Chung Tình

Chương 17: Tinh đạo [2]




Dưới môi trường không trọng lực, cơ thể Tần Vân nháy mắt liền bị dòng khí xung quanh đánh bay. Mặc Xá Lý cầm dây thừng đem hắn kéo về bên cạnh, ý bảo hắn ôm chặt lấy mình.
Tần Vân giống như bạch tuộc treo trên người Mặc Xá Lý:
“Giữ… giữ chặt ta a!”
“Hiện tại phát xuân cái gì!” – Biểu tình Mặc Xá Lý cổ quái đè gáy hắn lại – “Chờ tháo mặt nạ dưỡng khí lại hôn.”
Tần Vân: “…”
Tần Vân không dám nói mình không có ý kia, hắn bị Mặc Xá Lý nâng sau lưng, dần dần vững vàng mà bay lên, đến khi hắn muốn quay đầu lại xem hàng hạm của Trần Kiêu, Mã Kê Kê đã biến thành một chấm đen bé xíu.
“Không sai biệt lắm.”
Mặc Xá Lý buông lỏng dây thừng, kéo ra khoảng cách với Tần Vân, ý bảo Tần Vân tự mình đứng vững.
“Oa oa!” – Tần Vân cúi đầu nhìn dưới chân mình lơ lửng, biểu tình trên mặt là khó tin lại kinh hỉ.
Mặc Xá Lý kéo dài một ít sợi dây thừng buộc bên hông hai người, đề nghị:
“Chạy chạy xem.”
Tần Vân hưng trí bừng bừng thử vài cái “Bước chậm trong  vũ trụ”, cảm giác hoàn toàn không có nguy hiểm liền buông tay buông chân mà tát hoan lên.
Mặc Xá Lý kéo ổn dây thừng một chỗ khác, nhìn Tần Vân trên dưới trái phải lăn lộn tạo hình, nếu bay quá xa, Mặc Xá Lý sẽ phụ trách đem hắn kéo trở về.
Chơi nửa ngày, Tần Vân phát hiện chỉ có mình hắn một người quẩy tưng bừng, liền có chút ngượng ngùng. Hắn trượt đến cạnh Mặc Xá Lý, tích cực nói:
“Ngươi cũng đi chơi một hồi nhi? Ta giúp ngươi kéo!”
Mặc Xá Lý liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:
“Không cần.”
Tần Vân: “??”
Mặc Xá Lý:
“Ta không thích loại chơi đùa như dắt chó này.”
Tần Vân: “…”
Tinh thần hệ không hề chịu ảnh hưởng trọng lực, Trọng Diễm phi hành vẫn giữ tốc độ bình thường, cự đại hắc long cơ hồ cùng bầu trời đêm hòa hợp thành một thể, đôi cánh mở rộng như dải mây khổng lồ, che khuất quần tinh đang thôi xán.
Tần Vân học động tác Mặc Xá Lý, “nằm thẳng” trong vũ trụ, trên đỉnh đầu hắn là tinh hà tráng lệ, ngay cả vài chòm sao xa xôi cũng có thể xem rành mạch.
“Này so Cyprus còn đẹp hơn a.”
Tần Vân cảm thán nói, Trọng Diễm nằm sấp bên cạnh hắn, như sợ Tần Vân bị lanh, vươn ra một bên cánh che trên người hắn.
“Đừng ngủ.” – Mặc Xá Lý đá đá vị Dẫn đường đang mơ màng của mình.
Tần Vân “Ngô” một tiếng, hàm hồ nói:
“Lại không có vấn đề gì… Dưỡng khí không phải đủ sao.”
Mặc Xá Lý không nói lời nào, y thò tay hoặc nhẹ hoặc nặng niết cổ đối phương, vẫn không để Tần Vân hoàn toàn ngủ.
“Ngươi không phải muốn cưỡi rồng sao?” – Mặc Xá Lý đột nhiên lên tiếng – “Nơi này cách tầng khí quyển cũng không xa, chúng ta có thể cưỡi trở về… bay trong mây.”
Tần Vân đang nửa ngủ nửa tỉnh rốt cuộc lấy lại tinh thần, động tác hắn ngốc ngốc leo lên lưng rồng, vỗ vỗ vị trí phía trước mình:
“Mau lên đây, ta mang ngươi!”
Mặc Xá Lý:
“…Ngươi mau ngồi phía trước cho ta!”
Trở lại tầng khí quyển, Tần Vân muốn học Mặc Xá Lý tháo mặt nạ dưỡng khí, bất quá y lại không đồng ý.
“Rất cao, mang theo tương đối tốt.”
Mặc Xá Lý chỉ phương hướng đại khái để Trọng Diễm tùy ý bay. Ẻo lả long quả nhiên thực kỳ ba, chuyên chọn mấy tầng mây vừa dày vừa lớn, còn há mỏ thật to mà xuyên qua, hai đồng chí ngồi trên lưng rồng lập tức ướt mem từ đầu đến chân.
Tần Vân:
“… Lúc nó ở trong mây không thấy đường sao?”
“Thời điểm ngươi đâm tường sẽ nhìn đường sao?” – Mặc Xá Lý nghiêng mắt nhìn hắn – “Đâm nhiều vài lần liền thành quen, nói mấy thứ vô dụng như vậy làm cái thí gì.”
Tần Vân: “…”
Sau khi đụng phải không biết bao nhiêu tường mây, trước mắt Tần Vân đột nhiên xuất hiện một cơn lưu tinh vũ (mưa sao băng)tráng lệ. Tinh vĩ (phần đuôi sao băng) thật dài như hỏa diễm thiêu đốt cắt qua chân trời, chiếu sáng màn trời đêm, Tần Vân mở to mắt, miệng há to, ngốc ngốc ngưỡng cổ nhìn.
Mặc Xá Lý khiến Trọng Diễm đứng trên một đóa vân cự đại.
Quy mô lưu tinh vũ rất lớn, Trọng Diễm dựa vào không tính là gần, nhưng ngay cả như vậy, Tần Vân vẫn có một loại ảo giác như tinh tinh sẽ rụng xuống người mình.
“Ái thần chúc phúc, điểm ngắm sao tốt nhất đế đô ngay tại phía dưới chúng ta, Cyprus.” – Khẩu khí Mặc Xá Lý bình thản – “Hiện tại chúng ta cách còn xa hơn, ngươi không cần lo lắng sẽ bị đụng phải.”
Tần Vân rốt cuộc phục hồi tinh thần, biểu tình phức tạp nhìn hoàng đế:
“…Ngươi biết hôm nay sẽ có lưu tinh vũ?”
Mặc Xá Lý từ chối cho ý kiến, đại khái là bị nhìn chằm chằm đến phiền, động tác Lính gác có chút thô lỗ mà đẩy mặt Dẫn đường nhà mình ra:
“Ngậm miệng, xem tinh tinh của ngươi đi.”
Tần Vân hắc hắc cười ngây ngô nửa ngày, một lát sau, hắn vẫn là không nhịn được:
“Ngươi bắt đầu kế hoạch từ khi nào? Vị trí này tìm thật lâu đi?”
Mặc Xá Lý miễn cưỡng chống đầu, tuyên bố thái độ cự tuyệt trả lời.
Tần Vân lải nhải:
“Không cần thẹn thùng a…”
Lại cũng không hề cưỡng cầu đáp án.
Trọng Diễm vươn ra móng vuốt tựa hồ muốn bắt lấy đuôi lưu tinh. Trong bóng đêm dày đặc, từng phiến tinh vân phát ra lưu quang dật thải, quang mang điểm xuyết, ánh sáng dừng lại ở đôi bích nhân đang tựa sát vào nhau.
Phảng phất như, vô luận là vũ trụ hồng hoang, hay nơi tận cùng thế giới, họ đều vĩnh bất phân ly.
Nguyên Bảo ghé vào đầu vai Scart, Lâm Đống Lương khoanh chân ngồi cạnh hắn, trên đầu gối là đế vương ngạc đang nằm, địa điểm hai người đang ngồi là sân trước phòng trăng mật tổng thống tại Cyprus, địa điểm xem lưu tinh vũ tốt nhất đế đô.
Lâm Đống Lương nhìn đầy trời lưu tinh có chút ngoài ý muốn:
“Ngươi như thế nào tìm được nơi này?”
Không trách y sẽ nghĩ như vậy. Trúc mã này của y từ nhỏ tuy rằng coi như biết chiều người, nhưng tế bào lãng mạn lại không có bao nhiêu. Lại bởi vì tinh thần hệ là động vật máu lạnh, cho nên thể chất chủ nhân cũng có chút kỳ ba, tỷ như mùa đông quá mức sợ lạnh, mùa hè lại khó thoát nhiệt, hận không thể cả năm trạch ở nhà không ra khỏi cửa.
Ban đêm nhiệt độ ở Cyprus rất thấp. Scart không biết lôi đâu ra một cái áo bông thật dày, hai tay khoanh trước bụng, cắm vào ống tay áo, nhìn hệt như một ông già.
“Ta xem lịch trình chuyến đi của bệ hạ.” – Thanh âm Scart ong ong, mang theo giọng mũi dày đặc – “Ngài ấy làm kịch bản xem lưu tinh vũ… Nếu không có chuyện gì đột xuất, ngài ấy khẳng định chuẩn bị mang Tần Vân đi ngắm.”
Lâm Đống Lương há miệng thở dốc:
“…Bệ hạ của chúng ta, tinh thần làm bạn trai rất cao a.”
Scart rút một tờ giấy bắt đầu lau nước mũi:
“Đâu chỉ là cao, dứt khoát là max. Ta còn lén nhìn kịch bản chi tiết, từ thời gian biểu đến vị trí ngắm tốt nhất… Ngài ấy còn làm bản nháp thiết kế cảnh tượng đối thoại, ngay cả con rồng nhà ngài ấy cũng có đất diễn.”
Lâm Đống Lương: “…”
Scart:
“Thật sự là đi làm nhiệm vụ cơ mật cũng không quên thuận tiện hẹn hò.”
Lâm Đống Lương không biết nói gì hơn:
“Vậy, Trần Kiêu biết sao?”
“Tên đó chỉ là bị lợi dụng.” – Scart đem tiểu gấu trúc xem như túi chườm nóng mà ôm vào trong lòng – “Trong kịch bản của bệ hạ, hắn chính là bóng đèn cỡ đại số một.”
Lâm Đống Lương: “…”
Trần Kiêu tại khoang điều khiển Mã Kê Kê ắt xì một cái thật mạnh, trong lòng thầm nghĩ, có phải tiểu nương pháo âm hồn bất tán kia lại đang mắng hắn hay không.
“Hai người kia trở lại sao?” – Trần Kiêu hỏi thủ hạ.
Một thuyền viên dáng người thấp bé đáp:
“Hình như là đang trên đường trở về, cần đón họ sao?”
Trần Kiêu nghĩ nghĩ, kêu một tiếng:
“Ali.”
Tráng hán đầu trọc bị điểm tên quay lại, hắn chỉ mặc một cái áo ba lỗ, làn da lộ ra bên ngoài có một hình xăm thật lớn.
“Ngươi đi hỗ trợ kéo dây thừng.” – Trần Kiêu phân phó nói – “Thuận tiện thông báo với họ rạng sáng sẽ có thương hạm Olympus đi qua, trên đó có tin tức rất trọng yếu.”
Tần Vân vừa mới tiến vào Quan tinh đài trên hàng hạm liền nhìn thấy Ali đang kéo dây thừng.
“Sao lại là ngươi đễn hỗ trợ?” – Tần Vân cười phất tay chào hỏi. Ali không đáp lại, hắn chuyên tâm thu dây thừng, giúp Tần Vân đáp đất nhẹ nhàng.
Khác với vẻ ngoài bất lương tục tằng, Ali là một hán tử trầm mặc lại ôn nhu. Hắn giữ Tần Vân đứng vững, rồi mới tiến lên tháo mặt nạ dưỡng khí, đem áo ấm đã sớm chuẩn bị sẵn đưa qua.
“Cám ơn.” – Tần Vân run run vội vàng mặc quần áo vào, không có cánh của Trọng Diễm chắn gió, lại không thể nhào vào Mặc Xá Lý ấp ấp ôm ôm, thật đúng là không phải lạnh bình thường.
“Trần Kiêu khiến ngươi đến?” – Mặc Xá Lý tháo dây thừng bên hông xuống – “Có nhiệm vụ gì sao?”
Ali đem lời của Trần Kiêu thuật lại một lần.
Mặc Xá Lý trầm ngâm trong chốc lát, hỏi:
“Làm cách nào để lên thuyền đối phương?”
Ali đáp:
“Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hẳn là trộm.”
Đáp án này tựa hồ nằm trong dự kiến của Mặc Xá Lý, bất quá Tần Vân lại không quá rõ ràng:
“Trộm? Trộm cái gì?”
Ali nhìn hắn một cái, trên gương mặt hung hăng lại ẩn ẩn mang theo chút ý cười:
“Tài bảo, tin tức, người… Không có gì chúng ta không thể trộm.”
Tần Vân:
“Các ngươi… không phải thương hạm sao?”
“Là thương hạm.” – Ali nói – “Bất qúa chúng ta có một xưng hô càng nổi tiếng.” – Hắn cúi đầu, chỉ chỉ hình xăm sao năm cánh trên gáy mình – “Tinh đạo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.