Cố Kinh Mặc có chút mơ hồ.
Nàng rất nhiều lần đã tưởng tượng nếu nàng có thể nhìn thấy mẫu thân lần nữa, nàng sẽ nói gì?
Có lẽ sẽ lải nhải không ngừng kể những năm qua nàng trải qua những gì, nói năm đó nàng ngu xuẩn nói không suy nghĩ, hi vọng mẫu thân đừng tức giận.
Nàng có lẽ sẽ khóc lớn, hoặc là ôm mẫu thân không buông tay.
Thật sự nhìn thấy mẫu thân, nàng lại có chút choáng váng, nhất thời thiên ngôn vạn ngữ đều nói không nên lời, chỉ biết ngây ngốc nhìn mẫu thân.
Nàng không dám rơi nước mắt, nàng biết mẫu thân chỉ là một phàm nhân, thời gian dùng thuật chiêu hồn ngắn ngủi.
Nàng nhìn ít đi một cái chớp mắt, liền mất đi thật nhiều cơ hội nhìn thấy mẫu thân.
Cả đời này, chỉ sợ chỉ có một cơ hội như thế.
Sau đó, nàng nhìn thấy Nam Tú ngơ ngác đi ra, vén rèm lên nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài cũng giật mình, ôn nhu gọi: "Cố tỷ tỷ..."
Vẫn là dáng vẻ dịu dàng như nước trong trí nhớ, thiếu đi một mảnh mù mịt thời gian cuối đời.
Sau đó nàng nhìn về phía Cố Kinh Mặc và Huyền Tụng.
Nàng nhìn Cố Kinh Mặc, dè dặt hỏi: "Kinh Nhi?"
Cố Kinh Mặc giống như một đứa trẻ, nghiêm túc gật đầu: "Ừm!"
"Kinh Nhi trưởng thành thật cao ráo!" Nam Tú rất kinh hỉ, đi đến trước mặt Cố Kinh Mặc xem xét cẩn thận.
Cố mẫu ngược lại là rất thoải mái, ở bên cạnh nói: "Đoán chừng là cao giống cha."
Dường như nàng ấy cũng không biết cha ruột của Cố Kinh Mặc rốt cuộc là ai.
Cố Kinh Mặc cuối cùng cũng hoàn hồn, giới thiệu Huyền Tụng với họ: "Chàng ấy là... Phu quân của ta."
Giới thiệu như vậy cho gọn gàng dứt khoát.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Huyền Tụng, nhìn thấy Huyền Tụng khách khí hành lễ với mình thì cũng đáp lễ lại.
Nhìn qua trông tuổi tác Huyền Tụng không lớn, có điều dáng vẻ, cử chỉ cho đến tướng mạo, dáng người lại vô cùng ưu tú, y phục trên người sạch sẽ gọn gàng, không có một nếp nhăn, nhìn ra được gia thế nhà hắn hẳn rất khá, chí ít dạy dỗ vô cùng tốt.
Cố mẫu vẫn đang đánh giá Huyền Tụng, cảm xúc trong mắt không rõ, thậm chí có chút hoảng hốt.
Nam Tú lại cảm thấy tiếc nuối tự lẩm bẩm: "Cũng đã thành thân rồi..."
Huyền Tụng khách khí mở miệng: "Chúng ta chưa thành thân, hôm nay chỉ là gặp qua nhị vị trước, ta sẽ giữ lại một cơ hội, đợi ngày ta cùng Kinh Mặc thành thân sẽ lại triệu hoán nhị vị đến hôn lễ. Bất quá, sợ là chỉ có thể đến vội vàng trong chốc lát, mong nhị vị không chê."
Cố Kinh Mặc cũng cả kinh: "Còn có thể có lần nữa?"
"Ừm, vì thế ta đã chuẩn bị không ít, ngày thành thân mới là lần đầu tiên gặp hai người họ quả thực không phù hợp quy củ."
Huyền Tụng đích xác đã làm không ít.
Cố mẫu và Nam Tú đều là phàm nhân, hồn phách không mạnh như tu tiên giả.
Hồn phách của Lục Ôn Nhiên lúc ấy, cũng chỉ có thể dừng lại một khắc là vì phương thức Lục Ôn Nhiên vẫn lạc cực đoan, chết do hiến tế nên hồn phách bất ổn.
Huyền Tụng suy tư hồi lâu mới dùng phương pháp thích hợp để làm cho hồn phách của Cố mẫu và Nam Tú ổn định, có thể triệu hoán đến hai lần.
Như vậy, hắn có thể gặp mặt bọn họ một lần, khi thành thân bọn họ còn có thể đến lần nữa, dù sao đó cũng là thời khắc quan trọng nhất của Cố Kinh Mặc hai người bọn họ đều không muốn bỏ lỡ.
Đây là biện pháp chu đáo nhất Huyền Tụng có thể nghĩ tới.
Cố Kinh Mặc không hỏi cũng có thể đoán được môn công pháp này cực kỳ hao tâm tổn sức tốn lực, Huyền Tụng vì có thể giúp họ gặp mặt không biết tổn hao bao nhiêu tinh lực và tu vi.
Có lẽ đưa cho Cố Kinh Mặc núi vàng núi bạc, nàng cũng sẽ không dao động, nàng đã thấy quá nhiều.
Nhưng có thể xoa dịu phương diện mềm mại nhất của nàng liền có thể đạt được tâm ý nàng.
Chí ít chuyện này, Cố Kinh Mặc sẽ nhớ một đời.
Cố Kinh Mặc nhất thời không biết nên nói gì, dứt khoát giới thiệu: "Nơi này là chỗ lúc đầu ta chọn, nếu ta có thể cùng hai người tới ở thì thật tốt."
Nếu như, ba người các nàng có thể sống yên ổn ở Nhân giới, kể cả không vào Tu Chân giới, không làm Ma Tôn, Cố Kinh Mặc cũng cam tâm tình nguyện.
Thậm chí, còn sẽ rất vui vẻ.
Nam Tú vịn cửa nhìn vào trong viện: "Thật là mộc mạc, tiếc là ta... Ta lúc ấy chìm vào trong bóng tối, giãy dụa không được, cũng không biết sao... Chính là nghĩ không thông."
Cố Kinh Mặc lại cảm thấy áy náy: "Là ta không chiếu cố chu đáo, không nên để tỷ ở nhà một mình."
"Sao có thể trách muội? Lúc ta đi vào đường cùng, coi như muội thời khắc đều trông chừng ta, chỉ cần hơi không lưu ý, ta cũng sẽ lựa chọn một thời điểm nào đó tự mình kết thúc. Nếu ta có thể gắng gượng chống đỡ thì tốt, biết rõ sẽ làm cho muội khổ sở nhưng ta vẫn lựa chọn như vậy. Thật xin lỗi, không thể cùng muội lớn lên."
Cố Kinh Mặc lắc đầu thật mạnh, nàng không cần các nàng xin lỗi. Nàng nhớ tới gì đó, lập tức nói ra: "Bất quá, ta đã giúp hai người báo thù!"
Lúc này lại nghe được hai người đồng thời nói: "Ta biết."
Cố mẫu hiếm khi ôn nhu, thấp giọng nói: "Ta đi cùng con con đường đến cửa thành, tiếc là, con không nhìn thấy ta."
Một đường cùng đi, toàn bộ hành trình đều lo lắng hãi hùng, sợ nàng sẽ lộ ra sơ hở làm người nhà Trần viên ngoại phát hiện.
Nhìn bóng lưng nho nhỏ kia, đau lòng một đường, cho đến khi thấy nàng được Nam Tú mang đi.
Nam Tú cũng lau khóe mắt: "Lúc muội bị quan binh làm bị thương, ta rất muốn giúp muội băng bó, đáng tiếc..."
Huyền Tụng ở một bên giải thích: "Hồn phách của bọn họ sẽ ở nhân gian bảy tháng."
Cố Kinh Mặc lần đầu biết những chuyện này, chật vật gật đầu: "À..."
Hoá ra các nàng đều thấy...
Ngược lại, nàng lại hỏi: "Thế nhưng mà, nương, chỉ có bảy tháng sao nương lại biết được?"
"Con là nữ nhi của ta, sao ta có thể không biết tính cách của con?"
Có lẽ là bị tiếng của Hoàng Đào ở hậu viện kinh động đến họ cùng kéo nhau qua xem.
Hoàng Đào lúc đầu đang len lén nhìn về bên này, không dám quấy nhiễu, lại quên nàng đang nấu nướng bằng pháp khí, một chút mất tập trung liền vỡ mất.
Cố mẫu đầu tiên khẽ giật mình, sau đó đi tới: "Vi nương bỏ lỡ quá trình con trưởng thành, cũng nên làm cho con bữa cơm."
Nam Tú cũng đi theo qua: "Ta đi hỗ trợ."
Cố Kinh Mặc chỉ có thể đi theo các nàng, phát hiện nồi lịch Huyền Tụng lấy ra trước đó vậy mà có tác dụng.
Cố mẫu và Nam Tú cũng chỉ dùng cái này.
Cố mẫu ở vừa nhào bột mì, vừa hỏi Cố Kinh Mặc: "Hai người các con làm sao quen biết?"
Cố Kinh Mặc tay chân vụng về không biết hỗ trợ, đánh nhau thì được, cái khác đều không được, liền đứng ở một bên nhìn, trả lời: "Con cướp được."
Nam Tú nghe xong thì giật mình: "Chính là xông vào nhà bọn họ, đoạt người đi?"
Cố Kinh Mặc gật đầu: "Đúng, không khác lắm, ta nhìn ngoại hình hắn không tệ, liền bắt người về. Sau đó mị lực của ta quá lớn nên hắn thích ta, không phải ta không được."
Hai người đồng thời nhìn về phía Huyền Tụng, Huyền Tụng chỉ có thể gật đầu thừa nhận, sự thật xác thực như thế.
Cố mẫu bắt đầu làm mì sợi, đồng thời nhắc tới: "Có người ở bên lúc nào cũng tốt, có điều nếu bị ủy khuất..."
Nói đến đây, nàng nghĩ đến mình nữ nhi cũng không phải là người có thể chịu ủy khuất, cười lớn: "Tóm lại, con vui vẻ là được."
Cố Kinh Mặc tán đồng: "Phải."
Huyền Tụng biết được thời điểm thế này không nên quấy nhiễu, liền chủ động nói: "Ta tới tiền viện nghỉ ngơi, mọi người cứ trò chuyện."
"Được."
Cố mẫu nhìn Huyền Tụng rời đi, tự dưng buồn vô cớ.
Nàng nỉ non mở miệng: "Dáng dấp tốt, gia thế bối cảnh tốt, cũng là tốt... Loại nam nhân này từ nhỏ được nựng trên tay mà lớn, trải nghiệm nhiều, tầm mắt khoáng đạt, chịu được dụ hoặc ở bên ngoài."
Cố Kinh Mặc ở một bên trả lời: "Chàng ấy... Tính cách đặc biệt khó ở chung, cho nên cũng chỉ có con chịu được."
Vẻ mặt Cố mẫu vẫn ưu sầu như cũ.
Nàng chỉ làm bạn với Cố Kinh Mặc thời thơ ấu, sau khi chết mơ màng hồ đồ không biết bao lâu, lần nữa nhìn thấy nữ nhi, nữ nhi đã lớn như vậy, bên người còn có bạn lữ.
Nàng bỏ lỡ thời kỳ cảnh xuân tươi đẹp của Cố Kinh Mặc, phảng phất bỏ qua hết thảy.
Nàng lo lắng nữ nhi một mình lớn lên, không ai dạy bảo con bé nên xử lý chuyện tình cảm như thế nào, ngây thơ mờ mịt gặp một người, liền rơi vào tròng.
Nàng sợ nữ nhi sau này bị ủy khuất, cũng không có chỗ để nói, người làm mẹ như nàng cũng không có cách nào cho con mình chỗ dựa.
Nàng sợ nữ nhi lại phải chịu cảnh lẻ loi một mình, nữ tử có những trải nghiệm như Cố Kinh Mặc sợ nhất chính là cô đơn một mình lần nữa.
Vì thế nàng quyết định, nàng hẳn nên đóng vai kẻ xấu một lần, nói cho Cố Kinh Mặc một chút chuyện.
"Không nên trông cậy vào nam nhân quá nhiều, không nên đưa tất cả cảm xúc cùng tương lai của con đều ký thác vào trên người hắn. Tình cảm chính là một con mương, nam nhân là gai trong đó, con ngã vào kiểu gì cũng sẽ bị nam nhân làm bị thương. Con bò được ra ngoài, đó là đã trải qua một cuộc tình. Không leo lên được, không phải do con bị gai đâm, mà là con đã chìm sâu đến không thể vùng vẫy nữa."
Cố mẫu nói xong, bị Nam Tú đẩy một cái: "Cố tỷ tỷ, tỷ nói cái này làm gì, tình cảm của hai người rất tốt, còn muốn thành thân."
Cố mẫu thở dài một hơi: "Ta xuất hiện trong chốc lát như thế, làm sao biết hắn tốt hay xấu, ta chỉ có thể nói cho nữ nhi của ta biết, để nó chuẩn bị tâm lý. Đời ta không có nhiều kiến thức, nhưng gặp được không ít cẩu nam nhân, trong viện ta gặp quá nhiều kẻ ra vẻ đạo mạo, nhìn thấy nữ nhi của ta tìm một kẻ giống thế, trong lòng hoảng loạn vô cùng..."
Nam Tú lập tức nói với Cố Kinh Mặc: "Cố tỷ tỷ trải qua nhiều chuyện, tiếc là gặp được ít nam nhân tốt, cho nên mới có thành kiến trong lòng. Ta thấy phu quân của muội không tệ, hẳn là đối xử với muội vô cùng tốt."
Cố Kinh Mặc có chút nghi hoặc: "Nương, người coi ta là kẻ ngốc sao?"
"Con còn biết sao?" Cố mẫu nói, trong mắt của nàng, Cố Kinh Mặc chính là một đứa trẻ ngốc nghếch.
"Không thể nào, nếu hắn dám gạt ta, ta liền giết hắn."
Cố mẫu ngừng tay, nhìn Cố Kinh Mặc đỏ bờ mi: "Ta à... Bên cạnh con thời gian quá ngắn, lúc gặp lại con cũng đã lớn như vậy, ta chưa thể dạy được con cái gì. Bây giờ cũng chỉ có thể gặp con một lát, trong lòng lúc nào cũng lo lắng, nhưng cũng không có cách nào.
"Ngày sau nếu thật sự tổn thương, cũng coi như một trải nghiệm. Bại gọi là từng yêu, thắng gọi là thiên trường địa cửu. Tình cảm, có thì coi như dệt hoa trên gấm, không có cũng có thể tự do tự tại. Nó không phải tất cả của nữ nhân, nó là thứ tiêu khiển, là gia vị cuộc sống. Con sống tốt, mới là điều chúng ta muốn."
Cố Kinh Mặc nghiêm túc gật đầu: "Ừm!"
Cố mẫu khi còn sống là người ít nói, bây giờ cũng nói dông dài: "Cuộc sống cũng thế, thiên kim vạn kim, không bằng thân thể khỏe mạnh. Chỉ có thân thể mạnh khỏe khang khang, người mới vui vẻ, đó mới là cuộc sống. Thân thể không như ý, thời gian liền thành dày vò. Con cũng đừng có vì tiền tài mà mệt nhọc, biết không?"
Thái độ Cố Kinh Mặc vô cùng tốt: "Được, hồi trước con mất đi nhiều đồ vật, vẫn sống vui vẻ, điểm ấy người cứ yên tâm đi."
Trải qua một hồi, Cố mẫu cùng Nam Tú làm cho Cố Kinh Mặc một bát mì trường thọ, còn bỏ trứng gà vào.
Cố Kinh Mặc bưng lấy tô mì, cầm lấy đũa đến ăn một miếng, rõ ràng bởi vì gia vị không đủ nên hương vị nhạt nhẽo, nhưng nàng lại cảm thấy đây là món ăn ngon nhất thế gian.
Cố mẫu nhìn nàng ăn mì, thở dài: "Mì trường thọ này làm không đúng thời điểm, cũng không biết con đã qua bao nhiêu cái sinh nhật."
"Con năm nay hai trăm ba mươi bốn tuổi, không cần bổ sung mì trường thọ đâu, đủ rồi! Thật sự cho con ăn hơn hai trăm tô ta ăn không vô đâu."
Cố mẫu cùng Nam Tú đều vô cùng kinh ngạc, Nam Tú kinh hô: "Có thể sống nhiều năm như vậy sao?"
Cố mẫu cũng trợn mắt hốc mồm: "Hơn hai trăm tuổi? Ta còn tưởng là con hơn hai mươi tuổi."
Cố Kinh Mặc chỉ chỉ Huyền Tụng tĩnh tọa ở một bên: "Tuổi chàng ấy còn lớn hơn con kìa."
Nàng có thể đoán được Huyền Tụng không muốn nói, tất nhiên là lớn tuổi hơn so với nàng, chỉ là cụ thể lớn hơn bao nhiêu nàng đoán không được.
Nàng lại ăn thêm một miếng, ngẩng đầu liền nhìn thấy mẫu thân và Nam Tú dần dần trở nên trong suốt.
Động tác của nàng dừng lại, nhìn thấy Huyền Tụng đi đến bên cạnh nàng, nàng cuối cùng cũng ý thức được thời gian đoạn tụ phải kết thúc.
Nam Tú nhìn Cố Kinh Mặc, cố gắng nén nước mắt lại: "Muội phải sống thật tốt."
Cố mẫu cũng đang ráng kìm nén: "Chớ có thương tâm, con vui vẻ mới là điều ta muốn nhất."
Cố Kinh Mặc trịnh trọng gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Cố mẫu: "Nương... Khi đó con nói câu nói kia."
"Nương không trách con, con... vốn nên là phượng hoàng."
"Không, nương, con chính là nữ nhi của người, người là mẫu thân tốt nhất."
Cố mẫu cười cười, cũng không nói thêm gì.
Huyền Tụng nhìn hai người nói: "Ta sẽ chiếu cố tốt cho nàng."
Ánh mắt Cố mẫu nhìn về phía Huyền Tụng, trả lời: "Có nhiều thứ, không phải dựa vào nói."
"Ta hiểu."
Cố Kinh Mặc nhìn hai người dần dần biến mất, trong tay nàng còn bưng một tô mì trường thọ nóng hổi.
Nàng cắn một quả trứng chần nước sôi, bên trong lòng đỏ trứng mềm xốp, ở giữa còn hơi sánh.
Trứng nuốt vào, nước mắt lại nhịn không được.
Mưa phùn phả tán cây, chim yến đậu dưới lều, giọt mưa mềm nhẹ rơi thời khắc chưa ngừng.
Cửa nhà chưa đóng, gió nhu hòa thổi vào nhà làm lay động vả áo của Huyền Tụng, đem theo một chút hơi lạnh.
Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nữ tử khóc thút thít, nhìn nàng uống đến nước mì cũng uống cạn.
"Huyền Tụng..." Nàng đột nhiên bưng tô trống gọi tên.
"Ừm, ta đây."
"Ta bây giờ sẽ làm cho các nàng thất vọng sao?"
"Nàng là niềm tự hào của họ, nàng đã làm rất tốt."
Hoàng Đào vẫn trốn ở góc khuất, dựa lưng vào vách tường. Tiểu hoàng cẩu vụng về không biết nên làm sao an ủi người khác nên không hề đi ra.
Bởi vì nàng khóc còn lợi hại hơn Cố Kinh Mặc, bộ dạng này làm sao có thể tới an ủi người khác?
Nàng biết đời này Cố Kinh Mặc đến tột cùng có bao nhiêu khổ, nàng đau lòng cho Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc ngẩng đầu lên, nước mắt theo gương mặt nhỏ xuống, nàng bắt đầu chờ mong lần tiếp theo gặp nhau: "Huyền Tụng, ngày thành thân đó, ta muốn ăn mặc thật đẹp."
"Được."
"Ta muốn ngũ lễ lục thư bảy cỗ kiệu."
"Được."