Chuông Gió

Chương 8:




Cô bé kia không hề hoài nghi, dọn dẹp tử tế xong thì cho cô ở trong một phòng đơn ở lầu hai.
Quý Đường Đường đeo ba lô của Trần Vĩ, bịch bịch bịch bước lên lầu, rảo bước một mạch mở cửa vào phòng, sau đó đóng cửa lại, tim đập thình thịch không ngừng.
Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện như vậy.
Cô lấy lại bình tĩnh, bước tới cạnh giường kéo chiếc khóa kéo của ba lô Trần Vĩ ra, cầm lấy phần đáy dốc mạnh xuống, đồ đạc trong túi rào rào rơi ra đầy giường.
Đồ tắm rửa, dụng cụ rửa mặt, một hộp bách bích quy, nửa túi mơ, bút máy, bản giới thiệu Cam Nam dành cho người tự đi du lịch, chứng từ…
Tìm thấy rồi, chứng từ!
Quý Đường Đường cầm thẻ sinh viên của Trần Vĩ lên, trên tấm bìa ngoài màu đỏ có in mấy chữ nổi Đại học Khoa học Kỹ thuật Điện tử Tây An, mở thẻ sinh viên ra, bên trong có hai chiếc thẻ, một là chứng minh thư, một là thẻ ra vào trường.
Quý Đường Đường cười lạnh: có việc gấp phải đi? Có ai đi đường mà lại bỏ chứng minh thư của mình lại không?
Cô nhắt bừa một tờ giới thiệu, chép lại thông tin của Trần Vĩ vào mặt sau, gấp lại bỏ vào trong túi quần, sau đó lại nhét đồ của Trần Vĩ vào trong ba lô.
Đang nhét được một nửa, di động đột nhiên vang lên, Quý Đường Đường sợ thót tim, lúc nhìn màn hình, chân mày lập tức nhíu lại.
Tại sao lại là nhà của Lăng Hiểu Uyển?
Cô sầm mặt không muốn tiếp, hiềm nỗi tiếng chuông cứ nối tiếp hết lượt này đến lượt khác, không có ý tứ ngừng lại, Quý Đường Đường đành phải nhấn nút trả lời, giọng khá khó chịu: “A lô?”
Giọng nói bên kia sợ sệt: “Quý…. Quý tiểu thư?”
Là mẹ của Lăng Hiểu Uyển.
“Quý tiểu thư, ba của Hiểu Uyển tâm trạng không được tốt, cô ngàn vạn… đừng để trong lòng.” Mẹ Lăng Hiểu Uyển cẩn trọng nói, “Chuyện của Hiểu Uyển… còn phải nhờ đến cô…”
Quý Đường Đường tỉnh táo cất lời: “Cô Lăng.”
“A?” Giọng nói đầu bên kia nghe có chút kinh ngạc – điều này cũng hợp tình hợp lý, từ khi Quý Đường Đường tiếp xúc với bà ta đến nay, rất ít khi cô nói chuyện nghiêm túc với bà ta đến như vậy.
Quý Đường Đường thở dài trong lòng một tiếng, tận lực hạ giọng: “Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm đôi chút, đúng là tôi muốn điều tra chuyện của con gái cô, nhưng tôi không bảo đảm là có thể tìm được cô ấy.”
Đầu kia lập tức im bặt.
Một lúc lâu sau, trong ống nghe mới truyền đến giọng nói gần như nghẹn ngào của mẹ Lăng Hiểu Uyển: “Quý tiểu thư, ý cô là… Hiểu Uyển nó đã…”
Quý Đường Đường thấy không đành lòng, chần chừ một chút, trái lương tâm nói: “Tôi chỉ cảm thấy, đã qua lâu vậy rồi…”
“Nhất định không có chuyện gì đâu, Quý tiểu thư.” Giọng nói của mẹ Lăng Hiểu Uyển rất kích động, “Không phải cô còn từng mơ thấy Hiểu Uyển sao? Không phải Hiểu Uyển còn từng trao đổi tin tức với cô hay sao? Nếu cô ra mặt, nhất định sẽ tìm được nó, đúng không?”
Quý Đường Đường không biết nên nói gì, dừng một chút mới nói: “Giờ tôi chưa tra ra được gì cả, chờ có tin tức, tôi sẽ liên lạc với cô.”
Không đợi mẹ của Lăng Hiểu Uyển đáp lại, Quý Đường Đường đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Cô rất sợ cứ tiếp tục nói nữa, mình sẽ không kiềm được mà khiến mẹ của Lăng Hiểu Uyển phải đối diện với nỗi thất vọng khổng lồ.
Lăng Hiểu Uyển có bình yên vô sự không ư?
Không thể.
Bởi vì, Lăng Hiểu Uyển là luồng oán khí đầu tiên va vào chuông.
Chỉ có oán khí của người chết, mới có thể khiến cho chiếc chuông gió bằng tiền cổ kia của cô phát ra tiếng.
______________________
Xác nhận việc bỏ đi của của Trần Vĩ đơn giản chỉ là lừa dối che đậy xong, còn phải đổi lại ba lô một lần nữa.
Trò cũ không thể diễn lại, mánh khóe hết lần này đến lần khác đụng rớt đồ trên quầy không khỏi quá mức vụng về, cũng may đã không còn sớm, chưa đầy một hai tiếng nữa quán trọ cũng sẽ đóng cửa, quầy tiếp khách sẽ không có ai, đến lúc đó đổi ba lô lại tương đối dễ dàng,
Giày vò lâu như vậy, Quý Đường Đường ít nhiều cũng hơi mệt mỏi, ngả ra giường định chợp mắt một chút, vậy mà vừa tỉnh lại đã thấy bên ngoài tối đen, Quý Đường Đường vội vàng lấy di động ra xem giờ, một giờ rưỡi sáng.
Mở cửa phòng, trên hành lang yên tĩnh không có tiếng người, Quý Đường Đường đeo ba lô rón ra rón rén bước xuống lầu, căn phòng lớn bên dưới tối đen như mực, Quý Đường Đường bật đèn pin bỏ túi, xác định vị trí của quầy tiếp khách, sau đó đổi lại ba lô.
Lúc đeo ba lô lên trên lầu, chợt nhớ ra điều gì đó, thầm kêu hỏng bét.
Lúc cô mượn ba lô của Mao Ca, không nhắc chữ nào đến chuyện buổi tối đổi lại quán trọ — nói vậy, đối với đám Mao Ca, cô sẽ thuộc dạng lạc đường? Nửa đêm chưa thấy về?
Nhớ đến chuyện đám Đầu Trọc đến hẻm núi Ca Tát Ma tìm Vũ Mi và Hiểu Giai ngày hôm qua, còn cả chuyện trưa hôm nay Nhạc Phong lên cơn với cô một trận như vậy, Quý Đường Đường bất giác cảm thấy da đầu tê dại.
Nhưng đã trễ vậy rồi, gọi chủ quán ra mở cửa rõ ràng không thỏa đáng cho lắm, Quý Đường Đường bỗng nhanh trí nghĩ đến các quán trọ ở thị trấn Ca Nại hẳn sẽ liên hệ với nhau, vội vàng tìm quyển sổ điện thoại trên quầy tiếp khách, lật giở một lượt, quả nhiên tìm được điện thoại quán trọ của Mao Ca.
Lúc bấm số, Quý Đường Đường nơm nớp lo sợ, cô rất mong là không có ai tiếp: vậy ít nhất cũng thể hiện là chẳng có ai đang chờ cô, mọi người đều đã đi ngủ.
Không như mong đợi, vừa mới tút một tiếng đã có người nhấc máy, là giọng nói lo lắng của Mao Ca: “Tìm được chưa?”
Quý Đường Đường sửng sốt một chút: “A?”
Mao Ca lập tức nghe ra là giọng của cô: “Cô nhóc!”
Trong giọng nói rõ ràng có sự tức giận: “Cô chạy đi đâu vậy hả? Đầu Trọc và Nhạc Phong ra ngoài tìm cô đấy, đến giờ vẫn còn chưa về đây này!”
“Tôi…” Quý Đường Đường chỉ cảm thấy khó mà hé miệng được.
“Không cần biết cô đang ở đâu, mau về đi. Tôi còn phải gọi điện cho bọn Đầu Trọc, bảo chúng nó đừng có đi lung tung trong hẻm núi nữa.” Mao Ca không nói hai lời cúp máy luôn.
Quý Đường Đường hối hận lắm rồi, tự mình khăng khăng cố chấp là việc của mình, nhưng làm ảnh hưởng đến người khác thì thực đáng ăn đòn, huống chi bây giờ cũng sắp hai giờ sáng, Nhạc Phong và Đầu Trọc lại vẫn còn đang ở trong cái hẻm núi lớn kia tìm cô.
Nếu có cái lỗ nào đó, cô thực sự muốn chui vào trong.
Quý Đường Đường đành nhắm mắt gọi chủ quán trọ Kelsang ra mở cửa, chủ quán là một người phụ nữ dân tộc Tạng chừng năm mươi tuổi, tâm địa cũng khá tốt, mắt còn ngái ngủ mà hỏi cô: “Cô gái, hơn nửa đêm rồi, cô có chỗ để đi chứ?”
Quý Đường Đường vội vàng gật đầu: “Có.”
Chủ quán không yên tâm, xách đèn pin tiễn cô đi một đoạn.
Mao Ca đứng ngay cửa chờ cô, Quý Đường Đường tim đập thon thót, hỏi: “Mấy người Đầu Trọc đã về chưa ạ?”
“Vẫn chưa, đã liên lạc rồi, chắc đang trên đường về.” Mao Ca đầy một bụng tức, lại thấy cô đã ảo não sắp chết đến nơi, cũng không tiện mắng mỏ cô thêm nữa, “Cô nhóc, mau lên phòng ngủ đi.”
“Dạ?” Quý Đường Đường chưa phản ứng kịp.
“Cô không đi ngủ, còn chờ bị ăn mắng đúng không?” Mao Ca trừng cô.
“Nhưng mà…” Quý Đường Đường khó xử nói, “Bọn họ mất công tìm một lượt trong hẻm núi, vốn đã đầy một bụng tức, vừa về lại thấy tôi đã ngông nghênh đi ngủ, chẳng phải là… càng không ổn hay sao?”
Mao Ca cũng bó tay.
Quý Đường Đường thở dài: “Thôi, cứ để bọn họ mắng tôi đi, tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
Cô bước vào nhà, ngồi xuống bên cạnh chảo lửa, nhiệt độ ban đêm ở Ca Nại thấp hơn ban ngày ít nhất 15 độ, Mao Ca sợ cô lạnh, cầm một cái chăn đến cho cô đắp.
Quý Đường Đường tựa vào ghế dựa, quấn chặt lấy cái chăn, ra khỏi hẻm núi cũng cần một khoảng thời gian, đám Đầu Trọc sẽ không quay lại nhanh như vậy, Mao Ca đóng cửa, đứng tính toán sổ sách ở quầy tiếp khách, thi thoảng lại uống một ngụm rượu Thanh Khoa.
“Cô nhóc, có uống rượu không?”
“Không.” Quý Đường Đường lắc đầu, suy nghĩ một chút tìm chuyện để nói, “Hôm nay đám Nhạc Phong đến hồ cao nguyên chơi có vui không?”
“Cũng chỉ đến thế mà thôi,” Mao Ca chẳng buồn ngẩng đầu, “Chúng nó đến đây thường xuyên, hẻm núi, hồ cao nguyên gì đó đã xem chán chê rồi, làm gì có chơi vui hay là không vui nữa.”
“Bọn họ làm gì vậy? Sao lại rảnh rỗi như thế?”
“Mấy đứa nó khác cô, cô nhóc, cô là sinh viên đại học đúng không, tốt nghiệp xong thì vào công ty lớn, làm việc quy củ, không biết bên ngoài có vô số con đường, chỉ cần làm một lần đã kiếm được cả đống tiền, không nhất thiết phải mệt sống mệt chết.”
Anh ta nói khá mông lung, Quý Đường Đường cũng không tiện hỏi nữa.
Dần dần, cô lại thấy hơi buồn ngủ, trong lúc mơ màng, dường như nghe thấy Mao Ca hạ giọng gọi điện thoại cho đám Nhạc Phong, suy nghĩ của cô rất hỗn loạn, nghĩ đến rất nhiều chuyện, đến động Tiên Nữ, đến cái động trong động đó.
Ở trong động trong động, cô đang cúi người, tay cầm gậy leo núi khua qua khua lại trên vách động, sau đó, dường như cô phát hiện ra điều gì, đẩy phiến đá trên đỉnh đầu ra.
Cô nhìn thấy ở cửa động có một người, ăn mặc rách nát, mái tóc dơ dáy bết thành từng búi, hắn ra sức đi về phía bên ngoài, dưới nách kẹp lấy một người đang hôn mê bất tỉnh, Trần Vĩ.
Trái tim Quý Đường Đường đập thon thót, cô sử dụng cả tay lẫn chân, hy vọng có thể đuổi theo kẻ kia, kéo Trần Vĩ ra khỏi tay hắn, cô liều mạng lao về phía trước, vốn tưởng rằng ra khỏi động là có thể nhìn thấy mặt trời, ai ngờ lại không phải, chỉ thấy một cái hang khác còn u ám hơn.
Trần Vĩ ngồi thụp trong một góc nhỏ, máu me đầy mặt, cậu ta đau đớn nhìn Quý Đường Đường, sau đó mở miệng nói chuyện với cô.
Không hiểu tại sao, cậu ta gắng sức nói chuyện, nhưng Quý Đường Đường không nghe được tiếng nói của cậu ta, chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của cậu ta, cậu ta hẳn đang nói bốn chữ, cứ lặp đi lặp lại.
Toàn thân Quý Đường Đường phát run, lớn tiếng hỏi cậu ta: “Cậu nói gì? Cậu nói gì?”
Đám Nhạc Phong bước vào phát ra tiếng động rất lớn, Quý Đường Đường lập tức tỉnh dậy, toàn thân cô rét run, cơn lạnh dường như thấm vào tận xương tủy, cả người run lẩy bẩy.
Nhạc Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, thu hết vẻ mờ mịt của cô vào trong đáy mắt.
Anh cũng không biết Quý Đường Đường gặp ác mộng, anh và Đầu Trọc lòng vòng trong hẻm núi gần ba tiếng, trong khoảng thời gian đó vẫn không ngừng liên lạc với Mao Ca, câu trả lời của Mao Ca vẫn luôn là: “Chưa về.”
Sau đó cuối cùng cũng nhận được tin cô ta bình an, cơn tức của Nhạc Phong gần như không thể khống chế, Đầu Trọc cũng giận kinh khủng, suốt dọc đường đi đều oán trách: “Con nhóc này uống sai thuốc hay là đầu óc có bệnh vậy, chạy đến Kelsang ngủ, không dặn lại một câu được hay sao?”
Quá nửa đêm như vậy, sau khi hít gió lạnh trong cái hẻm núi âm u, bị đông lạnh tươi sống suốt ba tiếng đồng hồ, cho dù là ai cũng không thể vui vẻ nổi.
Nhạc Phong cho rằng Quý Đường Đường ít nhiều cũng phải cảm thấy chút áy náy, vậy mà vừa vào cửa đã nhìn thấy vẻ mờ mịt của cô ta, giống như mới tỉnh ngủ, căn bản không biết mình đã đem đến cho người khác bao nhiêu là phiền phức.
Nhạc Phong đang chuẩn bị phát hỏa, Quý Đường Đường lại vụt đứng dậy, giống như phát điên chạy lên trên lầu, lúc ra khỏi phòng còn bị vấp phải bậc cửa, suýt nữa thì ngã.
Nhạc Phong kịp thời đỡ cô một cái.
Quý Đường Đường lại giống như hoàn toàn không nhìn thấy Nhạc Phong, lảo đảo lao lên lầu, Nhạc Phong nhìn Đầu Trọc một cái, nhíu mày, “Để tôi xem xem.”
Nhạc Phong rảo bước đi lên.
Vừa lên lầu, anh đã nhìn thấy Quý Đường Đường đang đứng ở cửa căn phòng dành cho mười người, cửa phòng đang mở, nhưng Quý Đường Đường không hề bước vào, cô đứng ngay ở ngoài cửa, cứng đờ, giống như một con rối gỗ.
Trong phòng truyền đến tiếng kim loại va vào nhau, mượn ánh đèn yếu ớt từ ngoài hành lang, có thể nhìn thấy chiếc chuông gió treo ở đầu giường kia dường như đang bị một bàn tay vô hình khua đánh lôi kéo, kịch liệt va vào nhau.
Trong đầu Quý Đường Đường thoáng qua bốn chữ. Trần Vĩ chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.