Chúng Ta Không Nói Yêu

Chương 1: Mạc Tang mất tích




Edit: Cigarred
Từ Lạc: "Lương Lương, Mạc Tang mất tích rồi."
Từ Lạc: "Lương Lương, người Mạc Tang gọi lần cuối cùng, là cậu."
Từ Lạc: "Lương Lương, Mạc Tang đã nói gì với cậu? Thấy tin nhắn mau gọi cho tôi!"
Từ Lạc: "Lương Lương, Mạc Tang mất tích rồi, có liên quan đến cậu sao???"
...
Từ Lạc: "Cậu đang ở đâu? Cảnh sát đang ở trường thẩm vấn mọi học sinh trong lớp."
Tiếng reng reng vang lên, màn hình điện thoại tối đen thoáng hiện lên từng tin nhắn từ Từ Lạc, giống như thông báo cuối cùng của sát nhân đòi mạng, cảm giác bức bối cứ chồng chất lên, cuối cùng dừng lại ở một tin nhắn hiển thị chữ 'cảnh sát', giống như một con rắn độc chuẩn bị nuốt chửng con mồi, đang chậm rãi di chuyển.
Lạc Lương Lương đứng trong bóng tối, trên mặt dính máu tươi đỏ sậm, ánh mắt chết lặng trống rỗng, tay đeo găng tay màu đen, cầm một con dao găm sắc nhọn, lưỡi dao đang chảy máu, đối diện với điện thoại nằm trên mặt đất, sắc mặt thờ ơ, lạnh nhạt.
Trên sàn nhà gạch vàng có một thi thể nằm bất động, trên người huyết nhục mơ hồ, phần ngực chảy máu tươi đầm đìa, trên mặt là vẻ đau khổ đến cực điểm, đồng tử trợn lớn giống như không thể tin nổi, kinh ngạc và không cam lòng.
Máu đỏ chảy xuôi trên mặt đất, cô ngửi thấy mùi máu trong không khí, sâu thẳm trong linh hồn run rẩy, không phải sợ hãi mà là một sự phấn khích khó có thể diễn tả.
Đối mặt với thi thể trên mặt đất, cô không có chút sợ hãi nào.
"Lương Lương, tương lai cậu có ước mơ gì không?" Khi đó ở khuôn viên trường, Ngải Thanh Nhi ngồi trên sân thể dục, cười ấm áp nhìn cô, ánh mắt tràn ngập tò mò.
Nằm trên mặt cỏ ở sân thể dục, đầu cô gối trên đùi Ngải Thanh Nhi, đôi mắt Lạc Lương Lương nhìn bầu trời trong xanh, giọng nói trong lạnh: "Tớ không có ước mơ gì, ước mơ quá xa, tớ chỉ nghĩ đến hiện tại."
Tương lai quá xa vời, xa đến nỗi cô và Mạc Tang nỗ lực thế nào cũng không đến được.
Nếu ngày đó, Ngải Thanh Nhi hỏi cô: "Ước mơ bây giờ là gì?" Có lẽ cô có thể trả lời được.
Ước mơ của Lạc Lương Lương là, Mạc Tang vẫn còn sống tốt. Sống một cuộc sống tươi sáng như mùa xuân, không có bóng tối, luôn sống trong nắng đông ấm áp.
Trong đầu thoáng hiện lên ký ức ngày xưa, cô đi về phía điện thoại nằm trên mặt đất, nhặt lên điện thoại của mình, mở khóa màn hình, ấn 110 gọi đi.
Qua hai tiếng tút tút đã gọi được, bên kia truyền đến một giọng nữ dịu dàng lại nghiêm túc: "Cục công an huyện Kỳ Sơn, xin hỏi có chuyện khẩn cấp cần báo án sao?"
"Có người... chết." Lạc Lương Lương nghe thấy giọng nói mình vô cùng lãnh đạm mà trần thuật lại sự thật này, "Nơi này là ngôi nhà cuối trong hẻm Hoang Xuyên, mau phái người đến hiện trường đi."
"Cái gì? Được, tôi lập tức phái người đến! Xin đừng cúp máy!" Giọng nữ kia không còn bình tĩnh nữa mà vô cùng nghiêm túc nói, sau đó vội vàng gọi: "Đội trưởng Trần! Đội trưởng Trần..."
Lạc Lương Lương buông điện thoại xuống, ngồi trên mặt đất, lưng dựa vào bức tường ố đen, cơn đau trên cơ thể tìm đến, đặc biệt là cái lỗ ở bụng, máu chảy liên tục, còn có nhiều vết thương trên người làm rách quần áo, trong bóng tối nhìn vô cùng kinh khủng.
Thở dốc suy yếu hết lần này đến lần khác đều làm cho Lạc Lương Lương cảm thấy mình đang giãy giụa với tử thần, mỗi một lần hít thở dường như đều gần như muốn tắt thở, nhưng lại liều mạng giãy giụa, không ngừng đấu tranh, giống như cô đang đấu tranh với vận mệnh bất công, ngay cả khi nó chẳng trở nên tốt hơn chút nào.
Cô sắp chết sao? Cứ như vậy mà đi vào chỗ chết sao?
Khi đợi được cảnh sát đến, Lạc Lương Lương cảm thấy rất đau, cơ thể đau, miệng vết thương đau, trong lòng đau, đau đến cứ ngỡ gần như chết đi, trong lòng tràn lên nỗi bi thương vô hạn.
"Ò e..." Tiếng còi cảnh báo từ xa đến, xuyên quang không gian yên tĩnh, trong ngõ nhỏ rất nhiều người chạy ra vây xem, sau đó thì thầm bàn tán, ánh mắt sợ hãi.
"Phanh" một tiếng lớn, cửa phòng bị cảnh sát mạnh mẽ mở ra, một đám người trong tay cầm súng đi vào, ánh sáng ngoài cửa chiếu vào căn nhà tăm tối này, Lạc Lương Lương nhìn tia sáng này, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cuối cùng cũng đến.
Trong lòng thầm nói câu này, Lạc Lương Lương đã đợi rất lâu rất lâu, cảm giác giống như qua mấy cái thế kỷ, cô suýt chút nữa cho rằng mình sẽ chết luôn trong đêm nay ở đây.
Giờ khắc này, bóng tối đang xông về phía cô, cô thả lỏng ý thức cuối cùng căng chặt trong đầu, mặc kệ mình rơi vào hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.