Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 86: Giao chiến




Cố Kinh Mặc từ từ tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hoàng Đào ngồi bên cạnh giường đá, tựa hồ cũng bị ảnh hưởng của hương an thần, đang ngủ gà ngủ gật.
Mặt Hoàng Đào khi ngủ lúc nào cũng phúng phính, bờ môi hơi cong lên, không giống chó con ngược lại giống cá vàng.
Nàng không đánh thức Hoàng Đào, ngồi dậy nhìn thấy pháp khí ở bên cạnh, cũng không có ý động vào.
Huyền Tụng muốn để nàng sống ở đây luôn sao?
Chuẩn bị thật chu toàn.
Sau khi sửa sang lại y phục, Cố Kinh Mặc đi đến gian ngoài động phủ liền nhìn thấy trên bàn đá đặt không ít rượu, còn chu đáo đưa cả đồ nhắm tới.
Có lạp xưởng, cũng có đùi gà, xem ra là Mộc Ngạn tới Nhân giới mua về.
Nàng vươn tay cầm một miếng lạp xưởng đã cắt, bỏ vào miệng ăn. Đi đến cửa động phủ liền nhìn thấy Nam Tri Nhân khoanh tay trước ngực đứng nghiêm chỉnh đợi ở cửa.
Để thiên thôn Hóa Thần kỳ canh gác, thật là phô trương.
Nàng không khỏi kinh ngạc, hỏi: "Ngươi không cùng đi tới đó sao?"
"Sư phụ nói khi bọn họ đi hết thì chỗ này của người chính là nơi nguy hiểm nhất, nên để ta ở đây trông coi." Nam Tri Nhân nói xong, còn chỉ vào truyền tống trận cách đó không xa: "Truyền tống trận này là sư phụ bày ra, chỉ cần ta thổi còi, sư phụ sẽ lập tức từ truyền tống trận trở về. Cũng thỉnh Ma Tôn không nên rời khỏi phạm vi này."
Nàng nhìn lướt qua, âm thầm gật đầu.
Sau đó, nàng hỏi: "Muốn uống rượu cùng ta không?"
"Sư phụ nói, nếu như người cảm thấy buồn bực ta có thể dạy chữ cho người."
"Có thù oán gì với ta sao?" Cố Kinh Mặc lập tức quay trở lại động phủ.
Nam Tri Nhân đi theo, hỏi thăm: "Người còn cần gì không?"
"Không có!" Cố Kinh Mặc ngồi trước bàn đá đỡ đầu giả bệnh: "Ai da, đau đầu quá, bây giờ ta không thể nào suy nghĩ được, sao có thể học chữ đây?"
"Vậy được rồi, nếu người có việc gì thì cứ gọi ta."
"Được, được, được." Cố Kinh Mặc liên tục khoát tay.
Đợi Nam Tri Nhân ra ngoài, Cố Kinh Mặc mới than thở một tiếng, ở Duyên Yên các thật là nhàm chán, nàng có thể cưới Huyền Tụng về Thiên Trạch tông không?
Đến lúc đó nhìn Huyền Tụng xụ mặt thu thập ba mươi hai cung chủ cũng rất thú vị.
À... Bây giờ chỉ còn ba mươi mốt.
Cũng không biết lần này Huyền Tụng có thể bắt được Yến Túy không.
Đột nhiên, bên trong Duyên Yên các đại loạn, mặt đất chấn động dọa Hoàng Đào hoảng loạn từ trong động phủ đi ra.
Cố Kinh Mặc cũng không kinh hoảng, chỉ vào đĩa nói: "Ngươi ở đây ăn đùi gà đi, ta đi xem một chút."
"Được!" Hoàng Đào ngồi xuống, chỉ vào bàn nói: "Ma Tôn giúp ta bố trí kết giới che mặt bàn lại, đừng để đá vụn rớt xuống làm dơ thịt!". 𝒯hử‎ đọc‎ 𝙩𝗿𝙪𝘆ệ𝗇‎ khô𝗇g‎ q𝙪ả𝗇g‎ cáo‎ 𝙩ại‎ (‎ 𝒯R𝖴M𝒯‎ R𝖴𝖸Ệ𝑁.V𝑁‎ )
"Được." Cái này cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Bố trí xong, nàng ra khỏi động phủ đứng ở bên cạnh Nam Tri Nhân.
Nam Tri Nhân cũng không lập tức rời đi mà đứng bảo vệ trước người Cố Kinh Mặc: "Có người đang phá hộ sơn đại trận! Trưởng lão trong môn đã đi hơn một nửa, ở lại phần lớn là tiểu đệ tử, xem ra thật sự để sư phụ đoán trúng."
"Sợ cái gì, có ta đây."
"Sư phụ đã dặn dò, không được để người ra tay đấu pháp."
"Ta không ra tay."
Cố Kinh Mặc lấy Bách Ma Lục ra, vừa lật Bách Ma Lục vừa lẩm bẩm trong miệng, sau đó thấp giọng nói: "Giúp ta lần này, ta sẽ cho ngươi ăn ngàn con lợn sữa."
Tiếng nói vừa dứt, một con hắc long bay lên không trung, hướng ra phía ngoài trận pháp.
Nam Tri Nhân nhìn con rồng lớn đạp trên mây lửa không khỏi chấn kinh, hỏi: "Đây là... Hủy?"
"Ừm, ma vật duy nhất không phục sự quản thúc của Bách Ma Lục, nhưng cũng là ma vật lợi hại nhất."
Cố Kinh Mặc nói xong, đi ra ngoài mấy bước hỏi: "Nhắc đến thì tại sao đệ tử Duyên Yên các đều không hộ trận vậy?"
"Có lẽ là đang nhìn rồng, một lát nữa thì hoàn hồn thôi, sẽ có các trưởng lão khác chỉ huy họ."
Quả nhiên, một lát sau các đệ tử Duyên Yên các bắt đầu khua chiêng gõ trống hộ trận.
*
Đầu tiên là mặt đất nóng bức, sau là Thiên Phạt đại trận xuất hiện ở đây, dị tượng liên tiếp phát sinh khiến cho nơi đây hiu quạnh thưa thớt.
Núi cao mây lại thấp, gió tây vờn quanh núi.
Băng của Huyền Tụng rơi xuống trong chốc lát liền bị hòa tan, địa thế không phù hợp nên hắn đành phải dựa vào công pháp hệ thổ.
Sông núi lắc lư dẫn đến mặt đất rạn nứt, khe hở kéo dài xa tít tắp.
Nhìn từ xa, mặt đất giống như ruộng khô nứt nẻ.
Yến Túy liếm khóe môi dính máu, nhìn Huyền Tụng cười đến điên cuồng: "Ha ha ha, quả nhiên là Già Cảnh thiên tôn, thật khó giải quyết... Viện binh của ngươi sắp đến, ngươi sẽ cùng bọn chúng giết ta sao? Không thể nào... Già Cảnh thiên tôn sẽ không vây đánh người khác chứ?"
"Ta sẽ." Huyền Tụng cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Yến Túy nhếch môi làm lộ lúm đồng tiền trên mặt, ánh mắt nghiền ngẫm, cầm song đao sáp lại lần nữa.
Huyền Tụng lần đầu trải nghiệm được loại thể thuật khó ứng phó này.
Không khác gì với phong cách chiến đấu của Cố Kinh Mặc, cùng chiêu thức, cùng cách đấu pháp. Hắn biết loại thể thuật này khó đối phó khiến hắn lùi lại liên tục.
Cũng không phải là không địch lại, mà là khó chịu.
Bất kể linh căn của hắn hệ thổ hay hệ băng thì chiêu thức đấu pháp đều là tấn công tầm xa.
Hắn sẽ đứng ở nơi an toàn, khống chế đất và băng để ngăn cản, hiến đối thủ khó mà tiếp cận, đây mới là phương thức đấu pháp khiến hắn thoải mái dễ chịu.
Nhưng Yến Túy không giống vậy, hắn ta liên tục xông tới, đến khoảng cách gần trước người hắn để tấn công, hắn chỉ có thể dùng kiếm ngăn cản.
Lại một lần nữa bị Yến Túy đánh lui về sau, Huyền Tụng lại tò mò: "Ngươi đã hấp thụ tu vi của người khác đến Hóa Thần kỳ đỉnh phong vì sao không phi thăng, lại ở lại nhân gian chỉ vì muốn hồi sinh Lục Đạo?"
"Còn muốn ở lại nhân gian giết các ngươi!"
"Ta rất hiếu kì, vì sao ngươi muốn hồi sinh tên súc sinh Lục Đạo kia."
"Ông ấy không phải súc sinh!" Yến Túy giận dữ gầm nhẹ.
"Sau khi hắn tẩu hỏa nhập ma giết không tới vạn tu giả thì cũng mấy ngàn người, người tội ác tày trời như thế sao các ngươi lại muốn hồi sinh hắn?"
"Ông ấy từng cứu chúng sinh lại không ai nhớ tới, các ngươi chỉ nhớ rõ ông ấy giết chóc thôi ư? Ông ấy chỉ bị tẩu hỏa nhập ma, vì sao không thể cho ông ấy một cơ hội làm lại?"
"Ngươi đã được Lục Đạo cứu?" Huyền Tụng tế ra pháp thuật đồng thời hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Ngươi đã từng được Cố Kinh Mặc cứu, vì sao còn làm vậy với nàng?"
"Ngươi nghĩ đám cẩu vật ở Vạn Từ các có được sách quyến nô như thế nào?"
Biểu cảm của Huyền Tụng lập tức trầm xuống, ánh mắt phẫn nộ, giận dữ hỏi: "Là ngươi giở trò quỷ?!"
Yến Túy lại cười ha hả, cười vô cùng đắc ý: "Nếu không thì sao? Ngươi cảm thấy nàng cứu ta là trùng hợp? Kỳ thật ta hoài nghi Cố Kinh Mặc đã nghĩ đến lý do này, cho nên mấy ngày nay hẳn nàng đang vô cùng thống khổ đi?"
"Ngươi hận người đời không nhớ ân tình của Lục Đạo nhưng ngươi lại đối xử với nàng như vậy?!"
"Là ta đang cứu nàng!" Yến Túy một lần nữa cầm song đao, bày ra tư thế chuẩn bị công kích, không thèm để ý khe hở trên mặt đất biến thành lốc xoáy, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy lên, sau đó chém một đao xuống: "Khiến nàng sớm thất vọng với người đời một chút, nàng mới không tiếp tục làm những chuyện vô dụng kia nữa, bằng không thì sớm muộn nàng cũng sẽ giống Lục Đạo Đế Giang, bị những kẻ đã từng được ông ấy cứu vây giết, tuyệt vọng mà chết."
"Luận điệu với vẩn!" Huyền Tụng lại phát động công kích mãnh liệt.
Ngọn núi sụp đổ, bụi mù như sóng lớn cuồn cuộn đến, mặt đất hóa thành cá sấu khổng lồ há miệng nuốt Yến Túy vào trong đó.
Yến Túy đã tới tu vi Hóa Thần kỳ đỉnh phong, đương nhiên có thể phá giải, nhưng mà phá tầng này lại có tầng khác đè lên.
Công pháp hệ thổ công kích trùng trùng bên trong, giọng nói Yến Túy truyền đến: "Nàng cũng sẽ tẩu hỏa nhập ma, nàng cũng sẽ bị tất cả mọi người truy sát, bọn họ sẽ có kết cục giống nhau. Người đời sẽ lần nữa giết chết thần cứu thế đã từng cứu bọn chúng, không có lương tâm, không có áy náy, thần hóa thành ác quỷ, thất vọng với nhân gian này!"
"Là Lục Đạo Đế Giang luyện tập tà pháp mới có xảy ra chuyện đó! Cố Kinh Mặc không giống hắn."
"Ông ấy là vì cứu thất quỷ! Vì thất quỷ mới tìm đường tắt tăng tu vi nhanh chóng, đến cuối cùng lại là thất quỷ làm phản đầu tiên. Trong thất quỷ chỉ có Bành Ngọc còn có lương tâm, hắn nhớ rõ ân tình của nghĩa phụ."
"Vì cứu bảy người, lại giết ngàn vạn người?"
"Ông ấy tẩu hỏa nhập ma, ông ấy không thể khống chế nổi chính mình! Năm đó rõ ràng có phương pháp trấn trụ ông ấy, rõ ràng có thể khiến ông ấy tỉnh táo lại thoát khỏi trạng thái tẩu hỏa nhập ma, vì sao hết lần này tới lần khác muốn giết ông ấy?!"
"Bởi vì hắn phải đền mạng cho mấy ngàn vong hồn kia!" Huyền Tụng bấm niệm pháp quyết, thì thầm: "Khởi động trận!"
Giờ phút này Yến Túy mới chú ý tới, trước đó Huyền Tụng trông như bị bại mà lui, kì thực là đang âm thầm bày trận.
Mà hắn trong lúc nói chuyện bị Huyền Tụng thu hút sự chú ý đã hãm sâu vào trong trận.
Hắn giống như con thú bị nhốt, gào thét nhưng lại bất lực, hai chân biến thành hòn đá không cách nào động đậy, ngàn vạn dùi đá đồng thời đâm vào hắn.
Huyền Tụng đứng ở ngoài trận, nhìn máu tươi bắn ra, nghe tiếng kêu thảm thiết của Yến Túy thảm thiết vẫn không nương tay chút nào.
Giết tên súc sinh này!
Giết kẻ tra tấn Cố Kinh Mặc mười mấy năm, báo thù Sơ Tĩnh tiên tôn, Vọng Chập tiên tôn cùng cơ số tu giả khác.
Lúc này, hắn nhận ra nhóm người Lý Từ Vân chạy về phía hắn, hắn cũng chưa ngừng.
Nhục thân chưa chết, hồn phách chưa nát, hắn không thể ngừng.
Nhưng tu giả Duyên Yên các bên cạnh Lý Từ Vân lại đâm một kiếm về hướng Huyền Tụng.
Lý Từ Vân đi theo phía sau, nhìn thấy có biến vội vã chạy đến chặn một kiếm này, nhưng người kia lại dùng biện pháp cá chết lưới rách, ba người đều chấn động, Huyền Tụng đang thi pháp bị cắt ngang.
Huyền Tụng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người kia, lại nhìn thấy người kia đi về phía Yến Túy, ở trong trận túm lấy cơ thể thân tàn ma dại của Yến Túy nhảy lên chạy về hướng nam.
Huyền Tụng trong nháy mắt kết luận: "Hồ Phụng bị đoạt xá, người kia là Bành Ngọc, đuổi theo!"
Lý Từ Vân gật đầu, dẫn theo các tu giả của Duyên Yên các nhanh chóng đuổi theo.
Huyền Tụng nhanh chóng tới phía trước đội ngũ.
Đuổi tới vị trí cũ của Thiên Phạt đại trận, bọn họ nhìn thấy hai người kia tiến vào Thiên Phạt đại trận thì dừng lại.
Lý Từ Vân nhìn Thiên Phạt đại trận khiếp sợ không thôi: "Thiên Phạt trận không phải đã bị Ma Tôn và Tu Trúc thiên tôn phá sao?"
Sắc mặt Huyền Tụng càng ngày càng tối: "Đây là Thiên Phạt đại trận mới, Yến Túy hút quá nhiều tu vi của tu giả, sau đó giấu xác họ ở trong địa cung bên dưới chỗ này, lại dẫn Thiên Phạt đại trận tới lần nữa."
"Chuyện này... Chuyện này nên làm thế nào cho phải?" Nếu vào Thiên Phạt đại trận, sợ là bọn họ đều sẽ chết ở bên trong.
Huyền Tụng cũng không để các tu giả đi vào chịu chết, mà thi pháp phong bế Thiên Phạt đại trận, khiến cho Thiên Phạt trận khép lại biến mất.
Giống như Hoàng Đào lúc trước tả, sau khi Cố Kinh Mặc cùng Tu Trúc thiên tôn tiến vào Thiên Phạt đại trận, Thiên Phạt trận liền khép kín, dị tượng cũng biến mất theo.
Nàng đợi ở ngoài Thiên Phạt đại trận thật lâu, cũng không hề xuất hiện bất kỳ nguy hiểm nào.
Hiện tại, Thiên Phạt đại trận lần nữa khép kín.
Huyền Tụng nhìn vị trí Thiên Phạt đại trận biến mất thì rơi vào trầm tư: "Tại sao bọn chúng lựa chọn chạy đến Thiên Phạt đại trận? Bọn chúng có cách sống sót trong Thiên Phạt đại trận sao?"
Lý Từ Vân cũng mặt ủ mày chau: "Ma Tôn và Tu Trúc thiên tôn đều là đại năng ở Tu Chân giới, hai người họ tiến vào trong còn bị như vậy, hai người kia sao có thể sống sót? Có lẽ là thà bị Thiên Phạt đại trận giết chết, cũng không muốn bị chúng ta giết chết?"
"Không thể chủ quan." Huyền Tụng nhìn xung quanh một chút thì bắt đầu bày trận, phong bế phạm vị xung quanh Thiên Phạt đại trận trong một cái kết giới.
Lý Từ Vân ở bên cạnh hỗ trợ gia cố trận pháp.
Sư đồ hai người bận rộn xong, Huyền Tụng đứng trước Thiên Phạt đại trận nói với tu giả trong môn phái: "Liên thủ với các đại môn phái, phái tu giả đóng giữ ở đây, mỗi lần không được ít hơn năm tu giả Hóa Thần kỳ, trước khi nhìn thấy thi thể hai người bọn chúng thì không được thiếu cảnh giác."
Đông đảo tu giả đồng thanh: "Rõ!"
Lúc này có tu giả đến thông báo: "Lão tổ, ở trong địa cung tìm thấy thác thi thể."
Chữ thác này có thể khái quát nơi đó treo biết bao nhiêu thi thể.
Huyền Tụng nghe xong thì trong lòng phẫn hận, trầm giọng trả lời: "Sau khi xác định thân phận thì thông báo cho môn phái của người đó, không thể xác định thân phận thì an táng cho thoả đáng."
"Rõ!"
Huyền Tụng nhìn nơi trận pháp biến mất thật lâu không có động tĩnh, cuối cùng vẫn quyết định bày nhiều loại sát trận.
Cho dù bọn chúng có thể đi ra từ Thiên Phạt đại trận, cũng không thể qua được những sát trận này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.