Cố Kinh Mặc rơi vào trong hỗn độn.
Nàng giơ tay nhìn bàn tay nho nhỏ của mình, dường như chỉ tầm bốn năm tuổi.
Nàng rất mơ màng, nhìn xung quanh nhưng xung quanh đều tối đen, chỉ có một con đường nhỏ uốn lượn kéo dài về phương xa chẳng biết sâu cạn.
Vậy nên nàng chỉ có thể đi về phía trước.
Không biết đi bao lâu, nàng đột nhiên ngẩng đầu, thấy đầu của mẫu thân bị treo ở trên giá gỗ cao, máu me đầm đìa, vẻ mặt thống khổ.
Trái tim của nàng bị bóp chặt, trong nháy mắt như bị vạn tiễn xuyên thân, đau đớn truyền khắp toàn thân.
Xung quanh truyền đến tiếng nghị luận.
"Là kỹ nữ đó, ai mà cứu nàng ta?"
"Vốn là một kẻ bại hoại thấp hèn, chết chưa hết tội."
Cố Kinh Mặc nghe đến đó bắt đầu gầm thét, hướng xung quanh phát động pháp thuật, nhưng không dùng được công kích.
Nàng không muốn nhìn thấy cảnh tượng này, nàng muốn trốn tránh, vì thế nang chạy nhanh về phía trước.
Chạy hồi lâu, nàng nhìn thấy Nam Tú bị treo trên xà nhà, hai chân lay động, cả hình dáng giày thêu cũng thấy rõ ràng.
Lần đả kích thứ hai khiến nàng gần như sụp đổ, kêu rên thành tiếng mới phát hiện mình biến thành mười một tuổi.
Tiếng chửi rủa xung quanh không ngừng vang lên.
"Đã không còn trong sạch, không bằng cứ gả đi, thằng nhãi ranh kia trong nhà có tiền, có thể gả đến là nàng ta tốt số!"
"Ngày thường chỉ thấy nàng ta không kiềm chế, hấp dẫn loại hoàn khố này cũng không phải ngoài ý muốn, đáng đời. Nói không chừng bị gian dâm còn đang mừng thầm kìa!"
"Cút!" Cố Kinh Mặc tiếp tục mắng, nhưng không ai để ý tới nàng.
Chung quanh đều là âm thanh lộn xộn, toàn bộ đều đang mắng người nàng quan tâm, không chịu ngừng lại.
Nàng giống như con thú nhỏ phẫn nộ gào thét, nhưng không có hiệu quả gì.
Nàng chỉ có thể tiếp tục tiến lên, nhìn thấy trước khi tiểu sư phụ chết, còn vuốt ve di vật của một người.
Nàng tiến lên giật lấy, nói với tiểu sư phụ: "Hắn không xứng!"
Bên tai của nàng truyền đến tiếng của Tập Hoán Đình: "Từ đầu đến cuối chưa từng yêu, ta chỉ cần nàng ta dạy thể thuật cho ta mà thôi."
"Nàng ta thật ngu ngốc, vậy mà trước khi chết còn nhớ nhung ta, đáng bị chết thê thảm."
Nhưng tiểu sư phụ nghe không được, cuối cùng đầu ngón tay rủ xuống.
Cảnh vật trước mắt biến mất, về tới đầu đường nhỏ kia, nàng ngồi liệt trên mặt đất hồi lâu mới đứng dậy đi về phía trước lần nữa.
Nàng nhìn cảnh vật chung quanh, cả một đường nghe tiếng mắng.
Từ mắng người nàng quan tâm đến mắng chính nàng.
"Cố Kinh Mặc là kẻ giết người như ma! Nàng ta làm nhiều chuyện ác như vậy, nên bị giết từ lâu!"
"Nàng ta giết người không có lý do, chỉ dựa vào tâm tình, có chỗ nào khác Lục Đạo Đế Giang chứ?"
"Sau khi Lục Đạo Đế Giang tẩu hỏa nhập ma mới bắt đầu giết chóc, nàng t ngay cả Lục Đạo Đế Giang cũng không bằng."
Nàng nghe đến chết lặng, cho đến khi nàng nghe được một giọng nói thanh thúy dễ nghe gọi nàng: "Ma Tôn!"
Nàng cuối cùng ngẩng đầu, dùng cặp mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Hoàng Đào vui sướng đến bên cạnh nàng, dùng giọng điệu khoa trương mà nói: "Ma Tôn thật là lợi hại! Tốc độ đấu pháp nhanh như vậy, sao có thể làm được?"
"Oa! Hôm nay Ma Tôn lại đánh thắng kìa, ta đi mua rượu cho người uống!"
"Ma Tôn, sao người mặc gì cũng đẹp thế?"
"Đùi gà Ma Tôn mua là ngon nhất."
"Ma Tôn là người tốt nhất thiên hạt, đừng nghe bọn họ nói bậy."
Nàng được Hoàng Đào cổ vũ, tâm tình khó chịu kia dần dần biến mất.
Con đường nàng đi cùng Hoàng Đào, Hoàng Đào ngay cả dáng vẻ nàng cướp bóc cũng có thể khen tới nở hoa.
Nàng làm cái gì cũng đúng, nàng đấu pháp, Hoàng Đào vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nàng gây họa, Hoàng Đào tán thưởng nói nếu là người khác đến cơ hội gặp rắc rối cũng không có.
Nàng nói nàng muốn cướp hòa thượng, Hoàng Đào lập tức tỏ vẻ muốn giúp nàng chọn người đẹp nhất.
Nhưng mà đi tiếp, Hoàng Đào lại rớt vào đầm sâu.
Nàng vội vàng kéo tay Hoàng Đào lại, nhưng thân thể Hoàng Đào lại rơi vào đầm nước ăn mòn máu thịt kia, mặc cho nàng cố gắng như thế nào đều không thể kéo thân thể nhỏ nhắn của Hoàng Đào ra, trơ mắt nhìn Hoàng Đào bị đầm sâu hòa tan tất cả máu thịt đau đớn mà chết.
Nàng bắt đầu nổi điên, nàng bắt đầu gào thét, nàng tùy ý tàn sát.
Cho đến khi, nàng nghe có người gọi nàng: "Kinh Mặc."
Nàng giật mình, xoay người nhìn thấy Huyền Tụng đứng cách đó không xa, dang hai tay với nàng.
Đinh Du và Đinh Tu cũng xuất hiện cách đó không xa, nói với nàng: "Cố Kinh Mặc, còn có chúng ta."
Bởi vì bọn họ đến, cảnh tượng hắc ám có thêm một vệt sáng.
Nàng hơi nghiêng đầu, dường như muốn khôi phục một chút lý trí.
Nàng còn có bằng hữu ở đây, trước mắt là người nàng yêu.
Nàng bước chân nàng hơi khựng lại, cuối cùng vẫn nhào về phía Huyền Tụng, lao vào trong lòng hắn.
Đinh Du nhìn Cố Kinh Mặc ngã vào trong lòng Huyền Tụng hôn mê bất tỉnh, lúc này thở dài một hơi, dựa vào cây cột sau lưng nghỉ ngơi chốc lát.
Hoá ra mệt mỏi hơn cả đấu pháp là khống chế một kẻ lên cơn điên.
Nàng có chút thổn thức, thở dài: "Cố Kinh Mặc thật sự thích đứa bé kia."
Huyền Tụng có thể hiểu được tâm tình của Cố Kinh Mặc, đau lòng thấp giọng nói: "Người khác thấy, là nàng đã cứu Hoàng Đào. Kỳ thật, là Hoàng Đào đã cứu nàng, ở giai đoạn kia, nàng cần nhất một người như Hoàng Đào ở bên làm bạn."
Đinh Du im lặng hồi lâu, mới cảm thán: "Còn có thể náo loạn là tốt, chỉ sợ nàng không gây không náo, ngây ngây ngốc ngốc mới là hỏng cả người."
Huyền Tụng cẩn thận bảo vệ Cố Kinh Mặc trong lòng, nghiêng đầu nhìn Vân Túc Nịnh tới bắt mạch cho Cố Kinh Mặc.
Vân Túc Nịnh vốn cũng có chút bệnh trạng, giờ phút này khuôn mặt càng trắng xanh hơn, nhất là tình trạng của Cố Kinh Mặc không ổn, làm hắn càng khó chịu.
"Tình trạng của Ma Tôn rất tệ, sợ là trong thời gian ngắn không thể tiến hành trị liệu tán tui vi lần thứ hai, cơ thể của nàng không chèo chống được dược lực của ba loại thảo dược."
Vân Túc Nịnh im lặng một lúc, tiếp tục bổ sung: "Thêm lần tẩu hỏa nhập ma này, nếu nàng còn tùy ý dùng linh lực, đau đớn sẽ tăng thêm. Trước đó là lúc dùng linh lực toàn thân sẽ đau đớn, bây giờ thì là... thời thời khắc khắc."
Huyền Tụng nghe xong, đau lòng nhắm hai mắt lại, hai tay ôm Cố Kinh Mặc siết lại một chút.
Giong nói của hắn trong nháy mắt nghẹn lại, hỏi: "Có cách làm dịu không?"
"Vãn bối... Đi xem y thư nghĩ biện pháp nghiên cứu ra đan dược mới."
"Được."
Đinh Du nhìn Vân Túc Nịnh nhanh chóng rời đi, lại nhìn Cố Kinh Mặc té xỉu ở trong lòng Huyền Tụng một chút, cuối cùng thở dài: "Hoàng Đào được giải thoát, còn nàng, sống không bằng chết."
Huyền Tụng một mực nhìn người trong lòng, muốn nắm chặt tay Cố Kinh Mặc lại phát hiện ngón tay của mình run rẩy, làm tay của Cố Kinh Mặc run rẩy theo.
Một hôi lâu, hắn mới đột nhiên nói: "Mong Quỷ Vương giúp ta chiếu cố nàng một thời gian, ta muốn đi ra ngoài một chuyến."
"Ngươi có biện pháp sao?"
"Còn chưa chắc chắn, phải thử một chút."
"Được."
Huyền Tụng ôm Cố Kinh Mặc, cân nhắc một hồi thì nói: "Nàng bây giờ có lẽ không muốn ở lại Tố Lưu Quang cốc, cho nên ta mang nàng về động phủ của ta, thỉnh nhị vị đến Duyên Yên các làm khách."
"Không sao, chỉ cần đệ tử của các ngươi không sợ ta."
"Ta sẽ nói bọn họ chiếu cố tốt."
Huyền Tụng ôm Cố Kinh Mặc, dẫn Đinh Du, Đinh Tu tới Duyên Yên các.
Vân Túc Nịnh chạy tới trước thư các, nhìn ba người này rời đi cũng không ngăn cản, mà đi vào.
Chuyện lúc này hắn có thể làm, cũng chỉ có tận sức mọn.
*
Sắp xếp thỏa đáng cho mấy người Cố Kinh Mặc xong xuôi, hắn dặn dò Nam Tri Nhân hỗ trợ chăm sóc.
Lúc gần đi, hắn đứng ở bên giường đá nhìn Cố Kinh Mặc hôn mê bất tỉnh, im lặng hồi lâu.
Lúc nàng gả đến, khuôn mặt tươi cười rặng rỡ, khách quý chật nhà, tuyết và phồn hoa đưa tiễn.
Nàng đến lần nữa, người đi trà lạnh, tình cảnh thê lương, chỉ còn đau xót làm bạn.
Không nên như thế.
Là hắn không bảo vệ tốt.
Hắn tự trách bản thân.
Có lẽ đã hạ quyết tâm nên hắn chỉ đến Thanh Hữu tự một mình.
Ngự kiếm ngày đêm, cuối cùng hắn cũng đến cửa Thanh Hữu tự, nhấc vạt áo lên quỳ gối trước cửa chùa, cất cao giọng nói: "Già Cảnh thiên tôn cả gan mượn tịnh vụ thạch của Thanh Hữu tự cứu thê tử của ta."
Già Cảnh thiên tôn kiêu căng, cả Tu Chân giới không ai bì nổi, áp đảo tất cả tu giả, hôm nay bỏ xuống tất cả tự tôn ngạo khí, quỳ xuống cầu người.
Lưng mặc dù thẳng tắp, lại không tôn quý như Già Cảnh thiên tôn nên có.
Chỉ vì, cứu người hắn yêu sâu đậm.
Tịnh vụ thạch, chính là thạch trấn sơn của Thanh Hữu tự, được dùng bên trong Phật Cổ Quật.
Trận pháp tịnh hóa bên trong Phật Cổ Quật đều nhờ vào viên tịnh vụ thạch này phát huy, nó có năng lực tịnh hóa vạn vật.
Nhưng nếu không có tịnh vụ thạch, đại trận trong Phật Cổ Quật sẽ chịu không nổi, phải trấn áp ma vật trong đó bằng cách nào?
Nghe thấy giọng nói của Huyền Tụng, cao tăng Thanh Hữu tự liền nề nếp đi đến, Hằng Ngộ đại sư đưa tay đến đỡ, nói: "Già Cảnh thiên tôn, ngài vạn lần không cần quỳ."
"Ta tự biết yêu cầu của ta thực sự quá phận, nếu như không phải cùng đường mạt lộ, ta cũng sẽ không đến đây quấy rầy."
"Tịnh vụ thạch... Quả thực không thể cho mượn! Đây cũng là vì yên bình của thế gian."
Huyền Tụng vô cùng kiên quyết: "Ta chỉ cần mượn một thời gian, sau khi thê tử của ta vượt qua giai đoạn khó khăn này, ta sẽ hoàn trả nguyên dạng. Ta biết Phật Cổ Quật cần thần vật trấn áp, ta nguyện ý dâng cửu vĩ yêu đan để trấn áp trong khoảng thời gian này."
Nghe được câu này, cao tăng Thanh Hữu tự đều giật mình.
Tịnh vụ thạch lấy ra rồi trả lại, còn có thể sử dụng.
Nhưng yêu đan lấy ra thì không thể đưa về, đến lúc đó, Huyền Tụng sẽ trở lại thành người phàm, cái này không khác gì lấy nửa mạng của Huyền Tụng!
Chuyện độc ác như thế, sao bọn họ có thể làm?
"Không thể..." Hằng Ngộ đại sư thở dài một tiếng.
"Nếu thê tử của ta thật sự xảy ra chuyện, đó mới là thật sự lấy mạng của ta, xin đại sư thành toàn."
Hằng Ngộ đại sư nhìn xung quanh một chút, cuối cùng nhẫn tâm nói: "Già Cảnh thiên tôn vẫn nên trở về đi."
Nói xong dẫn những cao tăng khác rời đi, sợ ở lại thêm một lát thì sẽ dao động.
Huyền Tụng đã sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, cho nên từ đầu đã không dám hứa hẹn với Đinh Du, chỉ có thể điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục lẳng lặng quỳ.
Hắn không muốn Cố Kinh Mặc chịu khổ, như vậy phần khổ này cứ để hắn nhận.
Lúc này, một người từ cửa hông đi ra đứng bên cạnh Huyền Tụng, tránh hướng chính diện Huyền Tụng đang quỳ.
Huyền Tụng hơi nghiêng đầu, nhìn thấy đệ nhất đấu phật của Thanh Hữu tự —— Hằng Dịch đại sư.
Khuôn mặt tuấn lãng, khí chất thoát tục, cái trán có một ấn ký màu đỏ.
"Cố Kinh Mặc thế nào?" Hắn trực tiếp hỏi.
Huyền Tụng có chút ngạc nhiên, Hằng Dịch đại sư luôn không hỏi thế sự vậy mà lại quan tâm đến chuyện của Cố Kinh Mặc.
Mặc dù kinh ngạc, nhưng hắn vẫn trả lời: "Nàng giết dư nghiệt của Bí Pháp tông, nhưng cổ dư nghiệt kia để lại trong đầu nàng vẫn còn, hôm nay thiếu nữ thường bầu bạn bên cạnh nàng qua đời, kích thích nàng tẩu hỏa nhập ma. Trên người nàng vốn có thương thế, bây giờ càng đau đớn hơn, chỉ có thể mượn tịnh vụ thạch trấn trụ."
Nếu Già Cảnh thiên tôn đã nói không còn cách nào khác, như vậy cách này thật sự là cách cuối cùng.
Hằng Dịch đại sư im lặng hồi lâu mới nói: "Ngươi chờ một lát."
Hằng Dịch đại sư bước nhanh vào thiền phòng của Hằng Ngộ đại sư.
Nhìn thấy hắn đến, Hằng Ngộ đại sư hơi ngạc nhiên, tiếp đó liền nhìn thấy hắn quỳ trước mặt mình, không khỏi kinh hoảng, nhanh chóng đứng dậy định đỡ Hằng Dịch đại sư, đồng thời hỏi: "Đây là vì sao?"
"Xin sư huynh cho mượn tịnh vụ thạch dùng một thời gian." Hằng Dịch đại sư mở miệng nói.
"Vì sao?" Hằng Ngộ đại sư vạn phần không hiểu: "Chuyện hoang đường như vậy, sao chúng ta có thể cho phép?"
"Coi như là ta nhập môn hơn hai trăm năm, lần đầu tiên tùy hứng đi."
"Có thể nói lý do cho ta không?"
"Cố Kinh Mặc là nữ nhi ta lưu tại Nhân giới." Hằng Dịch đại sư đáp: "Vào ngày Già Cảnh thiên tôn đại hôn ta cũng mới biết, thấy mẫu thân của Cố Kinh mặc, mới đoán được thân phận của nàng. Nàng và ta đều là đơn linh căn hệ hỏa, tư chất trác tuyệt, ta cũng đúng là từng ở bên mẫu thân của nàng một thời gian, điểm này không thể nào phủ nhận.
"Năm đó môn phái của ta bị diệt môn, ta lại bị trọng thương, sa sút mấy năm ở Nhân giới. Quan hệ giữa ta với mẫu thân của nàng tuy dựa trên tiền bạc, nhưng mẫu thân của nàng đúng thật đã an ủi ta, giúp cho ta một lần nữa tỉnh táo lại, coi như là tri kỷ.
"Ta không để ý đến điểm sinh mạng con cái của tu tiên giả mạnh mẽ thế nào, trong những năm qua cũng chưa từng nghĩ đến, con ta lớn như vậy rồi ta mới biết, là ta sai.
"Ta tự biết, ta rời Nhân giới trở lại Tu Chân giới như vậy mẹ con họ muốn tìm ta cũng khó khăn, ta tự ý xuất gia càng thêm phụ mẹ con họ, cũng chỉ có thể vào lúc này làm gì đó cho nàng."
Hằng Dịch đại sư nói xong, dập đầu một cái: "Năm đó là sư huynh dẫn ta vào Phật môn, ta vô cùng cảm tạ. Bây giờ, ta hứa hẹn hơn trăm năm sau nếu tu vi ta đạt tới cảnh giới phi thăng, nguyện ý từ bỏ phi thăng, tọa hóa thành xá lợi, trông nom Thanh Hữu tự tới đời sau."
Hằng Ngộ đại sư đương nhiên sẽ không đồng ý: "Cái này, đây không phải vấn đề điều kiện tốt đến cỡ nào, đây là tạo nghiệt!"
"Kính xin sư huynh thành toàn!"
- ---
Đúng vậy, Huyền Tụng còn lớn hơn cha Cố Kinh Mặc một ngàn tuổi.
Hằng Dịch đại sư: Về sau ta gọi ngươi là lão tổ, ngươi gọi ta là cha.