Dựa theo miêu tả của Khương Dặc sau khi sự việc xảy ra, lúc ấy Hướng Giản Đan khóc đến nỗi thở gấp, Khương Vinh Diệu cũng lặng lẽ lau nước mắt, còn không quên chọc tức bạn già một câu: "Lúc trước bà còn không cho con gái học thêu, xem đi, con bé xuất sắc như vậy đấy! Tầm nhìn này, tấm lòng này, khí phách này, không học thêu sẽ không có đâu!”
Hướng Giản Đan hiếm khi không giận lại, vừa khóc vừa nói: “Rồi rồi rồi, ông thắng rồi ghê gớm quá.”
Vì cuộc thi này mà đã có nhiều người lao tâm lao lực, Trác Dụ mời mọi người đi ăn khuya, là cảm ơn cũng là vui mừng. Tiểu Thủy như khai phá được vùng đất mới, lần đầu tiên biết BBQ còn có thể ngon như vậy, một mình ăn ngấu nghiến, cả miệng toàn sa tế.
Trác Dụ cười đưa khăn giấy cho cậu bé, cầm một xiên cuống họng: "Ăn thử cái này đi.”
“Ngon lắm ạ!” Mắt Tiểu Thủy vì cay mà đỏ lên, xuýt xoa hít hà liên tục.
Trác Dụ cười, chờ cậu ấy đỡ hơn, mới hỏi: “Có phải chị và em đã thương lượng trước rồi không?”
“Anh chỉ cái tên đàn ông không có giải kia ấy hả?” Tiểu Thủy nói: “Em đâu có bàn trước với chị, bọn em đây là ăn ý.”
“Nhóc con này, còn rất biết dùng từ.” Trác Dụ nhướng mày: "Nói thử xem?”
“Từ sau khi mấy người như thím Cửu Hoa không bán đồ cho chị ấy nữa là em đã biết mấy ông chủ tới thu mua kia chẳng có lòng tốt gì rồi. Nhưng, những người được chị giúp đỡ càng không có tâm hơn. Có vài người vì ghen ghét với nhà chị ấy, cho nên thêu dệt chuyện, nói bậy sau lưng chị.” Tiểu Thủy nói: “Có hai người đàn ông tới hỏi em, cố tình tiếp xúc với em, hỏi em chị ấy có thể sẽ thêu gì.”
Trác Dụ hiểu ra: "Vì thế em cố tình tung tin giả.”
Tiểu Thủy gật đầu, cười hở cả tám cái răng trắng bóc: "Bọn họ bị lừa thật.”
Lữ Lữ và Tạ Hựu Địch bên kia đang vui hết mình cùng Khương Dặc thi thổi chai, Hướng Khâm thì quay video chia sẻ cho Thịnh Lê Thư còn đang phải đóng phim: "Người đẹp trai là em trai, không đẹp trai mới là Corgi chân ngắn nhà cậu.”
Trác Dụ nhìn một vòng xung quay, không thấy Khương Uyển Phồn, hỏi Hướng Khâm, Hướng Khâm nói cho anh: "Đang nghỉ trong xe đấy, chắc là mệt. Anh đưa cậu ấy về nhà đi, chỗ này còn có Tạ Hựu Địch.”
Khi Trác Dụ tìm thấy người trong xe, cô thật sự đã ngủ thiếp đi.
Ghế phụ chỉnh nằm xuống, trên người cô đắp áo khoác Trác Dụ đặt ở ghế sau, mái tóc dài che khuất nửa mặt, sợi tóc bị hơi thở làm cho hơi phập phồng.
Khương Uyển Phồn tỉnh lại, thấy Trác Dụ dựa vào cửa xe, chỉ để lại một bóng lưng.
Cô nhíu mày, kéo cửa xe xuống, khàn giọng hỏi: “Sao anh không gọi em?”
Trác Dụ cất điếu thuốc định hút: "Sợ đánh thức em.”
“Bên ngoài lạnh như vậy, không bị đông cứng à.”
Trác Dụ ngồi vào ghế lái, khí lạnh cũng chui vào theo, bả vai Khương Uyển Phồn run run, ôm chặt áo khoác anh hơn.
“Ôm áo có gì tốt.” Trác Dụ rút áo khoác ném ra ghế sau, sau đó duỗi tay lướt qua bệ điều khiển, nhẹ nhàng ôm chặt cô: "Ôm anh.”
Khóe miệng Khương Uyển Phồn nhếch cao, vâng một tiếng: "Anh ấm hơn áo.”
Đợi cô được một lúc, Trác Dụ mới nhỏ giọng hỏi: “Chuyện người của Yến Tu Thành tới tìm Tiểu Thủy, vì sao không nói anh biết?”
“Thằng bé đó nói cho anh rồi à.” Khương Uyển Phồn tặc lưỡi: "Không giữ miệng gì cả. Với sự hiểu biết về Yến Tu Thành của em, chắc chắn anh ta sẽ tìm đủ cách để bắt chuyện, em chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Anh ta rất am hiểu sáng tác phong cảnh tĩnh vật, nhưng thêu con người thì lại bình thường. Anh ta không muốn để em thắng thì chắc chắn sẽ đánh phủ đầu. Em bèn chọc tức anh ta, để anh ta thua tâm phục khẩu phục.”
Trác Dụ nhìn cô một lúc, đột nhiên hỏi: “Bà xã, em có vui không?”
Khương Uyển Phồn không muốn lừa anh: "Bình thường.”
Trác Dụ có thể hỏi được như vậy thì chắc chắn đã nhìn ra điều gì đó: "Nếu em không vui, chuyện sau này không cần để ý tới nữa.”
Khương Uyển Phồn giơ tay muốn ôm một cái.
Trác Dụ ôm lấy Khương Uyển Phồn, cô mềm nhũn nằm trong lòng anh, lòng anh cũng phải tan chảy.
“Em không sao, chỉ là có hơi mệt.” Khương Uyển Phồn chui đầu vào cổ anh ngửi ngửi: "Anh đi vào kia đi, hai ta phải có một người ở đó, em nằm trong xe ngủ tiếp một lúc nữa.”
Trác Dụ đi vào chào hỏi rồi đi ra rất nhanh. Khương Uyển Phồn không nhiều lời, làm tổ trên ghế ngủ như mèo.
Lúc lên lầu còn làm nũng muốn anh ôm.
Về đến nhà, Trác Dụ tắm rửa xong, Khương Uyển Phồn đã hoàn toàn ngủ say.
Trác Dụ lướt điện thoại, bị bình luận của một dân cư mạng có tài chọc cười. Thứ đồ chơi này rất dễ nghiện, Khương Uyển Phồn trở mình anh mới bừng tỉnh.
Trác Dụ cúi người, chống đầu trên tay rồi nhìn cô: "Bọn họ đều gọi em là vợ.”
Hơi thở đều đều, nhẹ nhàng.
“Có gì ghê gớm đâu.” Trác Dụ lẩm bẩm, so kè với đám dân cư mạng vô danh: " ‘Vợ’ của bọn họ phải gọi anh là chồng.”
—
Đêm cuối thu lạnh đến nỗi kết sương mù, mưa bụi mù mịt như phủ thêm cho thế giới một tấm áo khoác rỉ sét. Khí lạnh tràn vào mũi, đi loanh quanh trong phế phủ. Ánh đèn neon rọi vào cửa sổ như người lười biếng, chỉ lướt qua cho có lệ. Ánh sáng trong nhà càng trở nên chói mắt đột ngột, chiếu lên mặt từng người khiến mặt họ tái nhợt như không có máu.
“Đây rốt cuộc là chuyện thế nào, không đoạt giải quán quân cũng thôi đi, ngay cả một giải anh cũng không lấy được?! Giai đoạn trước chúng ta đã đầu tư lớn như vậy, phí bao nhiêu tâm huyết trên người anh, giờ tất cả đã như đổ sông đổ biển rồi!”
Người đại diện đi vòng quanh Yến Tu Thành, vênh mặt hất hàm, phẫn nộ phát tiết.
Yến Tu Thành như tượng gỗ, ngồi thẳng, không hề tức giận.
“Anh thua cũng thôi đi, lại còn thua đậm như vậy, toàn giúp người ta may váy cưới*!” Người đại diện chỉ thiếu là chưa nói xui xẻo, dừng lại, giọng điệu cũng nén bớt lại, nói cạnh khoé khó nghe: “Nếu trạng thái của anh không tốt thì nói sớm đi, khoe mạnh làm cái gì, lần này không tham gia thì sau này vẫn còn có rất nhiều cơ hội.”
*Ý chỉ việc giúp người khác mà không có được lợi ích gì.
Yến Tu Thành nhắm mắt lại, tay rũ bên chân âm thầm nắm thành quyền.
Thấy anh ta ngay cả nhận lỗi lấy lòng cũng không chịu nói, người đại diện cũng lười giả vờ tiếp, xụ mặt xuống, lạnh giọng nói: “Trên mạng đã có người vạch trần chuyện bản thảo thiết kế series ‘Tô Chi’ cho Triệu Lâm của anh.”
Yến Tu Thành ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm: "Đã ký hợp đồng giấy trắng mực đen rồi, còn có thể có vấn đề gì?”
Người đại diện lạnh lùng bảo: "Nếu là người đó tự nói ra thì sao? Việc này không trong sạch, trong lòng anh biết rõ. Lại thêm một cơn sóng gió này nữa, dư luận có thể hủy diệt anh. Anh đừng hòng nghĩ tới chuyện lật người nữa!”
—
Sau khi cuộc thi kết thúc, độ hot của Khương Uyển Phồn không giảm mà còn tăng, video cô thêu đồ ở trường quay còn được làm thành không ít ảnh động, video lên tiếng đăng lại còn lên đến con số hơn chục nghìn. Tự trải nghiệm, vĩnh viễn luôn làm lòng người chấn động hơn so với lời đường mật.
Trước khi về Lâm Tước, Hướng Giản Đan kéo Khương Uyển Phồn tâm sự đêm khuya.
Nói chuyện cuộc sống, người yêu, nói về hiềm khích và sự bướng bỉnh đã qua giữa hai người.
Hướng Giản Đan thở dài: "Nói trắng ra là, giữa mẹ con nào có ân hay oán gì đâu, mẹ không thể yêu cầu con báo ơn, bởi vì con là con gái của mẹ, cơ thể và dòng máu của hai ta chính là một thể. Càng đừng nói tới chuyện oán hay hận, với pháp luật, với luân lý cương thường, con vĩnh viễn là người thân không thể cắt bỏ của mẹ.”
Khương Uyển Phồn cười: "Còn thân hơn bố con ạ?”
“Đó lại không giống, ông ấy là bạn già, cái gọi là ‘bạn’ (*) chính là chữ nhân phân ra hai nửa (**), vốn hai người phải kết hợp với nhau, nếu muốn đổi muốn rời bỏ nhau thì không phải chỉ là chuyện nhanh chóng à.” Hướng Giản Đan cúi đầu, xoa tóc Khương Uyển Phồn: "Nhưng con là do mẹ sinh, chúng ta cùng chung dòng máu, nói một câu không dễ nghe là, nếu phải hiến máu, con chính là người được chọn thích hợp nhất.”
(*) và (**) Các từ được nhắc tới: chữ gốc 伴, bộ thủ của 伴 là chữ 人, chữ 半 nghĩa là một nửa. Ý là 2 cái 1 nửa = người.
Khương Uyển Phồn khẽ “dạ” một tiếng: “Nếu con bị bệnh thì chắc chắn không cần mẹ hiến máu đâu. Mẹ lớn tuổi rồi, cơ thể không chịu nổi.”
“Nói bậy gì đó?” Hướng Giản Đan không khách khí mà búng trán cô: "Lời trẻ con không biết kiêng kỵ.”
“Con mà còn là lời trẻ con sao?” Khương Uyển Phồn ngẩng đầu, mắt cong cong.
“Dù con có 80 tuổi, ở chỗ của mẹ cũng vẫn là đứa con nít.” Hướng Giản Đan nói đường hoàng.
Cuối cùng, Hướng Giản Đan nói với cô một chuyện: "Bà nội con giận dữ mắng đám thím Cửu Hoa một trận, nói bọn họ thấy lợi quên nghĩa, không phân rõ thị phi. Có mấy người xúc động, nghe nói là muốn tư vấn luật sư.”
Khương Uyển Phồn nhắm mắt lại, buồn ngủ lười biếng giống như con mèo không ngủ đủ: "Sao cũng được ạ.”
—
Bởi vậy có thể thấy được, tin nóng trên mạng không phải là tin đồn vô căn cứ. Có thể chỉ ra vấn đề chính xác trong bản thảo thiết kế của Yến Tu Thành và ‘Tô Chi’ của Triệu Lâm thì chắc chắn là có nguyên nhân.
Hướng Khâm nói cho cô: "Một người bạn làm bên truyền thông của tớ nói, Triệu Lâm bỏ tiền để xóa tin. Có tật giật mình rồi, bại lộ loại chuyện này vào lúc này là đả kích không nhỏ với một công ty thời trang.”
Mọi chuyện đều có nhân quả, lúc Lâm Diên tìm tới Trác Dụ, cũng không hề bất ngờ.
Lâm Diên lấy cớ, bảo lúc đi công tác ở Ý có mua một chiếc ghim cài áo số lượng giới hạn cho Khương Uyển Phồn. Trác Dụ rũ mắt nhìn thoáng qua, nhãn hiệu này không rẻ: "Cô ấy không thích đồ bạc, cậu mang về tặng cho bạn gái đi.”
Lâm Diên cười nịnh: "Anh cả, lâu rồi anh chưa về nhà ăn cơm.”
Trác Dụ không đáp, chỉ nhìn anh ta.
Lâm Diên không kìm được nữa, sắc mặt sụp đổ, vội vàng nói ra ý định chính: "Anh cả, anh có thể năn nỉ chị dâu đừng theo đuổi chuyện bản thảo ‘Tô Chi’ nữa hay không.”
Trác Dụ nhíu mày: "Đừng có mà chuyện gì cũng kéo cô ấy vào, cô ấy không liên quan gì đến các người hết.”
“Chị ấy không liên quan, nhưng chị ấy có thể nói vài câu, những người kia đều nghe chị ấy mà.”
Trác Dụ cười nhạo: "Đừng thần thánh hóa lời nói của cô ấy như vậy, cô ấy chỉ là một bà chủ nhỏ của cửa hàng thêu, không điều khiển được nhiều chuyện lớn. Các người tự tìm đường tắt, đã phải nghĩ tới hậu quả từ trước, không thành công cũng thành nhân, đạo lý này, trước kia dượng vẫn hay nói.”
Lâm Diên nuốt nước bọt, khí chất tiêu sái phong lưu quần là áo lượt ngày xưa đã sớm bị phá hủy đến không còn gì, từ khi Trác Dụ đi, mấy chuyện tệ hại lớn lớn bé bé của công ty đã khiến anh ta sứt đầu mẻ trán.
“Đó là do Yến Tu Thành tự ý làm!”
“Chẳng lẽ cậu không biết?” Trác Dụ híp mắt, giọng nói trầm lạnh: "Hiện giờ mới làm ông chủ phủi tay mặc kệ có phải đã trễ rồi không.”
“Doanh số của series ‘Tô Chi’ này không được tốt, áp lực của em lớn bao nhiêu anh có biết không, em, em cũng không còn cách nào khác!” Lâm Diên kìm nén sự uất nghẹn, nhịn không được mà cao giọng.
“Cậu giận dữ với tôi làm gì?” Giọng điệu của Trác Dụ còn thấp xuống một bậc, ngậm thuốc lá, khói mỏng tràn ra từ đôi môi mỏng, che đi thần sắc càng thêm sắc bén của anh.
Cuối cùng Lâm Diên cũng không giữ thể diện được nữa, run giọng cầu xin: “Anh cả, bây giờ ‘Triệu Lâm’ không chịu nổi một chút sóng gió nào nữa, nếu còn truyền ra tin tức tiêu cực này sẽ thật sự tiêu tùng. Thị trường không ổn, vốn quay về cũng chậm, giai đoạn trước còn đầu tư lớn như vậy, cũng chỉ có dòng ‘Tô Chi’ này là hơi khởi sắc. Em xin anh, anh xin chị dâu có được không?”
Trác Dụ rất không thích cậu ta đề cập đến Khương Uyển Phồn, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt: "Tôi lặp lại một lần nữa, mấy cái chuyện thối nát đó của cậu đừng có ăn vạ lên đầu cô ấy. Tự mình chọn thì phải tự gánh vác hết. Tôi còn có việc, cậu tự lo đi.”
Anh đứng dậy muốn đi, quơ lấy hộp thuốc và bật lửa.
“Anh cả!” Lâm Diên đột ngột đứng phắt dậy, lòng bàn tay áp chặt mặt bàn: "Lúc trước ‘Triệu Lâm’ được thành lập, bố anh cũng có cổ phần, anh nhẫn tâm nhìn tâm huyết của ông ấy sụp đổ sao?! Anh thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Anh vẫn còn gọi mẹ em một tiếng cô, quan hệ này vĩnh viễn không thay đổi!”
Trác Dụ hút xong ngụm khói cuối cùng, dùng tay di tắt mẩu thuốc lá, khói đặc xoay chuyển trong phế phủ, thần kinh cũng nhảy lên theo. Anh nghiêng đầu: "Đừng dùng đạo đức để trói buộc tôi, dễ ăn đập lắm.”
—
Buổi tối, Khương Dặc tới nhà ăn lẩu, bỏ tiêu nhiều quá khiến cho Khương Uyển Phồn bị sặc đến mức nước mắt chảy liên tục. Khương Dặc thay cho cô một nồi canh trong, Khương Uyển Phồn che mũi chỉ huy: "Bỏ ngó sen vào nhiều một chút, thịt mềm chưa, em nhìn giúp chị một cái.”
Khương Dặc quay đầu tố cáo: "Anh rể, anh nuôi chị em thành kẻ yếu ớt như vậy sao.”
“Yếu ớt hả?” Trác Dụ nghiêm túc: "Cảm ơn lời khen nhé.”
… Không hiểu tình thú của mấy cặp vợ chồng trẻ ngày nay cho lắm.
Lúc dọn chén đũa, Khương Dặc nhìn phòng sách, nhỏ giọng nói: “Em thấy tâm trạng anh rể không tốt lắm, cũng không ăn được mấy miếng.” Cậu dừng lại, nhỏ giọng hơn một chút: "Chị, hôm nay em họ anh ấy tới câu lạc bộ, hai người đó nói chuyện rất lâu. Chị nói xem, có phải là vì mấy chuyện đồ thêu kia không?”
Khương Uyển Phồn không nói gì, suy nghĩ rồi bình tĩnh nói: “Bất luận anh ấy có cảm xúc gì thì cũng là bình thường, Lâm Diên tới tìm anh ấy, nói lý thì không đủ lý do. Nói tình cảm, đơn giản là dùng tình thân để ràng buộc.”
Khương Dặc căm giận: "Còn dám làm thế à, quanh đi quẩn lại đều như vậy!”
“Đúng là không có ý nghĩa.” Khương Uyển Phồn tự cười một cái: "Dù không có ý nghĩa, nhưng có một điều không thay đổi được, bọn họ có huyết thống, là người thân không thể chia cắt được. Nếu chỉ là việc nào ra việc đó thì đơn giản hơn nhiều. Nhưng, ràng buộc trên đời này vốn quá nhiều, chữ ‘tình’ này là thứ khó nói rõ nhất.”
Khương Dặc nghe mà sửng sốt, nhìn chằm chằm cô một lúc, nói: “Chị, có phải gần đây tâm trạng của chị cũng không tốt không?”
“Có à?” Khương Uyển Phồn chớp mắt.
“Nhưng nhìn như thế này, lại như không có.” Khương Dặc rầu rĩ nói.
Ngày mai được nghỉ, Khương Uyển Phồn để em trai ngủ lại một tối, cầm một bộ quần áo tới đưa cho cậu: "Anh rể của em mua.”
Khương Dặc khiếp sợ: "Anh ấy yêu em như vậy sao?”
Khương Uyển Phồn quét mắt nhìn cậu chàng một cái: "Không phải yêu em, mà là yêu ai yêu cả đường đi. Đi tắm đi, nhẹ tay nhẹ chân chút, anh ấy đang trong phòng đọc sách, đừng quấy rầy.”
Khương Dặc tắm xong đi ra, tóc ướt nhẹp chảy nước tong tong, áo thun trắng rất đơn giản, tôn cậu thiếu niên lên như cây tùng bách mạnh mẽ. Thẩm mỹ chọn quần áo của Trác Dụ không tệ, Khương Uyển Phồn đang ngồi xổm trên đất dọn đồ, Khương Dặc vội vàng đi lên trước: "Để em dọn.”
Hộp trang sức nặng trĩu, bên trong đều là đồng hồ của Trác Dụ.
Hàng phía dưới đầu tiên trong tủ quần áo đều là đồ trang sức, Khương Uyển Phồn lấy hết ra thu dọn một lần nữa, trong đám đồ nhỏ rơi đầy đất, có một tờ báo cũ cực kỳ đáng chú ý.
Khương Dặc tùy tiện nhìn qua, bỗng “a” một tiếng: "Thành phố Thần ạ?”
Là tờ “Nhật báo thành phố Thần” Trác Dụ luôn cất giữ.
Khương Dặc ức khổ tư ngọt*: "Người tốt chuyện tốt năm đó của em chính là ở thành phố Thần.”
*Một thành ngữ của Trung Quốc, mang nghĩa là nhớ tới nỗi khổ ở quá khứ và nghĩ đến cuộc sống ngọt ngào của hôm nay
Khương Uyển Phồn vội vàng sửa sang cà vạt: "ừ” một tiếng.
“Qua loa dữ vậy.” Khương Dặc không vui.
Khương Uyển Phồn cong môi, quan tâm kiểu không qua loa: “Biết, chính là lần em phát hiện tai nạn xe cộ, còn báo cảnh sát trước, đúng không?”
Khương Dặc mang vẻ mặt thỏa mãn “cũng không thiếu nhiều lắm”, vừa nói vừa cầm báo lật xem: "Hôm đó em vốn không muốn đi, thầy giáo lại tìm tới cửa, ông Khương cầm chổi đuổi em ra. Ôi! Đúng là nơi thân quen mà.”
Khương Uyển Phồn có thể hiểu được, dù sao chàng trai trẻ không học vấn không nghề nghiệp lần đầu được khen ngợi trong đời.
Hai chị em trò chuyện câu được câu mất: "Nơi em phát hiện ra tai nạn xe hơi là ở đâu?”
“Không nhớ rõ là tên gì, dù sao cũng cách nơi tham quan không xa. Em ngại nhàm chán nên chuồn êm ra ngoài, bên kia có khe suối, có rất nhiều cây, như một cánh rừng luôn vậy.” Khương Dặc ngồi xếp bằng dưới đất, nghiên cứu đồng hồ của Trác Dụ, tùy tiện cầm một cái lên “wow” một tiếng: "Hiệu này đắt lắm, cái cơ bản nhất cũng phải hơn hai mươi vạn đấy.”
Câu chuyện vừa nói được nửa, Khương Uyển Phồn bị gợi lên lòng hiếu kì: "Nói tiếp đi.”
“Ồ.” Khương Dặc vuốt ve mặt đồng hồ, tới tận giờ kí ức vẫn khắc sâu: "Chiếc xe kia rất thảm, vốn vẫn có thể cứu được.”
Khương Uyển Phồn nghiêng đầu: "Hả? Vì sao?”
“Trong xe có hai người, một tài xế, một người nữ ngồi ghế phụ lái. Chiếc xe kia đâm cũng rất kì lạ, hoặc là do khúc cua đi nhanh không kịp phanh, hoặc là tay lái bỗng nhiên thay đổi, trực tiếp lao về hướng vực, kẹp giữa hai cái cây, đầu xe bị đâm cho biến dạng, trên tay tài xế kia đều là máu, người nữ trên ghế phụ cũng bị đâm đến nỗi không cử động cơ thể nổi, lúc em đi qua, bà ta đã ngất trên ghế ngồi, mặt toàn là máu không thấy rõ khuôn mặt.”
Khương Dặc khoa tay múa chân tả lại trạng thái lúc đó, hai cây là điểm chống đỡ, đuôi xe hơi nhấc lên, đầu xe đã rơi xuống nhiều hơn chút.
Khương Uyển Phồn chậm rãi bỏ cà vạt xuống: "Sau khi em phát hiện đã lập tức báo cảnh sát?”
“Khi đó em không có điện thoại. Vốn người tài xế muốn ném điện thoại của ông ấy cho em, nhưng ông ta thử vài lần, chỉ cần vừa cử động xe sẽ lao về trước.”
Khương Dặc nói: “Em cũng không thể đến quá gần, đều là đá lở. Người tài xế sợ liên lụy đến em, cứ bảo em né ra xa một chút, nhờ em tìm người. Thật ra là, chỉ cần có thể giữ được thế cân bằng cho xe thì sẽ có cơ hội. Em đi lên trước, còn nghe thấy tài xế nọ nói với người phụ nữ kia, tỉnh lại đi, đừng ngủ, sẽ nhanh chóng có người tới cứu.”
“Sau đó chờ tới lúc em gọi người, còn có bảy tám mét là đến nơi, kết quả lại nghe một tiếng vang lớn.” Khương Dặc vẫn nhớ như in, cũng vẫn tiếc nuối như cũ: "Chỉ thiếu một chút nữa, cho dù kiên trì thêm một phút cũng có hi vọng.”
Khương Uyển Phồn theo bản năng hỏi: “Một người cũng không cứu được?”
Cứu được một người ạ.” Khương Dặc nói: “Lúc bọn em đến, chỉ thấy người nữ trên ghế phụ đang nằm bò trên vách núi, từ mặt đến nửa người dưới đều là máu, nghe mọi người nói, hình như chân bị đứt rồi.” Sau đó thì em không biết nữa, một tuần sau, chú cảnh sát ở địa phương tìm được trường, sau khi hỏi tình hình một chút đã khen thưởng cho em người tốt việc tốt.” Khương Dặc xoa đầu, cười ngu.
Đầu óc Khương Uyển Phồn hơi lơ mơ, buột miệng thốt: “Hai người kia, có phải hơn bốn mươi tuổi không?”
“Người nữ thì em không nhìn rõ, lúc ấy bà ta chảy quá nhiều máu, mặt bị trây trét đầy. Nhưng người đàn ông thì như doanh nhân, khoảng hơn bốn mươi tuổi.” Khương Dặc thấy lạ, tiếp đó vươn tay quơ quơ: “Chị, chị ngẩn người gì đấy?”
Trong đầu cô có một suy nghĩ, giống như con ve sầu cậy vào con ngựa để tàn sát, muốn nói, lại không dám nói, như miếng gỗ bị keo sữa dính chặt lấy.
Khương Dặc hơi bị dọa, vừa định gọi Trác Dụ, nhưng quay đầu lại phát hiện không biết từ khi nào anh đã đến, còn đang đứng trước cửa phòng ngủ khép hờ.
“Anh rể.” Khương Dặc ngơ ngác gọi người.
“Nơi đó, có phải ở gần hẻm núi thác nước Cam Lâm không?” Trác Dụ hỏi.
“Sao anh lại biết?!” Khương Dặc càng thêm kinh ngạc.
Đêm đông dập tắt mặt trời dễ như bỡn, gió lạnh ngang ngược thổi tới, vỗ vào cửa sổ sát đất tạo thành cái bóng cực kỳ quái dị. Trác Dụ từ từ quay đầu nhìn ra ngoài.
Tuyết rơi hơi lạnh, trời đã đen kịt.