Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 67: Phật Cổ Quật




Phật Cổ Quật, chính là cấm địa phật gia.
Tu giả Phật môn luôn không hỏi thế sự, không dính hồng trần, nhưng nếu bách gia Tu Chân giới gặp phải chuyện không thể giải quyết, phật môn cũng sẽ xuất thủ tương trợ cứu thế.
Phật Cổ Quật chính là vùng đất trấn áp ma vật.
Ma môn thu phục ma vật, đều bị Ma Tôn tiền nhiệm trấn áp bên trong Bách Ma Lục để bản thân sử dụng.
Đạo gia thu phục ma vật, hoặc chia cho các môn các phái để bảo vệ cấm địa, hoặc bị trấn áp hoặc giết chết.
Phật môn thu phục ma vật, thì trấn áp bên trong Phật Cổ Quật.
Phần lớn ma vật bên trong Phật Cổ Quật không thể giết được.
Tu giả đại năng của Phật môn dùng trận pháp trấn áp nó, lại dùng pháp bảo đưa vào trong Phật Cổ Quật.
Trong Phật Cổ Quật có đất trời riêng, trận pháp trong đó vận chuyển, đa số tinh lọc chứ không phải gia cam, cũng là Phật môn từ bi.
Ma vật bị trấn áp bên trong Phật Cổ Quật sẽ không bị giam cầm trong một không gian cố định, thậm chí có thể tự do đi lại, nhưng chỉ cần bọn chúng động chạm đến cấm chế, thi sẽ trải qua một lễ rửa tội thanh tẩy của Phật môn tẩy lễ tịnh hóa.
Đồng thời, hai chủng ma vật không thể cùng sống trong một khu vực, sẽ bị truyền tống tách rời, tránh cho bọn chúng loạn đấu ở trong đó, hoặc là có được linh trí thương nghị cùng nhau trốn thoát.
Như vậy cũng tốt hơn so với đi vào đường hầm có cảm ứng, chạm vào cơ quan sẽ tuôn nước ra.
Với lại, trong đó cấm chế đã nhiều còn phức tạp, chỗ nào cũng khác nhau để phòng ngừa ma vật bên trong muốn trốn khỏi đây.
Điều này cũng làm cho tu giả bên ngoài khi vào trong Phật Cổ Quật, thỉnh thoảng sẽ đụng vào cấm chế.
Bình thường tu giả Phật môn tiến vào truyền tống trận sẽ được truyền tống ngẫu nhiên đến một nơi, sau đó đặt pháp bảo trấn áp xuống rồi rời đi là được, cũng không cần xông trận.
Có điều Huyền Tụng muốn tìm tiềm huyết thần liên sinh trưởng trong Phật Cổ Quật, nhưng lại không biết cụ thể nó mọc ở đâu. Hắn cần phải tìm xung khắp nơi trong Phật Cổ Quật cho đến khi tìm được tiềm huyết thần liên.
Vậy nên sau khi hắn tiến vào đại trận rất có khả năng sẽ kích thích cấm chế, bị cấm chế trong đại trận tấn công. Cũng có thể gặp phải ma vật bị trấn áp trong đó, lâm vào một trận ác chiến.
Hai nguy hiểm lớn, kể cả hắn đã đến Hóa Thần kỳ đỉnh phong cũng mười phần nguy hiểm.
Hằng Ngộ đại sư một tay làm lễ với Huyền Tụng: "Còn xin Già Cảnh thiên tôn nghĩ lại."
Huyền Tụng điều khiển bản thể đứng trước đại trận Phật môn, trong tay cầm trận đồ nghiêm túc xem.
Hắn biết được đây là thánh vật Phật môn không được truyền ra ngoài, vì thế tỏ vẻ quy củ: "Ý ta đã quyết, đồng thời trận đồ này ta chỉ nhìn trong thời gian ba hơi thở."
Huyền Tụng nín thở ngưng thần, trong tay âm thầm dùng công pháp, trận đồ trong tay qua giây lát chuyển hóa thành những ký hiệu lưu động, chiếu rọi tiến vào mắt hắn, sau đó đi vào thức hải.
Vẻn vẹn thời gian ba hơi thở, trận đồ phức tạp được chắp vá chỉnh tề trong thức hải của hắn.
Hắn trả trận đồ lại, đi tới trước truyền tống trận, khách khí nói: "Còn xin đại sư giúp ta mở trận pháp."
Hằng Ngộ đại sư tất nhiên cũng hiểu Huyền Tụng không phải là người xúc động, khuyên bảo nhiều cũng vô dụng.
Đã như vậy, hắn không ngăn cản nữa, mở đại trận ra.
Một lát sau, Huyền Tụng xuất hiện bên trong Phật Cổ Quật, hắn ngẩng đầu dò xét bốn phía.
Đây là một không gian bịt kín, gian phòng lấy màu vàng nhạt làm chủ đạo, trên vách tường là bích họa của Phật Môn, bích hoạ vô cùng tỉ mỉ tinh tế, có thể thấy được bản lĩnh của họa sĩ.
Hắn nhìn phiến đá điêu khắc lòng bàn chân, lại xem nội dung bích hoạ, không chần chừ nữa, đi về phía một cánh cửa trong đó.
Đẩy cửa ra, là hành lang dài dằng dặc, phía trước là bóng tối vô tận, kéo dài không có điểm dừng.
Hắn cảm nhận được ma diễm, tựa hồ trốn ở trong u ám âm thầm quan sát hắn.
Hắn không dừng lại, đi về phía hắc ám: "Ta không biết ngươi là súc sinh nào, ta không có ý đánh với ngươi một trận, nếu ngươi có chút thông minh thì trốn đi, nếu thật sự muốn đến chịu chết, ta cũng sẽ không keo kiệt cho ngươi chút thống khoái, tránh ngươi phải luân hồi bên trong đại trận này."
Ma vật kia nghe thấy hắn nói chuyện ngang ngược như vậy lập tức phẫn nộ vọt ra, nhưng chưa đến gần Huyền Tụng liền ngừng lại, lông toàn thân dựng thẳng lên nhìn hắn.
Cũng bởi vì trước đó xông đến quá nhanh, nhất thời không dừng được, phải dùng cả bốn chân lê một khoảng mới ngừng lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn ma vật đầu bị lệch kia, ánh mắt lạnh nhạt, bình tĩnh không khác gì lúc nhìn bức bích hoạ, vậy mà nhận ra được: "A, là súc sinh ta từng đánh."
Đầu của nó là do hắn đánh lệch.
"Ô ——" ma vật nghẹn ngào một tiếng, trốn vào trong góc nấp.
Ai ngờ Huyền Tụng lại đi theo nó, hỏi: "Ngươi có từng thấy tiềm huyết thần liên ở gần đây không?"
"Ô ——" ma vật lắc đầu.
"Chậc." Quả nhiên vận khí hắn không tốt như vậy, không có chuyện vừa đi vào liền tìm được.
Ma vật lập tức cuộn thành một cục, còn tưởng là bản thân chọc giận Huyền Tụng, sợ đến run lẩy bẩy.
Cho đến khi nhìn thấy cái tên bạo lực mặt non nớt kia không vui đi qua nó về hướng căn phòng kế tiếp, nó mới âm thầm thở dài một hơi.
Con người này trông thì đẹp mắt, nhưng lúc đánh chúng nó cực kỳ hung hãn!. Bạ𝘯‎ có‎ biết‎ tгa𝘯g‎ tг𝘂yệ𝘯‎ {‎ tгù𝑚tг𝘂y‎ ệ𝘯.𝘃𝘯‎ }
Vẫn là người không có tóc lương thiện hơn.
*
Khi Cố Kinh Mặc cùng Hoàng Đào trở về mang theo không ít đồ, vừa vào viện liền hô: "Ta về rồi! Còn mang theo bánh ngọt, kẹo hồ lô, mấy người các ngươi tới đây."
Mấy người trong viện lần lượt đưa tay nhận kẹo hồ lô của Cố Kinh Mặc, sau đó quay sang nhìn nhau.
Mộc Ngạn và Minh Dĩ Mạn liếc nhau, ý thức được hình như Cố Kinh Mặc đối đãi với bọn họ như trẻ con.
Kỳ thật ở Nhân giới mà nói, bọn họ đều là người lớn tuổi.
Bình thường đều là Vũ Kỳ Sâm mua kẹo hồ lô cho bọn họ, bọn họ mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ người cha hiền kia của Vũ Kỳ Sâm đều không thể cự tuyệt, hiện giờ...
Được rồi, ăn đi.
Cố Kinh Mặc nhìn xung quanh một chút, hỏi: "Huyền Tụng và Tiểu Vũ đâu?"
Mộc Ngạn lập tức trả lời: "Bọn họ đang cùng nhau thảo luận đạo pháp rồi!"
"Thảo luận đạo pháp? Thảo luận thế nào? Bàn bạc như thế nào mới có thể làm cho mũi của mình không bị vểnh lên trời sao? Phương pháp dự phòng mũi trâu?" Cố Kinh Mặc vừa hỏi, vừa đi về phía động phủ của Huyền Tụng, muốn đưa kẹo hồ lô cho hai người bọn họ.
Mộc Ngạn và Minh Dĩ Mạn liền tới ngăn cản nàng, Mộc Ngạn vội vàng nói: "Ma Tôn vẫn là không nên quấy rầy, lúc chúng ta thảo luận không thể bị cắt ngang."
Minh Dĩ Mạn gật đầu tán đồng: "Không sai!"
"Như vậy..." Cố Kinh Mặc chỉ có thể tới tìm Vân Túc Nịnh, "Tiểu Vân, ngươi có pháp khí chứa đựng nào có thể bỏ hồ lô đường không? Nơi này quá nóng, đường sẽ tan hết."
"Có." Vân Túc Nịnh lấy ra một hộp đựng thảo dược đưa cho nàng, đồng thời nói: "Đừng gọi ta là Tiểu Vân."
Cố Kinh Mặc cười cười không trả lời, mang rượu trở về động phủ của mình.
Hai tiểu đệ tử đồng thời thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ, lão tổ ngài nhanh lên đi...
Vân Túc Nịnh đi theo Cố Kinh Mặc vào động phủ, bắt mạch cho Cố Kinh Mặc, sau khi ra ngoài an ủi: "Nàng ngủ rồi."
Cơ thể Cố Kinh Mặc vẫn không ổn, bây giờ vẫn thích ngủ, trong thời gian ngắn sẽ không phát hiện bên Huyền Tụng khác thường.
Mộc Ngạn thở dài một hơi, nghe thấy Minh Dĩ Mạn hỏi: "Thân thể của Ma Tôn..." Lúc này mới ngồi thẳng nhìn về phía Vân Túc Nịnh.
Vân Túc Nịnh nhìn bọn họ một cái, cũng không trả lời, trực tiếp trở về động phủ của mình.
Mộc Ngạn lập tức xắn tay áo: "Y tu chính là đã quen được các đại môn phái nịnh nọt bọn họ, làm cho hắn lúc nào cũng không khách khí với chúng ta như vậy!"
Minh Dĩ Mạn cũng là người xấu tính, lúc này lại rất bình tĩnh: "Chắc là không muốn nói với chúng ta thôi, chúng ta cũng không phải là người bọn họ tin tưởng."
"Vậy... Cũng đúng." Mộc Ngạn hoàn hồn.
Minh Dĩ Mạn lại nhìn về phía Cố Kinh Mặc động phủ, rất lo lắng.
Nàng có thể ý thức được, Cố Kinh Mặc dưới trạng thái vô cùng đau đớn cứu được bọn họ, nàng lại không cách nào giảm bớt thống khổ cho Cố Kinh Mặc.
*
Huyền Tụng ở trong trận tìm ròng rã sáu canh giờ, vẫn chưa thể tìm thấy tiềm huyết thần liên.
Địa hình nơi này phức tạp, hắn lại cần tìm kiếm cẩn thận, phòng nào cũng đến, sợ bỏ qua một tấc đất nào.
Hắn đánh dấu trong thức hải những căn phòng mình đã đi qua, xác định mình đã tìm kiếm chừng một phần tư địa giới mà vẫn không thu hoạch được gì, không khỏi ảo não.
Chẳng lẽ không phải thời kỳ nở hoa?
Nhưng thân thể của Cố Kinh Mặc không đợi được...
Vẫn nên tìm kiếm xong rồi nói sau, ít nhất cũng phải xác định được vị trí cây non mới mọc.
Hắn tiến vào một mật thất an toàn, sử dụng pháp thuật bịt kín cửa, để bản thể ở ngồi trong trận điều tức, thần thức trở lại trong khôi lỗi.
Mở mắt ra, liền nhìn thấy Vũ Kỳ Sâm khẩn trương canh chừng ở bên cạnh hắn, mắt nhìn hắn chằm chằm, sau khi thấy hắn mở mắt thì lập tức hành lễ.
Những hậu sinh đần độn này, chẳng qua là tìm bọn họ che giấu, kết quả lại làm trông mất tự nhiên như vậy.
Thật sự nên sắp xếp môn phái dạy riêng cho mấy đứa nhỏ ngốc này trở nên thông minh mới được.
Hắn thu linh lực lại, đứng dậy chỉnh lại tay áo, đi tới cửa động phủ nhìn ra ngoài: "Nàng trở về rồi?"
"Vâng, ngủ rồi."
"Ngủ mấy canh giờ rồi?"
"Đã bốn canh giờ."
Huyền Tụng cau mày, cất bước ra ngoài tìm Vân Túc Nịnh, hắn mới vừa tới gần, Vân Túc Nịnh liền chủ động nói: "Không có chuyển biến xấu, cũng không có dịu đi, dược thảo ngài cho tác dụng rất tốt, nàng đã khá hơn nhiều. Nàng ngủ nhiều ngài cũng không cần lo lắng, ngủ sẽ làm thân thể của nàng dễ chịu hơn."
Huyền Tụng im lặng một lúc lâu, lại hỏi: "Ta cần trong kỳ hạn bao lâu tìm đủ dược liệu?"
"Chỉ cần ngài có thể tiếp tục cung cấp những dược thảo cực phẩm kia, nàng có thể tiếp tục duy trì, thỉnh thoảng còn có thể đấu pháp, không phải khổ chiến là được. Chỉ là tình trạng của nàng vẫn không tiến triển mà thôi, nàng không thể tự do tự tại như trước kia."
"Vân ngoại đan có ảnh hưởng gì với thân thể của nàng không?"
"Đan dược này trước mắt chỉ có Ma Tôn từng ăn, cụ thể có ảnh hưởng gì ta cũng đang quan sát. Chỉ có điều trước mắt có thể xác định là nó chỉ có công hiệu cải tử hồi sinh, nhưng không thể chữa trị thương thế của Ma Tôn. Thương thế này do Thiên Phạt đại trận gây ra."
"Ngoại trừ đan dược làm dịu, còn phương pháp nào khác không?" Huyền Tụng tiếp tục hỏi.
"Cái này..." Vân Túc Nịnh bỏ dược thảo đang bào chế trong tay xuống, chần chừ một chút nhìn về phía Huyền Tụng.
Huyền Tụng bị vãn bối này nhìn đến không thoải mái, khó hiểu truy vấn: "Sao vậy?"
"Vấn đề lớn nhất của nàng là linh lực đảo ngược, mà kinh mạch của nàng đã có hai trăm năm vận chuyển thông thuận, nghịch chuyển như vậy đi qua kinh mạch sẽ gây ra đau đớn."
"Những thứ này ta biết."
"Cho nên... nếu nàng không tự cháy, hai người có thể thân cận... Ngài có thể giúp nàng điều chỉnh linh lực... Chẳng qua là... Ngài sẽ làm sao?"
Huyền Tụng và Vân Túc Nịnh đứng đối mặt nhau, hai người đều đứng thẳng tắp.
Chỉ là, lần đầu tron lòng Huyền Tụng tức giận lại không thể phát tiết ra ngoài.
Vân Túc Nịnh hỏi quá mức nghiêm túc. "Ngài sẽ làm sao?" Lực công kích của mấy chữ này quá mạnh, làm khí hải hắn cuồn cuộn.
Hắn trả lời không được.
Bởi vì...
Hắn sẽ không.
Hắn sống một ngàn chín trăm bảy mươi chín năm, chẳng những chưa từng song tu qua, ngay cả tay áo nữ tử còn không chạm vào.
Hắn thật sự sẽ không dùng thuật song tu giúp Cố Kinh Mặc điều chỉnh linh lực.
Vân Túc Nịnh sắp xếp lại dược thảo trong tay, tiếp tục bào chế dược liệu, đồng thời nói: "Vãn bối cũng chưa từng có đạo lữ, không có kinh nghiệm song tu, nếu như gia phụ gia mẫu ở chỗ này còn có thể chỉ điểm tiền bối một hai, đáng tiếc..."
Nói đến đây thở dài một hơi.
Huyền Tụng: "..."
Vân Túc Nịnh, tại sao ngươi phải thở dài?!
"Có cần ta dùng truyền âm phù liên hệ họ hỏi thăm một chút không?" Vân Túc Nịnh lại hỏi.
Huyền Tụng: "..."
Vân Túc Nịnh nhìn thoáng qua ánh mắt của Huyền Tụng, thức thời ngậm miệng.
Nhưng hắn lại cố tình thở dài một tiếng.
Huyền Tụng chỉ có thể quay người rời khỏi phòng của Vân Túc Nịnh, đứng trước cửa đột nhiên cảm thán trong lòng, vãn bối quá thông minh cũng sẽ khiến người ta không vui, hắn nhìn ba đồ tôn ngốc của mình càng nhìn càng thuận mắt.
Hắn phân phó nói: "Ba người các ngươi đi mua chút rượu về."
Mộc Ngạn là người đầu tiên đứng dậy: "Một chút là bao nhiêu? Hai vò?"
"Có thể làm cho nàng bất tỉnh nhân sự." Huyền Tụng chỉ vào động phủ của Cố Kinh Mặc.
Ba tiểu đệ tử đồng loạt gật đầu, lúc ra ngoài còn thương lượng.
Mộc Ngạn hỏi: "Có thể làm bất tỉnh nhân sự là bao nhiêu vò?"
Vũ Kỳ Sâm nghiêm túc suy nghĩ: "Ma Tôn vẫn thường uống, nhất định tửu lượng kinh người đúng không?"
Mộc Ngạn đề nghị: "Vậy thì gom hết rượu ở mấy quán rượu gần đây đi."
Minh Dĩ Mạn gật đầu: "Được."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.