Cố Kinh Mặc dạy thể thuật cho ba vãn bối xong thì trở lại phòng của mình, đứng ở bên giường ôn nhu xác nhận tình trạng của Hoàng Đào không có gì khác thường thì mới yên tâm.
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ, động tác của nàng có chút dừng lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi, quay người đi ra ngoài.
Đẩy cửa ra, quả nhiên thấy Huyền Tụng đứng ở ngoài.
Đêm dường như có bảy phần u sầu, một nửa ngưng tụ thành trăng, hai phần phân tán trên không.
Nam tử khí chất như lan đứng dưới ánh trăng, mái tóc màu đen đã dài đến thắt lưng được buộc lên đơn giản, nửa cột nửa thả, phối hợp với khuôn mặt tuấn dật kia thì lại không tương xứng với tăng phục trên người.
Hai người cách câu đối hai bên cánh cửa nhìn nhau, cuối cùng Cố Kinh Mặc rời khỏi phòng, nói với Huyền Tụng: "Đến nơi khác nói chuyện đi."
Nàng biết, không thể tránh được.
Huyền Tụng quá chấp nhất.
Đến một tiểu viện an tĩnh, hồ trong sân phản chiếu ánh trăng, ngoài ý muốn bơi vào hai bóng dáng.
Hương thơm trong không khí hơi trầm xuống, gió như sóng cuộn từng trận, trong hồ chiếu đường cong chân trời, lãnh đạm như ở trước mắt.
Cố Kinh Mặc tìm một lan can đá ngồi lên, nhìn Huyền Tụng đi đến trước mặt nàng.
Khi chất của hai người họ vẫn luôn xung đột, một người rực rỡ như lửa, một người thanh lãnh như trăng, phảng phất cưỡg ép đặt hai sự vật không tương xứng cùng một chỗ, vậy mà ngoài ý muốn hòa hợp.
Giọng điệu của Huyền Tụng vẫn băng lãnh bình đạm: "Ta đã giúp ngươi phân tích rõ ràng mọi chuyện, cũng qua mấy canh giờ rồi, ngươi cũng đã bình tĩnh rồi chứ? Nên lựa chọn thế nào trong lòng ngươi hiểu rõ, cái ngươi cần chính là xóa bỏ gánh nặng tâm lý..."
Lời của hắn còn chưa nói xong, Cố Kinh Mặc đã cắt ngang: "Huyền Tụng, ta đã nói với ngươi rồi, bớt can thiệp vào chuyện của ta."
Huyền Tụng không vui nói: "Sao ngươi lại ương bướng hồ đồ như vậy?"
"Ta có nguyên tắc hành sự của ta, ta do sư phụ dưỡng dục trưởng thành, nhận ân huệ vô cùng lớn. Bây giờ bởi vì lựa chọn của bản thân rước phải tai hoạ, lại chạy tới nương tựa kẻ thù của hắn ư?"
"Ta sẽ nghĩ cách giữ bí mật được không, ngươi cứ xem như tìm một nơi bế quan. Hơn nữa, nếu như sư phụ của ngươi còn ở đây cũng sẽ chọn cách có thể bảo vệ ngươi."
Nhưng thái độ của Cố Kinh Mặc vẫn kiên quyết như cũ: "Ta không muốn đi!"
Thái độ cự tuyệt của Cố Kinh Mặc quá ngang ngạnh, làm cho Huyền Tụng tức giận, phảng phất đang nhìn đồ tử đồ tôn không hiểu chuyện của mình.
"Cố Kinh Mặc! Ta thật sự không thể nào hiểu được ngươi, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy?! Tại sao phải đi khắp nơi đưa linh đang? Tại sao phải đi cứu những người không có quan hệ với ngươi, dẫn một mớ phiền toái như vậy vào người? Nếu như khi đó ngươi không cứu bọn họ, bây giờ ngươi cũng sẽ không có tiếng ác, cũng sẽ không tham dự vào chuyện bên trong Tố Lưu Quang cốc. Hiện tại còn vì ân oán của bề trên mà không quan tâm đến sống chết của mình sao?!"
Tính tình Cố Kinh Mặc cũng đâu phải người tính tình tốt. Lập tức to tiếng hơn hỏi lại: "Ngươi la hét với ta?! Ngươi dám mắng ta ngu ngốc?"
"Chẳng lẽ không ngu xuẩn sao? Tại sao phải gánh vác tiếng xấu nhiều như vậy cũng không phản bác? Ngươi bị ngốc đến mức không biết tủi thân sao?"
"Cho tới bây giờ ta cũng không phải là người tốt lành gì, ta chỉ theo ý bản thân, sống tự do tự tại mà thôi. Giết người đáng chết, cứu người khốn khổ, trong lòng không thẹn không day dứt, ta làm sai chỗ nào?!"
"Ngươi không sai, nhưng hành vi của ngươi làm ngươi chết một lần, hiện tại lại sắp chết thêm lần nữa, ngươi có thể coi trọng mạng của mình không?!"
"Ta đã nói rồi, ngươi bớt can thiệp chuyện của ta đi!"
Huyền Tụng thấy Cố Kinh Mặc tức giận đến mức rút hai cây trâm xuống, lập tức bấm tay niệm pháp quyết, dùng pháp thuật với Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc nhìn thấy một vòng ánh sáng màu vàng vây quanh rồi ập xuống người mình, thể xác và tinh thần nàng liền được thả lỏng, tâm tính cũng trong nháy mắt bình thản lại.
Bên tai truyền đến tiếng chuông vang hùng hậu trong rừng, tiếng tụng kinh xung quanh vang lên không ngừng.
Đây là phương pháp Huyền Tụng suy nghĩ cực khổ mới ra, nếu như Cố Kinh Mặc lại tức giận thì dùng loại pháp thuật trấn định này, có hiệu quả nguôi giận nhanh chóng.
Cố Kinh Mặc khó tin mà nhìn mình, lại nhìn về phía Huyền Tụng, sửa lại giọng điệu cáu giận trước đó đối với hắn, ôn nhu hỏi: "Ngươi, ngươi thế mà dùng thuật an hồn với ta?"
"Chúng ta là đang thảo luận chuyện sống còn, đừng vì cảm xúc mà ảnh hưởng lựa chọn, bình tĩnh lại sẽ thương nghị tốt hơn."
"Được..." Cảm xúc hiện tại của Cố Kinh Mặc vô cùng ổn định, thậm chí bình tĩnh quá mức, "Hiện tại ta rất muốn tìm một cái mõ để gõ."
Huyền Tụng thấy nàng bình tĩnh lại, mới khôi phục giọng điệu bình thản: "Ngươi tới Duyên Yên các bế quan, ta sẽ sắp xếp một nơi ổn thỏa cho ngươi, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ vấn đề gì. Ngươi tới bế quan, ta đi tìm thuốc cho ngươi, đợi cơ thể ngươi khôi phục như ban đầu, ta sẽ không quản ngươi nữa. Nghe lời nhé, được không?"
Huyền Tụng sẽ để nàng vào động phủ của mình bế quan, để hai đệ tử thân truyền của mình làm hộ pháp cho nàng.
Cố Kinh Mặc lại quật cường lắc đầu: "Ta không tín nhiệm đám mũi trâu kia."
"Vậy ngươi tin ta không?"
Cố Kinh Mặc đột nhiên cười, ở dưới ánh trăng sáng đẹp đến động lòng người, đuôi lông mày khóe mắt, thậm chí là đuôi tóc hơi xoăn đều ẩn chứa ý vị không nói nên lời.
Nàng nhếch mép, nói lời làm Huyền Tụng nhíu mày: "Ta thực sự thích ngoại hình của ngươi."
Không còn gì khác.
Tín nhiệm? Từ đâu mà đến? Những ngày ở chung ngắn ngủi sao?
"Nếu ngươi không tin, vì sao dám để cho ta nhìn ký ức của Hoàng Đào..." Huyền Tụng nói đến đây, đột nhiên nhận ra được gì đó, lui về sau một bước, cảnh giác nhìn Cố Kinh Mặc.
"Tiểu đạo trưởng, ngươi cũng là người của Duyên Yên các à? Tu vi chắc cũng từ Kim Đan kỳ trở lên, thậm chí là Nguyên Anh kỳ, đạo hiệu của ngươi là gì?"
Huyền Tụng cúi đầu nhìn trận pháp dưới chân mình, hắn biết mình đã bị nhốt.
Hắn thậm chí không có nhận ra được Cố Kinh Mặc bày trận từ lúc nào, cũng trách hắn không có lòng đề phòng với Cố Kinh Mặc.
Hắn thật sự xem nhẹ nàng.
Cố Kinh Mặc ngay từ đầu đã nói với hắn, nàng không am hiểu trận pháp, nhưng lại bày trận trong vô thanh vô tức như vậy, hắn đưa thân vào trong trận pháp cũng không phát giác ra, tuyệt đối không phải người bình thường có thể tuỳ tiện làm được, hiển nhiên phương diện là sở trường của Cố Kinh Mặc.
Lúc Cố Kinh Mặc ở cùng với hắn rất ít chất vấn thân phận của hắn, không nói, không chứng minh nàng không có suy đoán.
Lúc trước Huyền Tụng nhìn như tọa hóa, trong lòng Cố Kinh Mặc có suy đoán khác, đây cũng là nguyên nhân nàng không hề đau khổ.
Hắn vẫn luôn gạt nàng thân phận thật sự của mình, làm sao nàng có thể tín nhiệm hắn?
Lời này hỏi ra thật có chút buồn cười.
Huyền Tụng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía nàng nói: "Cố Kinh Mặc, việc này ta không có lừa ngươi."
Cố Kinh Mặc đưa tay, lấy đạo lữ ấn từ trán của hắn ra: "Ta cũng biết ý tốt của ngươi, chỉ có điều ta không thích người khác nhúng tay vào chuyện của ta, tay của ngươi vươn quá dài. Cho nên, chúng ta coi như chưa từng quen biết đi."
Vừa mới nói xong, trận pháp liền mở ra.
Lúc Huyền tụng còn chưa rõ ràng, Cố Kinh Mặc đã khôi phục tu vi Hóa Thần kỳ, bày trận dưới chân hắn, làm hắn không cách nào khôi phục được tu vi của mình, bị giam khi tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Hắn cố gắng giãy dụa, lại bị trận pháp làm ống tay áo lẫn tóc dài tung bay, vẫn không thể trốn thoát.
Cho đến khi ngã thẳng tắp xuống, tiểu viện mới khôi phục yên tĩnh.
Cố Kinh Mặc đi đến trước mặt hắn, tay lau nhẹ trán của hắn, lấy đi một vòng ngân huy, thu ký ức của hắn, sau đó nhìn chằm chằm Huyền Tụng hồi lâu.
"Ngoại hình thật là đẹp, đáng tiếc, không phải hòa thượng..."
Vân Túc Nịnh từ chỗ tối đi tới, đến bên cạnh hai người đứng yên, vẻ mặt không có chút kinh ngạc nào, chỉ nói: "Kỳ thật ý kiến của hắn đáng để cân nhắc."
"Thôi quên đi, không cần thiết, cái này so với mang binh đánh giặc vì giữ mạng mà đầu quân cho địch có gì khác nhau? Tình nguyện liều chết bảo vệ đất nước, cũng không làm phản quân."
"Được, ta hiểu rồi." Vân Túc Nịnh cũng không chấp nhất, chỉ nhìn về phía Huyền Tụng, "Ta phái người đưa hắn đến Duyên Yên các?"
"Ừm, ta đã xóa trí nhớ của hắn, tiễn đi là được."
Vân Túc Nịnh không có ý kiến gì, đỡ Huyền Tụng đứng dậy, lúc gần đi nhỏ giọng hỏi: "Thật ra Ma Tôn không muốn hắn bị cuốn vào trong cuộc phân tranh này sao?"
"Trông tâm địa ta thiện lương lắm à?"
"Ừm."
"Chậc.." Cố Kinh Mặc mạnh mẽ lắc đầu, "Không không không, ta mới không thèm để ý đến sống chết của hắn, ta chỉ muốn tìm hòa thượng, hắn không phải."
"Nếu là không thèm để ý, vừa rồi có thể giết hắn chứ không phải xóa ký ức, cũng không cần chúng ta phải xe cộ mệt nhọc tiễn hắn đi."
Cố Kinh Mặc nhìn Vân Túc Nịnh mà tức giận, chỉ vào hắn chửi ầm lên: "Ngươi xem cái bộ dạng lanh chanh này của ngươi đi! Người ốm yếu đến đỡ một người cũng không xong, còn ở đây suy đoán tâm tư của ta! Tâm tư của ta ngươi có thể đoán sao? Còn không xéo đi ta sẽ đạp tên bệnh nhà ngươi tan thành từng mảnh, biến đi!"
"Ừm, được." Vân Túc Nịnh cũng không tức giận, lại còn cười khẽ một tiếng.
Cố Kinh Mặc trở lại căn phòng của mình, trên đường bước rất nhanh, đi một đoạn thì đột nhiên dừng lại, đứng dưới ánh trăng lạnh lùng quay đầu, nhưng không thấy ai đi theo nàng.
Nàng thất thần trong chốc lát, thất vọng mất mát mà run lên, lại xoay người tiếp tục trở về.
Thôi.
Thôi...
Trở lại trong phòng thì thấy Hoàng Đào đã tỉnh, Hoàng Đào thấy nàng thì ngạc nhiên gọi: "Ma Tôn!"
"Ngươi đã tỉnh rồi? Còn nhớ ta không?" Nàng vui vẻ, lập tức đi qua.
"Ừm!" Hoàng Đào cười đến rực rỡ, "Sao có thể quên ngài lần nữa, mãi mãi cũng không muốn quên."
Cố Kinh Mặc đưa tay xoa đầu Hoàng Đào, cười vô cùng dịu dàng.
*
Thanh Hữu tự.
Trong thâm cốc hùng vĩ che giấu bức tường chạm trổ tỉ mỉ, khói sóng mênh mông ngàn dặm, lại chỉ có một nơi cư trú.
Đây cũng là nơi Già Cảnh thiên tôn bế quan.
Huyền Tụng trầm mặt nhìn đồ tử đồ tôn của mình đem khôi lỗi của hắn vào thiền phòng mà hắn bế quan.
Hắn, tu giả nhiều tuổi nhất, tu vi cao nhất, học thức rộng rãi nhất Tu Chân giới, đường đường Già Cảnh thiên tôn, lại bị người ta lấy lại đạo lữ ấn, ném ra khỏi cốc! Không! Cần! Nữa!
Lần đầu tiên trong đời hắn tận tình khuyên bảo, thuyết phục người khác, lại bị đối xử như vậy.
Đến cuối cùng, thứ duy nhất mà Cố Kinh Mặc thưởng thức, lại là tướng mạo của hắn!!!
Hoang đường!
Nông cạn!
Ngu không ai bằng!
Nếu như không phải hắn sử dụng cấm thuật của Tu Chân giới —— khôi lỗi thuật.
Nếu như Cố Kinh Mặc chẳng phải còn trẻ, cũng tích lũy chút kiến thức từng nghe nói đến khôi lỗi thuật, hắn cũng không thể thoát khỏi khống chế của Cố Kinh Mặc.
Hắn may mắn vì bị xóa đi ký ức khôi lỗi của hắn, chứ không phải bản thân hắn.
Hắn đứng dậy bước đến bên cạnh khôi lỗi của mình, mở lòng bàn tay của khôi lỗi lấy một sợi tóc dài hơi xoăn ra.
Thật sự là hắn không nghĩ tới Cố Kinh Mặc lại đột nhiên bày trận, Cố Kinh Mặc cũng sẽ không nghĩ tới hắn vụng trộm lấy tóc của nàng.
Hiếu kì.
Thực sự hiếu kì.
Hắn muốn xem xem rốt cuộc tại sao Cố Kinh Mặc lại đi khắp nơi phân phát linh đang, tại sao phải ngu xuẩn quên mình vì người khác như vậy.
Còn có, hắn muốn xem trong trí nhớ của nàng có kẻ nào khả nghi không.
—Hết quyển 2—
Cái chuyện Cố Kinh Mặc thu đạo lữ ấn, đuổi Huyền Tụng đi ở nhân giới giống như hưu phu rồi trả về nhà mẹ đẻ ấy 🥹