Chúng Ta Không Nói Yêu

Chương 5: Tên của thiếu niên đáng thương




Edit: Cigarred
"Ting ting..." Tiếng chuông điện thoại vang lên, lúc này Lạc Lương Lương đang ở trong tiệm net gần trường học với Ngải Thanh Nhi, trên máy tính là giao diện trò chơi bắn súng.
Cô lấy điện thoại ra khỏi túi, trên đó hiển thị tên người gọi tới, Từ Lạc.
"Alo, sao thế?" Nhận máy, Lạc Lương Lương lơ đễnh, còn có chút tò mò mục đích cuộc gọi của Từ Lạc.
"Lương Lương, cậu trốn học nhiều ngày, giáo viên chủ nhiệm nói cậu không cần đến lớp nữa, cậu phải gọi phụ huynh đến trường gặp, cậu mau trở về học hành nghiêm chỉnh đi." Bên kia cuộc gọi truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của Từ Lạc, trong giọng nói xen lẫn sốt ruột cùng lo lắng.
Lạc Lương Lương ngẩn người, trong lòng phiền muộn, có chút muốn mắng người, giọng điệu cũng hơi khó chịu: "Lão già kia thật phiền phức, ngày mai tôi về lớp."
Cúp máy, cô bắt buộc phải tắt trò chơi, nói với Ngải Thanh Nhi bên cạnh: "Thanh Nhi, cậu đánh trước đi, tớ ra ngoài hút điếu thuốc."
Khi rời khỏi chỗ, bước ra ngoài tiệm nét, phía sau truyền đến câu hỏi của Ngải Thanh Nhi: "Sao cậu không đánh tiếp? Chúng ta sắp thắng rồi!!!"
Phun ra một hơi thuốc, tâm trạng bực bội Lạc Lương Lương cũng trở nên bình tĩnh lại.
Từ Lạc, Ngải Thanh Nhi và cô, 3 người họ đều là những cô gái xấu số khiến các nữ sinh sợ hãi nhất ở trường Trung học Lạc Hoa, cũng là sự tồn tại mà các nữ sinh ghét nhất, bởi vì 3 người họ không việc ác nào không làm, nhưng cũng không thể nói là ba, đúng ra là hai người. Từ Lạc là bị kéo theo, đánh nhau ẩu đả, để người ta nộp phí bảo kê, làm trái quy định trường học, trốn học, trèo tường ra khỏi trường, đều là cô và Ngải Thanh Nhi làm, trong ba người này, Từ Lạc là sự tồn tại rất đặc biệt.
Rõ ràng thành tích không tốt, rõ ràng thích bắt nạt kẻ yếu nhưng Từ Lạc lại thích đi học, đối với lời dặn dò của giáo viên nói gì nghe nấy, trong mắt giáo viên, chính là học sinh ba tốt, theo đánh giá của Ngải Thanh Nhi thì Từ Lạc là một con hổ mặt cười.
Mặc kệ Ngải THanh Nhi nói thế nào, Lạc Lương Lương cũng chưa bao giờ để ý, có lẽ bởi vì chuyện này mới hấp dẫn sự chú ý của cô, nói cho cùng, nếu không phải cùng loại người, cô cũng không có bất kỳ giao ddeierm gì với Từ Lạc.
Lại bước vào lớp 12 (37), đã cách vài tuần rồi, Lạc Lương Lương và Từ Lạc ở hàng ghế đầu nhìn nhau, không để ý đến tầm mắt của những người khác, cô đi về phía góc cuối cùng, keo sghees ra, lấy sách hóa học ra,cơ thể lười biếng dựa vào lưng ghế, cầm sách giáo khoa lật từng trang, hứng thú lan tỏa.
Ngải Thanh Nhi ngồi xuống bên cạnh cô, bất đắc dĩ nói: "Tại sao giáo viên chủ nhiệm lại dạy hóa? Với tớ, chẳng khác nào sách trời."
Lạc Luong Lương nghe cô ấy lải nhải, cười một tiếng, cảm thán nói: "Chắc là do chúng ta quá ngu ngốc."
"Ôi? Thiếu niên kia là ai?" Ngải Thanh Nhi nghi hoặc lên tiếng, tầm mắt nhìn về phía cửa phòng học.
Khi thiếu niên bước vào, các bạn cùng lớp khác thì thầm với nhau, đôi mắt kỳ lạ như thể nhìn một con quái vật.
Nghe câu hỏi của Ngải Thanh Nhi, học sinh ngồi phía trước quay lại giải thích cho cô ấy: "Vài tuần trước, học sinh chuyển lớp đến lớp chúng ta, là một người tự kỷ, không nói chuyện với ai, tôi còn nghi ngờ cậu ta bị câm."
"Không phải chứ?" Ngải THanh Nhi kinh ngạc nói, ánh mắt đánh giá thiếu niên đi vào.
Tự kỷ?
Tay đang lật sách giáo khoa của Lạc Lương Lương dừng lại, trong đầu bỗng nhiên lên thiếu niên đáng thương trên sân thượng.
Để sách xuống, cô ngước mắt lên nhìn, cô cười đầy ẩn ý, hưng phấn nghĩ: Thật sự là cậu ta.
Trên người thiếu niên vẫn còn dấu vết bị đánh đập, nhưng đa số là vết mới, có chút thay đổi, đồng phục trắng sạch tinh, ít dấu chân màu đen hơn, bàn tay mu bàn tay có vết thương vì chống lại người bắt nạt cậu.
"Cậu ta tên gì?" Lạc Lương Lương nghiền ngẫm hỏi.
Các bạn cùng lớp quay lại, một số người ngạc nhiên, sau đó trả lời: "Mạc Tang, giáo viên chủ nhiệm hôm đó giới thiệu cậu ta như vậy."
Mạc Tang, là một cái tên có điềm xấu.
Thiếu niên có cái tên này, mỗi ngày đều bị thương, bị bắt nạt.
Vận mệnh của cậu có phải cũng giống tôi không? Hoặc là may mắn hơn tôi?
Lạc Lương Lương vừa trầm tư vừa nhìn thiếu niên Mạc Tang ngồi xuống ở một góc khác trong lớp, lấy sách hóa học ra, ánh mắt chuyên chú nhìn về phái bục giảng, giống như những người khác đều không nằm trong thế giới của cậu.
Thu hồi tầm mắt, Lạc Lương Lương thấy vị trí bên cạnh cậu trống không, học sinh trong lớp đều cô lập cậu.
"Lương Lương, cậu có hứng thú với cậu ta." Sau khi người ngồi phía trước xoay đầu lại, Ngải Thanh Nhi thu hồi khuôn mặt tươi cười, nghiêng đầu nhìn về phía cô, ý vị thâm trường nói.
Lạc Lương Lương chớp mắt một cái, có hơi ngẩn người, nghi hoặc nói: "Sao lại nói như vậy?"
Ánh mắt Ngải Thanh Nhi mê ly, giọng điệu thần bí đáp lại: "Bởi vì cậu vừa nhìn cậu ta rất lâu."
Trong ấn tượng, Lạc Lương Lương thật sự cảm thấy hứng thú với cái gì đó sẽ nhìn chăm chú, mặc dù có sự kiềm chế, nhưng thời gian nhìn chằm chằm đã phản bội ý nghĩ của cô.
"Haha." Lạc Lương Lương lại có chút vui vẻ, nguy hiểm hỏi: "Có phải một ngày nào đó tớ giết ai, cậu cũng nhìn ra không?"
Ngải Thanh Nhi bị câu hỏi này làm cho á khẩu không nói nên lời, nhất thời không biết nên trả lời thế nào, mà chuyển đề tài: "Tớ hiểu tính cậu, thích đùa giỡn."
Lạc Lương Lương im lặng, nhìn Ngải Thanh Nhi, cuối cùng phụ họa thêm một câu: "Vừa rồi quả thạt đang nói giỡn đấy."
Điều nực cười của số phận là khi họ đùa giỡn về một số chuyện nguy hiểm, thì trong tương lai lại thành sự thật.
Vào lúc Lạc Lương Lương đi vào phòng phát hiện nói dối, đội trưởng Trần đang nói chuyện với Ngải Thanh Nhi ở một gian phòng khác, đồng thời đưa ra câu hỏi trí mạng: "Ngải Thanh Nhi, tại sao cô lại cảm thấy Lạc Lương Lương là hung thủ?"
Đồng tử Ngải Thanh Nhi co rụt lại, thân thể run rẩy, hai tay cũng run lên, nghẹn ngào nói: "Bởi vì, tôi nhìn thấy..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.