thông báo về việc lên máy bay phát ra.
Ánh mắt Trác Dụ sắc sảo, "Ban đầu khi khó dễ chị dâu của chú, lúc âm thầm lén lút cắt đứt nhà cung ứng nguyên liệu của cô ấy, chú chưa từng nghĩ tới cảm nhận của cô ấy?"
Mặt Lâm Diên đỏ bừng, "Em, em."
Trác Dụ đứng dậy, đẩy vali lên máy bay, "Suy cho cùng thì chú cũng cần học cách chịu trách nhiệm một mình, dù gì "Triệu Lâm" cũng là công ty của chú."
Tạ Hựu Địch lén quan sát cũng đứng dậy sóng vai đi về phía trước, "Được nha, sếp Dụ đã cứng rắn trở lại rồi!"
Tuy sắc mặt Trác Dụ bình thản, nhìn máy bay bên ngoài cửa sổ, nói thế nào thì trong lòng anh cũng thấy không nỡ.
- --
Cùng thời gian.
Khương Uyển Phồn vừa mới xong việc ở trong tiệm, buổi sáng đã tiếp xong một vị khách làm thiết kế riêng, con trai muốn kết hôn, bà ấy đến là muốn thiết kế nguyên bộ đồ cưới kiểu Trung. Hỏi và đề cập đến yêu cầu về dự toán, bà ôn tồn nói, không cần để ý đến tiền bạc, cứ chọn cái tốt nhất, thích hợp nhất là được.
Toàn bộ quá trình trao đổi vô cùng thoải mái, thậm chí đến đến cô lễ tân cũng phải khen ngợi, "Quý bà này dịu dàng quá đi mất!"
Khương Uyển Phồn cũng rất ngưỡng mộ.
Nghĩ đến hoàn cảnh Trác Dụ, có thể đời này chỉ có thể biết ngưỡng mộ mà thôi.
Di động vang lên, Trác Di Hiểu gọi điện thoại tới.
“Di Hiểu?” Khương Uyển Phồn ấn nghe, “Vừa hay buổi trưa chị rảnh, đến trường đón em đi ăn cơm nhé?"
Đầu dây bên kia không có âm thanh, nghe kỹ càng một hồi, Khương Uyển Phồn nhíu mày, “Tại sao em khóc?”
Ban đầu Trác Di Hiểu muốn nhịn, nhưng nghe giọng nói hiền hòa quan tâm thì cuối cùng không nhịn nổi nữa mà bật khóc, câu chữ không rõ ràng, đè nén cảm giác khổ sở, trong tiếng nức nở là sự ấm ức.
Khương Uyển Phồn lạnh lùng nói: “Lâm Dĩ Lộ lại nói em có đúng không?”
Trác Di Hiểu khóc càng dữ dội, sau khi bộc phát xong thì kể cho Khương Uyển Phồn nghe hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Hôm nay là sinh nhật của Lâm Dĩ Lộ, Trác Di Hiểu chọn quà cô ta, sáng sớm đã đến trường tìm cô ta. Lâm Dĩ Lộ rề rà đi ra, chẳng những không tiếp thu ý tốt, đã thế lúc gặp mặt còn giận dỗi một trận, "Không phải mấy người cắt đứt quan hệ với nhà chúng tôi à, sao còn tới đây làm bộ làm tịch chi vậy? Là chị dâu của cô dạy cô đúng không, quỷ kế đa đoan y hệt chị ta."
Trác Di Hiểu không vui khi cô ta nói Khương Uyển Phồn, lúc ấy ngay lập tức bật ra hai câu: “Chị đừng có nói lung tung, lần trước chị không ngồi xe của chị ấy hả? Không bảo chị ấy đưa đi hả? Chị ấy bị tai nạn giao thông có liên quan đến chị. Rõ ràng là chị làm sai, chị không thể chỉ trích chị ấy."
Lâm Dĩ Lộ không ngờ người lúc nào cũng chỉ biết vâng dạ sẽ chống đối như thế, tính khí tiểu thư bùng phát tức khắc, "Mày lấy lập trường gì dạy dỗ tao? Bố mày hại mẹ tao ra như thế kia sao mày không để tâm? Cả đời này mày phải chuộc tội, đừng có nghĩ tới sống an nhàn. Bọn tao không nói là bọn mày xem như không có chuyện gì xảy ra đúng không?"
Vừa nghe cô ta nhắc đến bố, Trác Di Hiểu hơi đơ người, tay chân nhũn ra, đồng thời chẳng còn lòng dạ tranh luận, không còn cách nào khác ngoài việc đứng đó ngơ ngác tại chỗ.
“Ai thèm quà của mày! Chính vì mày mà tao ăn sinh nhật không vui vẻ!" Nói xong, Lâm Dĩ Lộ lấy món quà trên tay cô bé ném xuống đất.
Thuật lại hết những việc này xong, Trác Di Hiểu khóc đến mức thở hổn hển. Khương Uyển Phồn đã cầm chìa khóa xe đi ra khỏi cửa hàng, “Chờ chị mười lăm phút, chị đến trường đón em."
Nơi này gần học viện mỹ thuật, Trác Di Hiểu ngoan ngoãn đứng ở ven đường, vành mắt đỏ hồng, nhỏ giọng hô lên một câu: “Chị ơi."
Khương Uyển Phồn ấn mở khóa xe, bình tĩnh nói: “Em lên xe.”
Tuy Trác Di Hiểu không biết cô muốn làm gì, nhưng cô bé vẫn làm theo.
Nhưng rất nhanh, khi cô bé phát hiện đây là con đường đến nhà họ Lâm, cô bé đã hiểu ngay là cô muốn làm gì.
Giọng điệu Trác Di Hiểu thấp thỏm, “Chị ơi..."
“Em sợ?” Giọng nói Khương Uyển Phồn lạnh lùng phần nào.
"Em không sợ." Trác Di Hiểu thẳng lưng, lồng nguc phập phồng, "Em rất giận." Nói được hai câu thì đôi mắt không kìm được đỏ bừng lần nữa.
Da mặt mỏng, nhạy cảm, tính cách mềm yếu, cô bé có tính cách như này đụng phải chuyện ấm ức sẽ vô cùng thiệt thòi.
Nhưng mà, đây là em gái.
Người khác có thể thiệt thòi, nhưng em gái thì không thể.
Tiệc sinh nhật của Lâm Dĩ Lộ tổ chức ở nhà, tạo một buổi party chủ đề kẹo ngọt, lại còn mời cả ekip chuyên môn đến sắp xếp, bày biện trông khá là khéo léo hợp cảnh. Mười mấy người bạn học tâng bốc, cô ta mặc bộ trang phục kiểu Tây màu hồng, không khác gì công chúa được người người vây quanh bợ đỡ.
Mới tới cửa đã có thể nghe thấy tiếng đàn violon du dương trong sân nhà. Trác Di Hiểu theo bản năng đứng lùi ra sau, Khương Uyển Phồn không cho cô bé cơ hội để sợ sệt, nắm chặt tay cô bé, ra sức đẩy mở hàng rào cao hơn nửa người.
Tiếng nhạc to, chỉ những người đứng gần cửa mới chú ý đến hai người họ. Người này truyền tới người kia, chờ tới khi đến tai Lâm Dĩ Lộ thì hai người đã đứng trước mặt cô ta. Lâm Dĩ Lộ bất ngờ, "Chị, chị dâu."
Khương Uyển Phồn chỉ về Trác Di Hiểu, "Nói xin lỗi em ấy."
Lâm Dĩ Lộ từ từ nhận ra, cố ý nghiêng đầu nói chuyện với đám bạn, làm như không nghe thấy.
Sắc mặt Khương Uyển Phồn bình tĩnh, đảo mắt nhìn nửa vòng, không nhanh không chậm cầm lấy một chai rượu trái cây trên bàn, bất thình lình đập một phát xuống đất, tiếng mảnh vỡ "choang" vụn vỡ vang lên chói tai, trấn áp tình hình một cách triệt để.
Trong tiếng la hét inh ỏi của đám đông, Khương Uyển Phồn nghiêm giọng: "Nói xin lỗi với em ấy!"
Dáng vẻ Khương Uyển Phồn nghiêng về nét nhu mì, thoạt nhìn không hề mang nét công kích chút nào, có thể xem như gương mặt tiêu chuẩn của nữ chính - đóa hoa trắng bé nhỏ trong tiểu thuyết thanh xuân đau khổ. Nhưng một khi nổi giận thật sự, nét lạnh lùng lại mang tới sự tương phản, càng khiến người khác khiếp sợ.
Lâm Dĩ Lộ sợ hãi đến mức lùi ra sau, xoay người muốn đi.
“Đứng lại.” Thế nhưng Khương Uyển Phồn không để mặc vậy, bắt lấy cánh tay cô ta ngăn lại. Lâm Dĩ Lộ gào lên than đau, mang theo tiếng khóc nức nở: “Chị làm tôi đau!"
"Vầy mà đã đau rồi?" Khương Uyển Phồn cười lạnh, mạnh tay kéo cô ta tới trước mặt Trác Di Hiểu, "Mấy năm nay những việc cô đã làm, những lời cô đã nói, há chẳng phải khiến con bé chịu trăm ngàn lưỡi dao sao? Di Hiểu tốt bụng tặng quà cho cô, nói chúc mừng sinh nhật với cô. Cô thì sao? Cái miệng sinh ra không biết nói lời nào dễ nghe sao hả? Học hành mười mấy năm công cốc rồi, ngay cả chuyện cơ bản mà cũng không biết?"
Bạn học đưa mắt nhìn, gương mặt Lâm Dĩ Lộ nóng như lửa thiêu, dưới cơn tức giận, cô ta giơ chân đạp vào Khương Uyển Phồn, Khương Uyển Phồn không né tránh, đầu gối cứ thế bị đá trúng một cú, đau tới độ cô tức giận bốc khói. Cũng chẳng màng tình nghĩa, cô giơ tay nắm lấy trang sức, cài tóc sinh nhật của cô ta giựt ném xuống đất.
Đầu tóc Lâm Dĩ Lộ rối loạn, chật vật không chịu nổi, muốn đi mà không đi được, Khương Uyển Phồn đã luyện qua Thái Cực Đạo cả một quãng thời gian dài nên đương nhiên sức lực mạnh hơn cô ta, nhất định phải cần một lời xin lỗi.
"Cô có dáng vẻ làm chị gái à? Xưa nay lúc nào nói chuyện với Di Hiểu cũng lạnh lùng, kỳ cục. Con bé làm bất kỳ việc gì, mặc loại quần áo nào, cô mà không nói mấy câu đả kích là cô sẽ chết hả? Cái cảm giác hơn người chả hiểu ra sao của cô từ đâu mà có vậy, trong lòng cô không rõ à?" Khương Uyển Phồn đã sớm nhìn cô ta không thuận mắt, dứt khoát gây sự một trận, "Cô cũng là con gái, tại sao lại có ác ý với cô gái khác như thế chứ? Tự tôn và tự tin của cô đều có từ việc chà đạp chê bai em gái mình hay sao? Thế thì cô không hẳn là đáng thương lắm nhỉ?"
Lâm Dĩ Lộ chỉ cảm thấy mất mặt, không phải bản thân cãi vả mà là bị Khương Uyển Phồn nhắm chuẩn xác chọc trúng bản chất.
Cô ta gào lên: "Chị hiểu cái gì!"
Khương Uyển Phồn nói năng hùng hồn: "Tôi hiểu được là người một nhà, cho dù không tới mức thân thiết nhưng ít nhất cũng tôn trọng nhau. Tôi hiểu người làm chị, cho dù có không thích em gái mình thì chí ít ngoài mặt cũng nể nhau. Tôi hiểu một người có chí khí, đừng có vừa xem thường ai đó vừa an tâm thoải mái hưởng thụ phần lợi nhuận mà người đó mang về."
Tiếng nhạc bị tắt, cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió lay động nhẹ nhàng để nhắc nhở đây không phải là một ảnh tĩnh.
Mãi cho tới khi Trác Mẫn Mẫn đi ra, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn Khương Uyển Phồn, “Chị thì đúng là không thể ăn hiếp em được, nhưng Lâm Dĩ Lộ cũng là em của cháu, giờ phút này cháu nói chuyện như vậy thế thì còn không phải đang ăn hiếp nó sao?"
Khương Uyển Phồn tiến lên phía trước một bước, thần sắc thản nhiên, khóe miệng hơi nhếch lên, "Cô à, nói như vậy thì ban nãy cô cũng đã nhìn thấy rồi. Cái đứa em gái này đá cháu như thế, đầu gối cháu hãy còn đau đây này, cháu còn chưa có tư cách nổi giận à? Cô xem, bố anh Trác Dụ phạm sai lầm, bộ cô không lấy chuyện này ra nói cả bao nhiêu năm nay sao?"
“Cháu!” Sắc mặt Trác Mẫn Mẫn căng cứng, đồng thời nhìn rõ ràng hết tất cả, thậm chí tới sự nhẫn nại để diễn kịch mà Khương Uyển Phồn cũng chẳng còn. Hôm nay cô đến không phải để thuyết phục, mà là đến để ngã bài.
“Cháu đây chẳng qua chỉ là người có năng lực kém gặp được người có năng lực tốt, tuy chúng cháu không phải người lanh lẹ, nhưng ai đó cũng đừng tự cho là đúng mà yêu cầu người khác.” Khương Uyển Phồn còn lưu lại một con đường lùi, ý cười dịu dàng nói: “Cô bảo vệ con gái của cô, cháu bảo vệ chồng của cháu."
Trác Mẫn Mẫn không ngờ cô sẽ hiên ngang đối đầu như vậy, cũng khó trách, gia cảnh sung túc, được giáo dục đàng hoàng, tầm nhìn rộng mở, độc lập tự chủ, một cô gái như thế này giống như một miếng ngọc đẹp trong suốt ngạo nghễ, tính tình trầm ổn và cũng không lo ngại phơi bày sự sắc sảo.
Thấy lấy cứng chọi đá xử lý không ổn thoả, Trác Mẫn Mẫn lại chuyển sang Trác Di Hiểu từ nãy giờ vẫn một mực im hơi lặng tiếng, nói chuyện bằng giọng điệu chèn ép: "Hiểu Hiểu, cháu không nói vài câu sao?"
Trác Di Hiểu siết chặt nắm tay, móng tay bấm vào da thịt, sớm đã cấn thành mấy vết hằn.
Cô bé ngẩng đầu, đột nhiên lớn tiếng: “Có gì để nói dễ nghe chứ! Cháu sẽ không làm theo lời cô nói nữa đâu! Làm chuyện sai là bố cháu! không phải anh cháu!! Bố cháu đã mất rồi, cháu sẽ không để các người ép chết anh cháu đâu!! Đã nói xong, vừa ý rồi chứ gì!!"
……
Trở lại trong xe được 20 phút, Trác Di Hiểu uống năm chai nước, tốc độ tim đập vẫn chưa giảm lại. Khương Uyển Phồn nhìn cô bé cả một hồi lâu sau thì phụt cười lên tiếng, hỏi: “Em thấy thoải mái không?"
Trác Di Hiểu vỗ vỗ nguc, ra sức gật đầu.
Khương Uyển Phồn cũng vừa lòng như vậy, “Phải như vậy từ lâu rồi."
Trác Di Hiểu hít hít mũi, nhìn một chỗ nào đó ngây ngẩn, "Từ nhỏ tính cách của em đã hướng nội, trong nhà xảy ra biến cố lại càng thiếu cảm giác an toàn. Có lúc đang ngủ thì bất thình lình giật mình, sau đó thì không ngủ lại được."
Đúng là người nhạy cảm thì khá là bị động, chậm nhiệt. Khi thay đổi trạng thái tâm lý càng cần có người dẫn dắt, thúc đẩy tiến về phía trước. Trác Dụ bận rộn công việc, cách biệt tuổi tác anh trai em gái cũng lớn, anh là đàn ông, có rất nhiều việc có lòng nhưng không biết làm sao. Thỉnh thoảng, mọi việc đều vì suy xét cho nhau, nhưng sợ này sợ nọ nên đảo ngược hoàn toàn.
Chẳng qua Khương Uyển Phồn là người ngoài nên tỉnh táo.
“Này, Hiểu Hiểu, chị nói em nghe nhé, là con gái thì trước tiên phải biết yêu bản thân, có bản lĩnh tự mưu sinh, có thể không cần phụ vào bất cứ người nào, đồng thời có năng lực phân biệt thị phi, quyết tâm quyết định nhanh chóng. Bớt một chút tự cho mình là đúng, tự cho mình là thông minh, phải tuân theo nội tâm, không chấp nhận khổ tâm. Em có thể có một trái tim tràn đầy phóng khoáng nhưng cũng phải có quyết đoán tự mình đối diện với khó khăn vất vả."
Khương Uyển Phồn nói với vẻ khoan thai: “Nhất là, đừng để cái gì gọi là tình thân, tình cảm, bất kì loại cảm tình nào vướng bận."
Trác Di Hiểu cái hiểu cái không, sau đó ngây thơ hỏi: “Vậy anh trai em thì sao? Anh ấy cũng là vướng bận của chị à?"
Khương Uyển Phồn quay đầu, đôi mắt trong veo, “Anh ấy chưa bao giờ là vướng bận, anh ấy là gấm dệt thêm hoa của chị."
Đưa Trác Di Hiểu về trường học trước, lúc xuống xe, Trác Di Hiểu hỏi với vẻ lo lắng: "Chị ơi, đầu gối chị còn đau không?"
“Hết đau rồi.” Khương Uyển Phồn cười vẫy vẫy tay, “Em mau vào trong đi, bên ngoài nóng."
Mãi đến khi bóng dáng khuất hẳn, Khương Uyển Phồn mới cắn răng chịu đựng cuộn ống quần lên, sao mà có thể không đau kia chứ! Tưởng đâu đá văng luôn sụn xương đầu gối rồi ấy. Trong trận đấu tay chân mồm miệng này khá là hao tổn máy móc. Khương Uyển Phồn chỉ cảm thấy mệt, ngay cả cửa hàng cũng không đến mà về thẳng Tứ Quý Vân Đỉnh
Tình cảnh nhốn nháo hôm nay không đẹp mắt, dựa vào tính cách và tâm cơ của Trác Mẫn Mẫn, có khi đã đến chỗ chỗ Trác Dụ để mách rồi.
Khương Uyển Phồn thay chiếc quần short mặc ở nhà vào, co chân ngồi trên sô pha. Đầu gối phải sưng to, đoán chừng sẽ đau nhức hai ba ngày. Cô không nhịn được gọi điện thoại cho Trác Dụ, lần đầu tiên không nghe máy, năm phút sau anh gọi lại.
"Vợ làm sao thế?"
Giọng nói anh mang theo cảm giác sốt ruột rõ ràng, Khương Uyển Phồn nghe xong trong lòng ngoại trừ có chút ấm ức, còn có chút thấp thỏm muốn xác nhận nào đó.
"Em hỏi anh á," Khương Uyển Phồn nuốt nước bọt, giả vờ như bất chợt muốn tán gẫu, "Ví dụ như anh trúng năm triệu nhưng mà em làm mất tấm vé số của anh. Hay là vầy đi, có một công trình lớn kiếm được tiền, nhưng mà với tính tình trẻ con của em, em bực tức cứ không cho anh đi, anh sẽ..."
Chính bản thân Khương Uyển Phồn cũng cảm thấy kết cấu câu chữ lời nói lộn xộn, không có chút logic nào, khẽ cắn răng, hối tiếc không thôi, cái khẩu khí nói chuyện đạo lý to lớn với Trác Di Hiểu lúc ở trong xe ở đâu rồi, hiện tại mình bị cái gì vậy.
Cô nhắm mắt có ý định buông xuôi: "Đơn giản một chút ha, nếu như có ngày nào đó, có người rất quan trọng, có sự việc cực kì then chốt, anh vô cùng để tâm tới. Nhưng mà em ấy, bất cẩn làm tan vỡ. Thì ví dụ như, làm kế hoạch anh rối tung, phá hư mối quan hệ mà khó khăn lắm anh mới có...
Trác Dụ vẫn luôn im lặng đột nhiên cắt ngang, giọng trầm tĩnh kiên định: "Anh chọn em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.