Cố Kinh Mặc gặp lại Huyền Tụng là chuyện của năm ngày sau.
Trong thời gian này, Cố Kinh Mặc đầu tiên là mang theo đông đảo tu giả trở về Thiên Trạch tông.
Bên người của nàng có Đinh Du, Đinh Tu và Nghê Diện Đà Đà đi theo, cộng thêm nhận tên huý của mười tu giả Hóa Thần kỳ làm nàng có đủ lực lượng để chỉnh đốn lại nội bộ Thiên Trạch tông một phen.
Ung dung ở lại Thiên Trạch tông, còn hỏi thăm xung quanh, toàn bộ những kẻ trước đó không phục tùng toàn bộ đều bị nàng xử tử.
Từng bước, làm mọi người không còn dám hoài nghi nàng chuyện bị thương nữa.
Việc đầu tiên nàng điều tra chính là ai động vào cấm chế của sư phụ, trộm đi đồng thời sao chép một phần vây thần trận.
Thiên Trạch tông có ba mươi hai cung, mỗi một cung đều có một vị cung chủ.
Những cung chủ này, phần lớn là tu giả từ Nguyên Anh kỳ đến Hóa Thần kỳ.
Sau khi Cố Kinh Mặc kế nhiệm chức tông chủ Thiên Trạch tông, từng có một khoảng thời gian tu giả trong tông môn không phục, có bốn cung chủ mang theo đệ tử môn hạ rời đi tự lập môn hộ, về sau Cố Kinh Mặc phải an bài người cáng đáng.
Nghê Diện Đà Đà chính là một trong số đó, hiếm thấy một trong thất quỷ quy thuận Thiên Trạch tông.
Yến Túy cũng là một trong số đó.
Sau khi triệu tập toàn bộ ba mươi hai vị cung chủ, Cố Kinh Mặc vất vả hỏi không có kết quả, có chút tức giận, chỉ có thể thu tất cả tên huý của bọn họ, lưu lại trong Thiên Trạch tông uống rượu cùng với Đinh Du.
"Mật thám này có thể là ai đây?!" Cố Kinh Mặc phẫn nộ vò đầu: "Hoàn toàn nghĩ không ra! Mấy vị cung chủ ở lại đều trung thành tuyệt đối, ta hoàn toàn không muốn hoài nghi bọn họ!"
Đinh Du lười biếng nằm trên giường, vạt áo mở rộng cũng không thèm để ý, bộ dáng giống như con mèo buổi chiều lười biếng.
Nàng say đến mắt lờ đờ mơ màng, nhỏ giọng lầm bầm: "Ai sẽ có liên hệ với Lục Đạo chứ? Loại người như Lục Đạo... Thế mà cũng có người muốn phục sinh hắn?"
"Thiên Trạch tông của bọn ta không có quan hệ với Lục Đạo, Thiên Trạch tông năm đó đã từng bị Lục Đạo hãm hại, khi giết Lục Đạo Thiên Trạch tông cũng hết sức giúp đỡ."
"Mấy cung chủ mới lên thì sao?" Đinh Du lại hỏi.
"Đà Đà?" Nhắc đến cái tên này, hai người cùng nhau lắc đầu.
Ái đồ của Nghê Diện Đà Đà bị Lục Đạo Đế Giang giết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thống khổ, không thể nào hắn lại muốn hồi sinh Lục Đạo Đế Giang.
Cố Kinh Mặc lại lầm bầm: "Yến Túy? Nhưng Yến Túy và Lục Đạo không có khả năng quen biết."
Đinh Du cũng biết chuyện của Yến Túy: "Yến Túy là con riêng của Bành Ngọc lão nhân, bị giam giữ hơn trăm năm không thể ra ngoài, mãi mới thoát ra được còn bị lừa làm quyến nô nhiều năm như vậy. Lục Đạo cũng đã chết, hắn dường như cũng không có chân chính trải việc đời."
"Đúng vậy..." Cố Kinh Mặc chỉ mới suy nghĩ một chút, đã cảm thấy đau đầu.
Ở Thiên Trạch tông phiền muộn, nàng liền dẫn Hoàng Đào đi ra ngoài tìm Huyền Tụng.
Lúc ấy để mấy tên tu giả Hóa Thần kỳ lại cho Huyền Tụng, cũng không biết tiểu tử kia tu luyện tới năng lực gì của cửu vĩ, đến tột cùng có thể đối phó với bảy tên tu giả kia không?
Liệu có bị thương hay không?
Nàng dựa vào huyết khế châu trên cổ tay tới một thôn trấn.
Nơi này rất gần Nhân giới, là một nơi thế ngoại đào nguyên.
Nhân giới vào ba tháng xanh biếc, mưa rơi hoa lê, nước ướt cầu nhỏ, nước chảy róc rách.
Huyền Tụng dừng lại ở một tiểu viện đóng kín cửa, Cố Kinh Mặc đi tới trước cửa, Hoàng Đào cẩn thận giúp nàng che dù, sợ nàng bị ướt nửa phần cũng làm thương thế trầm trọng hơn.
Trong viện trồng rất nhiều thực vật, dây leo theo cửa sân mọc lan ra, bò khắp nơi. Có mấy chỗ còn có nụ hoa chớm nở.
Nàng chưa gõ cửa, cửa sân đã mở ra, hiển nhiên là Huyền Tụng đã cảm giác được nàng đến từ sớm.
Hai người đi vào liền nhìn thấy Huyền Tụng ngồi ở lều cỏ trong viện tránh mưa, ngẩng đầu nhìn các nàng.
"Trông chàng thật an nhàn." Ánh mắt Cố Kinh Mặc lướt qua hắn, xác nhận trên người hắn không có thương tổn mới yên tâm.
"Ta cũng hiếm khi được thanh nhàn."
Cố Kinh Mặc đứng ở dưới lều cỏ, khoanh tay giương mắt nhìn sân viện, cảm thấy có hơi quen, theo bản năng nhìn quanh đánh giá.
Huyền Tụng giải thích: "Không phải ở Nhân giới nàng có thuê một chỗ ở chưa thể chuyển tới ở sao?"
Cố Kinh Mặc nghe vậy mới nhớ ra.
Năm đó nàng lẻ loi một mình đi chọn phòng ở, gặp được một gian nhà nọ liền cảm thấy nơi đó chính là trạch viện trong giấc mộng nàng muốn có, lập tức giao bạc mua ngay.
Tiếc là sau khi trở về Nam Tú lại xảy ra biến cố, nàng không thể chuyển qua, căn nhà kia nàng cũng chỉ đi vào dạo một vòng mà thôi. Cũng đã qua hơn hai trăm năm, làm cho nàng không thể nhớ lại ngay.
"Nhưng nơi ta định ở, không phải vị trí này." Cố Kinh Mặc mới đầu trong nháy mắt ngu ngơ, ngay sau đó liền hoàn hồn nói.
"Tất nhiên không ở nơi này, ta tới Nhân giới tìm tòa nhà đó mua lại, rồi sử dụng pháp thuật chuyển tới đây."
Cố Kinh Mặc rốt cuộc đã hiểu: "Công pháp hệ thổ thật là thực dụng."
"Ta làm vào ban đêm, cũng tốt bụng làm phẳng mặt đất. Đợi ngày hôm sau người xung quanh ngủ dậy nhìn thấy chỗ đất trống kia, cũng không biết tâm tình sẽ ra sao."
Cố Kinh Mặc nghe đến đó cũng cười theo: "Đoán chừng mảnh đất đó sẽ trở thành một câu chuyện truyền kỳ, sẽ xuất hiện trong miệng người kể chuyện."
Huyền Tụng đứng dậy, chỉnh lý tay áo của mình, hỏi: "Nàng muốn ăn gì, ta làm cho nàng."
"Chàng còn biết nấu ăn?"
"Ừm, biết chút ít, có điều ta chỉ biết dùng nồi lịch*, lại dùng biên** để đựng chút trái cây."
*鬲: một dụng cụ nấu ăn thời xưa (giống như cái vạc).
**笾: vật thời xưa để bày hoa quả hoặc xôi để cúng tế.
Cố Kinh Mặc nhìn Huyền Tụng lấy công cụ của mình ra thì không khỏi giật mình.
Hoàng Đào cũng lại gần cẩn thận mà đụng đụng.
Cho đến bọn họ nhìn thấy Huyền Tụng lại lấy ra một cái đỉnh.
"Đây là cái gì?" Hoàng Đào kinh ngạc hỏi.
"Để nấu thịt."
"Hay là... Chàng nghỉ ngơi một chút?"
"Hai người thường dùng cái gì?"
Hoàng Đào lấy pháp khí dùng để nấu nướng từ trong túi trữ vật của mình ra: "Chúng ta dùng cái này, nấu ăn ngon còn rất dễ khống chế."
"Ồ..." Huyền Tụng sau khi tích cốc thì rất ít đụng vào ngũ cốc, thật sự không có pháp khí nấu nướng.
"Hai người nói chuyện phiếm đi!" Hoàng Đào dứt khoát rời đi, một mình nấu cơm ở hậu viện.
Cố Kinh Mặc vừa vặn cũng có chuyện muốn hỏi Huyền Tụng, thế là cùng Huyền Tụng ngồi ở trước cửa, hỏi: "Chuyện cửu vĩ của chàng là thế nào?"
Huyền Tụng cũng không giấu diếm: "Ta sinh ra đã là bán yêu."
"Vì sao ta chưa từng cảm nhận được?"
"Nàng chưa từng thấy qua bội kiếm của ta đúng không?" Huyền Tụng hỏi.
Cố Kinh Mặc nhớ lại một hồi gật đầu, từ khi biết Huyền Tụng cho đến nay đúng là nàng chưa bao giờ thấy Huyền Tụng sử dụng bội kiếm.
Huyền Tụng ở trước mặt nàng chấp tay lại, khi mở ra trong lòng bàn tay của hắn xuất hiện một thanh bội kiếm màu gần như trong suốt, toàn thân giống như băng kết thành.
Hắn chỉ lấy ra trong chớp mắt liền thu về: "Yêu lực của ta toàn bộ phong ấn ở trong kiếm."
"Có chút lợi hại." Cố Kinh Mặc thấy rất là mới lạ, "Hay là thừa dịp Hoàng Đào đang nấu cơm, hai người chúng ta đánh một trận đi, ta cũng muốn xem thử cửu vĩ bán yêu lợi hại đến đâu."
"..." Huyền Tụng không thèm để ý đến nàng, thậm chí không muốn nhắc đến thân phận, nếu không Cố Kinh Mặc lại sợ hắn sắp chết, buộc hắn hôm nay nhất định phải đánh một trận.
Cố Kinh Mặc hiếm khi nũng nịu, thế nhưng lời nói ra lại là: "Đánh một trận đi mà!"
"..." Huyền Tụng thậm chí trợn tròn mắt.
Cố Kinh Mặc trong nháy mắt trở nên vô cùng không vui: "Thật không thú vị."
Huyền Tụng cũng không định dỗ dành nàng.
Hai người tĩnh tọa một hồi, ai cũng không để ý tới ai.
Mưa vẫn đang rơi, tí tách tí tách không ngừng.
Giọt mưa bên ngoài lều cỏ bắn lên, có mấy giọt dính trên vạt áo hai người, nhưng bởi vì pháp y chống nước nên không bị thấm ướt, chỉ tăng thêm một chút lạnh giá.
Cố Kinh Mặc cuối cùng nhịn không được lại hỏi: "Bảy người kia dễ đối phó không?"
"Sau khi mọi người rời đi, Vãn Chiếu và Hoa Gian cũng xuất thủ, ba người chúng ta cộng thêm Hoàng Đình Tán Nhân đối phó với bảy người họ, tuy hơi khó khăn nhưng cũng có thể ứng đối."
Cố Kinh Mặc có chút kinh ngạc: "Hoàng Đình Tán Nhân cũng tương trợ?"
"Dù sao cũng là bảy cái pháp khí trữ vật."
"Hám lợi thật..."
Huyền Tụng tán đồng gật đầu.
Cố Kinh Mặc tiến tới nghiên cứu khuôn mặt Huyền Tụng, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc nam hồ ly tinh ngoại hình ra sao: "Nếu như chàng đồng thời tu luyện đuôi hồ cùng linh căn hệ thổ, như vậy sẽ tăng tu vi chậm hơn so với người bình thường rồi?"
"Cũng tạm."
Tu Chân giới tôn sùng đơn linh căn, đơn giản cũng bởi vì chỉ có một linh căn tu luyện sẽ tốt hơn, chuyên mà tinh.
Tu giả nhiều linh căn, muốn tu luyện nhiều linh căn tăng lên cần phải học nhiều công pháp, thời gian tu luyện lại càng dài.
Có thể sớm đạt Trúc Cơ, bình thường đều là tu giả đơn linh căn.
Bán yêu như Huyền Tụng giống như tu giả song linh căn, thậm chí còn phức tạp hơn.
Tu tiên giả kể cả song linh căn thì cũng cùng một bộ hệ thống tu luyện.
Nhưng hệ thống tu luyện của yêu và người hoàn toàn khác biệt, làm sao có thể dễ dàng tăng đồng thời như vậy?
Huyền Tụng giải thích nói: "Mới đầu ta cũng không nguyện ý tiếp nhận sự thật ta là bán yêu, nghĩ hết biện pháp phong ấn yêu lực, che giấu việc này, ta cũng là tu luyện tới tu vi nhất định, nội tâm bình thường trở lại mới bắt đầu đồng thời tu luyện đuôi hồ ly."
Cố Kinh Mặc lập tức ý thức được một vấn đề: "Chàng bây giờ bao nhiêu tuổi rồi? Không lẽ còn lớn hơn ta?"
Đối với vấn đề này, Huyền Tụng không muốn trả lời.
Chần chừ một lát, hắn mới nói: "Cái này... Chúng ta tạm thời không đề cập tới."
Cố Kinh Mặc lại rất chấp nhất: "Chúng ta không tạm thời, nói tiếp cái này đi."
Huyền Tụng đứng dậy, quay người đi vào trong phòng: "Nàng đi theo ta."
Cố Kinh Mặc đứng dậy đi theo, truy hỏi sau lưng Huyền Tụng: "Huyền Tụng, chàng sẽ không thật sự lớn tuổi hơn ta chứ..."
Huyền Tụng đứng trong phòng, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng lầm bầm.
Cố Kinh Mặc khoanh tay trước ngực, đứng bên cạnh hắn nhìn chằm chằm, đang muốn giễu cợt, liền nghe được Huyền Tụng thì thầm: "Hồn về."
Cố Kinh Mặc khẽ giật mình, lập tức hoàn hồn ngẩng đầu nhìn qua.
Chỉ thấy, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người, nàng tựa hồ vô cùng bối rối, vén rèm cửa đi ra.
Đến khi nàng ra đến gian ngoài, hai người đứng trong phòng đầu tiên hơi giật mình, sau đó nhìn về phía Cố Kinh Mặc. Người kia nhìn hai cây trâm giao nhau cắm trên tóc Cố Kinh Mặc một chút, mới nhìn gương mặt của Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc kinh ngạc nhìn nàng, trong nháy mắt vành mắt đỏ lên, giọng nói cũng nhu hoà: "Nương..."
Người kia nhìn Cố Kinh Mặc cười, đưa tay sờ lên tóc của mình, có lẽ là kiểm tra mình liệu đã chỉnh tề. Lại cúi đầu nhìn y phục của mình, xác nhận đầy đủ sạch sẽ mới khiến cho nàng có cảm giác an toàn.
Ở trước mặt con gái, nàng muốn trông tốt nhất.
Nàng bình tĩnh lại, đi về phía Cố Kinh Mặc: "Cũng lớn vậy rồi? Nhìn cái dáng vê này, không có nửa phần tao nhã của lão nương."
Cố Kinh Mặc lập tức lau nước mắt, quật cường phản bác: "Rất nhiều người cảm thấy con xinh đẹp đó..."
Cố mẫu đi tới kéo y phục của nàng lại xem: "Tiểu cô nương sao lại không mặc màu sắc tươi sáng? Màu đen này thật là khó coi."
Nói xong thử chạm vào Cố Kinh Mặc, xác định bản thân có thể chạm vào nàng, mới đỏ mắt, nỉ non mà nói: "Cũng đã... Lớn như vậy..."