Chung Tình

Chương 14: Ăn ý [2]




Cự dực (đôi cánh lớn) của Trọng Diễm giữa trời đêm tựa như hai thanh loan đao. Mặc Xá Lý trầm mặc cưỡi trên lưng rồng, trong lòng ôm Tần Vân đã mê man, nhiệt độ cơ thể hắn hơi cao, băng vải trên mười đầu ngón tay thấm đầy vết máu. Hoàng đế trẻ cau mày, dùng áo choàng bọc đối phương lại chặt hơn.
Hình ảnh 3D của Scart xuất hiện trên đài thông tin, vẻ mặt gã có chút bất đắc dĩ:
“Bệ hạ, đã qua 72 giờ, Berlin phu nhân đang ở trong thư phòng chờ ngài.”
“Lâm Đống Lương đâu?” – Mặc Xá Lý trầm mặc trong chốc lát mới hỏi.
“Thân thể cậu ấy không tốt lắm.” – Scart thở dài – “Vừa mới ngủ.”
Mặc Xá Lý dùng ánh mắt vô cùng không tín nhiệm mà nhìn tướng quân nhà mình, lại không truy cứu gã. Y thu hồi chỉ lệnh mở phòng huấn luyện nửa tiếng sau, ôm ngang lấy Tần Vân:
“Giúp ta gọi bác sỹ chuyên Dẫn đường. chiếu cố hắn cho thật tốt.”
Scart cởi quân mạo (mũ quân đội) hơi hơi khom lưng, cung kính nói:
“Tuân mệnh, bệ hạ.”
Berlin bất luận ở nơi nào, vào khi nào đều ăn mặc nghiêm cẩn đến cơ hồ bản khắc, cả năm trên người cũng chỉ có hai loại, không váy xám thì là váy đen. Cho nên mỗi lần Tristana nhìn thấy bà đều nhịn không được mà cảm giác có phải mình đã mắc chứng mù màu hay không.
Bà thanh thản ngồi trong thư phòng Mặc Xá Lý phẩm trà, không có bất kì ý kính sợ nào đối với thượng vị giả (người có địa vị cao hơn mình). Về mặt nào đó mà nói, bà đích xác là nhìn vị đế vương này lớn lên.
“Xem ra gần đây ngài bề bộn nhiều việc.” – Berlin mỉm cười hàn huyên, nếp nhăn trên mặt không bởi vì nụ cười này mà nhạt bớt, ngược lại vết chân chim nơi khóe mắt lại càng hằn sâu hơn.
“Ta nghe nói tựa hồ có Dẫn đường lọt vào mắt xanh của ngài?”
“Ta nhớ rõ khi còn bé, phu nhân từng dạy ta rằng…” – Mặc Xá Lý như đang hồi ức, lại vẫn lãnh đạm nhìn bà, nói – “Vĩnh viễn không nên tin tưởng lời đồn vô căn cứ.”
Berlin phu nhân ưu nhã cúi thấp người:
“Thứ lỗi cho sự mạo phạm của ta, bệ hạ.”
Mặc Xá Lý không muốn nhiều lời, y cầm trong tay chiếc áo choàng vừa khoác cho Tần Vân vừa nãy, trên đó còn lưu lại độ ấm và khí vị của dẫn đường nhà mình. Hoàng đế có chút không yên lòng, y hiển nhiên không muốn lãng phí quá nhiều thời gian trên người vị Thiết Nương Tử này.
Berlin thanh thanh cổ họng:
“Tháng sau là lễ tốt nghiệp của học viện Dẫn đường cao cấp Averio, không biết bệ hạ có thời gian tham gia hay không?”
“Tháng sau a…” – Mặc Xá Lý bất động thanh sắc nói – “Ta đã hẹn đến G tinh săn bắn cùng Công tước Arthur… ngài cũng biết chứng nóng nảy của chúng ta vốn là cần thông qua ngoại giới để giúp ức chế.”
Tuy rằng là một người thường, nhưng Berlin phu nhân so với bất kì ai đều rõ ràng hơn Lính gác phát tác lên có bao nhiêu đáng sợ. Bà nhớ tới Polly lần trước thử làm tư duy khai thông cho Mặc Xá Lý, kết quả lại bị tinh thần lực của đối phương phản phệ đến mức suýt phá vỡ thần kinh, sắc mặt vô cùng khó xem. Đó cũng là lần đầu tiên bà ý thức được, Mặc Xá Lý không phải Hạ Lộ gầy yếu đời trước, gene Thần cấp trong y quá mức cường đại, không Dẫn đường nào có thể khống chế y.
“Vị Dẫn đường lần trước cùng ngài làm tinh thần dấu hiệu… cũng không được sao?” – Berlin hỏi dò – “Có lẽ chúng ta có thể tìm hắn, sau đó tiến hành bồi dưỡng, nói không chừng…”
Lời bà ngưng bặt, ánh mắt Mặc Xá Lý băng lãnh, tựa như một thanh lợi kiếm đặt trên cổ bà, khiến bà phí công mở miệng lại không thể phát ra thanh âm nào.
“Sắc trời đã muộn.” – Không biết qua bao lâu, Mặc Xá Lý đột nhiên đứng lên. Y đi đến sau lưng Berlin phu nhân, tự mình mở cửa thư phòng cho đối phương, nửa bên mặt nạ giấu trong bóng tối, âm u không rõ – “Vì an toàn của thân nhân ngài, vẫn là trở về sớm một chút thì tốt hơn.”
Lúc Tần Vân mơ hồ tỉnh lại, cảm giác có người đang nhìn hắn, vô thức mà hô tên đối phương:
“Tê Chiếu?”
Lại phát hiện gọi sai người.
Lâm Đống Lương ngồi trên đầu giường, thần sắc ôn hòa:
“Ngươi tỉnh?”
Tần Vân đương nhiên nhận thức đế quốc Quốc vụ khanh đại nhân, hắn theo bản  năng muốn xuống giường hành lễ, chợt phát hiện hai tay mình bị băng bó thành hai cái giò heo.
“…” – Tần Vân đỏ mặt lúng túng nói – “Ta thật sự là… quá thất lễ.”
Lâm Đống Lương nở nụ cười:
“Ngươi quá khách khí.”
Đông tác y vô cùng mềm nhẹ mà tháo băng vải, giúp Tần Vân bôi thuốc lần nữa. Lúc đang dùng cái nhíp xả bông, trên vai đột nhiên xuất hiện một cái đuôi to lông xù.
Tần Vân thật cẩn thận quan sát trong chốc lát, cái đuôi kia mới chậm rãi giật giật, sau đó dần dần lộ ra hai lỗ tai.
Một người một thú cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, Lâm Đống Lương mới đột nhiên phản ứng lại, có chút ngượng ngùng nói:
“A… ta lúc trước vì hao tổn tinh thần lực một chút, cho nên không khống chế Nguyên Bảo được, để nó chạy ra…”
Lời còn chưa dứt, liền thấy Nguyên Bảo lắc lắc đuôi to, chân ngắn chạy chạy vài bước, dùng lực nhảy một cái, nhảy đến trên lưng Tần Vân.
Tần Vân động cũng dám động: “…”
Lâm Đống Lương đại khái cũng không đoán được tinh thần hệ của mình đột nhiên lớn gan như vậy, y đang do dự nên đi lên ôm Nguyên Bảo xuống dưới hay để nguyên như vậy, Scart đến.
“Nha, ngươi tỉnh a.”
Scart mỉm cười, biểu tình thật sự là ân cần ôn hòa, nhưng Tần Vân lại không mảy may cảm thấy thoải mái, hắn cương ngạnh cúi đâu, vừa lúc thấy sau lưng đối phương là một con đế vương ngạc cự đại, như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm tiểu gấu trúc đang cưỡi trên lưng hắn.
Nguyên Bảo run run đuôi to, đến khi muốn chạy trốn về bên cạnh Lâm Đống Lương đã không còn kịp rồi. Cái miệng thuôn dài của đế vương ngạc chuẩn xác ngậm lấy da cổ tiểu gấu trúc, Nguyên Bảo vung vung bốn cái chân ngắn ngủn thế nào cũng giãy không ra, cuối cùng chỉ có thể nản lòng mà run cầm cập che hai mắt mình,
“Được rồi, Tông.” – Ngoài miệng tuy rằng khuyên bảo, nhưng tư thế của Scart vẫn là biếng nhác ôm cánh tay dựa trên tường:
“Ôn nhu một chút, đừng dọa nó sợ.”
Đế vương ngạc buông lỏng miệng, dùng tư thế bá đạo lấy cái đuôi dài cuộn Nguyên Bảo lại, nằm rạp trên đất nhắm mắt. Tiểu gấu trúc vụng trộm mở mắt ra, ôm cái đuôi cá sấu nghĩ muốn dời đi, kết quả thử vài lần ngược lại là tự đem mình đè xuống, cái bụng nhỏ hướng lên trên, lật người cũng không lật được.
“…” – Tần Vân nhịn không được hỏi – “Không cần giúp bọn nó sao?”
Lâm Đống Lương bụm mặt, cũng không biết là do bị quê hay không đành lòng xem.
Đế vương ngạc vốn vẫn đang chợp mắt, đột nhiên lại mở mắt, cái đuôi đảo qua, lại đem tiểu gấu trúc ôm vào trong lòng mình.
Scart tươi cười đầy mặt nói:
“Không cần lo lắng, bọn nó bình thường vẫn thích đùa như vậy.”
Tần Vân: “…”
Lâm Đống Lương một lần nữa quấn băng vải mới lên tay Tần Vân.
Nguyên Bảo rốt cục “chơi” mệt mỏi, ngoan ngoãn ngủ trong lòng đế vương ngạc, bất quá tựa hồ đang mơ cái gì đó, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại một đoàn, trong miệng vẫn luôn cắn cắn cái đuôi người ta.
Scart giống như hoàn toàn không ngại tinh thần hệ của mình bị “cắn”, gã nhìn về phía Lâm Đống Lương nói:
“Bệ hạ lập tức sẽ đến đây, ngươi tốt nhất về nghỉ ngơi trước đi.”
Lâm Đống Lương có chút do dự, nhìn thoáng quan Tần Vân.
“Về phương diện tinh thần lực…” – Lâm Đống Lương lo lắng hỏi – “Có cái gì không thoải mái sao?”
Tần Vân vội vàng lắc đầu, vươn ra hai tay đã được băng bó tốt:
“Chỉ là một chút ngoại thương mà thôi, đại não ta không có vấn đề gì.”
Lâm Đống Lương gật gật đầu, lúc hắn xoay người tìm mới phát hiện Nguyên Bảo gắt gao cắn cái đuôi của đế vương ngạc không chịu nhả ra, khóe miệng dính một vòng trong suốt nước miếng.
“Để Tông cõng nó là được.” – Scart ý bảo đế vương ngạc đem cái đuôi cuộn tròn lên, sau đó mới quay qua Tần Vân chào tạm biệt – “Ngươi tiếp tục ngủ đi, một lát nữa bệ hạ sẽ đến bồi ngươi.”
Chợt nghe được hai chữ “bồi ngươi”, Tần Vân rất không có định lực mà tim đập lỡ một nhịp, hắn cũng không biết mặt mình có đỏ hay không, vừa chuyển đầu liền thấy Scart không coi ai ra gì mà dùng tư thế ôm công chúa ôm Lâm Đống Lương lên.
“…”
Tần Vân có chút chịu đả kích, hắn hậm hực nghĩ, so với mình vì vài lời nói ngọt mà kích động chút xíu, xem nhân gia show ân ái thuần thục biết bao nhiêu a…
Một mình nằm trên giường, không biết khi nào Tần Vân lại thiếp đi. Hắn cảm thấy mình phảng phất như đang mơ, trong mơ có người thật cẩn thận mà vuốt ve mặt hắn.
“Tê Chiếu?” – Tần Vân mơ màng than thở nói.
“Ta ở đây.” – Hắn nghe được đối phương trả lời như vậy.
Mặc Xá Lý tiến vào ổ chăn, ôm chặt hắn:
“Ngủ tiếp một chút đi.”
Tần Vân “Ngô” một tiếng, hắn mệt đến mức không mở mắt ra nổi, có chút không xác định hỏi một câu:
“…Trọng Diễm ở trên giường sao?”
“…” – Mặc Xá Lý mắt nhìn cự long đang ghé vào cuối giường, biểu tình vô tội – “Ừ.”
“Trách không được…” – Tần Vân thì thào – “Ta còn suy nghĩ ngươi có phải là nên đi giảm béo hay không đâu.”
Mặc Xá Lý: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.