Nửa đoạn sau, tâm trạng của Trác Dụ tăng vọt, suy nghĩ cách để giày vò người.
Khương Uyển Phồn nhéo tay anh một cái, nói lầu bầu: “Bao.”
Trác Dụ nắm lấy cổ tay cô, bất ngờ giữ trên đầu, hơi thở nặng nề, đáy mắt đò ửng, vì lên xuống kịch liệt, cơ ngực ứ máu, rắn chắc, anh bỗng nói: “Vợ ơi, mình đẻ một đứa đi.”
Người Khương Uyển Phồn cứng đờ, hai chân cũng trút hết lực. Trác Dụ kéo lại, không cho rơi xuống, giữ ở bên eo mình, để cô đứng chắc.
Anh cúi người, ngày càng kín kẽ, giọng nói hơi run: "Anh cai thuốc rồi, cũng mấy tháng rồi không động đến rượu, ngày nào cũng luyện trượt tuyết ở câu lạc bộ, em sờ chỗ này của anh, chỗ này nữa, có phải là rất rắn chắc không. Tháng trước anh tự mình đi kiểm tra sức khỏe, chỗ nào cũng tốt, nếu không dùng nữa, thì quả là phung phí của trời.”
Khương Uyển Phồn bị anh chọc cười, dần dần thả lỏng.
Ham muốn trong mắt Trác Dụ vơi đi một nửa, ngữ khí anh ngoan ngoãn: "Vợ à, em không mong anh làm bố à?”
“Phạm quy rồi nhé.” Khương Uyển Phồn cười: “Sao lại giở trò nanh nọc rồi.”
Mấy giây sau, cô thở ra: "Không dùng bao cũng được, lát nữa em đi mua thuốc.”
“...”
Tàn nhẫn thật.
Được, dùng, dùng hết một hộp luôn được chưa.
Lúc ấy không có quá nhiều biểu hiện, nhưng Trác Dụ quả thực hơi tức giận vì chuyện này, còn chưa đi tắm, đã quay lưng lại với cô ngủ rồi.
Khương Uyển Phồn lấy ngón tay chọc vào lưng anh, không có phản ứng.
Cô cũng quay người, lưng đối lưng, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một điểm không có thật.
Điện thoại cài im lặng để dưới gối, một tiếng sau, Khương Uyển Phồn mới lấy ra kéo sáng màn hình, mấy tin nhắn trên WeChat đều là trợ lý bác sĩ nhắn. Khương Uyển Phồn trả lời xong, rồi lại xoá tin nhắn đi.
Mấy ngày sau đó, Trác Dụ phải đi làm việc quay video tuyên truyền cho kỳ Olympic mùa đông, cả ngày đều ở câu lạc bộ. Trông thì bận, nhưng ngay cả Khương Dặc cũng nhận ra sự bất thường.
“Chị, hai người cãi nhau à?” Khương Dặc lặng lẽ gửi tin nhắn: "Anh rể mỏng manh quá, chắc là lại phải đợi chị ra dỗ rồi.”
Giọng của chính chủ rơi xuống bên tai: "Em suốt ngày nói xấu sau lưng chị, có phải không tốt lắm không?”
Khương Dặc lùi về sau một bước lớn, ngạc nhiên: “Chị, chị đến lúc nào thế?!”
“Lúc em đang lén lén lút lút.” Khương Uyển Phồn hỏi: “Anh rể em đâu?”
“Kìa, đang dạy hội viên nữ ở bên kia.”
Khương Uyển Phồn buồn cười, thằng nhóc này, không bày trò thì không bỏ qua thật mà. Đi vào sân huấn luyện xem, quả thật là nữ, một cô bé khoảng bốn tuổi, mặc quần áo trượt tuyết màu hồng pha trắng, giống như một túi bột đào mềm mại. Trác Dụ dạy cô bé trượt tuyết bằng ván đơn, tuổi còn nhỏ, trượt rất có tướng tá.
Khương Dặc nói to: “Ông chủ, vị khách này tìm anh làm thẻ!”
Trác Dụ quay đầu lại, Khương Uyển Phồn đứng ở bên ngoài thanh chắn cười.
Anh bảo trợ giáo bên cạnh ra hướng dẫn luyện, rồi cất ván trượt đi về phía này.
Khương Dặc nói ồm ồm: “Chị này muốn học lớp riêng, bao năm, có giảm giá không anh rể.”
Trác Dụ nói: “Cô ấy không giảm giá, miễn phí cả đời.”
Khương Uyển Phồn đưa bình giữ nhiệt cô mang đến cho anh: “Hầm canh cho anh ăn.”
Trác Dụ đáp nhẹ một tiếng.
“Anh rể hình như anh không thích, đừng lãng phí, em ăn cho.”
Trác Dụ dùng sức đánh vào cánh tay giơ ra của Khương Dặc, sau đó ôm bình giữ nhiệt trong lòng: "Muốn ăn thì bảo chị em làm riêng, chỗ này là của anh.”
Khương Dặc rất tự mình biết mình: "Thế thì đói chết thôi.”
Trác Dụ đưa cô vào phòng nghỉ ngơi, sau khi vào anh cũng không nói gì, chỉ ngồi ở đó ăn canh. Khương Uyển Phồn khoanh tay trước ngực, dựa vào thành bàn, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Anh đang chiến tranh lạnh với em à?”
Trác Dụ trả lời ngay: “Không hề.”
Khương Uyển Phồn ghét nhất là cách chiến tranh lạnh này, anh dường như không dám từ tận trong xương tủy, hình thành phản ứng bản năng.
Nhìn nhau mấy giây, anh lặng lẽ cúi đầu, bản thân bật cười trước, lúc nào cũng bị cô bắt chẹt, có gì đáng chống lại đâu?
“Đến đây.” Trác Dụ chịu thua, đưa tay ra.
Khương Uyển Phồn nể mặt nắm lấy, anh vừa dùng sức, cô đã ngồi trên đùi anh.
Phòng nghỉ ngơi bốn bề là cửa sổ kính, thiết kế rất kì lạ, Khương Uyển Phồn căng thẳng: “Nhìn thấy đấy!”
“Không nhìn thấy, kính một mặt.” Trác Dụ ôm chặt lấy eo cô, đầu vùi vào cổ cô, khẽ nói: “Vợ ơi, em gầy thật rồi, ngực không to như trước nữa.”
Khương Uyển Phồn phì nhẹ một tiếng: "Tại ai?”
“Tại anh.” Trác Dụ tự giác nhận: "Không nuôi em cho tốt.”
Anh thực sự dằn vặt, Khương Uyển Phồn có chút không đành lòng, đầu ngón tay xoa nhẹ sau đầu anh: "Không đâu, cuộc thi đợt trước mệt quá.” Ngưng lại, cô chủ động nhắc đến: "Chuyện đó, không phải em không đồng ý.”
“Là anh manh động quá.” Trác Dụ ngắt lời: "Phải cùng nhau bàn bạc, đây không phải chuyện của một mình anh.”
Khương Uyển Phồn rũ mắt nhìn anh, chậm rãi nói: “Một mình anh cũng không sinh được mà, biểu hiện của anh hôm ấy, nên đi làm tóc con sâu.”
“Hả?”
“Tóc con sâu của trai tồi.”
“...”
Khương Uyển Phồn có thể chủ động đến, tức là cho anh đường lui. Bây giờ cũng xuống được kha khá rồi, cũng đến lúc cô tính sổ rồi.
Tư thế này, cô từ trên nhìn xuống, ngón trỏ cong lấy cằm của Trác Dụ: “Hôm đó cứng miệng lắm.”
Đôi mắt Trác Dụ rất đơn thuận, ừm một tiếng như không có chuyện gì: "Bên dưới cũng rất… cứng.”
Khương Uyển Phồn đi ra khỏi phòng nghỉ, chạm mặt suýt chút nữa va vào Khương Dặc.
Cô giật mình nhíu mày: "Có biết đi không hả.”
Khương Dặc nhói lòng: "Chị, chị tự đâm vào đấy nhé?”
Khương Uyển Phồn lườm cậu một cái.
“Ok, ok, lỗi em.” Khương Dặc giơ tay đầu hàng, con gái nói gì cũng đúng. Cậu nhìn tỉ mỉ một lúc, Sao mặt chị đỏ thế?”
“Cần em quan tâm à.”
“Ok, ok, lỗi em.”
Khương Uyển Phồn không nhịn được cười, Khương Dặc của bây giờ, khác một trời một vực so với mấy tháng trước. Thiếu niên ngỗ nghịch đến nỗi chó cũng chê, bây giờ chăm chỉ, hiếu học, biết tuỳ mặt gửi lời, còn biết tiến lùi. Cách tư duy của cậu bắt đầu thay đổi, không còn cho rằng đọc sách vô ích nữa. Trác Dụ dạy từng li từng tí, kiên nhẫn chỉ dẫn, uốn nắn cậu về hướng con đường đúng đắn.
Khương Dặc bỗng hoang mang, ban nãy Khương Uyển Phồn chỉ có mặt đỏ, sao bây giờ mắt cũng hơi đỏ.
“Có phải em, lại nói sai rồi không?” Cậu cẩn thận thấp thỏm.
Khương Uyển Phồn nghiêng đầu, lau khoé mắt, ổn định tâm trạng rồi mới bảo: “Ngồi một lúc đi.”
Hai người ngồi ở ghế nghỉ bên cạnh sân.
Khương Uyển Phồn nhìn người trượt tuyết một lúc: "Luôn có nhiều người như này à?”
“Này là còn ít, đến thứ sáu, là đến thời điểm phải hẹn trước.” Khương Dặc nói: “Anh rể bảo em đi thi lấy bằng, thi xong rồi cho em làm trợ giáo, tối nào em cũng đọc sách, chỉ là đọc hơi chậm.”
“Không sao, chuẩn bị lâu một chút, sẽ đạt mà.” Khương Uyển Phồn an ủi: "Nói ra thì, Trác Dụ còn phải cảm ơn em, tiết kiệm giúp anh ấy một ngôi nhà.”
Cô kể chuyện cá cược của Trác Dụ và Khương Vinh Diệu cho cậu: "Bố vốn không đồng ý đâu, Trác Dụ nói, nếu anh ấy không dạy được em, thì sẽ mua thêm một căn nhà lớn ghi tên chị.”
Khương Dặc ngẩn ra, chầm chậm cúi đầu.
Khương Uyển Phồn biết cậu đang thầm nghĩ gì, an ủi nói: “Con người ấy mà, đều có lúc đi nhầm đường, có thể lạc đường biết quay lại, đã tốt lắm rồi. Anh ấy có thể giúp em một lúc, nhưng đoạn đường về sau, cuối cùng vẫn phải là một mình em chèo chống. Ở câu lạc bộ này, em có thể tìm thấy thứ mình thích. Bên ngoài kia có đất trời mênh mông, cũng sẽ có càng nhiều thứ không được như ý, đây là lẽ dĩ nhiên.”
Khương Dặc gật đầu hiểu lơ mơ: "Em biết mà, chị.”
Khương Uyển Phồn cười: "Thực sự không muốn chúc em vượt mọi chông gai, như vậy mệt quá. Chỉ mong em khoẻ mạnh bình an, có thể sống trọn vẹn cuộc sống của mình. Còn có bố nữa, ông Khương yêu em mà, đã là người có tuổi, vất vả cả nửa đời người rồi, chẳng lẽ em lại muốn ông ấy cúi đầu nhận lỗi trước à?”
Khương Dặc khịt mũi, tiếng khản đặc hơn lúc trước: "Em hiểu rồi.”
Khương Uyển Phồn vỗ mu bàn tay cậu.
Da thịt thiếu niên tự mang hơi lạnh, gầy, dài, gân xương đốt tay rõ ràng, sức mạnh do lớn lên trong man rỡ ứa ra từ khe tay.
“Bố mẹ và bà đều đã lớn tuổi rồi, em là người trẻ, nhường nhịn, chăm sóc nhiều hơn, về thăm họ nhiều hơn.” Lúc nói câu này, Khương Uyển Phồn sắc mặt xa xăm, như tiếng ngoài trời.
Khương Dặc nhíu mày: "Chị.”
“Không sao cả.” Khương Uyển Phồn cười nói: "Em đi làm đi.”
—
Hai ngày trước khi đi thực cảnh, có một người ở đội ghi hình đến câu lạc bộ tiến hành lấy mẫu tài liệu. Video tuyên truyền này hơn tám phút, chia thành sáu loại… Dân chúng, nhiệt tình, nghiên cứu khoa học, bảo vệ môi trường, trời đất, cuối cùng là đỉnh núi tuyết.
Nội dung tiến lên thăng hoa, từ mầm biết cây, là tuyên truyền, cũng là miêu tả sự phát triển của ngành nghề. Trong đó, thứ có hiệu quả “vẽ rồng điểm mắt” nhất là “Đỉnh núi tuyết”. Tổ đạo diễn vốn muốn tận dụng vận động viên chuyên nghiệp, sau đó họp thảo luận, có trùng lặp với thiết lập nhân vật của video tuyên truyền khác, không bằng thể hiện qua góc nhìn của người bình thường.
Thầy Từ Tá Khắc - ân sư của Trác Dụ có tiếng nói nhất định trong ngành này, sau khi hay tin, ông lập tức đề xuất Trác Dụ. Từng là tuyển thủ thiên tài, giữa chừng rơi xuống, cuối cùng lại trở về, cho dù không còn là bằng thân phận vận động viên nữa.
Có lẽ không hoàn hảo, nhưng có lên có xuống, mới là cuộc sống thực sự.
Uỷ hội nhóm liên lạc với Trác Dụ hai lần, sau khi nhận được sự đồng ý của anh, xác định nội dung ghi hình. Vì vậy, ngày định trước là ngày 24 lại đẩy sớm, ngày 22, Trác Dụ đưa Khương Uyển Phồn cùng đến sân tuyết trên núi Hải Đà Diên Khánh.
Đạo diễn họ Trương, nói cũng trùng hợp, lúc gặp mặt, ông ấy nói với Khương Uyển Phồn: “Vợ của tôi thích cô lắm, lần trước xem xong trận thi đấu thì dứt khoát thành fan của cô rồi.”
Vợ đạo diễn Trương làm về thiết kế trang phục, hiểu rõ ngọn ngành, nên càng có ấn tượng sâu đậm với Khương Uyển Phồn.
“Khéo quá, đến rồi thì ký cho tôi mấy tờ, tôi mang về mượn hoa hiến Phật.” Đạo diễn Trương hoà nhã, cười đùa.
Khương Uyển Phồn: “Cảm ơn anh và chị dâu, đã cho tôi cơ hội luyện chữ.”
Đạo diễn Trương nghĩ ngợi, linh cảm vụt ra, vội vàng gọi tổ phục vụ: "Tôi bỗng có một cấu tứ, có thể kết hợp văn hoá truyền thống và thẩm mỹ vận động không?” Anh ấy chỉ Khương Uyển Phồn, rồi lại chỉ Trác Dụ: "Tôi nhớ, hoạ tiết trên tất cả các bộ đồ trượt tuyết sử dụng lần ghi hình này, đều là vợ cậu thiết kế.”
“Đúng, là do cô ấy thiết kế và thêu.”
Sau khi nhận được tin tức, Khương Uyển Phồn đã có chuẩn bị từ trước, lấy vài mẫu cho anh ấy xem. Đây không phải lên ý tưởng tức thời, mà là từ rất lâu trước, hễ có linh cảm, sẽ thiết kế chơi. Không ngờ đã được định sẵn âm thầm, sẽ thực sự có ngày dùng đến.
Đạo diễn Trương hào hứng vỗ vào đùi: "Được! Quay cô ấy trước!”
Mạch suy nghĩ của nhân viên công tác nghệ thuật đa dạng như kính vạn hoa, thực ra nội dung ghi hình rất đơn giản, phục vụ tổ liên hệ cho một tiệm thêu trang trí cổ điển trong thành phố, không cần quá nhiều canh vải, Khương Uyển Phồn ngồi ở trước bục làm việc, chọn chỉ, xâu kim, ngón tay thon dài hoạt động, trong bố cục ánh sáng, theo đà kéo của ống kính, như một chiếc bút vẽ thoăn thoắt.
Đây chỉ là một đoạn quay chiếm thời lượng rất nhỏ, đạo diễn tưởng tượng ghép vào cảnh “Đỉnh núi tuyết” cuối cùng, động và tĩnh, văn và võ, cuối cùng quay đặc tả vào hoạ tiết trên đồ trượt tuyết, tỉnh tiết hô ứng với nhau.
Cảnh quay của Khương Uyển Phồn tuy không nhiều, nhưng cũng quay cả ngày, mười giờ tối mới tan ca.
Trác Dụ bận việc xong, tám giờ đến hiện trường, dọc đường trở về khách sạn, Khương Uyển Phồn cúi đầu dựa vào cửa sổ kính, ngủ thiếp đi trong rung lắc. Trác Dụ nhẹ nhàng chỉnh đầu cô, để cô dựa vào vai mình. Chậm rãi và lắc lư, cô bừng tỉnh, dưới mắt có một vệt đen xanh nhàn nhạt.
Trác Dụ nhíu mày.
Khương Uyển Phồn còn không đủ sức nói gì, về đến khách sạn là nằm trên giường, quấn chăn thành một con nhộng. Cô cong người lại, có lẽ là miền Bắc khô hanh quá, da hơi ửng đỏ, tẩy trang xong, đầu mũi mọc một chiếc mụn be bé.
Trác Dụ nhẹ nhàng vuốt tóc con trên góc mặt cô, tắt ngọn đèn cuối cùng, ôm cô vào lòng.
—
Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Uyển Phồn như đột ngột bừng tỉnh khỏi giấc mơ, bật người ngồi thẳng dậy, trước mắt bỗng mờ mịt. Trác Dụ giật mình bởi tiếng động này của cô: "Anh làm em tỉnh rồi à?”
Khương Uyển Phồn bình ổn nhịp tim, vô thức lắc đầu: "Sao anh không gọi em.”
Trác Dụ không đành lòng, đi đến đấy xoa đỉnh đầu cô: "Dạo này em mệt quá, nghỉ ngơi ở khách sạn, hai hôm nay quay xong, nghỉ dài, anh đưa em đi Thuỵ Sĩ du lịch.”
“Hôm nay anh quay, em muốn đi xem.” Khương Uyển Phồn lộ ra nụ cười, ánh ban mai là đèn không khí tự nhiên, cô cười như lá sen nhọn, lúm đồng tiền rất nhạt, khảm nạm bên khoé môi, là giọt sương vương trên lá sen.
Trác Dụ kiên trì.
Khương Uyển Phồn chui vào lòng anh, giọng nói bị che lại có hơi nhỏ: "Em chưa nhìn thấy anh trượt tuyết.”
“Sao lại chưa nhìn thấy, hôm nào cũng trượt ở câu lạc bộ mà?” Trác Dụ không nhịn được cười.
“Không giống.” Khương Uyển Phồn nói: “Em muốn nhìn… anh của quá khứ, anh phiên bản tốt hơn. Chứ không phải, nghe nói về anh từ miệng kẻ khác.” Cô nói chậm rãi, rành rọt từng chữ: "Lúc em đi cùng anh đến Bắc Kinh, thầy Từ Tá Khắc nói một số chuyện về quá khứ của anh, em hơi ngưỡng mộ thầy ấy.”
Ngữ khí của cô quá dịu dàng, còn có một tia tủi thân, khiến người ta không thể nào từ chối.
Trác Dụ cười: "Muốn xem không nói trước, trượt một mình cho em xem là được rồi mà?”
“Không được.” Khương Uyển Phồn lí nhí: "Sợ anh ngã gãy xương.”
Trác Dụ đờ ra, ngay lập tức cười thành tiếng: "Lần này không sợ à?”
“Cũng sợ. Nhưng cho dù xảy ra chuyện, thì cũng coi như là xả thân vì đất nước, vinh quang.” Cô nói rất nghiêm túc.
Trác Dụ dở khóc dở cười, xoa tóc cô: "Yên tâm, không để em làm goá phụ đâu, chồng em cũng… khá lợi hại đấy.”
Lúc anh nói câu này, không hề cuồng vọng chút nào, trong mắt có một loại kiên nghị nhẹ nhõm, ung dung mà lại tự tin.
Trường tuyết núi Hải Đà là một trong số ít nơi thích hợp để trượt tuyết núi cao trong nước. Bắc Kinh có tuyết rơi ba ngày, thiên thời địa lợi, tuyết dày trắng phau. Đến lúc ấy, tuyết vẫn rơi, theo như cục khí tượng, nửa tiếng sau, lượng tuyết càng nhiều hơn.
Biết ân duyên giữa Trác Dụ và Từ Tá Khắc, nhóm đạo diễn lần này đặc biệt mời Từ Tá Khắc đến hiện trường. Trác Dụ đã thay xong đồ trượt tuyết, hết lòng nghe Từ Tá Khắc chỉ dẫn.
“Từ đoạn núi phía đông, chỗ 120m là đoạn cong đầu tiên của em, nhớ trọng tâm của em phải thấp hơn bình thường một chút, bởi vì tiếp theo đó là cửa kì đầu tiên, trọng tâm dồn về phía trước, không phải phía sau.” Từ Tá Khắc nghiêm túc nói: “Đây là ghi hình, không phải cuộc thi, không cần theo đuổi về tốc độ quá, em nhiều năm rồi không lên trường thi, phải tin phục, không được khoe khoang.”
Trác Dụ biết, thầy đang lo cho sự an toàn của anh.
Lượng tuyết tăng cao, nhiệt độ vùng núi giảm mạnh, tổ ghi hình thông báo chuẩn bị. Trác Dụ chạy đến bên cạnh Khương Uyển Phồn, cô mặc áo phao đen, trên cổ là chiếc khăn dày, chỉ lộ ra đôi mắt ở bên ngoài.
Trác Dụ cười: “Trông như con thỏ.”
Mắt Khương Uyển Phồn hơi đỏ, tôn dưới tuyết trắng, càng giống hai cánh hoa đào.
Cổ họng cô khàn đặc: "Phải đi rồi à?”
“Sắp rồi.” Trác Dụ xoay người, đi hai bước rồi bỗng nhiên quay lại, ôm cô vào lòng: "Đợi anh về.”
Trác Dụ lên cáp treo, cáp treo chầm chậm đi lên, cách cửa kính, anh mặc một bộ trượt tuyết màu đỏ trắng, ván trượt dựng giữa chân, trông như một cái cây bách tự do sinh trưởng.
Khương Uyển Phồn đứng ở chỗ cũ, cười vẫy tay với anh.
Trác Dụ trong cáp treo, bỗng nhiên hơi co gối lại, điều chỉnh thành độ cao cô có thể nhìn thấy hết, hai tay cong về đỉnh đầu, bắn một quả… tim.
Tiếng cười và tiếng cổ vũ, hô ứng với trời đẹp tuyết trắng.
Mấy phút sau, Trác Dụ xuất hiện trên đỉnh núi phía Đông.
Vệt đỏ ấy nhuốm trong ánh sáng, hoà với tiếng gió rít trong núi, bụi bay mờ mịt, thoải mái giang hồ.
Khương Uyển Phồn hơi nheo mắt trong màu tuyết, trái tim phập phồng như muốn vọt ra ngoài.
Trong loa vang lên tiếng nhạc, tiếng trống, điện âm hoà nhau, như dòng điện đang đi tuần trên khắp ngũ quan. Hốc mắt cô sưng lên, đáy mắt ứa ra nước, khó mà miêu tả được cảm xúc phức tạp lúc này.
Trên đỉnh núi, trên nền tuyết, Trác Dụ đứng ở đó.
Tuyết rơi khắp núi, gió phủ cột cờ, vạn vật đều đang gào thét.
Tiếng nhạc dần vào nhạc phụ, một đoạn diễn biến lên xuống dồn dập, ầm một tiếng như chớp lao.
Trác Dụ hạ thấp trọng tâm, hai tay ôm gối, người hơi nghiêng, như thể thác nước trên trời, ào xuống nhân gian.
Tốc độ cực hạn, ván trượt xúc tuyết phủ lên, hoá thành quạt tuyết, như thể anh đang cưỡi mây dưới chân. Trác Dụ ngưng thở, như con cá trở về đại dương, không chỉ cơ thể, sức mạnh của linh hồn cũng đang ào ra ngoài.
Sườn núi dốc thẳng đứng, như giấc mơ tuổi trẻ tươi đẹp của anh. Trác Dụ gần như quỳ trên ván trượt, tay trái giơ ra sau, ấn đuôi ván lại, ánh mắt kiên nghị, đến bờ vực rơi xuống lại nhảy vọt lên. Độ cao này, khiến tất cả người vây xem thốt lên kinh ngạc. Chỉ thấy anh bay lên quay người, xoay một vòng có độ hoàn thiện cực cao rồi đáp đất vững vàng.
Gặp đá bèn uốn khúc tránh, cành cây khô chắn đường, anh sẽ nhảy vọt qua, leo lên đỉnh núi, sau đó không sợ chông gai dọc đường, và còn có thể dũng cảm theo đuổi, dũng cảm vượt qua.
Trong gió tuyết kín trời, núi và tuyết cùng màu, Trác Dụ một thân màu đỏ, như bút thần, phác hoạ nên phong cảnh rực rỡ chuyển động. Chốn chưa biết thì có sao? Núi xanh che không thấu, vậy thì mượn gió đông xông lên, mạo hiểm, ắt có thể mở một đường bay mới.
Trác Dụ hoàn thành các động tác rất đẹp, sự bàng hoàng bất chợt được máy quay ghi lại. Đạo diễn kích động không thôi, hét “qua” rối rít. Trác Dụ đè ván giảm tốc, xoay một vòng hiên ngang tại chỗ, từ từ đứng lại.
Anh ngẩng đầu, nhìn chăm chú núi trời, mắt hỏi tuyết trắng.
Chặng đường này, đi ngược với sông núi bốn mùa, tay trắng đến nhân gian.
Ước mơ, nuối tiếc, oan ức, không cam lòng, lựa chọn của tuổi trẻ… đã được buông xuôi hết vào giây phút này, cách mắt kính râm, đáy mắt anh nhuốm đầy nước, ướt nhẹp khó che giấu.
Anh buông xuôi tân trạng này, sau đó vô thức quay đầu, tìm bóng dáng Khương Uyển Phồn trong quần chúng.
Chưa tìm thấy người, âm thanh của Từ Tá Khắc đã lọt vào tai trước: "Mau, mau gọi xe cứu hộ!!”
Khương Uyển Phồn ngất đi.
Nhìn từ xa, giống như một chiếc lông vũ đen rơi xuống, ở đất tuyết cằn cỗi. Một giây trước khi cô mất đi ý thức, chịu đựng cơn đau mãnh liệt, gồng mình lên mở mắt.
Bóng dáng của Trác Dụ hệt vệt máu bắn tung toé, chạy như điên về phía cô.