Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 27: Điều chế dược




Có lẽ có người thông báo trước nên phu thê Vân thị đều ra cửa đón tiếp.
Tố Lưu Quang cốc không giống với các môn phái khác, chưa từng phô trương thanh thế, chỉ cần khách quý của họ đến trưởng môn đều sẽ tự mình ra ngoài nghênh đón, còn vô cùng nhiệt tình.
Trong lời đồn, kể cả tán tu Ma Môn chỉ cần không làm nhiều việc ác, Tố Lưu Quang cốc cũng sẽ trị liệu, tiếp đãi như ân khách, điều này làm cho Tố Lưu Quang cốc ở hai giới đều vô cùng có uy vọng.
Nhất là khách tới hôm nay còn vô cùng đặc biệt, đệ tử Duyên Yên các, phật tử Thanh Hữu tự, huống chi còn có Ma Tôn.
Phu thê Vân thị mặt mũi đều hiền lành, khuôn mặt tu giả không thể hiện tuổi tác, dáng vẻ hai người nhìn qua đều chỉ có ba mươi mấy tuổi, ba mươi mấy tuổi lên trúc Cơ thì tư chất cũng không tệ, hai người trông rất xứng đôi.
Khuôn mặt Hoàng Đào nhìn giống Vân phu nhân hơn, Vân Túc Nịnh thì nhìn giống Vân chưởng môn hơn.
Vậy nên hai huynh muội này nhìn qua cũng không giống nhau, một người mắt tròn xoe, một người thì mắt hẹp dài.
Một giống bảo châu trong vỏ trai, sáng tỏ trong suốt, thuần khiết không tỳ vết.
Một giống trăng trong trời đông giá rét, thanh lãnh không ôn nhu, bạc như sóng.
Vân phu nhân nhìn Huyền Tụng một chút thì thu hồi tầm mắt ngay.
Phật tử Thanh Hữu tự rời núi là chuyện hiếm thấy ở Tu chân giới, tiểu phật tử xuất hiện như vậy khó tránh làm cho người khác hiếu kì.
Cố Kinh Mặc đi cùng với tu giả chính phái ắt hẳn có nội tình ở trong, nhưng họ cũng không tiện hỏi.
Phu thê Vân thị rất nhanh đã phát hiện Cố Kinh Mặc không ổn lắm, dùng ánh mắt ra hiệu với Vân Túc Nịnh, Vân Túc Nịnh hiểu ý gật đầu.
Ngữ khí của Vân Túc Nịnh vẫn luôn không có gợn sóng, giọng nói như không có khí lực: "Vũ huynh, ta mang mọi người tới phòng khách nghỉ ngơi, sau đó sẽ giúp mọi người chữa thương. Cha mẹ của ta và Ma Tôn là chỗ quen biết có lẽ sẽ ôn chuyện lâu một chút, chúng ta đi trước."
Những người khác đương nhiên đồng ý, chỉ có Huyền Tụng ở lại bên cạnh Cố Kinh Mặc.
Phu thê Vân thị nhìn Huyền Tụng hơi nghi hoặc, cuối cùng nhìn Cố Kinh Mặc giống như đang hỏi.
Cố Kinh Mặc nhìn dáng vẻ chấp nhất muốn đi theo nàng của Huyền Tụng, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn thỏa hiệp, dù sao bộ dạng thương thế tái phát của nàng Huyền Tụng cũng thấy rồi, những chuyện này không cần phải giấu diếm hắn.
Cố Kinh Mặc khoát tay giới thiệu: "Hắn là đạo lữ của ta, không sao hết."
Vân chưởng môn đang bước qua bậc cửa, thân thể đột ngột lảo đảo, được Vân phu nhân đỡ mới đứng vững được.
Bước chân Vân phu nhân thì có chút dừng lại, như tuyết dày đọng trên đầu cành, sau khi rớt xuống lại khôi phục bình thường, phục hồi tinh thần mới tiếp tục đoan trang đi tiếp, không thể hiện chút bối rối nào.
Vân chưởng môn ho nhẹ một tiếng, cuối cùng khôi phục vẻ đạm nhiên, lúng túng cười nói: "Thật ra, thật ra, thật ra rất xứng đôi."
Tướng mạo, dáng người rất xứng đôi, cái khác thì...
Bốn người đi vào một gian phòng cho khách, sau khi Cố Kinh Mặc ngồi xuống thì phu thê Vân thị mỗi người ở một bên bắt mạch cho Cố Kinh Mặc.
Lần đầu tiên Cố Kinh Mặc được hai y tu khám bệnh cùng lúc, cả tay trái và tay phải đều được bắt mạch.
Hai người này càng bắt mạch càng im lặng, lông mày nhíu chặt trông như gặp vấn đề cực khó giải quyết.
"Chỉ có thể mất hết tu vi đúng không?" Cố Kinh Mặc đột nhiên hỏi.
Phu thê Vân thị đều giật mình, đây là chuyện bọn họ không dám nói ra.
Dù sao nói như vậy tu giả nào có thể cam tâm được? Cái này còn khó chịu hơn so với lấy mạng họ.
Nếu là tu giả đa nghi có khi sẽ cảm thấy phu thê hai người có ý mưu hại.
Huyền Tụng ngồi ở một bên cũng âm thầm giật mình.
Hoá ra Cố Kinh Mặc biết phương thuốc của Tu Trúc thiên tôn ư?
Cố Kinh Mặc thu tay lại thở dài nói: "Tu Trúc lão nhân trước khi chết từng nói với ta, có lẽ ta phải tan hết tu vi mới có thể hóa giải tàn độc trên người ta, còn đưa ta một đơn thuốc. Hắn nói dựa theo đơn thuốc này, ta có thể giữ lại được Nguyên Anh, sau này tu luyện lại từ đầu cũng sẽ nhanh hơn so với trước, chỉ cần khoảng ba năm mười năm, ta có thể khôi phục tu vi."
Vân chưởng môn gật đầu: "Nếu do Tu Trúc thiên tôn kiến nghị, chắc đã là phương pháp ổn thỏa nhất rồi."
Tu Trúc thiên tôn mặc dù không phải y tu, nhưng tu vi cao, uy vọng vô cùng tốt. Hắn có kiến thức vô cùng rộng rãi, tinh thông y thuật.
Tu Trúc thiên tôn có ý kiến giống như họ cũng chứng minh họ chẩn bệnh không sai.
Vân phu nhân có chút lo lắng: "Thân thể của ngài hiện tại rất tệ, sau khi bị thương đã từng đấu pháp ư?"
Cố Kinh Mặc cũng không phủ nhận: "Ừm, mới mấy ngày trước ta còn đại chiến một trận, trước mặt mấy tiểu đệ tử Duyên Yên các ta ráng chống đỡ một lúc, sau khi trở lại động phủ bị ngất khá lâu, sáng hôm nay mới xem như thanh tỉnh lại."
Chuyện này Huyền Tụng cũng không biết.
Có điều sau khi Cố Kinh Mặc tăng lên Kim Đan kỳ chiến đấu đều sẽ hôn mê, trận chiến ở Quý Tuấn sơn trang tất nhiên cũng khiến nàng thương tổn không nhẹ.
Ba đệ tử Duyên Yên các tất nhiên sẽ đem hết chuyện bọn họ biết được, bất kể lớn hay nhỏ bẩm báo lại cho trưởng bối Duyên Yên các.
Nếu chỉ biết là Cố Kinh Mặc bị thương, các tu giả cao giai của Duyên Yên các cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, ai biết mấy ngày thì Cố Kinh Mặc sẽ khôi phục chứ?
Nhưng nếu như biết Cố Kinh Mặc bị trọng thương, sẽ dẫn đến họa sát thân cho Cố Kinh Mặc.
Nếu thế thì Cố Kinh Mặc cũng chỉ có thể giết ba tên tiểu bối này diệt khẩu.
Từ đây có thể thấy được phong cách hành sự của Cố Kinh Mặc, tình nguyện ráng chống đỡ làm như không có việc gì, lúc sau lại chật vật hôn mê cũng không nguyện ý lạm sát kẻ vô tội.
Loại người này thế mà cũng có thể có thành tựu ở Ma Môn, còn có danh hào riêng, trở thành Ma Tôn, quả thật do Ma Tôn đời trước phù hộ.
"Có thể cho bọn ta xem đơn thuốc của Tu Trúc thiên tôn không?" Vân chưởng môn khách khí hỏi.
Cố Kinh Mặc cúi đầu nhìn một chút, sau đó trả lời: "Ở chỗ Hoàng... Ở chỗ Vân Túc Nguyệt, lát nữa ta tìm nàng lấy."
"Cũng được, không vội, ta cũng cần cùng phu nhân thương nghị thật kỹ lưỡng nên điều trị cho ngài thế nào. Hay là ngài ở lại trong cốc thêm mấy ngày, bọn ta có thể giúp ngài chữa thương bất kỳ lúc nào, chí ít có thể áp chế linh lực rối loạn một chút, giảm bớt tần suất tái phát."
"Được."
Phu thê Vân thị để Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng ở lại trong phòng khách nghỉ ngơi, bọn họ thì đi điều phối thảo dược cho Cố Kinh Mặc.
Đợi hai người họ rời đi, Huyền Tụng mới nhớ ra vì Cố Kinh Mặc giới thiệu như vậy nên người của Tố Lưu Quang cốc không có ý định sắp xếp phòng riêng cho hắn mà dứt khoát để hắn ở chung với Cố Kinh Mặc.
Huyền Tụng chỉ có thể chờ đợi Hoàng Đào trở về thu xếp lại.
Hắn đi tới bàn bên cạnh ngồi xuống mắt mạch cho Cố Kinh Mặc, muốn xem tình trạng của Cố Kinh Mặc một chút.
Chưa được bao lâu ngón tay của hắn liền bị bỏng, không thể không bỏ ra, không sao kiểm tra được.
Huyền Tụng vẩy ống tay áo, để tay dịch ra xa nàng mới hỏi: "Hôm qua hôn mê bao lâu?"
"Có lẽ là bảy canh giờ."
"Lâu hơn lần trước ba canh giờ."
"Ừm."
"Ta biết rồi."
Ước chừng sau một khắc, Hoàng Đào và Vân Túc Nịnh một trước một sau tới phòng của hai người.
Hoàng Đào nhìn thấy mặt bàn có vết tích cháy xém, đại khái đoán được trước đó xảy ra chuyện gì, cũng không có nói ra, chỉ nói: "Ma Tôn, ta về rồi, ba người họ ở tại Mộng Liễu Viên ở phía tây."
"Ừm, ngươi đem đơn thuốc của Tu Trúc lão nhân cho phụ mẫu ngươi xem đi."
Hoàng Đào nhanh tay tìm trong túi trữ vật, vừa mới lấy ra liền bị Vân Túc Nịnh cầm xem.
Vân Túc Nịnh nhìn đơn thuốc thì nhíu mày: "Đơn thuốc này..."
Mỗi một vị thuốc đều cực kì khó tìm, Tố Lưu Quang cốc bọn họ cũng cầu không được, dù sao đều là bảo vật trấn sơn, chỉ e khó mà gom đủ.
Hoàng Đào cũng cảm thán: "Cái đơn thuốc này thật sự kỳ quái!"
Cố Kinh Mặc cũng đồng tình gật đầu: "Ta chưa từng nghĩ tới Đạo gia kê đơn lại độc ác như vậy."
Vân Túc Nịnh nghi hoặc: "Độc ác?"
Hoàng Đào nghiêm túc gật đầu, sau đó đứng bên cạnh hắn, ngang chỉ vào một loạt chữ thì thầm: "Cần cùng phật tử song tu, chúng ta cố ý tới Thanh Hữu tự bắt tiểu hòa thượng này!"
Vân Túc Nịnh: "..."
Hắn kinh ngạc nhìn đơn, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoàng Đào và Cố Kinh Mặc, cuối cùng mới nhìn Huyền Tụng.
Huyền Tụng có thể thông qua đôi mắt phượng mở tròn xoe của Vân Túc Nịnh mà nhìn ra hắn chấn kinh cỡ nào.
"Đơn thuốc này... Ngươi từng xem qua sao?" Vân Túc Nịnh chần chừ hỏi Huyền Tụng.
Huyền Tụng thản nhiên gật đầu: "Đã xem."
"Ngươi không giải thích sao?"
"Vì sao phải giải thích? Không phải là như vậy sao?"
"Được, ta biết rồi." Vân Túc Nịnh cất đơn thuốc, lại hỏi Cố Kinh Mặc: "Ma Tôn, ngài ở đây có cần gì thêm không?"
Huyền Tụng mở miệng trước: "Sắp xếp một phòng riêng cho ta."
"Được, ngươi đi theo ta đi."
Huyền Tụng đứng dậy, đi đến bên cạnh Vân Túc Nịnh cùng hắn rời đi.
Cố Kinh Mặc ngay lập tức lôi kéo Hoàng Đào nói: "Hoàng Đào, tới tìm chưởng môn nói luyện chế thuốc ức chế thẹn thùng, đừng nói là ta dùng."
"À, được!" Hoàng Đào nghe lời chạy ra ngoài.
"Tiểu sư phụ vì sao muốn giấu diếm?" Vân Túc Nịnh trên đường dẫn Huyền Tụng tới phòng cho khách, dùng giọng điệu không lạnh không nhạt hỏi.
"Bằng không thì sao, để nàng tới mấy môn phái kia đoạt thuốc chẳng phải là muốn thiên hạ đại loạn? Thân thể nàng hiện tại không nên đấu pháp, không nên công bố thiên hạ chuyện nàng bị thương, nếu không sẽ làm nàng mất mạng, ta chỉ có thể ra hạ sách này."
"Thật không dám giấu giếm, ta đối với Ma Tôn cực kì tôn kính, nếu như ngươi ở lại bên cạnh nàng vì có mưu đồ khác, Vân mỗ đương nhiên sẽ không cho phép."
"Ta có thể trong vòng ba ngày lấy được một trong các vị thuốc, nếu lấy được thì các ngươi tiếp tục giúp ta giấu diếm, thế nào? Ta có thể giúp nàng gom đủ các loại dược liệu trước khi bệnh tình của nàng không thể cứu vãn, cả Tu Chân giới này, chỉ có ta có thể làm được."
Vân Túc Nịnh dừng bước, nhìn kỹ Huyền Tụng.
Huyền Tụng vẫn thản nhiên như cũ, trên mặt tràn ngập tự tin.
Huyền Tụng làm sao để lấy được, Vân Túc Nịnh thậm chí không dám nghĩ.
Dù sao, tới mấy môn phái này cầu mấy vị thuốc đó, không khác gì bắt hắn dâng máu tươi toàn thân, kể cả đáp ứng đi nữa cũng làm cho môn phái đó mất một lớp da.
"Được." Vân Túc Nịnh rất nhanh liền đồng ý, dù sao nói lúc nào chẳng dễ hơn làm.
Huyền Tụng cũng không ở lại nữa mà đi vào phòng khép cửa lại.
Vân Túc Nịnh cầm đơn thuốc trở lại viện của phụ mẫu, đi đến cửa thì nghe được Hoàng Đào đang cầu bọn họ phối dược: "Chính là một loại thuốc có thể ức chế thẹn thùng, chỉ cần sau khi uống vào không thẹn thùng nữa là được."
Vân phu nhân có chút khó xử: "Ta thật sự chưa từng nghe thấy loại thuốc này."
"Hai người lợi hại như vậy tất nhiên có thể làm được!"
"Con cần loại thuốc này làm gì?"
Hoàng Đào không biết nên giải thích thế nào, cũng không thể đề cập là do Ma Tôn thẹn thùng được.
Nàng suy tư một hồi lâu mới nói: "Con gần đây rất hay thẹn thùng."
"Vì sao lại thẹn thùng?"
"Con... nhìn thấy đệ tử Duyên Yên các liền thẹn thùng..."
Phu thê Vân thị quay sang nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra, Vân phu nhân cười ôn hòa, lại hỏi: "Rốt cuộc là nhìn người nào thì thẹn thùng?"
Hoàng Đào nghĩ một chút, trong ba đệ tử Duyên Yên các thì tính cách Vũ Kỳ Sâm tốt nhất, nói hắn đi.
"Là Vũ sư huynh! Mỗi lần nhìn thấy hắn tim con đều đập rộn lên, không thể khống chế nổi."
Vân phu nhân che miệng cười ra tiếng, nhìn về phía phu quân nhà mình.
Vân chưởng môn thì suy nghĩ: "Hậu bối của Vũ gia cũng được, cũng coi như môn đăng hộ đối..."
Tố Lưu Quang cốc mặc dù không bằng Duyên Yên các, nhưng toàn bộ Tu Chân giới đều sẽ cho Tố Lưu Quang cốc vài phần thể hiện, ai có thể cự tuyệt tu giả có thể cứu tính mạng của họ chứ?
Có thể cùng Tố Lưu Quang cốc kết thân là chuyện rất nhiều môn phái đều ước mơ.
Hoàng Đào nghe xong có chút mơ hồ: "Hả?"
Phu thê Vân thị cũng không nói ra, mà chỉ đáp ứng: "Được, chúng ta sẽ nghiên cứu một chút, con đi nghỉ trước đi."
"Vâng." Hoàng Đào vô cùng vui vẻ, nhảy nhót ra khỏi phòng, lọn tóc theo động tác của nàng nảy lên, cả người đều hoạt bát, cho đến khi thấy Vân Túc Nịnh mới dừng bước, chậm rãi đi từ từ đến, gọi: "Ca."
Vân Túc Nịnh không đáp lại, xoay người trực tiếp rời đi, thậm chí không đi gặp phu thê Vân thị, khuôn mặt âm trầm được phảng phất có thể kết ra rêu xanh.
Hai tay dưới áo bào âm thầm nắm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.