Chuông Bạc Huyết Tế (Ma Tôn Nàng Vì Cái Gì Không Vui)

Chương 97: Đừng sợ




Cố Kinh Mặc từ trong vũng máu bò ra, người lung lay đứng thẳng dậy, đỡ trán nói: "Chết một lần, thật sự quá đau..."
Tập Hoán Đình nhìn nàng, giận quá hoá cười: "Xem ra một chưởng này còn giúp ngươi khôi phục lý trí?"
Nàng nhìn Tập Hoán Đình, hơi híp mắt lại, dường như muốn tầm mắt của mình khôi phục bình thường, nhìn kẻ ghê tởm này.
Một người có thể ác đến độ này, cũng là thế gian hiếm có.
Thấy nàng không trả lời mình, Tập Hoán Đình cũng không nóng nảy, chậm rãi nhấc song đao lên, nhẹ giọng nói với nàng: "Thể thuật của ngươi ta đã biết từ lâu, chẳng qua trước kia che giấu mà thôi. Năm đó lúc Dịch Hà Uyển dạy ngươi, tình trạng của nàng rất tệ, nhưng thời điểm nàng dạy ta lại tỉ mỉ, tận tâm tận lực."
"Nàng chân thành đợi ngươi như vậy, ngươi lại phụ bạc nàng." Nhắc đến tiểu sư phụ, ánh mắt của Cố Kinh Mặc trở nên hung ác.
"Ừm, đúng vậy, ngươi biết thù của nàng kết thế nào không? Là ta giết dòng độc đinh của nhà kia, cạn sạch máu mà chết, bọn chúng làm sao có thể không hận. Ta thành công đoạt xá đổi thân phận, không ai biết được, chỉ có nàng bị đuổi giết, cho nên nàng mới có thể gặp được ngươi. Sao bọn chúng không giết nàng ta chết hẳn chứ? Thật tiếc, thế mà bồi dưỡng ra cái tai hoạ như ngươi."
Nghe thấy lời của hắn, thức hải của Cố Kinh Mặc lại bắt đầu hỗn loạn.
Nàng biết Tập Hoán Đình đang cố ý kích thích nàng, nàng chỉ có thể miễn cưỡng đè phẫn nộ xuống.
Nàng vừa mới chết một lần, nàng cần thời gian điều chỉnh trạng thái của mình, tình trạng hiện tại của nàng quá kém, rất khó là đối thủ của Tập Hoán Đình, chỉ e nếu không nắm chắc cơ hội lần này nàng sẽ thật sự bị hút hết tu vi.
Hơn nữa nếu kiên trì thêm một lúc nữa, Huyền Tụng có lẽ sẽ tới.
Có lẽ...
Nàng nhìn cấm chết nghiêm mật ở đây, chỉ e đến cuối cùng vẫn phải dựa vào chính nàng.
"Ngươi là người của Bí Pháp tông?" Cố Kinh Mặc nhắc đến một chuyện khác phân tán sự chú ý của mình.
Tập Hoán Đình cũng có chút hào hứng, vậy mà cùng hàn huyên với nàng: "Không sai, là lão già Tu Trúc dẫn đệ tử Thiên Vực các tới tàn sát Bí Pháp tông, chúng ta đã dùng hết phương pháp, cuối cùng cũng chỉ có ta trốn thoát, là nghĩa phụ đã cứu ta."
"Các ngươi làm ra nhiều tà pháp như vậy, tất nhiên sẽ bị trời phạt."
Nhắc đến cái này, vẻ mặt của Tập Hoán Đình trở nên dữ tợn, nhưng lại khôi phục bình tĩnh: "Bí Pháp tông vốn là tôn môn chuyên nghiên cứu bí pháp, tìm một đường tắt để sinh tồn ở Tu Chân giới thôi. Thế nhưng người mua bí pháp lại lợi dụng những bí pháp kia làm chuyện xấu, về sau chúng ta biết được chân tướng, cũng không nghĩ tới những bí pháp kia còn có thể sử dụng như vậy.
"Sách quyến nô, ban đầu chỉ là một cái định thân thuật, lại bị người có ý xấu dùng làm chuyện bẩn thỉu đó. Ban đầu tên của nó là —— cố thân thuật."
Nhớ tới những thứ này, Tập Hoán Đình bắt đầu cười, trong tươi cười xen lẫn đau khổ và dữ tợn: "Rõ ràng là do trong lòng những người kia có ác niệm, vì sao cuối cùng tội ác lại do Bí Pháp tông bọn ta gánh chịu?!
"Ngươi biết tại sao sau khi lão già Tu Trúc giết bọn ta lấy hết ghi chép của Bí Pháp tông về lại trực tiếp niêm phong ở Thiên Vực các chứ không công khai với hậu thế không? Không phải là vì những bí pháp kia gây hại cho thế gian, mà vì hắn phát hiện, bọn chúng giết nhầm người! Nhưng bọn chúng vẫn không chịu thừa nhận lỗi lầm của mình!
"Danh môn chính phái! A, buồn cười biết bao?
"Lúc ấy môn nhân của ta đau khổ cầu xin, ra sức giải thích, bọn chúng hoàn toàn không nghe, chỉ có tàn sát. Về sau ta thử, cảm giác này quả thực không tồi, nhìn trong mắt những người kia đầy khát vọng, lại dần dần mất hy vọng, cuối cùng bị giết, ha ha ha, quả nhiên làm người ta vui vẻ!"
Vân Túc Nịnh ở một bên chấp nhất chữa thương cho thi thể của Hoàng Đào ánh mắt phẫn hận, nhưng lại công nhận điều này.
Hắn đã xem bí thuật của Bí Pháp tông, xem rất nhiều đều thấy rất bình thường.
Cố Kinh Mặc lần đầu nghe nói những chuyện này, không khỏi kinh ngạc, hỏi tiếp: "Cho nên lần trước, Thiên Phạt trận là..."
"Ta vắt hết óc, tìm trong tất cả ghi chép ta mang đi, nghĩ trăm phương ngàn kế mới đưa Thiên Phạt trận tới. Cố Kinh Mặc, ngươi thật sự lần nào cũng có mặt... Tố Lưu Quang cốc ngươi cũng đến, Thiên Phạt trận ngươi cũng bị cuốn vào, còn ăn vân ngoại đan, ngươi có phải kiếp số của ta không?"
"Cho nên lần đó, không phải là vì giết ta?" Cố Kinh Mặc còn đã từng bởi vì mình dẫn Thiên Phạt trận tới làm liên lụy Tu Trúc thiên tôn mà áy náy không thôi.
Tập Hoán Đình buông tay nhún vai, trả lời: "Cũng chỉ có lần đó mà thôi, Vạn Từ các vẫn là vì ngươi mà sắp đặt."
Cố Kinh Mặc không giận, cố gắng ổn định tâm tình của mình duy trì lý trí, tiếp tục hỏi: "Chỉ vì hồi sinh Lục Đạo Đế Giang ư? Vì sao? Bởi vì hắn đã cứu ngươi?"
"Nếu không phải môn nhân trong tông môn của ta đều đã thành xương trắng, ta thật muốn dùng máu của ngươi hồi sinh tất cả họ. Còn nghĩa phụ, là người duy nhất thế gian chứng minh Bí Pháp tông trong sạch, tiếc là cuối cùng ông ấy tẩu hỏa nhập ma, cái này cũng khiến cho những điều ông ấy đã chứng minh lúc trước bị người đời quên lãng.
"Chỉ là một Bí Pháp tông mà thôi, diệt một cái tông môn nho nhỏ mà thôi, Bí Pháp tông đến tột cùng vô tội hay không, Tu Chân giới có ai thèm quan tâm?"
"Ngươi có thể nói với ta." Cố Kinh Mặc nói chắc nịnh:"Nếu ta biết được chân tướng, ta sẽ chứng minh trong sạch cho Bí Pháp tông, ta làm được. Ngươi đối phó ta nhiều năm như vậy, ngươi cũng biết ta sẽ giúp."
"..." Tập Hoán Đình nhìn Cố Kinh Mặc, vẻ mặt suy sụp.
Hắn làm sao tìm được?
Lúc Bí Pháp tông bị diệt, Cố Kinh Mặc còn chưa chào đời.
Lúc Cố Kinh Mặc thành danh, hắn đã tội nghiệt ngập trời.
Tại sao phải nói với nàng, để hắn càng không cam lòng hơn sao?
Hiện tại Cố Kinh Mặc đang tra tấn hắn sao?
Quả nhiên, hắn nhìn thấy Cố Kinh Mặc cười lạnh trào phúng hắn: "Ngươi nhìn ngươi vô năng cỡ nào, rõ ràng chịu ủy khuất, đến cuối cùng, chính ngươi lại làm cho tiếng tăng của Bí Pháp tông càng tệ hơn."
"Ta giết Tu Trúc! Những kẻ từng phản bội, vây giết nghĩa phụ ta, hiện giờ có mấy kẻ sống yên ổn?"
"Không phải ngươi nên lập chí rửa oan cho tông môn của ngươi sao? Vì lẽ gì cuối cùng ngươi lại làm những chuyện vô dụng này, khiến tội nghiệt của ngươi không thể tha thứ, còn lợi dụng nhiều người vô tội như vậy. Bởi vì gặp bóng tối, ngươi lại đi hướng cực đoan, khiến ngươi trở thành một kẻ tội ác tày trời khác."
"Người đời bất công với ta, ta liền xem người đời đều là heo chó, bất cứ ai lọt vào trong tầm mắt đều có thể giết!"
Thời điểm Tập Hoán Đình nói câu nói này, thần thái điên loạn. Hắn đi vào địa ngục âm u, mắt hắn ngâm trong hận thù, hắn máu lạnh, độc tâm can.
Hắn bắt đầu nổi điên, hắn muốn trả thù thế đạo, chúng sinh!
Hắn không tin bất kỳ kẻ nào!
Cố Kinh Mặc không hiểu: "Có đường ngay, vì sao không chọn?"
"Cái gì là chính? Cái gì là tà? Làm thế nào là đúng? Làm sao chứng minh được làm như vậy là đúng? Ngươi và ta lựa chọn hai con đường hoàn toàn khác nhau, không phải ngươi bây giờ cũng chật vật sao?"
"Thế nhưng ta không hối hận." Cố Kinh Mặc trả lời: "Câu này ngươi dám nói sao?"
Tập Hoán Đình khững lại, cắn chặt răng, trong mắt chớp động mơ hồ giãy dụa.
"Cố Kinh Mặc... Nói thật, có thời điểm ta không đành lòng với ngươi, thế nhưng ta không quay đầu lại được nữa rồi."
"Với những chuyện ngươi đã làm, ta không thể không giết ngươi."
Tập Hoán Đình tưởng mình đã đao thương bất nhập, vạn độc bất xâm...
Nhưng rồi... sau khi gặp được Cố Kinh Mặc, lần đầu tiên hắn rung động.
Nhưng không còn kịp rồi...
Hắn đã nghiệp chướng nặng nề, hắn chỉ có thể giết cả nàng!
Hắn không quen nhìn Cố Kinh Mặc thiện lương, hắn muốn hủy hoại nàng.
Nhìn thấy nàng rơi vào điên cuồng hắn mới có thể an tâm, xác nhận con đường hắn lựa chọn là đúng.
Cố Kinh Mặc cuối cùng cũng ra tay, song trâm đối đầu song đao.
Thể thuật của hai người đều do một người dạy bảo, nhưng công pháp hệ hoả của Cố Kinh Mặc lại do tiền nhiệm Ma Tôn dạy.
Lúc đấu pháp nàng thường kết hợp cả hai, sau khi bị thương vận chuyển linh lực sẽ đau đớn toàn thân, mới khiến cho nàng trọng dụng thể thuật hơn.
Nhưng thời khắc này, nàng đã không bận tâm nữa.
Tập Hoán Đình làm quá nhiều chuyện ác, bất kể là ám toán nàng, sát hại người của Tố Lưu Quang cốc, hay là ám hại Đinh Du, cùng với chuyện của Hoàng Đào hôm nay, mỗi một việc đều không thể tha thứ, nàng nhất định phải giết hắn!
Cố Kinh Mặc khi đấu pháp luôn mãnh liệt, chỉ tiến lên chứ không lùi lại.
Mặc dù tu vi của Tập Hoán Đình cao hơn Cố Kinh Mặc, nhưng vẫn bị nàng công kích lui lại từng bước.
Không thể nghi ngờ, Tập Hoán Đình là một đối thủ mạnh.
Hắn tinh thông thể thuật, dùng tà pháp nhanh chóng tăng đến tu vi Hóa Thần kỳ.
Cố Kinh Mặc tinh thông trận pháp, hắn cũng biết.
Pháp môn của nàng, hắn hiểu tất cả.
Thế nhưng hắn chọc giận Cố Kinh Mặc.
Thật sự hắn đã tính đúng, Hoàng Đào là điểm yếu của nàng.
Nàng chịu không nổi biệt ly, Hoàng Đào là người làm bạn bên nàng lâu nhất trong những năm qua, hai người như hình với bóng.
Bây giờ, nàng lại một lần nữa trải qua đau đớn ly biệt này, không khác gì khoét máu thịt nàng!
Đây là buộc nàng nổi điên!
Lúc nàng công kích, sẽ gào lên tiếng rống ngoan tuyệt, tiếp một chiêu lại một chiêu.
Trâm nhọn xẹt qua trước mắt Tập Hoán Đình, lại bị linh lực của hắn đẩy lùi, một kích này khiến phế phủ của nàng đều rung động, tu vi chênh lệch là trở ngại lớn nhất.
Nôn một ngụm máu ra, cả người nàng lảo đảo, vừa mới lùi lại đã tiếp tục công kích, đánh cược cả tính mạng, không màng đến đau đớn.
Ngọn núi rung lắc, ánh lửa rực rỡ, gió cũng hốt hoảng.
Trong trận sương khói lưu động, dưới chân mặt đất rạn nứt, trong nháy mắt càn khôn lật úp.
Dây leo phách lối lan tràn, cuối cùng bị hoả long vờn quanh đốt cháy trụi.
Cùng lúc đó, mấy đường công kích mạnh mẽ đánh về phía đại trận.
Cố Kinh Mặc mừng như điên, nàng biết Huyền Tụng đã tới, hắn thật sự tìm được mình.
Bên ngoài công kích quá mạnh bạo, Tập Hoán Đình trong trận liên tiếp bị quấy nhiễu, bị thương nặng.
Nếu nói tu vi của hắn đàn áp làm cho Cố Kinh Mặc không thể nào chống cự công kích, như vậy lúc này nhiều tên tu giả bên ngoài vây đánh, chính là đang áp chế Tập Hoán Đình.
Huyền Tụng có thể cảm nhận được Cố Kinh Mặc vẫn còn sống, nên có thể đoán được, nàng tất nhiên sẽ cố gắng chiến đấu.
Cho nên hắn thời khắc này trọng tâm là hỗ trợ cho Cố Kinh Mặc, giúp nàng giết Tập Hoán Đình, chứ không phải nóng lòng phá trận.
Tập Hoán Đình chết rồi, cũng không có cái gọi là trận.
Hai người cách một đại trận, lại có thể ăn ý phối hợp, mấy lần Tập Hoán Đình công kích, đều bị Huyền Tụng ở bên ngoài quấy nhiễu ngăn chặn.
Huyền Tụng là biến số lớn nhất trong kế hoạch của Tập Hoán Đình, mặc cho hắn suy nghĩ nát óc, hắn cũng không nghĩ tới hai người này sẽ tới cùng nhau.
Ly kỳ nhất chính là, Già Cảnh thiên tôn vẫn luôn kiêu căng, vậy mà có thể cam nguyện thu lại khí thế, chỉ hỗ trợ phía sau Cố Kinh Mặc.
Một đao của Tập Hoán Đình chém xuống, ỷ vào tu vi thâm hậu quyết tâm đánh một đòn, trâm cài tóc của Cố Kinh Mặc phát ra một tiếng nứt gãy giòn vang.
Di vật của mẫu thân làm bạn với nàng hơn hai trăm năm cuối cùng bị huỷ trong trận chiến này.
Nàng không do dự, ném song trâm đi, dùng chưởng pháp tiếp tục cùng hắn lđọ sức.
Thân thể mềm mại không xương né tránh một đao, bàn tay đánh trúng cổ tay của hắn, đánh rơi đao trong tay hắn.
Một quyền của Tập Hoán Đình đánh gãy xương của nàng, tay của nàng cắm vào lồng ngực của hắn.
Trong nháy mắt rút tay về, máu thịt đều bị kéo ra.
Tập Hoán Đình khó tin trợn trừng hai mắt nhìn Cố Kinh Mặc.
Hắn biết nàng lợi hại, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới nàng dùng tu vi Nguyên Anh kỳ còn có thể giết hai tu giả Hóa Thần kỳ.
À...
Cố Kinh Mặc những trong năm qua đấu pháp ngàn vạn lần, kinh nghiệm thực chiến đương nhiên cao hơn rất nhiều so với hai kẻ ẩn nấp lâu dài như bọn họ.
Cố Kinh Mặc không phải là Bành Ngọc, nàng nhất định phải xác nhận hắn thật sự chết mới có thể dừng tay.
Tay trái gãy xương, chỉ có tay còn lại tiếp tục cùng Tập Hoán Đình đang đau khổ giãy dụa so chiêu.
Bởi vì đòn vừa rồi khiến phòng ngự của Tập Hoán Đình dần kém đi, đại trận bị phá.
Huyền Tụng cầm kiếm đi tới, từ sau lưng Tập Hoán Đình cắm xuyên ngực của hắn.
Tập Hoán Đình nhìn Cố Kinh Mặc lần cuối cùng, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp phát ra bất kỳ thanh âm gì thì máu đã từ trong miệng tuôn ra, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực.
Nơi đó đã sớm bị máu thấm ướt.
Có lẽ một khắc này, hắn muốn hỏi Cố Kinh Mặc liệu có thể rửa oan cho Bí Pháp tông hay không.
Hoặc là, hắn muốn nói hắn không cam lòng.
Huyền Tụng không cho hắn cơ hội, dùng bí pháp làm vỡ nát hồn phách của hắn.
Tu giả theo Huyền Tụng tới đây cũng biết người này khó đối phó, ngay ngắn rút kiếm đâm vào thân thể của hắn theo nhiều hướng, nhìn thân thể của hắn nhờ kiếm đâm xuyên mới có thể đứng được, hoàn toàn không còn dấu hiệu sống mới yên tâm.
Huyền Tụng rút kiếm lùi lại, hắn cuối cùng cũng thấy được Cố Kinh Mặc mình đầy thương tích.
Nàng vô lực xoay người đi qua chỗ Hoàng Đào, ngồi quỳ trước thi thể Hoàng Đào, ngước đôi mắt vô hồn nhìn về phía hắn nói: "Huyền Tụng, bọn chúng giết Hoàng Đào..."
Một khắc này, Huyền Tụng đau lòng đến ngạt thở.
Hắn lập tức ném một phép thuật về phía Hoàng Đào, đóng băng Hoàng Đào lại, sau đó dùng linh lực dò xét, cuối cùng nói với Cố Kinh Mặc: "Đừng sợ, ta có thể cứu, ta có thể cứu nàng ấy, nàng ấy sẽ không chết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.