Chúng Ta Kết Hôn Thôi

Chương 46:




Tạ Hựu Địch ngồi bên cạnh giường bệnh cười điên dại cả nửa tiếng đồng hồ, bình truyền dịch của Trác Dụ vẫn nhỏ từng giọt từng giọt, anh nghiêng đầu nhìn vách tường. Không ngờ có một ngày, anh sẽ vào viện vì uống quá nhiều thuốc bổ.
"Có nên nói cho Tiểu Khương biết không? Dù sao thì buổi tối vẫn còn người chăm bên giường cậu mà." Tạ Hữu Đình cố ý hỏi với vẻ mặt thiếu đòn.
Trác Dụ bất lực gác tay lên trán, "Cậu im miệng đi."
"Người nên im miệng là cậu đấy, nốc nhiều thuốc thang như vậy, rất khó để không nghi ngờ động cơ của cậu."
"Cậu còn có mặt mũi nói câu đó à." Trác Dụ không dám nhớ lại thêm một giây phút nào nữa, câu trước cố tình chọc giận, câu sau lại thêm dầu vào lửa, "Ai bảo cậu gọi 120 hả, cậu lái xe đến đón tôi thì cậu sẽ chết à?"
Tiếng còi xe cứu thương ầm ĩ như vậy, tất cả dân cư của Tứ Quý Vân Đỉnh đều chạy ra ngoài hóng chuyện. Cậu đã một lần từ chối đi theo y tá, "Cảm ơn, tôi có thể đi được, tôi không sao."
Y tá làm hết bổn phận, cho rằng anh không có sức mà cố cậy mạnh, dứt khoát tiêm cho anh một liều thuốc an thần.
"Được rồi, buổi tối tôi ở đây với cậu, sáng mai tôi trực tiếp từ đây ra sân bay luôn." Tạ Hựu Địch có chuyến đi công tác ở Quảng Châu, vào những thời điểm quan trọng thì Tạ Hựu Địch vẫn đáng tin. Vào lúc Trác Dụ cảm thấy được an ủi phần nào thì lại nghe bạn mình nói: "Ban đầu tính tìm một người hộ lý, nhưng tôi sợ cậu làm ra chuyện không bằng cầm thú, chỉ có thể tự mình xông pha thôi."
Cánh tay không bị cắm kim tiêm của Trác Dụ cầm áo khoác ném về phía Tạ Hựu Địch, anh ấy ra vẻ làm quá lên xua xua tay trước mũi, "Toàn mùi câu kỷ tử* không à!"
... Cả cuộc đời này, đây là ba chữ Trác Dụ không muốn nghe thấy nhất.
Tạ Hựu Địch đi tới chỗ cô y tá trẻ lấy một cái ghế nằm gấp gọn, nằm trên đó lật xem báo cáo khám bệnh của Trác Dụ, tấm tắc khen ngợi: "Được đó nha ông chủ Trác, bản báo cáo này có thể so sánh với bản sức khỏe mẫu đấy, kích cỡ này của cậu hoàn hảo đó, bình thường thật sự không nhìn ra đó nha."
"Thần kinh." Trác Dụ cạn lời, "Cậu hết chuyện rồi à mà đi nhìn chằm chằm báo cáo của tôi."
Tạ Hựu Địch cười nói: "Bây giờ tôi chỉ muốn nhấn like cho bố vợ của cậu một cái thôi."
Khương Uyển Phồn ngồi chuyến bay sớm nhất quay trở lại.
Không có ai thông báo trước, Trác Dụ chỉ có thể thành thật khai báo.
Kể từ vụ tai nạn xe lần trước, hai người đã xảy ra mâu thuẫn, anh đã thề cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng sẽ không giấu giếm cô nữa.
Lúc Khương Uyển Phồn chạy tới, cô sững sờ trước cửa phòng hồi lâu không dám đi vào, lời nói của bác sĩ trưởng khoa cứ văng vẳng bên tai: "Ồ, cô là người nhà của bệnh nhân à. Thật ra thì, các chỉ số phần cứng khác nhau của bệnh nhân đã khá ổn định rồi, cô cũng lựa lời khuyên giải bệnh nhân một chút, không cần phải theo đuổi sự hoàn hảo đến thế đâu."
Cô hoảng hốt nhìn Trác Dụ.
Trác Dụ cũng ngơ ngác nhìn cô.
Cảnh tượng này như đóng băng lại chừng hai phút, hai người mới đồng thanh bật cười thành tiếng.
Trác Dụ oan ức đáng thương nói: "Anh thật sự không cố ý để vào bệnh viện đâu, em đừng mắng anh."
Khương Uyển Phồn dở khóc dở cười, "Bình thường em hung dữ với anh lắm sao?"
Trác Dụ lắc đầu không nói gì, những sợi tóc mềm mại lòa xòa trước trán, bọc nước do nóng trong người nổi lên trên khóe miệng còn chưa lặn, khóe mắt cũng đỏ lên vì uống quá nhiều thuốc bổ, nhìn thoáng qua giống như một con thỏ trắng lớn bị thương, đáng thương một cách kỳ lạ.
Khương Uyển Phồn đi ra ngoài gọi điện cho Hướng Giản Đan, giọng điệu bất lực, "Mẹ, tất cả dược liệu ở trấn trên có phải đều bị mẹ và ba thầu hết rồi không?"
...
Bà Kỳ Sương vừa nghe Trác Dụ vào bệnh viện, bà cực kỳ sốt ruột. Hơn nữa khi nghe đến nguyên nhân không thể tin được này, bỗng chốc nổi cơn tam bành. Bắt gặp con trai, con dâu thì tức giận không ngừng mắng mỏ, "Các con bao nhiêu tuổi rồi hả, sao mà không có chừng mực như vậy chứ! Người ta là thầy thuốc Trung y cũng phải thăm hỏi bệnh kỹ càng mới dám hốt thuốc đúng bệnh, các con ngược lại thì hay rồi, lang băm nhưng nghiện làm, trong lòng không biết cân đo đong đếm lấy cháu rể của mẹ ra làm vật thí nghiệm!"
Hướng Giản Đan lí nhí giải thích: "Chúng, chúng con cũng là vì muốn tốt cho Tiểu Trác thôi."
"Tốt cái đầu con!" Kỳ Sương bình thường là một bà lão thoải mái vui tính, nhưng khi nghiêm túc cũng rất đáng sợ, "Tốt hay không chỉ cần các con nói là được à? Phải do Khương Khương của mẹ nói mới tính. Con bé còn chưa nói gì, các con ở đây đã mù quáng thêm dầu vào lửa."
Hướng Giản Đan cũng cảm thấy oan ức, "Chúng con cũng chỉ là có ý tốt thôi mà."
"Ý tốt cái gì hả, là dốt nát cộng thêm ngu ngốc!" Kỳ Sương vẫn còn tức anh ách, "Cháu rể của mẹ tốt biết bao nhiêu, giúp các con thuyết phục Khương Dặc, bằng lòng đưa Khương Dặc theo bên cạnh chỉ dạy, một mình mở câu lạc bộ, không để cho các con phải hỗ trợ hay bỏ thêm một đồng nào, một thằng nhóc biết vươn lên như vậy, cho dù có cụt tay thiếu chân thì cũng là một thanh niên tốt."
Khương Vinh Diệu tình nguyện đứng ra giảng hòa giúp người bạn đời của mình, mặt mày vui vẻ nói, "Kìa mẹ, cô ấy cũng chỉ là quan tâm với tấm lòng của một người mẹ thôi, sau này muốn có đứa bé thì bây giờ phải chăm sóc sức khoẻ sớm một chút cũng là chuyện tốt."
"Con im đi. Con đừng tưởng mẹ không nghe ra tâm tư bảo thủ đó của con, có muốn đứa bé hay không, đó là chuyện của hai đứa nhỏ, không cần các con ở đây nghĩ ra mấy ý tưởng ngớ ngẩn đó. Gấp gáp thúc giục có đứa bé như vậy, đúng là xấu." Thái độ trong lời nói của Kỳ Sương vẫn rất cứng rắn, "Say này ai lại lấy chuyện này ra ầm ĩ nữa thì, cây chổi cạnh ổ chó để đó là chuẩn bị dành cho người đó!"
...
Lần này Trác Dụ đã chịu không ít đau khổ, nhưng cũng không tổn thương quá nhiều đến sức khỏe chỉ là nóng trong người nên liên tục nổi vài vết phồng rộp trên khóe miệng, đổ nhiều mồ hôi, cả người khó chịu, đứng lâu một lúc sẽ cảm thấy chóng mặt. Sau hai ngày nằm truyền nước biển, lúc xuất viện bác sĩ kê cho anh một đống thuốc thanh lọc tim làm mát người.
Trác Dụ vừa vào cửa nhà đã nhíu mày bịt mũi lại, chần chờ không chịu đi vào, "Có mùi thuốc."
"Chờ một xíu!" Khương Uyển Phồn chạy lon ton vào trong phòng ngủ, cầm một chai nước hoa xịt khắp nơi, "Được rồi."
Lúc này Trác Dụ mới chịu vào nhà, anh đi tới nằm trên ghế sô pha, dáng vẻ cô đơn nhỏ yếu đáng thương.
Khương Uyển Phồn không khỏi căng thẳng, đi qua sờ mặt anh, "Anh vẫn khó chịu à?"
Trác Dụ "Ừ" một tiếng.
"Em đi lấy thuốc cho anh." Khương Uyển Phồn siêng năng như nàng tiên ốc, cô vừa mới xoay người đã bị anh kéo trở lại.
Trác Dụ ốm yếu nói: "Vợ à, em ôm anh một cái là được."
Khương Uyển Phồn liếc mắt cái là có thể nhìn thấy ý đồ của anh, chắc chắn không chỉ ôm một cái rồi thôi, cô nhướng mày hỏi: "Anh cũng đã như vậy rồi, còn có thể làm gì chứ?"
"Em nói xem có thể làm gì đây?" Trác Dụ nói với thái độ bất cần đời, "Anh đã thế này rồi, em xem mà làm đi." Vậy mà ánh mắt anh cứ phải quyến rũ đa tình, Không hiểu sao Khương Uyển nghĩ đến bốn chữ: Trai đẹp ốm yếu.
Tư thế này, ánh mắt này, cơ thể không còn sức phản kháng này... Khương Uyển Phồn bỗng dưng cực kỳ muốn làm một người phá hoại.
Cô với lấy điều khiển từ xa, tấm rèm cửa sổ từ từ đóng lại tạo thành một lớp lụa mỏng, độ sáng mờ nhạt dần, cực kỳ phù hợp với hoàn cảnh lúc này. Ánh mắt Trác Dụ trầm xuống, nhưng giọng điệu vẫn vô tội, "Em đừng tới đây."
Khương Uyển Phồn cực kỳ vui vẻ.
Ghế sô pha lớn, Trác Dụ tự giác nhường một nửa chỗ cho Khương Uyển Phồn, anh lo lắng cô sẽ rớt xuống nên một tay vòng qua eo cô. Một tay Khương Uyển Phồn chống đầu, từ trên cao nhìn xuống anh, "Hay là em đi nhé?"
"Em đã tới rồi, không làm chút gì, em có thể cam tâm sao?" Bàn tay Trác Dụ đang ôm eo cô tăng thêm sức lực.
"Em cam tâm chứ." Khương Uyển Phồn nắm lấy cằm anh, đánh giá trái phải giống như đang tuyển chọn phi, giả vờ bắt bẻ, "Ma bệnh, món hàng thấp kém như này không muốn cũng chẳng sao."
"Muốn hay không thì phải thử mới quyết định được." Trác Dụ ghì gáy cô xuống, mình "bị buộc" phải nhận nụ hôn. Khương Uyển Phồn có hơi nghẹt thở, nụ hôn của anh hung hăng, giống như cơn bão táp bị kìm nén kéo dài mấy ngày, cuối cùng cũng khẩn cấp ào ạt đổ xuống mặt đất.
Quần áo rơi đầy trên đất, không đành lòng nhìn bóng hai người trên ghế sô pha đang làm xằng làm bậy.
Trác Dụ áp người vào bả vai người ở bên trên, dựng thẳng người cô dậy, giọng điệu vừa vô tội vừa tủi thân, "Anh không còn sức nữa, anh vừa mới ra viện, vợ em ngồi yên đi."
Khương Uyển Phồn giống như đặt bản thân mình trên đỉnh của những con sóng, bị buộc phải nhấp nhô lên xuống.
Cô nhắm mắt, cũng không có cách nào nhìn thẳng vào chữ "Ngồi" này.
Cái gì mà trai đẹp ốm yếu, rõ ràng là cố ý.
Trác Dụ bắt gặp ánh mắt đầy ý quở trách và oán giận của cô, anh lại ôm chặt cô vào trong lòng mình, nhỏ giọng dỗ dàng, "Còn không phải vì eo anh không tốt sao."
Khương Uyển Phồn khẽ hừ một tiếng, "Anh thích ứng cũng nhanh đấy, vẫn còn cất giữ nhiều dược liệu với rượu bổ, anh dứt khoát uống hết đi đừng lãng phí."
Trác Dụ lắc đầu thật mạnh, "Không được, không được đâu."
Khương Uyển Phồn cười khanh khách hỏi: "Tình yêu thương của bố vợ có phải rất phiền toái không hả?"
"Thật ra thì cũng không phiền toái cho lắm." Trác Dụ cố ý hướng lên trên một chút, một lần nữa dùng hành động chứng minh, "... Chỉ là eo phải hoạt động hơi nhiều."
Mạnh miệng thì vẫn chỉ là mạnh miệng, cuối cùng Trác Dụ người đã phải vào bệnh viện ngủ gục trên ghế sô pha.
Khương uyển Phồn nằm một lúc, người cô dinh dính khó chịu, cô sợ quấy rầy đến anh nên vào trong phòng ngủ chính tắm rửa.
Căn nhà này của Trác Dụ trang trí rất đơn giản, không khí có hơi lạnh lẽo, không có đồ trang trí dư thừa, tường xám kết hợp với đồ nội thất kim loại, cũng không có thiết kế đèn chiếu sáng chính khiến căn nhà trở nên lạnh lẽo như một căn nhà mẫu. Phòng ngủ chính thì khá hơn một chút, bời vì một tuần trước Khương Uyển phồn ở đây với bà nội, nên trong phòng có thêm mấy bộ quần áo và mỹ phẩm dưỡng da của cô, tăng thêm mấy phần mềm mại.
Khương Uyển Phồn không tìm thấy quần áo ngủ của mình, tạm thời khoác áo ngủ của Trác Dụ rồi lục lọi quần áo treo trong tủ đồ của anh.
Chưa cần nói đến những chuyện khác, nhưng quần áo của anh thật sự rất nhiều.
Lúc đi làm ở Triệu Lâm những bộ vest là thẳng thớm, áo sơ mi trắng và hơn hai mươi bộ quần áo các loại, chưa kể áo trong, áo phông, và nhiều bộ thậm chí vẫn treo ở đó chưa tháo mác. Anh cũng là người đàn ông có nhiều quần áo nhất mà Khương Uyển Phồn từng gặp.
Nhờ thói quen nghề nghiệp của mình, cô thuận tiện giúp anh phân loại quần áo theo màu sắc và theo mùa. Dưới tủ quần áo có hai tầng ngăn kéo đựng phụ kiện, hầu hết là đồng hồ và cà vạt được sắp xếp ở bên phải. Khương Uyển Phồn có một chút ám ảnh về màu sắc, nên cô có thói quen sắp xếp theo quy luật từ đậm đến nhạt. Cô bắt đầu sắp xếp lại, trước tiên cô lấy toàn bộ đồ trong tủ ra. Dải đen cuối cùng bị kẹt giữa các ngăn kéo, Khương Uyển Phồn không kéo ra được, đành phải nhấc cả ván ngăn tủ lên.
Đập vào mắt cô bên dưới tấm ván ngăn là một chồng giấy với các kích cỡ khác nhau.
Ở dưới cùng là một tờ báo cũ.
[Nhật Báo Thần Thị], ngày 4 tháng 12 năm 2015.
Khương Uyển Phồn đã từng nghe nói về nơi này, nhưng cô chưa bao giờ đến đó. Cô lật từng trang v, không mấy để ý nội dung cho đến khi cô tìm thấy một thứ khác: Thẻ căn cước của Trác Khâm Điển.
Khương Uyển Phồn bỗng phản ứng kịp thời, những bản thảo giấy tờ này đều là về bố của Trác Dụ.
Cô kìm nén sự tò mò, đem đồ đạc trở về chỗ cũ, Trác Dụ đã cất những thứ này vào tận đáy hộp, nhất định không muốn bị người ta biết đến, chưa có sự đồng ý của anh, Khương Uyển Phồn sẽ không tùy tiện xem lén.
"Không sao, em cứ xem đi." Trác Dụ đã đứng ở cửa được một lúc. Anh vừa mới tỉnh dậy, đầu tóc rối bù, anh xỏ đại một cái quần vào, đi chân trần trong nhà.
"Đây là đồ của bố à?” Khương Uyển Phồn hỏi anh.
Trác Dụ đi tới, thuận tay cầm lấy một chiếc áo phông trắng mặc vào, đầu vừa chui qua cổ áo, giọng nói uể oải xuyên qua lớp vải, "Ừ, sau tai nạn xe, đồ vật của ông ấy gần như bị đốt hết, chỉ còn lại những thứ này."
Sau khi một người chết đi, cát bụi trở về với cát bụi, đất lại về với đất, bảy tám năm rồi, Trac Dụ đã có thể bình tĩnh nói ra những lời này.
"Ông Trác là một ông già rất nghiêm túc. Lúc mới thành lập "Triệu Lâm", thật ra ban đầu ông ấy và cô của anh cùng nhau hùng vốn xây dựng lên. Ông ấy không tán thành cho anh đi học trượt tuyết, ông ấy đã tìm ván trượt anh giấu đi rồi lại lần nữa giấu nói đi chỗ khác để cho anh không tìm ra. Anh vẫn còn nhớ trong những ngày tháng cấp hai, anh và ông ấy thường dùng mấy trò "Giấu" và "Tìm" để đấu trí với nhau."
Khương Uyển Phồn bật cười, "Xem ra bố cũng rất dịu dàng với anh lắm đấy."
Trác Dụ gật đầu một cái, "Cho dù ông ấy cố phản đối thế này, cũng chưa bao giờ đập vỡ ván trượt của anh. Lần ông ấy tức giận nhất là khi anh điền thông tin vào kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc ấy anh nhất quyết nộp vào trường thể thao. Ông ấy dọa sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh, ngay cả thư từ con cũng viết xong rồi. Khi đó anh cũng rất thèm đòn, còn công kích ông ấy, nói ông ấy già rồi, còn làm như vậy có trẻ con quá không."
"Anh vẫn chưa bị bố đánh chết, còn có thể sống đến tận bây giờ, bố đúng là có tình yêu thương rất lớn." Khương Uyển Phồn nói.
Nụ cười trên môi Trác Dụ sâu hơn, anh suy nghĩ một chút, "Trước kia anh đúng là không hiếu thuận. Ông Trác lại không đủ ác nên không ra tay tàn nhẫn với anh, nên anh mới có thể lợi dụng để tự do phóng khoáng bước trên con đường này."
"Không phải là bố không đủ ác, mà là bố không nỡ ra tay với anh thôi." Khương Uyển Phồn nhẹ nhàng uốn nắn lại lời của anh.
Trác Dụ nuốt nước miếng một cái, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía cô, "Nếu như ông ấy còn ở đây, chắc chắn sẽ rất thích em."
"Em vốn luôn được mọi người yêu quý mà." Khương Uyển Phồn tinh nghịch nháy mắt.
Trác Khâm Điển là một người cha nghiêm khắc, nghiêm túc và cứng đầu trong mắt Trác Dụ, ông làm việc gì cũng có kỷ luật, khi còn sống, mấy chục cái nội quy trong gia đình đều do ông viết tay, Trác Dụ đọc không thuộc sẽ bị ông cầm cây thước tre đánh vào lòng bàn tay. Trác Khâm Điển lợi dụng công cuộc cải cách và mở cửa, ông làm giàu nhờ kinh doanh thủy sản ở Thâm Quyến nên tích lũy được rất nhiều tài sản. Thời niên thiếu Trác Dụ thường không thể tin nổi, ông Trác cứng ngắc như vậy sao có thể đón tiếp khách trong lĩnh vực kinh doanh hải sản như này, lẽ ra phải bị đối thủ ném xuống biển từ lâu rồi chứ?
Trác Khâm Điển còn chưa bị ném xuống biển, ngược lại mẹ Trác Dụ mới là người gây ra chuyện.
Cách biệt về địa lý, một mình trong căn phòng trống, mẹ anh đã bỏ chạy với một người đàn ông khác, đội cho ông Trác một cái mũ xanh. Khi đó Trác Dụ còn nhỏ, trong ấn tượng của anh chưa bao giờ nghe thấy những cuộc cãi vã lớn tiếng giữa hai người bọn họ.
Cứ như vậy mà tan rã thôi.
Ông Trác uống rượu suốt cả một đêm.
Vợ bỏ đi rồi, ông Trác nói với nhà ngoại là bà ấy đi Duyên Hải làm ăn. Mấy năm tới sẽ không trở về, thật ra thì trong lòng mọi người mọi đều rõ. Có người muốn gây chuyện ồn ào cố ý đi hỏi Trác Di Hiểu: "Hiểu Hiểu, mẹ nhóc đi đâu rồi?"
Khi đó Trác Dụ mười mấy tuổi, một chân lấy sức đạp một cái trên ván trượt, ván trượt tung lên nằm trong tay anh, một giây tiếp theo ván trượt bay về phía đầu người kia khiến người ta vỡ đầu.
Nhưng chuyện này, Trác Khâm Điển lại không hề trách mắng anh.
Ông chỉ yên lặng ngồi đó một lúc lâu, cuối cùng nói một câu, "Đừng để bố nhìn thấy tấm ván trượt đó của con nữa."
Mối quan hệ giữa anh và Trác Khâm Điển, tình cha con vốn không quá sâu đậm. Nhưng nghị lực cứng rắn, chăm chỉ và thái độ nghiêm túc toát ra từ trên người ông Trác không hiểu sao lại khiến cho Trác Dụ cảm thấy an tâm lạ kỳ. Anh cảm thấy ông là kiểu đàn ông bảo thủ, có thể chịu đựng cô đơn, tính tình nhẫn nhịn, chịu đựng những gì người thường không thể chịu đựng được.
Vì vậy, cho đến khi ông Trác qua đời, chuyện đó giống như một tia sấm sét, thẳng thừng đập nát trái tim của anh.
"Không phải là anh không thể chấp nhận cái chết của ông ấy." Trác Dụ nhìn Khương Uyển Phồn, sau bao nhiêu năm, ánh mắt anh vẫn không hiểu sao vẫn có chút luống cuống, "Chỉ là anh không có cách nào chịu đựng việc ông ấy khăng khăng làm theo ý mình, không tuân thủ luật lái xe trong tình trạng say rượu."
"Cẩn thận dè đặt cả đời, đối với anh thì yêu cầu hà khắc như vậy, đến cuối cùng lại dùng phương thức cuồng vọng ngu xuẩn nhất để hại người hại mình. Em nói xem, như vậy không phải là mỉa mai sao?"
Trác Dụ thở ra một hơi dài, cảm xúc dâng trào, đốt ngón tay áp vào xương mũi, nhắm mắt lại để giọng điệu thất thốt vừa rồi chậm rãi qua đi. Khương Uyển Phồn có thể hiểu được cảm giác của anh, nhưng giờ phút này, bao nhiêu từ ngữ an ủi cũng không thể xoa dịu trái tim đã chai sạn nhiều năm của anh.
"Cô của anh rất khổ, nhưng anh cảm thấy cô không nên lấy chuyện này ra để dày vò nhiều năm như vậy." Ngón tay Khương Uyển Phồn vẽ những vòng tròn trên đùi anh, "Như vậy chẳng có ý nghĩa gì."
"Nhưng dù sao cô ấy cũng bị ông ấy làm liên lụy, đối với cô mà nói, đó cũng là nỗi đau không gì có thể xoay chuyển được.” Trong lòng Trác Dụ cảm thấy áy náy, cũng chính vì như vậy mà anh càng để ý với việc bố mình không biết nặng nhẹ, coi thường tính mạng quý báu."
Đã rất lâu rồi anh không bình tĩnh như vậy, tập trung tinh thần thản nhiên bàn luận về chuyện bố mình. Có hận, có oán trách, có tiếc nuối, có nhung nhớ, cũng có sự không nỡ và đau buồn.
Trác Dụ đột nhiên thì thào nói: "Sau khi chết, ông ấy chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của anh."
Trái tim Khương Uyển Phồn thắt lại đau nhói, cô nắm chặt lấy tay anh.
"Lẽ ra ông ấy nên xuất hiện," Trác Dụ lẩm bẩm, "Anh sẽ lý luận một trận với ông ấy, năm đó dây thần kinh nào của ông ấy bị chập, sao mà lại đâm đầu vào chỗ chết như vậy."
Khương Uyển Phồn lôi tờ báo [Nhật Báo Thần Thị] ở dưới đáy ra, "Thật ra thì anh vẫn luôn nhớ ông ấy, nếu không thì anh cũng không thu thập mãi những bài báo viết về chuyện xảy ra ngày hôm đó."
Trác Dụ nghiêng đầu qua, ánh mắt ngấm ngầm chịu đựng lộ ra vẻ xúc động, bả vai không kiềm chế được run lên.
Khương Uyển Phồn bắt được cảm xúc của anh, cô không để cho anh trốn tránh, dịu dàng nói: "Không sao đâu, anh nhớ bố thì đi thắp hương cho ông ấy."
Cô quá dịu dàng.
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cô, hai mắt Trác Dụ dần đỏ lên.
...
Núi Giang Dược.
Tương truyền rằng có những cao nhân đã sử dụng đàn tràng*, phong thủy ở đây thật tuyệt vời, có núi sông tựa lưng, trời cao mây rộng.
*道场 [dàochǎng] đàn tràng; đạo trường (nơi làm phép thuật của thầy tu hay đạo sĩ)
Bia mộ của Trác Khâm Điển dựng ở góc tây Nam, hình đen trắng, mày kiếm, thần thái lẫm liệt. Khương Uyển phồn tặng hoa, cô khẽ "Wao" một tiếng, "Bố của anh đẹp lão thật đấy."
Trác Dụ không khỏi buồn cười, ngồi xổm trên mặt đất, nhặt một mảnh cỏ khô rơi trên bia mộ, anh nhìn Trác Khâm Điển, "Con dâu của bố rất biết nịnh nọt, bố đừng coi là thật."
Bức ảnh đen trắng trang trọng, như thể đang phản đối trong âm thầm.
Trác Dụ cúi đầu, khóe môi cong cong khẽ nhếch lên.
"Anh chỉ đến một lần vào tiết thanh minh thôi sao?" Khương Uyển Phồn hỏi.
"Không nhất định." Trác Dụ nói, "Anh không chú trọng như vậy, có những lúc quên mất, hoặc là công việc bận rộn."
Giọng điệu của anh hời, hợt như thể thực sự không quan tâm. Cho dù vĩnh viễn cách biệt âm dương, nhưng ở trước mặt Lão Trác, anh vẫn tràn đầy khí thế, nói mấy câu mới cảm thấy thoải mái.
Ngón tay Khương Uyển Phồn co lại, làm bộ gõ nhẹ lên đầu anh, sau đó cười nói với Trác Khẩm Điển. "Cái miệng cố chấp này, con giúp bố đánh anh ấy rồi!"
Trác Dụ hít vào một hơi, che đầu thật lâu không nói lời nào.
Khương Uyển Phồn sốt ruột, "Sao thế? Em đâu đánh mạnh lắm đâu." Cô gạt tay anh ra kiểm tra tình hình. Trác Dụ ma mãnh, nghiêng đầu nói với tấm bia mộ, "Nhìn đi, cô ấy vẫn quan tâm con nhất."
Khương Uyển Phồn: "..."
Trẻ con!
Một nén nhang qua đi, cũng không có lời bày tỏ dưa thừa gì hết. Tình cảm của Trác Dụ với bố vẫn luôn phức tạp và mâu thuẫn như vậy, xen lẫn chút quan tâm không thể xóa nhòa. Sau khi lau sạch bia mộ và đặt hoa cúc vào đúng vị trí, Trác Dụ nắm tay Khương Uyển Phồn, "Đi nào, anh dẫn em đến một nơi."
Trên đỉnh núi Giang Dược này có một ngôi chùa cổ kính, không có nhiều người qua lại, có rất nhiều người kiêng kỵ nơi này, chỉ có ba năm người canh giữ ngôi chùa.
Trác Dụ bước vào trong chùa, bên trong không có nhiều tượng, chỉ có một tượng Bồ tát. Hòm công đức được đặt ở một bên cũ kỹ nhưng sạch sẽ, hai người cùng nhau thắp hương, cung kính lễ bái. Sư thầy lớn tuổi quen biết Trác Dụ, ông ấy đi tới thân thiết trò chuyện một lúc..
Khương Uyển Phồn nhìn xung quanh, chỗ này không lớn, ở đây chỉ có một vài chiếc đèn lồng sáng choang. Tuy thanh tịnh, nhưng không qua loa lấy lệ. Trên mỗi ngọn đèn, dầu dày và sâu, tim đèn và mịn. Dưới thân đèn có dán giấy đỏ, trên giấy viết tên những người được che chở bằng bút lông.
Ngọn đèn thứ năm là của Trác Khâm Điển.
Trác Dụ đốt đèn cho ông.
Mây trôi chim bay, những chòm sao nhấp nháy, thời gian đã trôi qua sẽ không bao giờ có thể quay trở lại, hàng năm đều trôi qua như vậy.
Khương Uyển không khỏi nhìn về phía anh.
Sao khi thương lượng xong, sư thầy cẩm bút viết chữ, Trác Dụ ở bên cạnh nhẹ giọng chỉ điểm.
Khương Uyển Phồn không quấy rầy anh, cô ở ngoài chùa chờ anh. Đến khi Trác Dụ đi ra, cô hỏi: "Vừa rồi anh viết gì thế?"
"Lời khẩn cầu." Trác Dụ không nói cho cô, cười một tiếng, "Nói ra thì sẽ không còn linh nữa."
Khương Uyển Phồn không kìm được lòng hiếu kỳ, đợi lúc anh đi nghe điện thoại thì cô quay trở lại sảnh chính.
Quyển sách công đức đặt trên đài, hương Phật thoang thoảng uốn lượn, ngoài điện núi non nhấp nhô uốn lượn, hòa làm một với biển mây, như gợn sóng ở trên trời.
Cô mở cuốn sổ công đức ra, những vết mực còn mới tinh, nhìn dòng nước chảy.
Khương Uyển Phồn nhìn thấy dòng chữ đó thì sửng sốt một lúc, sau đó bật cười.
Dòng chữ rõ ràng như ban ngày, lời nói phản ánh trái tim ——
[Cùng với Khương Khương của tôi, trăm năm hòa hợp.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.