Khương Dặc chưa từng thấy một Trác Dụ như vậy, không khí bị đè nén cực thấp, sắc mặt lạnh lẽo, giống như một cái cây leo lên lầu cao, lại bỗng nhiên mất đi sinh mạng, lá cây rậm rạp nháy mắt đã khô héo.
Anh không hỏi gì hết, chỉ cầm chìa khóa xe và áo khoác: "Đi cùng anh một chuyến.”
Khương Dặc không rõ nguyên do, cũng không dám đặt câu hỏi.
Nghe lời làm theo ánh mắt ám chỉ của Khương Uyển Phồn.
Cho đến khi chiếc Porsche Canyenne chạy thẳng lên cao tốc Hong Kong, đi thẳng về hướng Phúc Kim, cuối cùng Khương Dặc mới hiểu ra, đây là đường đến thành phố Thần.
Một đường bão táp hơn hai trăm ki-lô-mét, tốc độ xe của Trác Dụ luôn nhảy trên vạch cảnh báo, Khương Dặc âm thầm kéo chặt dây an toàn, lén liếc mắt nhìn một cái rồi lại nhanh chóng rời mắt.
Xuống khỏi đường cao tốc, tới quốc lộ, sau khi lên một đoạn đường núi, xe Trác Dụ cắt ngang mặt cỏ.
Chỗ này vốn có thảm cỏ, vào thu lại điêu tàn, chỉ còn lại một miếng đất bùn trụi lủi.
Trác Dụ tới tìm chứng cứ.
Nhưng chưa cần đến nơi, chỉ nhìn Khương Dặc không hỏi gì, tự giác nhất trí theo hành động của anh, cùng đi về hướng đó, thì đáp án đã hiển hiện rõ.
Chỗ xảy ra chuyện năm đó, cột đá bảo vệ cao nửa người lù lù bất động, như tách rời biên giới giữa “sống” và “chết”. Không đợi Trác Dụ hỏi, Khương Dặc đã nhỏ giọng nói: “Anh rể, vụ tai nạn xe cộ kia là ở đây.”
Sánh với sự lặng im của màn đêm, là cảm xúc vô vọng trên cơ thể.
Trác Dụ sải bước lên cột đá, bóng lưng quay lại, đứng thẳng tắp.
Tim Khương Dặc nhảy lên tới cổ họng: “Anh rể!”
Một tay Trác Dụ đút túi, gió lạnh xuyên núi thổi căng áo khoác màu đen của anh, anh như con diều có thể bay đi bất cứ lúc nào, bóng hình cao lớn lại tiêu điều. Khương Dặc bỗng sợ hãi, cảm thấy bất kì ngôn từ gì cũng không níu giữ anh lại được, theo bản năng nói: “Nếu anh nhảy xuống, chị của em sẽ lấy chồng mới đó.”
Nghĩ tới Khương Uyển Phồn, Trác Dụ quay đầu lại, ánh mắt như con đường sương mênh mang, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: "Nói hết những chuyện em nhìn thấy, nghe thấy cho anh đi.”
Cuối thu năm 2015.
“Triệu Lâm” mới được thành lập, mỗi bước đều gặp khó khăn. Trác Mẫn Mẫn đã muốn buông bỏ vài lần, nhưng Trác Khâm Điển vẫn nhất quyết không chịu. Tìm kiếm thị trường khắp nơi, dựa vào bạn cũ mà tung lưới rộng, cũng có người khó hiểu hỏi: "Ông Trác, nếu thật sự không được thì chi bằng về Ninh Ba bán hải sản đi, kiếm tiền không nhanh hơn cái này sao?”
Trác Khâm Điển rất lạc quan, nói: “Sau này tôi sẽ không bán nổi nữa, chẳng lẽ lại để thằng con trai tôi tới bán? Sau này nó sẽ học tài chính, dù sao cũng phải lót đường cho nó.”
Trác Khâm Điển của lúc ấy, vẫn cho rằng Trác Dụ sẽ xuôi theo ý chí của mình. Đây là một nguyện vọng trực tiếp và đơn giản nhất của một người làm cha. Lâm Cửu Từ có gia thế thương nhân, tuy trong nhà neo người, nhưng Trác Khâm Điển cho rằng cậu em rể này cũng coi như là thiết thực, cho nên khi ông ta tìm tới thương lượng chuyện bắt tay thành lập “Triệu Lâm”, Trác Khâm Điển không hề do dự.
Nhưng sau này ông mới phát hiện, cậu em rể này chỉ thừa lại cái điểm thiết thực này là có thể nhìn được.
Lâm Cửu Từ tài đức bình bình, nhút nhát, khi gặp vấn đề sẽ do dự, tệ hơn nữa là dứt khoát bỏ cuộc, còn thường xuyên nói mấy câu xui xẻo: “Thật sự là khó làm, nghề thời trang không như lúc trước nữa, cạnh tranh lớn như vậy, rất khó kiếm được tiền.”
Lúc này còn chưa đâu vào đâu, ngày nào cũng mặt mày ủ dột, đã chọc giận khiến Trác Khâm Điển khổ không nói nên lời.
Em rể không đáng tin, Trác Khâm Điển dứt khoát tự kiếm đường ra, ông quăng lưới rộng, nhờ bạn cũ từ năm sông bốn bể, không quan tâm là thể diện hay không thể diện, từng có lần tết đến liền giơ gương mặt cười cầu hòa, chỉ cần chịu chú ý giúp ông tiến cử, sau khi chuyện thành, sẽ trích phần trăm để cảm ơn.
Tháng 11, cuối cùng Triệu Lâm cũng ký kết đơn hàng đầu tiên, 500 bộ áo mưa công nhân vệ sinh cùng với áo phản quang. Kiểu chất liệu đặc biệt này Triệu Lâm không có, còn phải đi nơi khác chọn. Tính toán xong, nhiều nhất cũng chỉ đủ hòa vốn.
Lâm Cửu Từ không muốn, có lẽ cũng bị anh rể đè ép lâu rồi, lần này lại đối chọi lại, cãi cọ mấy câu.
Hai người cãi nhau rất căng, Trác Mẫn Mẫn chỉ có thể ra hòa giải, nói: “Được rồi, đều bớt tranh cãi đi. Anh, em cùng anh đi một chuyến.”
Trác Khâm Điển xụ mặt: "Em đừng có dùng giọng điệu miễn cưỡng này với anh, nhớ cho kỹ, không phải đi cùng anh, các em mới là người chiếm phần nhiều ở công ty này.”
Lâm Cửu Từ: “Vậy anh còn quan tâm nhiều như vậy?”
“Ông Lâm!” Trác Mẫn Mẫn trầm giọng mắng, nói câu này ra đúng là không có não.
Trác Khâm Điển hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải tôi vì Trác Dụ, tôi quan tâm làm chó gì.”
Ngày hôm sau, Trác Khâm Điển lái xe, địa điểm tới rất rõ ràng. Thành phố Minh là cơ sở sợi tổng hợp, bọn họ khảo sát một ngày, lại sàng lọc mấy công ty, rồi so sánh từng cái một, cuối cùng chọn được hai công ty thích hợp nhất.
Trong lòng Trác Mẫn Mẫn rất mất kiên nhẫn: "Anh, chỉ có 500 bộ, số lượng không nhiều nhặn gì.” Chỉ suýt chút nữa là nói, hà tất phải chọn tới chọn lui như vậy, tùy tiện chọn không phải là được rồi sao.
Trác Khâm Điển lập tức trở mặt: "Nói gì đấy?! Đơn làm ăn đầu tiên này mà em làm không tốt, sau này còn ai tìm tới em nữa? Thứ kiếm được không phải tiền, mà là thể diện, là danh tiếng, là nhãn hiệu!”
Trác Mẫn Mẫn ngượng ngùng ngậm miệng.
Nhưng lần này lại không bàn chuyện thành công.
Ông chủ của công ty Trác Khâm Điển chọn lựa kỹ càng ra lại không đồng ý, nói đơn hàng trong tay quá nhiều, phải cung cấp cho khách hàng lớn, không nhận đơn hàng của họ được. Trác Khâm Điển không từ bỏ, năn nỉ ỉ ôi, nhưng vẫn là không thành, hết cách đành hai tay trống trơn dẹp đường về nhà.
Trên đường, Trác Mẫn Mẫn rất không vui.
Trác Khâm Điển có tính cách thẳng như sắt, không thích nhìn bà ta cau mặt. Lúc đầu là vì một vài chuyện nhỏ mà tranh luận, sau này lại kéo đến chuyện làm ăn, Trác Mẫn Mẫn trách móc: “Không nên lãng phí thời gian như vậy, 500 bộ quần áo thôi, không phải chọn đại là được rồi sao? Chẳng lẽ còn phải kiếm được một cái biệt thự lớn?”
Trác Khâm Điển: “Em bớt nói năng cạnh khóe khó nghe với anh đi.”
“Em nói sai à?”
Một đường đi về phía nam, đúng lúc tới địa giới của thành phố Thần.
Lúc đó vẫn chưa có đường cao tốc, đi qua quốc lộ 302, đường tỉnh 405, lại còn đi qua huyện.
Phong cảnh ven đường tuyêt đẹp, bảng chỉ dẫn bên đường thể hiện: Thác nước hẻm núi Cam Lâm còn 5 km.
Trác Khâm Điển nói năng công bằng: "Anh thấy là do em sống với Cửu Từ lâu rồi nên gần mực thì đen! Cái tốt không học, mấy tật xấu như lười biếng hay sợ chịu khổ lại học được hết! Trước kia anh còn thấy cậu ta thiết thực, giờ mới phát hiện, cậu ta yếu đuối! Không có chí tiến thủ!”
“Phải giống anh, làm gì cũng so đo cố chấp mới gọi là tiến thủ hả?” Trác Mẫn Mẫn châm chọc: "Vậy sao không thấy anh mang sợi tổng hợp về.”
Trác Khâm Điển giận đến nỗi ngực quặn từng cơn: "Em đang cả vú lấp miệng em, không phân biệt được đúng sai.”
“Em chẳng qua là ăn ngay nói thật thôi.” Trác Mẫn Mẫn thấy phiền, mệt mỏi, buột miệng: “Công ty này giải thể là được, dày vò tinh thần làm cái gì.”
Giống một cái gai, đi từ đỉnh đầu đi xuống, húc đầu chui vào tim.
Máu Trác Khâm Điển chảy ngược, đầu tiên ngực chết lặng, khí quản bị nghẹn một nửa như không hít được khí, tiếp đó tròng mắt căng ra đau đớn, trước mắt một mảnh hỗn độn mơ hồ.
Trác Khâm Điển dùng hết lý trí cuối cùng: "Mẫn Mẫn, lấy, lấy thuốc, ở túi, trong túi.”
Trễ rồi.
Chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai của Trác Mẫn Mẫn: “A!!”
Ý thức của Trác Khâm Điển tan rã, hai tay cuộn lại, tay lái tuột xuống. Trời đất quay cuồng, thân xe mất khống chế. Trác Mẫn Mẫn cởi dây an toàn, theo bản năng đỡ lấy tay lái, nhưng lực quán tính quá mạnh, khiến nó xô đẩy ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
“Kít… kít…” Lốp xe trượt, ma sát trên đất phát ra tiếng vang mạnh bạo chói tai. Trác Khâm Điển dùng hết một chút sức lực cuối cùng, dẫm mạnh lên phanh, cả người nằm bò trên vô-lăng, muốn làm ổn định thân xe.
“Rầm! Rầm! Rầm!” Xe đâm vào thân cây, xông thẳng xuống, kính chắn gió vỡ vụn bay ra, đầu xe bị ép biến dạng, lực đẩy thật mạnh ập vào cơ thể.
Cực kì ầm ĩ, sau đó thì yên lặng.
Lúc Trác Khâm Điển tỉnh lại, cảm thấy lồng ngực và bụng mình nặng trĩu, giống như một quả khí cầu bị giãn nở hết cỡ. Trác Mẫn Mẫn ở ghế phụ đang nghiêng đầu, chân bị đè trong không gian nhỏ hẹp, chảy máu nhỏ giọt.
“Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn.” Trác Khâm Điển run giọng gọi bà ta.
Ý thức của Trác Mẫn Mẫn vẫn tỉnh táo, máu đầy mặt, chết lặng đến nỗi không phân biệt được đang đau chỗ nào.
Trác Khâm Điển nhìn xung quanh, phía trước là vách núi rất sâu. Chỉ vừa cử động, thân xe đã lay động rõ ràng.
Trác Mẫn Mẫn tỉnh lại, nỗi sợ khiến bà ta mất khống chế mà hét chói tai.
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút.” Trác Khâm Điển kiềm chế, rất chắc chắn mà nói: “Chúng ta đừng nhúc nhích, chỉ cần xe giữ cân bằng, nhất định có thể được cứu.”
Mặt Trác Mẫn Mẫn trắng bệch, thần sắc dại ra, giống như bay mất hồn phách, nghiêng đầu từ từ rồi ngất đi.
Sau đó, một cậu học sinh xuất hiện.
Rồi tiếp theo, cậu bé chạy đi xin sự trợ giúp.
Chỉ cách cửa sống một bước, chỉ thiếu một bước.
Trác Khâm Điển cả người đau kinh khủng, nhưng vẫn cố gắng đánh thức Trác Mẫn Mẫn: "Đừng sợ, đừng hoảng, cậu bé đi gọi người rồi, sẽ không sao, đừng nhúc nhích, Mẫn Mẫn em đừng nhúc nhích, anh cả ở đây.”
Thân xe lay động theo gió bên vách núi, ngay cả thở Trác Khâm Điển cũng không dám quá dùng sức.
Chỉ cần kiên trì thêm một phút, một phút.
Trác Mẫn Mẫn bỗng gầm rú một tiếng: “A a!!” Bà ta không chịu nổi cơn tuyệt vọng đang tra tấn, nên dùng hết sức của cơ thể cởi bỏ dây an toàn, trở tay đẩy cửa xe ra, rút chân trái đang bị đè chặt, không rảnh lo đến cơn đau tê tâm liệt phế, lộn nhào nhảy ra ngoài.
Trác Khâm Điển đột nhiên quay đầu, ánh mắt tuyệt vọng. Mất đi sự cân bằng, đầu xe rơi xuống, lập tức ngã xuống vách núi: "Đùng!” một tiếng trầm đục, kinh động những con chim bay vọt lên, trở thành khúc nhạc đưa tiễn cuối cùng.
…
“Lúc em gọi người tới thì đã chậm. Thật ra khi em đi, thân xe khá ổn định, ngày đó lại không có gió, cũng không có ngoại lực tác động, tuy khi đó tuổi em còn nhỏ, nhưng em chắc chắn, chỉ cần kiên trì một lúc bọn họ đều sẽ được cứu.” Khương Dặc chọn từ cẩn thận, nói ra sự thật.
Mặt Trác Dụ như mặt hồ tĩnh mịch, tình cảnh này, cứ như một bức tranh ở trạng thái tĩnh, bị đè nén. Anh như hòa thành một thể với gió núi buổi đêm, cứ như giây sau anh sẽ theo gió mà rời xa dương thế.
Khương Dặc nuốt nước bọt, lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi anh rể, người đó… Không, bố anh đã ném cho em một thứ, em nhớ rõ, là một món trang sức hiệu.”
Trác Dụ như người được vớt lên từ nước lạnh, cuối cùng cũng hồi thần, khàn giọng hỏi: “Ở đâu?”
“Em để ở quê chứ không vứt, hay là, giờ chúng ta về Lâm Tước tìm?”
Tìm đồ chỉ là phụ, chủ yếu là trạng thái vừa rồi của Trác Dụ, Khương Dặc không hiểu lắm.
Từ thành phố Thần về Lâm Tước phải đi cao tốc 40 phút, Khương Dặc lái xe.
Lần dày vò này, lúc về đến nhà đã là rạng sáng hai giờ.
Hai người dừng xe ngoài sân, Khương Dặc có chìa khóa, mở cửa, nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng.
Trác Dụ bật đèn pin điện thoại mà không để cậu bật đèn, sợ đánh thức người lớn đang ngủ say.
Đến phòng Khương Dặc, Trác Dụ đóng cửa lại, lưng áp lên cửa, vẫn không nhúc nhích.
“Đây là lần đầu tiên trong đời em được khen, tất cả đồ vật em chưa vứt.” Khương Dặc lấy ra một chiếc hộp vuông bằng sắt ở tầng dưới cùng của ngăn tủ. Thời gian đã qua lâu, nắp hộp hơi rỉ sét.
Cậu mở ra, tìm kiếm trong đống đồ nhỏ nhỏ: "Tìm được rồi.” Khương Dặc nâng tay lên, một miếng thẻ khắc tên màu trắng bạc đan xen, lẳng lặng nằm giữa ngón tay. Lúc ấy không nhìn kĩ, bây giờ nhìn lại, cảm xúc Khương Dặc cũng phức tạp.
Trên thẻ tên có khắc một hình vẽ, là một hình trượt tuyết.
“Anh rể.” Khương Dặc nhỏ giọng gọi anh.
Trác Dụ ngẩng đầu, ánh mắt trầm lặng: "Đây là huy chương đầu tiên ở giải trượt tuyết dành cho sinh viên quốc tế vào năm ba đại học của anh.”
Lúc ấy, quan hệ cha con họ vẫn bình thường.
Trác Khâm Điển cứng nhắc, vì chuyện anh học trượt tuyết mà luôn canh cánh trong lòng. Có khi Trác Dụ rất hoảng hốt, cảm thấy thân phận của hai người như bị đảo ngược, anh là bố đang dỗ dành con trai.
Lúc ấy lão Trác khinh thường nhìn lại: “Mày đừng đưa bố, tấm thẻ rách gì đây, đưa bố là bố ném đi đấy.”
Trác Dụ giằng co, ném thẻ bài vào xe qua cửa kính: "Tùy bố.”
Anh thật sự cho rằng, ông Trác sẽ ném nó đi.
“Hôm đó rất nguy hiểm, bác không để em tới gần xe, trước khi em đi gọi người, bác đã gọi em lại, ném cái này cho em.” Khương Dặc còn nhớ rõ chi tiết: "Bác nói cảm ơn em, để em cầm.”
Là cảm ơn.
Cũng là một loại dự cảm vận mệnh định sẵn.
Trác Dụ cúi đầu, đột nhiên nở nụ cười.
Ông Trác luôn luôn cẩn thận, việc gì cũng không nói đến chữ tuyệt đối, đều sẽ chuẩn bị hai cách theo thói quen. Chỉ có hai thứ ngoài ý muốn, một là Trác Dụ đi lệch đường. Thứ hai chính là cái này.
Plan B, là đường lui ngoài ý muốn. Đáng tiếc giờ đây lại không có đường lui.
Trác Dụ hỏi: “Cái này có thể cho anh không?’
“Có thể có thể!” Tay Khương Dặc còn hơi run run, thấp thỏm hỏi: “Anh rể, anh ổn không?”
Trác Dụ như có như không mà gật đầu: "Báo bình an cho chị em đi.”
“Báo từ lâu rồi ạ!” Khương Dặc nhỏ giọng: "Chị em rất lo cho anh.”
Trời dần sáng, tiếng gà gáy chó sủa trong trấn nhỏ chính là đồng hồ báo thức chính xác nhất, nhiệt độ trong không khí thấp hơn thành phố, sương mù mênh mông, có thể thấy mơ hồ dáng hình dãy núi ở nơi xa. Nhìn qua khung cửa sổ, cứ như đang quan sát một bức tranh thủy mặc.
Hướng Giản Đan dậy sớm nhất, khi vệ sinh cá nhân còn cho rằng ký ức mình rối loạn.
“Ơ, cửa phòng của Tiểu Dặc sao lại mở ra vậy?” Bình thường rõ ràng đóng lại mà.
Lại nhìn ra sân, rỗng tuếch, chưa từng có người trở về.
—
Triệu Lâm.
Khoảng thời gian gần đây, bầu không khí văn phòng vô cùng áp lực. Trưởng phòng nhân sự chậm chạp không dám đi vào văn phòng Lâm Diên, mới sáng sớm đã nghe anh ta gọi điện không ngừng, giọng điệu gay gắt, thỉnh thoảng còn lẫn một câu chửi bậy.
Mà một tiếng trước, Trác Mẫn Mẫn đã tới một chuyến.
Cửa đóng chặt, mơ hồ nghe thấy tiếng bà ta quát lớn.
Khi rời đi, sắc mặt Trác Mẫn Mẫn cực kỳ khó coi, công ty bây giờ loạn trong giặc ngoài, một năm này, tần suất nhân viên từ chức tăng lên theo diện rộng, mấy lớp quản lý trung tâm cũng lần lượt xin từ chức. Bây giờ lại nhảy ra tin đồn nhảm về bản thảo thiết kế của hạng mục “Tô Chi”, tuy không đồn đãi trên phạm vi lớn, nhưng vài đường tiêu thụ đã chú ý chuyện này, còn đang mang thái độ chờ xem chưa quyết định đối với đơn hàng quý tiếp theo.
Tín dụng ngân hàng áp lực cực lớn, mắt xích tài chính một khi đứt gãy sẽ có ý nghĩa gì, Trác Mẫn Mẫn quá rõ.
Lâm Diên chính là một tên không thể nâng đỡ, thật sự không biết quản lý việc kinh doanh, ông chồng Lâm Cửu Từ thì tầm thường, gặp nạn sẽ lùi bước, mạng lưới quan hệ yếu ớt nhỏ hẹp, lúc gặp chuyện căn bản không thể cứu hỏa.
Trác Mẫn Mẫn lê cái chân tàn phế, ngồi trong chiếc Bentley.
Suy nghĩ của bà ta hỗn loạn, phiền muộn. Bỗng dưng nhớ tới đánh giá của Trác Khâm Điển, Lâm Cửu Từ nhìn thì điềm tĩnh thiết thực, thật ra lại yếu đuối vô năng. Bây giờ như một câu sấm truyền, thời gian tất sẽ đưa ra bằng chứng đáp án.
Vừa đến nhà, dì giúp việc đón người trước, lo lắng sốt ruột mà nói cho Trác Mẫn Mẫn: “Vừa rồi, A Dụ đã tới.”
Trác Mẫn Mẫn theo bản năng nhìn vào nhà.
“Đã đi rồi.” Dì giúp việc nói: “Nó chỉ bỏ lại một thứ, không thèm nói câu nào.”
“Thứ gì?”
Dì giúp việc cầm nó qua, đưa cho bà ta: "Một miếng thẻ tên, nhìn qua rất cũ.”
Sau khi Trác Mẫn Mẫn nhìn rõ, lập tức không nhúc nhích, như bị ném vào nước đá, từ đầu tới chân như bị phong ấn. Chờ khi máu bà ta từ từ quay trở lại, cơ thể lại run bần bật, cái chân đã nát nhừ kia mềm như mì sợi, không có sức chống đỡ.
Nhiều năm bà ta kinh doanh xây dựng thành trì pháo đài, gạch rớt ngói rơi, xà nhà đổ sụp, bà ta không muốn, nhưng lại không thể không đối mặt với một sự thật, lợi thế, con át chủ bài trong tay đã trở thành một mớ giấy lộn dính máu.
—
Trong đêm tối đen kịt cùng sương mù, sau khi bị gió đông nhiễm vào người, lạnh cực kỳ. Khi Trác Dụ lái xe quay về Tàng Chỉ, mưa quét gió lồng, tàn sát nhánh cây đã trụi lủi. Nhìn chằm chằm một hồi lâu, cả thần hồn của mình cứ như đã bị mang đi.
Trác Dụ đầu nặng chân nhẹ mà về tới nhà.
Khương Uyển Phồn ngồi trên sô pha phòng khách, có lẽ là lạnh, trên đùi cô đắp một chiếc chăn lông cừu mềm mại: "Về, về rồi?”
Đột nhiên nhìn thấy người, trăm câu ngàn từ đều bị kìm lại trong cái chạm mắt nhau, Khương Uyển Phồn không dám hỏi điều gì.
Cũng may trạng thái của Trác Dụ nhìn qua cũng coi như bình thường, Khương Dặc báo tin bình an cho cô, cũng không đề cập đến chuyện anh từng mất khống chế.
Trác Dụ “ừ” một tiếng, khom lưng, cong tay, đổi giày.
Anh không có gì bất thường, trừ lúc đến gần, trên áo khoác vẫn còn nhiều sương đêm dính lên, hơi lạnh vẫn chưa tan, bằng mọi cách xâm nhập vào mũi Khương Uyển Phồn.
Trác Dụ ngồi xuống sát bên cạnh cô, trong mắt mang màu sương mù xám nhạt, rõ ràng là một chữ cũng không nói, nhưng cảm xúc lại như sức mạnh ngàn quân.
Khương Uyển Phồn chầm chậm nắm lấy cánh tay rũ bên hông của anh, giống như nguồn điện truyền qua, bóng đèn bắt đầu được bật sáng từng chút một. Ở nơi đáng tin cậy này, Trác Dụ sờ đến sự bao dung ấm áp vô hạn, anh đỏ mắt.
Đây không phải là lần đâu Khương Uyển Phồn thấy đàn ông khóc.
Khi còn nhỏ Khương Dặc bị ông Khương đánh, đánh đến nỗi thằng bé khóc hu hu.
Thời cấp ba, nam sinh lớp dưới thổ lộ với cô mà không có kết quả, đã rơi nước mắt ngay trước mặt cô.
Nhưng đều không chấn động bằng của Trác Dụ mang tới cho cô.
Âm thầm, đong đầy, phẫn uất, hối hận, ấm ức… Tất cả cảm xúc, đều nằm trong mắt anh. Mắt anh đỏ, thế giới cũng biến thành màu máu tuyệt vọng theo.
Khương Uyển Phồn đau lòng ôm lấy anh.
Trác Dụ ngả vào lồng ngực cô, cuối cùng cũng khóc lóc thảm thiết điên cuồng, sự mờ mịt, tự suy xét nhiều năm đeo trên lưng, chớp mắt đã tan rã. Năm tháng như nước lạnh chảy qua đầu quả tim, giọng Trác Dụ khàn đến nỗi lạc giọng: "Anh nhớ ông ấy.”
Nhưng mấy năm nay, cố nhân không chịu đi vào giấc mơ, một lần cũng không có.
“Bố ở trên trời linh thiêng, ông ấy vẫn luôn phù hộ cho anh.” Khương Uyển Phồn vuốt ve vầng trán mềm mại cứng rắn của anh, cúi đầu dịu dàng nói: "Cho nên anh gặp được em. Trác Dụ, em không tới chữa lành cho anh, em tới là để yêu anh.”