Đến tháng thứ ba của thai kỳ, nhà họ Khương mới biết chuyện Khương Uyển Phồn mang thai.
Vào đêm Giáng sinh, hai vợ chồng có mặt ở Lâm Tước.
Khi Hướng Giản Đan đang dọn dẹp nhà cửa, thì thấy trong túi xách của Khương Uyển Phồn đặt trên ghế sô pha, miệng túi mở để lộ một góc giấy, vừa khéo trên đó có ba chữ “Khoa phụ sản”.
Đối với lần này, Hướng Giản Đan cực kỳ tức giận: "Chuyện lớn như vậy sao mà con không nói với mẹ? Có phải con còn có ý kiến gì với mẹ không?” Bà vừa nói giọng lập tức trở nên tủi thân, trong mắt cũng bắt đầu ngân ngấn nước mắt.
Khương Uyển Phồn không thể tin được nhìn về phía Trác Dụ: "Anh không nói với mẹ à?”
Trác Dụ cũng hoảng hốt: "Anh tưởng là em nói trước đó rồi.”
Hướng Giản Đan càng suy nghĩ sâu xa hơn, diễn tốt như vậy, lẽ nào Trác Dụ vẫn còn có gì bất mãn với bà sao?
Nếu thật sự không diễn thì hai đứa này quá tin tưởng nhau rồi, mới gây ra hiểu nhầm không đáng có này.
Buổi tối, Khương Uyển Phồn đến khoa điều trị nội trú của bệnh viện thăm Kỳ Sương.
Cô vừa mới xuất hiện ở ngoài cửa, Kỳ Sương nằm trên giường bệnh đã la rầy: “Đứng lại!”
“Dạ?” Khương Uyển Phồn không hiểu chuyện gì, chân bước thêm một bước.
“Dừng dừng dừng lại!” Kỳ Sương vội vàng xua tay: "Cháu trở về trở về đi! Trong bụng cháu có đứa bé, đừng để bệnh khí lây sang cho cháu!”
Hướng Giản Đã đã ngay lập tức gửi tin tức về việc Khương Uyển Phồn mang thai cho Kỳ Sương qua WeChat.
Khương Uyển Phồn không biết phải làm sao: "Làm gì mê tín như vậy! Cháu muốn vào trong.”
Kỳ Sương bó tay không ép được cháu gái, lần nữa nhấn mạnh: "Vậy cháu cách xa bà ra một chút, xa một chút nữa."
Giọng điệu của bà rất thận trọng, bệnh tật khó che giấu, thế nhưng nó thật sự khá rõ ràng.
Kể từ năm ngoái, sức khỏe của Kỳ Sương bắt đầu không được tốt lắm, ba bệnh hai cơn đau đều là chuyện nhỏ, rắc rối là bệnh tim cũ của bà tái phát. Thời điểm cuối mùa xuân bà hôn mê một lần, cố gắng lắm mới giành lại được mạng của bà từ quỷ môn quan trở về.
Trác Dụ muốn đưa bà đến bệnh viện lớn làm phẫu thuật, nhưng Kỳ Sương không chịu, cho dù nói thế nào bà cũng không chịu đi.
"Bà già rồi, phần lớn cơ thể đều vùi trong bùn đất rồi, hơi thở này tiếp theo cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu, nhưng đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Bản thân bà đã thông suốt rồi, các cháu cũng nên nghĩ thoáng hơn."
Lúc đó bà nội nằm trên giường bệnh, cũng giống như ngày hôm nay, hoàng hôn tạo nên một khung cảnh chiều tà hẹp trên bức tường trắng sau lưng bà, giống như một thế giới khác đang trôi lơ lửng. Không nhìn thấy rõ nét mặt bà, thân thể già nua của bà giống một hình bóng mờ ảo, lay động chập chờn.
Trác Dụ cũng lặng lẽ cầm bệnh án của bà, đưa cho một người bạn giáo sư khoa tim mạch có uy tín chẩn đoán.
Muốn phẫu thuật, có thể.
Nhưng khả năng cao là sẽ không xuống được bàn mổ.
Một hành trình, có một số người sẽ có lúc phải chia xa.
May mắn thay là tin tức Khương Uyển Phồn mang thai đã khiến cho trạng thái của Kỳ Sương ngày càng chuyển biến tốt, mấy ngày nay bà đã có thể xuống giường đi dạo, bà ngồi ở trên đường phía Tây lải nhải chuyện nhà, bà không có nhiều sức nên nói ít, nghe nhiều. Ánh mặt trời mùa đông như một chiếc áo bông từ thiên nhiên, khoác lên người cảm giác ấm áp.
Lúc Kỳ Sương ngẩng đầu lên, những nếp nhăn nơi khóe mắt bà tràn đầy ánh mắt trời ấm áp, tươi tắn, có tinh thần, lộ vẻ trẻ trung.
...
Trong mùa xuân năm nay, thế vận hội mùa đông sẽ bắt đầu.
Trác Dụ đưa Khương Uyển Phồn đến Bắc Kinh để xem lễ khai mạc.
Hiệu ứng cực kỳ lộng lẫy, sự kết hợp giữa vận động và tính thẩm mỹ, tạo thành làn sóng tráng lệ. Khương Uyển Phồn xem đến say mê, ở phần cuối cùng khi bài quốc ca cất lên, cô mới ý thức quay đầu sang nhìn Trác Dụ.
Người đàn ông bên cạnh, tay cầm quốc kỳ, ngửa đầu nhìn màu đỏ phấp phới, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Đây lại là một đêm không ngủ.
Trong khách sạn, Trác Dụ phổ cập cho cô một khóa về Thế vận hội mùa đông, từ nhân văn lịch sử, cho đến các quy tắc thi đấu và chi tiết các hạng mục khác. Thật ra thì Khương Uyển Phồn nghe không hiểu lắm, nhưng khi thấy anh nói hăng say, tràn đầy năng lượng nhiệt huyết như vậy thì rất vui vẻ.
Cô chưa bao giờ là người sẽ dễ dàng tiếc nuối về quá khứ.
Nhưng giờ phút này, trong lòng Khương Uyển Phồn lại cảm giác như đang sụp đổ, có một chút mất mát. Cô cảm thấy mất mát khi không gặp được Trác Dụ khi anh ở tuổi thiếu niên sung sức nhất.
"Nếu như anh gặp em lúc học đại học, lần đầu tiên anh nhìn thấy em thì sẽ như thế nào nhỉ?" Cô hỏi.
Trác Dụ cụp tròng mắt: "Anh vẫn sẽ yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặt dày mày dạn theo đuổi em, càng theo đuổi càng cuồng nhiệt hơn."
"Anh thích em như vậy à?" Đáp án này khiến cô rất hài lòng.
"Thích." Trác Dụ nói: "Khi đó lần đầu tiên anh nhìn thấy em ở Giản Yên. Em bước ra sau tấm rèm che, gọi anh một tiếng "Tiên sinh". Em nhìn anh với ánh mắt dịu dàng như vậy, lúc đó anh đã nghĩ, nếu cả đời có thể được ánh mắt đó ôm ấp cả một đời thì thật tốt biết mấy."
Trái tim Khương Uyển Phồn khẽ run lên, lật người lại nằm lên người anh: "Như vậy phải không?"
Đôi mắt cô trong veo như nước, đuôi mắt hơi kéo lên, giống như cánh hoa đào đầu mùa xuân.
Trác Dụ nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô, thấp giọng đáp một tiếng: "Ừm."
"Vậy sau này sáng trưa tối mỗi ngày ba lần em đều nhìn anh như vậy."
"Cục cưng, không cần em phải mệt mỏi như vậy."
"Không mệt, chỉ là chớp mắt mấy cái mà thôi."
"Anh mệt." Trác Dụ nói: "Mỗi lần em nhìn anh, lòng anh đều rung động."
Khương Uyển Phồn vui vẻ nhéo mũi của anh: "Anh học ở đâu mấy lời thả thính như vậy thế?"
Trác Dụ cười, hơi thở nóng bỏng phả vào lòng bàn tay cô.
Âm lượng tivi để rất nhỏ, tiếng kênh thể thao 24 giờ đang phát chương trình Thế vận hội mùa đông, màn hình đúng lúc đang phát cảnh trượt tuyết trên núi cao, các vận động viên dáng người khỏe mạnh, các cú trượt tung bay trong không trung được thực hiện một cách nhẹ nhàng lưu loát.
Sau khi yên tĩnh xem xong, Khương Uyển Phồn chợt nói: "Sau này để cho đứa bé cũng học trượt tuyết đi bù đắp cho tiếc nuối của anh."
Trác Dụ nói: "Cuộc đời của thằng bé, để cho tự bản thân con quyết định."
Khương Uyển Phồn ngước lên nhìn: "Anh không hy vọng ước mơ của mình sẽ được tiếp nối sao?"
"Đó là ước mơ của anh, không phải của con." Trác Dụ ôn tồn nói: "Anh sẽ làm một người bố sáng suốt, chỉ cần con mình không vi phạm đạo đức luân lý, làm trái pháp luật loạn kỷ cương thì con muốn làm gì thì làm, cho dù làm sai, anh cũng sẽ cho con cơ hội sửa sai."
Cuộc đời của bất kỳ người nào, chưa đến điểm cuối cùng, đều không nên bị định nghĩa.
Đứa trẻ không được lựa chọn sẽ sinh ra ở đâu.
Nhưng ít nhất con của anh, Trác Dụ muốn để cho đứa nhỏ cảm thấy, người bố này không tồi.
...
Khi hoa hải đường Tây Phủ bên ngoài cửa sổ bắt đầu đơm hoa, Khương Uyển Phồn nhận được thư mời từ viện bảo tàng, cùng nhau làm một chuyên mục phổ cập trực tuyến cho một cửa hàng chính hãng. Cành ôliu đưa ra cũng rất thành ý, các sản phẩm thêu của "Trung tâm văn hóa thêu Lâm Tước" sẽ được quảng bá rộng rãi, cũng như được trưng bày trong cửa hàng chính hãng.
Khương Uyển Phồn vui vẻ.
Không cần phải xây dựng một khung cảnh livestream đặc biệt, địa điểm đã được quyết định là ở Giản Yên.
Khương Uyển phồn không hề lo lắng một chút nào, cô rất thoải mái, cho dù là giảng giải, hay biểu diễn kỹ năng thêu trước ống kính, cô đều làm rất thành thạo. Cô có chút danh tiếng nên lượng người xem cũng không ít.
Trác Dụ nhìn những dòng chữ chạy trên màn hình live stream, anh nhìn chữ "Vợ" bay khắp màn hình thì trong lòng có chút buồn bực.
Không bao lâu sau, một anh trai ở tổ vận hành đột nhiên ngạc nhiên hô lên: "Ai thế này, gửi nhiều quà tặng vậy!"
Càng chi nhiều tiền cho nền tảng này, hiệu ứng đặc biệt của quà tặng sẽ càng được phóng lớn.
Liên tiếp hơn chục hiệu ứng đặc biệt được tặng ra, rất khó khiến người ta không chú ý đến.
Dòng chữ bay qua màn hình thay đổi một cách chóng mặt, rất nhanh mọi người đã phát hiện ra điều đặc biệt.
ID của người gửi quà tặng: Đây là vợ của tôi!!
Tính hơn thua kỳ quái của người đàn ông ở độ tuổi nào cũng giống nhau. Dấu chấm than cho sự ngây thơ này, thực sự quá trái ngược so với hình tượng vốn có của Trác Dụ.
Sau khi kết thúc live stream, Khương Uyển Phồn đưa tay ra với tâm trạng phức tạp: "Ông chủ Trác, mời anh tự giác nộp thẻ lương ra."
Hiệu quả chương trình livestream quảng cáo của cửa hàng chính hãng rất đáng khen, hơn nữa còn thu hút sự chú ý của các ngành liên quan, dự định bắt đầu một dự án lâu dài, một chương trình phổ cập truyền thống văn hóa mới.
Khương Uyển Phồn từ một nghệ nhân bình thường nhờ vào tình yêu nghề của mình mà tỏa sáng trở nên nổi tiếng, hơn nữa còn có cơ hội sải cánh đến bầu trời rộng lớn hơn, đây là may mắn cũng là ước nguyện đã ấp ủ từ lâu của cô.
Lữ Lữ cảm thán, Khương Uyển Phồn là bà bầu bận rộn nhất cô ấy từng thấy.
Mấy tháng đầu, cơ thể Khương Uyển Phồn nhẹ như chim yến, đường cong vẫn như cũ, không nhìn ra có thay đổi gì, chẳng qua là cô mua rất nhiều đôi giày đế bằng, đủ loại màu sắc, khách hàng ai cũng nói một tuần Tiểu Khương đi giày thành một cái cầu vồng nhỏ luôn rồi.
Giản Yên của ngày hôm nay, đã là một cửa hàng đặt may nổi tiếng, rất nhiều người yêu thích đồ thêu sẽ đến đây để chụp ảnh và check in. Khương Uyển Phồn không đặt nặng số lượng mà vẫn nhận đơn đặt hàng theo tốc độ của riêng mình.
Nhiều nhà đầu tư ngỏ ý muốn hợp tác với cô, mở chi nhánh, thậm chí mở chuỗi toàn quốc nhưng cô đều từ chối. Còn có người trực tiếp đưa ra những điều khoản có lợi đến tám con số, yêu cầu tùy vào cô đưa ra.
Khương Uyển Phồn vẫn luôn lịch sự nhưng cũng rất xa cách: "Tôi sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, bởi vì, tôi không tham vọng quá xa vời.”
Cô trả lời rất kiên quyết, cũng rất tự tin.
Trác Dụ trêu ghẹo: "Có tiền cũng không kiếm sao?”
“Tiền bản thân có thể kiếm được, thì nên kiếm.” Khương Uyển Phồn hai tay chống nạnh, dáng vẻ cực kỳ đắc ý: "Bà chủ Khương cũng có nguyên tắc, có được không hả.”
Ý cười trên môi Trác Dụ càng đậm hơn.
Hơn cả tốt, cô gái này, quá ngầu.
Chỉ là một số lời đồn thổi khiến lòng người nhiễu loạn cũng kéo đến, chẳng hạn như những ý kiến không hài lòng thỉnh thoảng xuất hiện trên internet, ám chỉ đây là đói marketing, bà chủ tiệm tâm cơ.
Khương Uyển Phồn chưa bao giờ cảm thấy có tâm cơ là chuyện gì tội lỗi, chỉ cần không tổn hại đến lợi ích của người khác, thì mọi thứ đều có thể hiểu được. Trong những năm này, cô thường dạy Trác Di Hiểu như vậy.
Em gái có tiến triển rất nhanh chóng, tính cách hoạt bát sáng sủa hơn nhiều, lần trước còn chia sẻ với Khương Uyển Phồn về tâm sự thiếu nữ của mình, nói cô bé thích một nam sinh rất đẹp trai.
Khương Uyển Phồn tất nhiên sẽ giữ bí mật cho cô bé, cô hỏi bóng hỏi gió Trác Dụ: "Sau này Di Hiểu tìm bạn trai, thì anh nghĩ thế nào?”
Trác Dụ trả lời: “Không cần đẹp trai hơn anh. Nhà này không có chỗ cho hai người đẹp trai nhất.”
Khương Uyển Phồn cười: “Lỡ như em sinh con trai thì sao?”
“Vậy thì phải đẹp trai hơn anh, mà nhất định thằng bé sẽ đẹp trai hơn cả anh.” Trác tiêu chuẩn kép nói: “Dù sao thì mẹ nó cũng đẹp như vậy, không thể phụ lòng mẹ được.”
Chậc chậc chậc.
Sau khi Khương Uyển Phồn thuật lại lời này vào trong nhóm bạn thân, Hướng Khâm và Thịnh Lê Thư cũng phát ra âm thanh cảm thán tương tự.
Ngày hôm sau.
Trác Dụ đang bận rộn ở câu lạc bộ, Giao Hàng Nhanh Đạt Đạt đã giao hàng đến nhà: "Anh Trác, anh có một phần hàng chuyển phát nhanh trong thành phố, mời anh ký nhận."
Người gửi: Hai vị mỹ nhân (tuyệt thế)
Khi mở ra xem, bên trong là một huy chương vàng lấp lánh:
Trác Dụ
Cán bộ cao cấp của bộ phận Nam Đức.
Thẩm định uy tín, đặc biệt khích lệ!
...
Vào hè, tiếng ve sầu kêu trên cây tiếng sau càng sống động hơn tiếng trước.
Phụ nữ có thai bận rộn cũng cảm thấy có lòng nhưng không có sức, không biết có phải do mang thai đến thời kỳ cuối rồi không mà cơ thể có những biến đổi cực kỳ rõ ràng. Chỉ cần đứng lâu một chút thì sẽ đau lưng, ngồi lâu một chút cái mông lại đau, lúc nằm ngủ một giấc, phổi giống như bị vật nặng đè lên, thở hổn hển không có hơi.
Bác sĩ nói, cô càng đến ngày dự tính sinh, triệu chứng khó chịu sẽ xuất hiện càng nhiều.
Trong khoảng thời gian đó, Trác Dụ gần như dừng lại toàn bộ công việc để ở bên cạnh cô.
Đi siêu thị dạo một vòng, mua ít thức ăn, làm một vài món. Đầu mùa hè trời tối trễ hơn, mùa này hoàng hôn là đẹp nhất, bầu trời không nồng đậm như lửa đốt, nhưng màu trời lại tối hơn một chút so với hệ màu Morandi, bao phủ khắp chốn.
Hai người nắm tay nhau tản bộ từ tiểu khu ra đến bờ sông, ngắm mặt trời lặn xong thì lượn qua cửa hàng hoa quả một vòng, cứ cách hai ngày bà chủ tiệm lại đóng mộc đánh giá Khương Uyển Phồn: "Cái bụng lại to lên rồi nha!"
Buổi tối, lúc Khương Uyển Phồn tắm, cô cởi hết quần áo ra, quay về phía gương quan sát tường tận cả một lúc lâu. Cảm giác cơ thể của mình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Một lúc lâu Trác Dụ không nghe thấy tiếng nước chảy, anh không yên tâm, gõ cửa.
Khương Uyển Phồn "Dạ" một tiếng, anh mở cửa đi vào.
"Em nhìn gì thế?" Trác Dụ từ phía sau đi lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô, ngẩng đầu lên, tầm mắt cũng nhìn về phía gương.
Ánh mắt hai người rơi vào cùng một chỗ, tựa như có một loại năng lượng bùng phát. Làn da trắng nõn của Khương Uyển Phồn được thấm nhuần hooc-môn sản sinh do mang thai, cùng bộ ngực mềm mại càng thêm nở nang, những thứ này đều trở thành thứ làm nền cho một sinh mệnh nhỏ bé đầy sức sống.
Phần bụng nhô lên có màu sẫm hơn một chút, tăng thêm một chút màu phấn nhạt. Sự tồn tại của nó khiến cả người Khương Uyển Phồn trở nên mềm mại hơn. Bàn tay Trác Dụ khẽ run, lòng bàn tay anh đặt lên đó.
Đột nhiên, bụng cô chuyển động trượt một cái, đúng lúc cách lòng bàn tay anh một khoảng.
Ánh mắt Trác Dụ sáng ngời: "Thằng bé đang cử động này!"
Khương Uyển Phồn cúi đầu, dịu dàng sửa lại: "Thằng bé đang nói "Xin chào" đấy."
Chỗ nào cũng tốt.
Chỉ có duy nhất một chuyện.
Trác Dụ lại không ngủ được, anh đưa lưng về phía sau, phần não sau cảm thấy trống rỗng.
Tính kỹ thì anh đã kiêng khem được vài ngày rồi.
Khương Uyển Phồn chọc chọc lưng anh, thì thầm: "Chuyện đó, để em giúp anh nhé."
Bả vai Trác Dụ lập tức cứng ngắc, sau khi đấu tranh tâm lý một hồi, anh chấp nhận đầu hàng, buồn buồn nói: "Em ngủ đi vợ."
Khương Uyển Phồn "Này" một tiếng: "Anh cũng không để cho em phải chui xuống dưới đâu nhỉ, bụng em lớn quá, em có lòng như không có sức."
Trác Dụ: "..."
Sau khi tưởng tượng hình ảnh đó, anh cảm thấy mình vừa biến thái vừa xấu xa.
"Sao mà anh vẫn còn nhăn nhó thế?" Khương Uyển Phồn lại chọc chọc gáy anh.
"Không phải là nhăn nhó, mà là anh nhớ, ngày mai em phải đi kiểm tra miệng." Trác Dụ nói nhỏ: "Bác sĩ thấy miệng em sưng, em tính giải thích thế nào đây? Nói thật với ông ấy, đây là do chồng em gây ra sao?"
Khương Uyển Phồn: "..."
Anh sẽ không để cho suy nghĩ của em bị phân tán, càng không để cho em phải đi giải thích nhiều như vậy.
Trác Dụ thở dài, anh đứng dậy, ngồi bên mép giường: "Anh đi tắm."
Chà, lần tắm giặt này chắc sẽ lâu đây.
Cuối cùng anh cũng đi ra.
Khương Uyển Phồn thăm dò: "Anh ổn chưa?"
Trác Dụ ỉu xìu ủ rũ giống như hạt sương rơi xuống, chán nản lắc đầu.
"Vợ ơi."
"Hửm?"
"Em sờ sờ anh đi."
Trác Dụ có vẻ ngoài đẹp trai ga lăng, nhưng khi làm chuyện cá nước vui vẻ này thì anh là một tên cặn bã.
Hai người từng có tất cả các loại niềm vui.
Không hề ngoa khi nói rằng Trác Dụ là tính dục của Khương Uyển Phồn. Là người thầy tuyệt đối trong chuyện này. Có những khi, cô còn chợt thắc mắc, thầy Trác trâu bò như vậy, là học được từ đâu?
Bàn tay Trác Dụ lần xuống dưới, chọc cho cô phải há hốc miệng hít một hơi.
"Anh từng là vận động viên trượt tuyết." Hơi thở nóng ran của thầy Trác phả vào tai cô, ba phần phong lưu bảy phần hạ lưu nói: "Đặc biệt là phần bụng, lực rất mạnh."
Cô vẫn còn chút lý trí: "Đừng có mà nói lảng sang chuyện khác."
Trác Dụ khẽ cười một tiếng: "Trước khi em đến, chưa từng thực hành, học tập qua video, tự mình ngộ ra, với lại cả... Thiên phú nữa."
"..."
Mặt mũi anh đâu rồi, mặt mũi anh đâu rồi hả?!
Tất nhiên, những chuyện này chỉ là quá khứ, không xấu hổ không sóng gió không giới hạn cũng chẳng sao cả.
Nhưng bây giờ đã khác rồi.
Trác Dụ bảo Khương Uyển Phồn sờ sờ anh, thật ra là ý trên mặt chữ.
Đầu ngón tay cô mát lạnh, ngón tay mềm mại, lòng bàn tay thì nóng ấm, cô không theo quy luật nào chỉ vuốt ve từ gáy của anh đi xuống, tấm lưng rộng, phần eo hẹp, dừng lại mấy giây, sau đó giống như trượt xuống một lãnh thổ khác.
Khương Uyển Phồn di chuyển bàn tay mình giống như một chiếc bút lông, cũng lại giống như một chiếc kim thêu, nhẹ nhàng đồ theo từng đường nét cơ bụng, sau đó đường kim khâu khéo kéo đâm hướng xuống một chút.
Hô hấp của Trác Dụ rõ ràng trở nên nặng nề hơn.
Âm thanh chui vào lỗ tai càng lúc cảm giác không chịu nổi.
Lần này không quá lâu, khoảng chừng mười phút.
Trác Dụ nắm chặt cổ tay Khương Uyển Phồn, phủ lên trái tim đang đập kia.
Khương Uyển Phồn vùi đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, khẽ thì thầm: "Ra rồi."
Hô hấp của Trác Dụ vẫn chưa bình thường lại: "Ừm" một tiếng: "Vợ à, anh chỉ là bảo em sờ một cái thôi."
"Thì em đang sờ mà." Khương Uyển Phồn không hiểu.
"Em đó mà là sờ à?"
Trác Dụ trầm giọng nói, xen lẫn một chút ấm ức: "Em muốn lấy mạng của anh."
"..."
Tuy nhiên, dựa theo trí nhớ của Khương Uyển Phồn sau sự kiện này.
Ông chủ Trác là điển hình của kiểu người… Được hời mà còn khoe mẽ.