Lúc Huyền Tụng rời phòng, Cố Kinh Mặc và Vân Túc Nịnh đang đối mặt trầm mặc đứng đó, giống một trận giằng co không phân cao thấp.
Lúc thấy Huyền Tụng đến, Vân Túc Nịnh mới hồi phục tinh thần vội vàng chào tạm biệt đi tìm Hoàng Đào.
Ánh mắt của Huyền Tụng nhìn theo Vân Túc Nịnh, cho đến khi bóng dáng Vân Túc Nịnh biến mất trong bóng đêm vô tận mới nhìn về phía Cố Kinh Mặc.
"Đi, đi ngắm sao." Cố Kinh Mặc xoay người lại nhìn thẳng Huyền Tụng nói.
Huyền Tụng nhìn nàng: "..."
Trong lúc hắn trầm mặc thì nhìn thấy Cố Kinh Mặc lấy pháp khí trói người từ trong Bách Bảo ngọc ra, chắc là lấy pháp khí của ba đệ tử Duyên Yên các ra dùng.
Hắn cũng coi như thức thời, không cần Cố Kinh Mặc động thủ liền đồng ý: "Ta đi."
Cố Kinh Mặc lúc này mới thu pháp khí lại, hài lòng vỗ vỗ Bách Bảo ngọc, cười chỉ về một hướng: "Bên này."
"Được."
Hai người đều không đi nhanh, mà từ tốn đi về phía toà kiến trúc cao nhất Tố Lưu Quang cốc, bóng dáng hai người dưới ánh trăng thanh lãnh chiếu xuống đường đá xanh, không xa không gần sánh vai mà đi, nữ tử trên đường sôi nổi, nam tử thì lại trầm ổn.
Tới nơi bọn họ dùng kinh thân thuật nhảy lên nóc nhà, hai người cách nhau một khoảng ngồi xuống, đề phòng Cố Kinh Mặc trong đêm an tĩnh cháy rừng rực trên nóc nhà của Tố Lưu Quang cốc.
Huyền Tụng vẫn ngồi đoan chính, Cố Kinh Mặc lại thản nhiên ngửa mặt nằm xuống, nhìn tinh hà nói với Huyền Tụng: "Cái tên Tố Lưu Quang cốc được đặt là vì cảnh đêm ở đây."
Bầu trời đêm mênh mông đầy sao xán lạn.
Ánh sáng có lẽ đỏ, có lẽ lam, có lẽ lục ở trên sơn cốc nhẹ nhàng tung bay, từng sợi mây mù mờ nhạt giống như khói lửa dày đặc, hay là thiếu nữ múa uyển chuyển bằng lụa mỏng.
Chùm sáng theo gió hình thành nếp uốn xoáy giống như muốn nhảy ra khỏi sơn cốc, câu được ngàn vạn sao trời, lại câu không giữ được ánh sáng lưu động.
Gió mát nhu hòa thổi qua hai người, thổi ống tay áo Huyền Tụng và tóc Cố Kinh Mặc. Lọn tóc hơi xoăn trong gió đêm nhẹ nhàng đong đưa, giống như rong biển mềm mại đong đưa trong nước.
Thích ý đặt mình vào trong trời đất, như cá bơi trong hồ, làm càn trong yên tĩnh, an nhàn trong tùy tiện.
"Cảnh đêm nơi này thật đẹp." Cố Kinh Mặc nhìn bầu trời nói.
Huyền Tụng trầm mặc một lát mới nói "Ngươi không cảm thấy góc độ của chúng ta giống ếch ngồi đáy giếng sao?"
Cố Kinh Mặc hơi cứng lại, sau đó thở dài một hơi: "Huyền Tụng."
"Hửm?"
"Ngậm miệng."
"..."
Cố Kinh Mặc nói sang chuyện khác: "Ta tìm Vân chưởng môn giúp ta nghiên cứu chế tạo dược liệu ức chế thẹn thùng, sắp tới nói không chừng ta là được rồi."
Nói đến chuyện này, thần thái cả người Cố Kinh Mặc đều sáng láng.
Huyền Tụng: "..."
Chờ giây lát, Cố Kinh Mặc có chút không vui hỏi: "Ta nói chuyện cùng ngươi đó, ngươi không nghe thấy sao?"
"Không phải ngươi kêu ta ngậm miệng sao?"
"Chậc."
Hai người lại giằng co một lát, Cố Kinh Mặc cuối cùng không nhịn được mà lầm bầm: "Ta mà giống Đinh Du thì tốt rồi, nói không chừng ngươi sẽ bị ta hút khô."
"..." Lần này không phải Huyền Tụng ngậm miệng, mà là hắn thật sự không phản bác được.
"Sao Đinh Du lại có danh hào như vậy ngươi biết không?"
Huyền Tụng bế quan hơn trăm năm, đối với tam ma mới của Ma Môn không hiểu nhiều, nhưng thất quỷ thì vẫn biết đôi chút.
Có điều hắn cũng biết, hắn không hiểu rõ Đinh Du bằng Cố Kinh Mặc, cho nên vẫn hỏi ra: "Sao lại có?"
"Nàng ta phóng túng thôi! Ban đêm thắp nến đỏ bắt một nam nhân tới song tu, sau khi song tu nam nhân kia có thể sống sót hay không thì không biết được, phải xem tâm tình nàng ta. Nàng ta mỗi đêm làm tân nương nên danh xưng nến đỏ đoạt mệnh bởi vậy mà có."
"Những thứ này ta có biết." Từ lâu đã từng nghe nói qua.
"Nói vài thứ ngươi không biết." Cố Kinh Mặc ngồi dậy, ánh mắt nhìn về nơi xa, "Nàng ta đã từng không như thế này, chỉ là yêu sai người, vẫn luôn nghĩ rằng có thể một đời một thế một đôi, kết quả lại biết được hắn có một vị hôn thê, hai người còn thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên nhau. Nàng đâu biết mình chẳng qua là hồng trần khách qua đường của nam nhân kia, ma quỷ ám ảnh mà bị hắn kinh diễm. Nàng ta phẫn hận vô cùng, muốn nam nhân kia đưa ra câu trả lời."
"Nam nhân kia lựa chọn vị hôn thê?"
Cố Kinh Mặc đột nhiên cười, không ngừng lắc đầu: "Nếu là như thế Đinh Du cũng sẽ không hận đến vậy. Về sau nam nhân kia nói cái gì hắn cũng không cần, chỉ muốn cùng nàng ta cao chạy xa bay, mặc dù nàng ta tức giận nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng.
"Cho đến khi nữ tu giả kia tìm tới, nàng ta mới biết được hai người kia đã trở thành đạo lữ, lúc nam nhân kia nói dối là đi rèn luyện sẽ đến tìm Đinh Du, sau đó lại về môn phái sống cùng nữ tu giả kia."
Huyền Tụng chú ý tới chi tiết trong lời nói của Cố Kinh Mặc.
Ở Tu chân giới, chính phái gọi là môn phái, thường tên môn phái là sẽ có chữ các. Ma Môn thì là tông môn, tên tông môn sẽ có chữ tông.
Cố Kinh Mặc nói là môn phái, cũng chứng tỏ nam nhân kia là tu giả danh môn chính phái.
Hoá ra Đinh Du đã từng yêu tu giả danh môn chính phái.
"Nam nhân kia chết rồi à?" Huyền Tụng hỏi.
Nếu như còn sống thì vẫn là kẻ thù của Đinh Du, kể cả không làm ra gợn sóng nào cũng không thể không có tin đồn trên giang hồ.
"Không tính là vậy..." Cố Kinh Mặc dùng giọng điệu bình thản trả lời, "Sau chuyện đó, Đinh Du giả bộ cam nguyện bị hắn phụ tình rồi dẫn hắn đến chỗ hẻo lánh thu phục hắn.
"Nàng ta lột da mặt nam nhân kia xuống, làm chuôi da cho roi của mình, cắt bỏ từng miếng thịt của nam nhân kia vứt khắp Ma Môn, cầm tù hồn phách hắn trong một chiếc đèn đặt trong động phủ của nàng ta, để hồn phách nam nhân kia thưởng thức nàng hàng đêm thâu hoan cùng nam nhân khác."
Huyền Tụng nghe xong lại nhớ đến Đinh Du và Đinh Tu, có chút thổn thức: "Cần gì phải tra tấn bản thân như vậy?"
"Tra tấn bản thân? Nàng ta không phải rất tiêu dao vui sướng sao?"
"Nàng ta còn chưa buông xuống."
"Đã nhiều năm như vậy, làm sao có thể chưa buông xuống?"
"Nếu đã buông xuống sẽ không giữ lại chiếc đèn chứa hồn phách kia. Khi thật sự đã buông xuống, tâm tình sẽ thoải mái, giữ những đồ vật kia bên người đều sẽ cảm thấy chướng mắt, sinh hoạt cũng không thấy vui vẻ."
"..." Cố Kinh Mặc nghe xong lâm vào trầm tư thật lâu, tựa hồ cũng đang tự hỏi, chợt nàng than nhẹ: "Cần gì phải vậy chứ, vì một cẩu nam nhân mà chấp mê bất ngộ nhiều năm như vậy."
Hai người bọn họ cũng chưa từng chân chính động tình với ai, đương nhiên cũng không hiểu cái gì gọi là tình sâu như biển.
Thế nên hai người họ cũng chỉ thổn thức, nhưng không hiểu được tình cảm của Đinh Du, thậm chí không biết nàng hận nhiều hơn, hay là không cam lòng nhiều hơn, hay nên nói, phần tình cảm kia vẫn là tra tấn lớn nhất của nàng.
Trời có mây có sao, ngày có sáng có tối, người có thất tình hận có căn, động cũng là tình, dừng cũng là tình, tình lại là gì?
"Đám cẩu đạo sĩ chẳng có kẻ nào tốt!" Cũng không biết Cố Kinh Mặc làm thế nào tổng kết, cuối cùng lại thét ra câu nói này, còn phẫn hận vỗ một sụp mấy viên ngói.
Huyền Tụng hơi giật mình, hắn thân là tổ sư các đạo sĩ, bây giờ cũng không thể may mắn thoát khỏi, chỉ có thể trả lời: "Thế gian này không có kết thúc trầm luân, thương và đau đều có thể chữa trị, tình và yêu cũng có thể tiêu tan."
"Cho nên không thể tìm cẩu đạo sĩ làm đạo lữ!"
Đàn gảy tai trâu.
Huyền Tụng cảm thấy trò chuyện không nổi nữa.
Lúc này, trong Tố Lưu Quang cốc đột nhiên hoảng loạn, Cố Kinh Mặc ngồi dậy trên mái hiên thăm dò, hô một tiếng hỏi: "Thế nào?"
Người đi ngang qua không lường trước trên nóc nhà lại có người, ngẩng đầu nhìn lên thấy người hỏi là Cố Kinh Mặc thì liền trả lời: "Có người ban đêm xông vào sơn cốc."
Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng cùng nhảy xuống, không nói tiếng nào liền cùng nhau đi về phía huyên náo nhất.
Địa điểm huyên náo là bến đò của Tố Lưu Quang cốc.
Từng chiếc pháp khí chiếu sáng tự động lơ lửng quanh người mọi người, giống như đèn khổng minh cố định trên không, theo sự khống chế của tu giả di động. Ánh sáng phản chiếu xuống nước nhẹ nhàng, cá bơi trong nước đều có thể thấy rõ ràng.
Lúc hai người tới nơi, Vân Túc Nịnh và Hoàng Đào đều ở đó, ba đệ tử Duyên Yên các thì đến sau hai người.
Có ba người xâm nhập, một người bị trọng thương đang bất tỉnh nhân sự.
Hai người khác trên người đều bị thương, có điều thương thế không quá nặng, bọn chúng còn có sức lực mà phách lối: "Chúng ta là người của Ma Tôn! Các ngươi tốt nhất nhanh chóng cứu chữa cho mấy người bọn ta, bằng không chọc giận Ma Tôn các ngươi đều gánh không nổi, Ma Tôn lại đến giết tất cả những người còn lại của Tố Lưu Quang cốc!"
Nghe kẻ kia kêu gào, mọi người bất giác nhìn về phía Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc nhìn ba kẻ xa lạ này, biểu cảm có chút bất đắc dĩ, nàng đang nghĩ người của Ma môn rốt cuộc dùng tên tuổi của nàng ở bên ngoài làm bao nhiêu chuyện ác, mới có thể làm cho danh tiếng của nàng tệ như vậy.
Có phải bọn họ cảm thấy vì huyết án nhiều năm trước, lúc đến Tố Lưu Quang cốc cứ lấy Ma Tôn ra những người kia sẽ sinh lòng kiêng kỵ?
Vân Túc Nịnh tương đối bình tĩnh, cũng không lật mặt chúng, mà hờ hững hỏi: "Các ngươi là thủ hạ của Ma Tôn?"
"Đương nhiên!" Người kia tiếp tục ầm ĩ, lấy một vật trong túi trữ vật của mình ra, "Đây là cái gì chắc ngươi nhận ra được? Đây chính là vật tùy thân của Ma Tôn, đủ để làm tín vật đi?"
Hoàng Đào nhìn thấy đèn dạ quang trong tay người kia thì giật mình kinh hô: "Nó làm sao lại ở trong tay của ngươi?"
Trong tay người kia là một cây đèn pháp khí, bệ hoa sen, phía trên khảm nạm những viên dạ minh châu lớn nhỏ, ở dưới ánh trăng lấp lánh sáng ngời, chiếu sáng mọi thứ xung quanh.
Ánh đèn nhu hòa sáng rực, phạm vi chiếu sáng so với pháp khi lơ lửng giữa không trung rộng hơn mấy lần.
Cái này đúng là vật phẩm trước kia của Cố Kinh Mặc, lẽ ra đã thất lạc cùng với chuông vạn bảo rồi mới đúng.
Hiện tại cái pháp khí chiếu sáng này xuất hiện ở đây, cho thấy chuông vạn bảo của nàng bị người khác lấy được, cấm chế cũng đã bị phá giải, đồ vật sư phụ để lại cho nàng bị rải rác khắp thế gian, loại chó cậy thế chủ tạp chủng nào cũng có thể lấy một món.
Cố Kinh Mặc không tiếp tục đứng bên trong đám người, bước nhanh đi ra, dùng thuật khống vật lấy pháp khí chiếu sáng đi hỏi: "Vì đoạt pháp khí này mới bị thương sao?"
"Ngươi, ngươi trả đồ cho ta! Đây là thứ ngươi có thể đụng sao?" Người kia hiển nhiên không biết Cố Kinh Mặc, dám nói những lời khó nghe với nàng.
"Còn có cái gì?"
"Cái gì?"
"Còn những đồ vật nào lưu lạc bên ngoài?"
Người kia không để ý tới vấn đề Cố Kinh Mặc hỏi, trực tiếp động thủ với nàng.
Tu vi của hắn là Kim Đan kỳ, bản thân còn bị trọng thương, chỉ vài chiêu liền bị Cố Kinh Mặc chế phục, một cước giẫm hắn trên mặt đất, khiến hắn không cách nào động đậy: "Trả lời vấn đề của ta."
"Ngươi muốn chết sao, nếu như Ma Tôn biết ngươi đối xử với bọn ta như vậy..."
"A, Ma Tôn? Ta là ai?" Cố Kinh Mặc nói xong trên trán liền xuất hiện ấn hoa văn hỏa diễm hình tường long.
Người kia lập tức kêu thảm thiết, sau khi Cố Kinh Mặc buông hắn ra hắn liền quỳ rạp xuống đất cuống quít dập đầu: "Thuộc hạ là Thiên Trạch tông... Thuộc hạ, thuộc hạ là vì đoạt lại đồ cho ngài mới bị thương, bất đắc dĩ mới tới Tố Lưu Quang cốc!"
"Ta không muốn hỏi lại lần thứ hai." Mặt Cố Kinh Mặc bình tĩnh, là Ma Tôn không giận tự uy.
"Chỉ có cái này, chỉ... Chỉ biết cái này, đã lâu rồi mới có một món hiện thế, trước đó một món bị Tiêu Cốc tông cướp đi."
Hoàng Đào dò hỏi: "Còn nữa, sao các ngươi có thể vào đây, bên ngoài Tố Lưu Quang cốc có cấm chế, cho dù có pháp khí độ thủy cũng không thể vào."
Người kia vừa rồi sốt ruột nên không thấy Hoàng Đào, lúc này mới nhìn chăm chú thêm vài lần, sau đó giật mình: "Ngươi là Vân gia Nhị tiểu thư Vân Túc Nguyệt? Sao lại như thế này, mười lăm năm trước không phải Tố Lưu Quang cốc đã làm tang lễ cho ngươi sao? Chẳng lẽ y thuật Vân gia lại có thể cải tử hồi sinh..."
Người kia còn chưa dứt lời, liền bắt đầu thất khiếu chảy máu.
Hoàng Đào và Cố Kinh Mặc đồng thời nhìn về phía Vân Túc Nịnh, dáng vẻ Vân Túc Nịnh vẫn bình thản như cũ, đáp: "Quá ồn ào, giết là được."
Y tu có thể cứu người, cũng có thể giết người, có thể vô hình giết người thì chỉ có Vân Túc Nịnh.
Dược vật của hắn có thể tung ra trong vô thanh vô tức, chỉ cần ai trên người có vết thương thì sẽ nhiễm phấn độc, từ đó thất khiếu chảy máu mà chết, thậm chí không có thời gian mà chữa trị.
Người kia thấy đồng bọn tử vong liền bổ nhào qua liều mạng với Vân Túc Nịnh, lúc đứng dậy liền chết trong nháy mắt, thậm chí không kịp xuất thủ.
Vân Túc Nịnh nhìn tên tu giả đang hôn mê bất tỉnh còn lại, phân phó với người trong cốc: "Mang hắn đi chữa trị, còn có vấn đề cần hỏi hắn, nhớ kỹ đừng nói cho hắn biết hai người kia đã chết."
Nói xong quay người rời đi.
Ba đệ tử Duyên Yên các quay sang nhìn nhau, cuối cùng cùng nhìn Vũ Kỳ Sâm, tựa hồ là muốn biết Vân Túc Nịnh có phải vẫn luôn máu lạnh như vậy hay không, giết người lại thản nhiên như vậy.
Vũ Kỳ Sâm âm thầm lắc đầu, trong ấn tượng của hắn Vân Túc Nịnh luôn trầm mặc ít nói, nhưng nhân phẩm không tệ, sẽ không giết người như vậy.
Trên đường bọn họ cùng nhau rèn luyện, Vân Túc Nịnh thậm chí chưa từng xuất thủ, chỉ phụ trợ chữa thương mà thôi.
Vân Túc Nịnh đi đến trước ba người bọn họ đưa tay ra, lại bị Huyền Tụng ngăn cản: "Để ta, thuốc của ngươi có hại với cơ thể của họ."
Nói xong vung tay lên, ba người đều khẽ giật mình, sau đó hoàn hồn lại nhìn xung quanh, Mộc Ngạn kinh hô: "Bọn họ, bọn họ chết như thế nào?!"
Vũ Kỳ Sâm và Minh Dĩ Mạn cũng giật mình.
Cố Kinh Mặc có chút đồng tình, ba người này bị tiêu trừ ký ức quá chuyên nghiệp.
Vân Túc Nịnh nhìn về phía Huyền Tụng, ánh mắt dường như đang hỏi: Vậy còn ngươi?
Huyền Tụng lại không thèm để ý đến hắn, quay về bên cạnh Cố Kinh Mặc, cẩn thận nhìn hoả long ấn trên trán nàng, ấn đỏ phối hợp đuôi mắt đỏ rực của Cố Kinh Mặc vậy mà phá lệ tương xứng.
"Thật đẹp." Huyền Tụng nói.
"Vậy ngươi nhìn thêm đi." Cố Kinh Mặc cười trả lời.
Cách đó không xa còn có hai thi thể, xung quanh là tu giả Tố Lưu Quang cốc đang xử lý hiện trường, hai người này lại thản nhiên nhìn nhau đắm đuối, liếc mắt đưa tình, làm Vân Túc Nịnh "chậc" một tiếng.
Cuối cùng, Vân Túc Nịnh không quản Huyền Tụng nữa, dù sao Huyền Tụng là người của Cố Kinh Mặc, Cố Kinh Mặc tuyệt đối sẽ không hại Hoàng Đào.
Hoàng Đào đi theo Vân Túc Nịnh, nhỏ giọng nói: "Ca, huynh không cần như thế, chuyện của ta..."
"Muội là Vân Túc Nguyệt, mãi mãi cũng là Vân Túc Nguyệt."