Chuông Gió

Chương 4:




Kim Bích Huy Hoàng, phòng 301.
Từ ngoại ô quay về thành phố mất hơn hai tiếng, cho dù đi nhanh hay chậm thì đến nơi cũng không kịp thời điểm mở màn, đẩy cửa ra, những ánh đèn đủ màu rực rỡ loang loáng, một bàn đầy những chai rượu đã bật nắp, hai gã anh em trông khá quen mắt đang bá vai bá cổ nhau cầm mic hát《Bạn bè 》của Châu Hoa Kiện, Cửu Điều ôm một cô gái trẻ tuổi ăn mặc hở hang ngồi trên sô pha, Tương Dung ngồi bên cạnh dũa móng tay, Da Đen và mấy tên khác đang hò hét đổ xúc xắc bên cạnh, không hề để ý rằng Nhạc Phong đã tới.
Cảnh tượng như vậy cũng chẳng có gì xa lạ, nhưng không hiểu tại sao, thật không dễ chịu, Nhạc Phong bước tới bên cạnh Cửu Điều, gọi một tiếng: "Cửu Ca."
Cửu Điều hẳn là nghe thấy được, nhưng lại làm như không biết, vẫn ra sức chuốc rượu cho cô gái kia, Nhạc Phong đứng một hồi, lại gọi hai tiếng nữa, Da Đen nhận ra đầu tiên, nhanh chóng dùng mắt ra hiệu cho đám bên cạnh yên lặng, sau đó tiếng hát cũng dừng lại, Tương Dung ngẩng đầu nhìn Nhạc Phong, không hé răng, căn phòng dần trở nên yên lặng, chỉ còn lại giọng nói ngả ngớn mang men rượu của Cửu Điều: "Hát đi, anh biết cưng là nữ trung hào kiệt, tửu lượng cao..."
Nhạc Phong lại gọi một tiếng: "Cửu ca."
Lần này cuối cùng cũng nghe thấy, Cửu Điều ngẩng đầu nheo mắt nhìn anh, bỗng nhiên ngạc nhiên đứng dậy: "Ôi chao, đây là ai nhỉ, không phải là Phong tử sao, rồng đến nhà tôm mà, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này, còn tưởng là không mời được chú mày cơ đấy, thật là nể mặt Cửu ca này quá rồi, được sủng mà sợ quá."
Mấy câu này, bắn ra ào ào, xem ra đã chuẩn bị từ trước để đối phó với anh, Nhạc Phong cười cười: "Ngại quá Cửu ca, vừa mới chạy vội về, buổi chiều tôi bận về đưa hàng Tết cho mẹ."
Cửu Điều không kịp phản ứng: "Mẹ?"
Đến lúc nghĩ ra, hắn cười cười quái dị: "Chú mày vẫn còn nhận mụ ta là mẹ à Phong tử."
"Đúng là đứa con có hiếu, nhưng mà cũng đúng, mình từ cái bụng nào chui ra thì cũng phải biết chứ, nhưng mà là của ai thì khó mà nói lắm."
Sắc mặ Nhạc Phong rất khó nhìn, nhẫn nại, nói: "Cửu ca, tôi vẫn gọi anh một tiếng anh, anh nói vậy có quá đáng quá không."
Bị anh nhắc nhở như vậy, Cửu Điều cũng có chút hối hận, từ trước đến giờ nói cho cùng thì vẫn coi Nhạc Phong là huynh đệ, tuy rằng đợt này có chút bực bội với anh, xả giận thì thôi, chứ không cần ầm ĩ đến độ anh em trở mặt ----- hoàn cảnh của Nhạc Phong vẫn là điều cấm kỵ không thể chạm vào, hôm nay thực sự là hắn đã uống quá nhiều rượu rồi, sao đầu óc lại ẩm ương nói ra mấy lời độc ác như vậy chứ?
Nhưng làm đại ca, lời đã nói ra rồi, đâu dễ nuốt trở lại, Cửu Điều lạnh mặt cứng đờ, đám Da Đen hai mắt nhìn nhau, ngại ngùng vì lập trường, nói cũng không được mà không nói cũng không được, trong một khoảng yên lặng, Tương Dung bỗng nhiên lên tiếng.
"Nhạc Phong, còn không để cho Cửu ca nói anh nữa, anh nói xem mấy năm trước anh là cái gì, chẳng là cái thá gì, toàn nhờ Cửu ca dẫn anh lập nghiệp. Bây giờ anh có chút lông cánh rồi liền giở trò ngúng nguẩy, nhờ ít việc thì chối này chối nọ, còn khó hơn mời thần, nói khó nghe một tí, chính là cho mặt mũi còn không biết xấu hổ. Anh tưởng anh cứng cáp rồi thì có thể bay một mình hả, kết quả thế nào, thành ra cái gì rồi? Chia tay với Tần Miêu thì thôi đi, lại còn khiến cho gia đình người ta tan nát, bị công an tịch biên tra xét, cuối năm không có chỗ nào để đi nên mới đi tìm bà mẹ già của anh chứ gì, anh đã đến nông nỗi này rồi, có khác gì một con chó không..."
Còn chưa dứt lời, Cửu Điều đã nâng chai rượu đập tới: "Con điếm này, mày tưởng mày là ai chứ."
Một chai rượu hạ xuống, trán Tương Dung đã đầm đìa máu, cô ta ôm trán không nói gì, máu từ kẽ tay chảy ra, Cửu Điều lại khách sáo với Nhạc Phong: "Đừng có chấp con đàn bà này, mẹ nó, tình huynh đệ của tao đều bị mày phá hoại."
Nhạc Phong cười cười, Tương Dung bình thường sợ Cửu Điều chết đi được, không được bày cho thì sao dám nói lung tung ở trường hợp như thế này? Nói cho cùng cũng chỉ là diễn một vở kịch cho anh xem, vớt vát lại thể diện cho Cửu Điều, lại vả vào mặt anh, giúp Cửu Điều xả giận không nói, còn giết gà dọa khỉ, cũng để tất cả mọi người ở đây đều rõ trong lòng, đừng có nảy sinh lòng dạ khác.
Anh nói: "Cửu ca, nếu không có chuyện gì tôi đi trước. Năm hết Tết đến rồi, tôi chẳng lưu lại khiến mọi người bất tiện làm gì, sau này có việc cứ nói một tiếng, có thể giúp được nhất định tôi sẽ giúp, không thể giúp, cũng đừng trách tôi vô dụng."
Cửu Điều ngoài cười nhưng trong không cười: "Sao lại thế được."
Nhạc Phong cũng cười, chào rồi đi, đến dưới lầu thì nhận được điện thoại của Tương Dung, cô ta nhỏ giọng khóc nói xin lỗi với Nhạc Phong: "Nhạc Phong, xin lỗi anh, tôi cũng không muốn, giờ tôi đang ăn cơm của Cửu ca, phải giúp Cửu ca xuống đài."
Nhạc Phong trầm mặc một chút, nói: "Tôi hiểu."
Dừng lại một lúc, anh hỏi cô ta: "Cô không sao chứ?"
Tiếng nức nở của Tương Dung nhỏ hơn một chút: "Không sao hết, Cửu Ca khen tôi biết làm việc, còn cho tôi tiền. Nhạc Phong, anh yên tâm đi, Cửu Ca chỉ muốn xả giận thôi, anh ta bực bội lâu rồi. Anh ta không dám cắt đứt với anh đâu, đám Da Đen đều đang nhìn vào, nếu anh ta thực sự ra tay với anh thì cũng khiến bọn họ lạnh lòng, anh chịu được lần này là không sao rồi."
Nhạc Phong thở dài, hạ giọng nói: "Tương Dung, cô cũng nên tích chút tiền trong người, khi nào đủ rồi thì rút lui đi, có thể đi được thì hãy đi luôn, Cửu Ca không phải người đáng tin, tối nay anh ta dùng chai rượu đánh cô, hôm khác bên cạnh anh ta nếu không phải chai rượu mà là một con dao, anh ta cũng có thể tiện tay lấy dao đâm cô, đừng đem tương lai của bản thân giao cho Cửu Ca, hãy sớm tìm cho mình một lối đi khác, đừng lãng phí bản thân."
Tương Dung nhẹ giọng nói: "Người như tôi, còn có cách nào khác chứ, chỉ có thể như vậy."
Trong yên lặng, Nhạc Phong cúp máy trước.
------ còn có cách nào khác chứ?
Lời này, anh mang máng nhớ rằng Quý Đường Đường đã từng nói một lần, Vưu Tư cũng đã nói, hiện giờ lại nghe được từ miệng Tương Dung, anh thực sự không thể nào thoải mái được.
--------------------
Rời khỏi quán karaoke đã là hơn mười giờ, di động liên tục vang lên những tiếng chuông báo từ tin nhắn chúc mừng năm mới, gần xa đâu đâu cũng vang lên tiếng pháo, Nhạc Phong ngồi trong xe một lúc, cuối cùng vẫn đánh tay lái về nhà, lúc đi ngang qua chợ, thấy đầu phố còn một quán tạp hóa chưa đóng cửa, anh xuống xe mua một hộp mì ăn liền, nghĩ một chút lại mua một bao thuốc lá và hai chai bia.
Đang trả tiền, lại có tin nhắn gửi đến, là của Mao Ca, tin nhắn hình, vừa mở ra xem Nhạc Phong đã cười ngất, Thần Côn đang mặc một bộ Đường trang đỏ chóe, ôm một hộp KFC cười vẻ vô cùng ý nhị thẹn thùng.
Nhạc Phong nhắn lài: Anh giỏi gài đấy, bắt Thần Côn ăn mặc thế này được, sao lão ấy đồng ý?
Mao Ca trả lời rất nhanh: KFC thôi, chỉ cần phần dành cho cả gia đình thì cái gì lão cũng làm.
Nhạc Phong nhủ thầm: mất công như vậy thì bắt anh ta mặc Đường trang làm gì, cho mặc hẳn sườn xám búi tóc luôn đi, đang định nhắn lại như vậy, Mao Ca đã gọi tới, hỏi anh: "Bức của anh với bức của Thần Côn, bức nào vui hơi?"
Té ra là Mao Ca lúc nãy cũng gửi một tấm, Nhạc Phong đoán chắc là đã bị lẫn trong một đống tin nhắn chúc mừng: "Anh chờ một tí, để em xem lại."
Không khó tìm, chỉ mấy tin trước, tấm của Mao Ca là một tấm ảnh gia đình, cũng mặc Đường trang, chị Mao giơ một câu đối xuân, Mao Ca xách một cái đèn lồng, trong tay đứa bé con của chị Mao là một đồng tiền vàng thật to, ai ai cũng mặt mày rạng rỡ, Nhạc Phong nói: "Đúng là một bức ảnh nghệ thuật chuyên nghiệp, có thể in ra thành lịch treo tường đường rồi, bỏ xa Thần Côn mấy con phố."
Mao Ca cười ha hả, cuối cùng hỏi anh: "Chú thì sao? Không phải có một mình đấy chứ, có chỗ nào ăn cơm chưa?"
Nhạc Phong chần chừ một lúc, nói: "Em đang ở nhà Khiết Du này, rất náo nhiệt."
Mao Ca ồ một tiếng, suy nghĩ một lúc lại nhắc nhở anh: "Đừng ở lại lâu quá, dù sao cũng là nhà người ta."
Nhạc Phong nghe vậy có chút khó chịu, không nhịn được mà nói lại: "Mắc mớ gì đến anh đâu."
Mao Ca giải thích: "Không phải, anh sợ chú không biết chừng mực, dù sao bây giờ Khiết Du nó cũng kết hôn rồi, không thể xoay quanh chú như hồi trước được, không phù hợp."
Nhạc Phong không nén được cơn bực: "Em sao lại không biết chừng mực? Em không có đầu óc hay sao, em là loại cứ ở lì nhà người ta không về hay sao? Chỉ anh biết chừng mực thôi hả?"
Mao Ca bị anh quát mà ngẩn người: "Không phải thế, Phong Tử, anh chỉ nhắc nhở chú một chút, sao chú lại cáu lên thế, anh cũng chỉ sợ chú không có chỗ nào để đi nên mới hỏi thế thôi..."
Nhạc Phong tức đến độ huyệt Thái Dương giật giật: "Ông đây làm sao lại không có chỗ nào để đi? Ông đây có bao nhiêu chỗ đấy!"
Mao Ca còn định nói gì đó, đầu bên kia đã cúp máy, anh ta cầm di động mà đờ ra, gọi lại cũng không được mà không gọi lại cũng không được, một lúc sau ảo não nói: "Sớm biết thế thì khỏi gọi, năm mới năm me, lại chọc giận Phong Tử rồi."
Chị Mao ở bên cạnh cán vỏ bánh, nghe vậy bèn lườm anh ta một cái: "Đã bảo anh đừng có gọi rồi, tình hình của cậu ấy anh còn không biết à, nói vậy chẳng phải động chạm đến người ta hay sao."
Mao Ca rầu rĩ: "Anh cũng sợ chú ấy còn trẻ, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, mới có lòng tốt nhắc nhở một câu, sớm biết vậy đã gọi Phong Tử đến đây ăn Tất niên, nó bất hòa với gia đình, Đường Đường thì mất rồi, Tư Tư cũng vừa đi không lâu, nhất định rất khó chịu."
Chị Mao phủi phủi lớp bột bám trên tay: "Thôi nào, đừng nghĩ nhiều nữa."
--------------------
Nhạc Phong cắm đầu phóng một lúc mới dừng lại, bản thân cũng không biết đã đi đến đấu, hạ cửa kính xe xuống nhìn một lúc, đột nhiên rùng mình.
Đây là khu nhà của Tần Thủ Nghiệp.
Khi biệt thự của Tần Thủ Nghiệp bị nổ, Nhạc Phong đã tới hiện trường nhìn một lần, còn là có cảnh sát đi cùng, Tần gia gần như là bị san thành đất bằng, mặt đất có một cái hố hõm xuống, tường bao xung quanh bị phạt ngang nứt vỡ, cốt thép bên trong trụi lủi chĩa lên, đôi chỗ có thể nhìn thấy xác của những thứ đồ điện đã bị thiêu rụi đen sì, những căn phòng bị vụ nổ ảnh hưởng gần đó đã được tu sửa, duy chỉ có Tần gia là không hề được động đến, không biết có phải vì liên quan đến quyền tài sản hay không.
Nơi này, sau khi đến lần đầu tiên, Nhạc Phong đã không muốn đến lần thứ hai, bởi vì người cảnh sát đi cùng có nói qua, hiện trường vụ nổ quá thê thảm, gần như là đến cả hài cốt cũng không còn, chí có vài mảnh xương nhỏ văng ra, còn tìm được ở nơi cách trung tâm vụ nổ rất xa.
Tối nay, quỷ thần xui khiến thế nào, anh lại tới nơi này?
Quanh người Nhạc Phong dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, lạnh đến mức hai cánh tay đều run lên, nhưng chỉ trong chốc lát, anh đã quyết định.
Anh đỗ xe bên ngoài khu nhà, mang theo thuốc và bia, đi một vòng lớn bên ngoài khu nhà, nhảy qua từ một đoạn hàng rào khá thấp, men theo trí nhớ đi về phía vị trí ngôi nhà của Tần Thủ Nghiệp.
Không khó tìm, Tần gia trước sau không xây dựng lại, mà mấy hộ gia đình gần đó, vì kiêng kỵ nên cũng đã chuyển đi rất nhiều, ở một khu biệt thự xa hoa đèn đuốc lung linh, mảnh đất hoang vắng này có vẻ vô cùng lạc lõng, thép, bê tông, những mảnh vỡ của đồ điện, bao ngày mưa gió, ẩm ướt, rêu xanh, cỏ dại, chằng chịt đan xen, tựa như một nấm mồ thật lớn, lồng ngực Nhạc Phong nghèn nghẹn, anh thất thiểu bước đi, khập khiễn bò qua những tấm bê tông đổ nát rồi ngồi xuống.
Đã lâu lắm rồi, sớm đã không còn cái mùi khói lửa của lần đầu tiên đặt chân đến đây, mây trên trời rất dày, vành trăng nham nhở tựa như mọc ra một lớp lông, Nhạc Phong bật một chai bia, đặt dưới chân, lại cầm lấy chai còn lại, nhẹ nhàng cụng vào chai kia một cái, nói: "Đường Đường, anh đến thăm em."
Nói xong câu đó liền nghẹn lại, Nhạc Phong vùi đầu giữa hai gối, lặng mình một lúc lâu, gió nhẹ nhàng thổi qua, vi vu bên tai, đêm nay, anh tìm tới tìm lui, chỉ mong tìm được một chốn thuộc về riêng mình, tìm một vòng mới nhận ra, chỉ có nơi này, mới là nơi anh nên tới nhất.
"Đường Đường, em ở đâu?"
Không có tiếng trả lời, gió phất qua những hạt cát nhỏ đọng trên phiến bê tông, vang lên những tiếng lạo xạo khe khẽ, Nhạc Phong nói: "Anh chưa bao giờ tin vào ma quỷ, nhưng Đường Đường, nếu như em thực sự biến thành ma, em hãy xuất hiện nói với anh một lời đi, anh rất nhớ em."
Nhạc Phong vừa nói vừa ngửa đầu tu bia, bia không cay, nhưng không hiểu sao một ngụm đi từ cổ họng xuống lại cay đến mức nước mắt sắp tràn cả ra, anh ngồi một lúc, mới có thể nói tiếp.
"Anh thực ra rất ổn, chỉ là có lúc thấy rất mệt mỏi, cảm giác không còn gì để quan tâm, ngày tháng cứ thế trôi qua như vậy, không có mục tiêu gì hết."
"Đám Mao Ca cứ bảo anh phải nhìn về phía trước, thực ra anh cũng không muốn thay đổi quá nhiều, có lúc anh nghĩ, cứ ăn cứ uống như vậy, trong lòng có một người để nhớ về, đã vô cùng tốt rồi. Nếu bắt anh yêu một người khác, anh không tưởng tượng nổi sẽ đối xử với người ta như thế nào..."
"Đường Đường, em là con gái, uống ít thôi..."
"Hôm nay Cửu Ca dằn mặt anh, Tương Dung chỉ vào mũi mà chửi anh, anh nghĩ cô ta chửi đúng lắm, Đường Đường, có phải em cũng thấy anh thật kém cỏi hay không, cuối cùng vẫn hai bàn tay trắng, ngẫm lại đúng là giống một con chó thật..."
"Tư Tư cũng đi rồi, ở dưới đó có gặp được thì hai em phải chăm sóc lẫn nhau đấy, Tư Tư cũng là người đáng thương..."
...
Nhạc Phong uống rất nhiều, cũng nói rất nhiều, mơ mơ màng màng, thấy choáng váng, lại cảm thấy chẳng phải say, cũng không biết được bao lâu, đầu nhức như muốn nổ tung, có người lắc lắc vai anh lớn giọng nói: "Sao lại ngủ ở đây thế này, anh vào bằng cách nào?"
Nhạc Phong nghe thấy hết, nhưng không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhìn anh ta cười, lại duỗi tay đẩy anh ta, người bảo vệ kia không còn cách nào khác, quay lại bảo người còn lại: "Mở điện thoại anh ta xem có gọi được người nhà đến không..."
Nói xong nâng Nhạc Phong xuống, anh thất tha thất thiểu dựa vào anh ta mà bước, đi được hai bước, anh quay đầu lại, bỗng chốc máu trên người đều vọt đến tận đỉnh đầu!
Anh thấy Quý Đường Đường đứng trên gò đất đó, cúi đầu, hai tay chậm rãi vặn một bình gas.
Trái tim Nhạc Phong như nhảy ra ngoài, gào lên: "Đường Đường, em chờ một chút, em dừng lại đi, hãy nghe anh nói!"
Nhạc Phong đẩy người bảo vệ kia ra lao về phía gò đất, chân bị vấp phải dây thép liền ngã sấp xuống, anh căng thẳng đến mức mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng, tay chống mặt đất liều mạng bò lên, hai người bảo vệ cũng bị anh làm cho phát hoảng, mỗi người một bên kéo anh lại, Nhạc Phong cuống đến phát điên, không hiểu tại sao mình lại không bò qua được, anh ngẩng đầu nhìn thấy Quý Đường Đường vẫn chẳng màng gì tiếp tục mở van, giọng nói đã run rẩy, gào lên: "Đường Đường em chờ một chút, em nghe anh...."
Còn chưa nói xong, tầm mắt đột nhiên sáng choang, ngọn lửa màu cam chói lòa tuôn ra từ giữa bình gas, bao vây lấy bốn phía, Nhạc Phong mở trừng mắt nhìn thân thể Quý Đường Đường chia năm sẻ bảy giữa thứ ánh sáng chớp nhoáng này, cảm giác trong thân thể mình dường như cũng có thứ gì đó đã vỡ vụn trong khoảnh khắc, tầm mắt đột nhiên tối sầm, không biết gì nữa.
Hai người bảo vệ dùng hết sức cũng không kéo đi nổi, đột nhiên lại kéo được, một người không kịp thu sức liền ngã nhào về trước, đau đến mức quát lên: "Mẹ nó chứ uống uống uống, mượn rượu làm càn, năm mới năm me cũng không để người ta yên!"
--------------------
Bảo vệ tuần tra rất tức giận, nhìn Phương Trình nước miếng xổ tứ tung: "Hành vi gì thế này, hả, hơn nửa đêm trèo tường vào, có ý đồ gây rối gì chứ? Chúng tôi có thể báo cảnh sát anh biết chưa, đây là hành vi đe dọa đến sự an toàn của các hộ gia đình ở đây."
Phương Trình cứi đầu: "Vâng vâng, thật là ngại quá, xin lỗi xin lỗi, anh ấy chỉ là quá chén thôi..."
Khiết Du đứng trên đống bê tông, sắc mặt rất khó nhìn: "Từ lúc gọi điện báo đến giờ, các anh để anh tôi nằm ở đây là sao? Trời lạnh như thế này, nếu bị lạnh cóng sinh bệnh thì giải quyết thế nào?"
Phương Trình liên tục nháy mắt với cô, thầm nhủ bà cô ơi em bớt tranh cãi đi, chúng ta đến để nhận lỗi cơ mà.
Khiết Du thì chẳng sợ, cô đã quản lý quán rượu lâu như vậy rồi, đã gặp đủ loại người, binh đến tướng chặn, hai gã bảo vệ nhỏ bé chẳng là gì: "Các anh làm ăn kiểu gì vậy, anh tôi là uống rượu nên mới mơ màng đi vào, nếu các anh làm tròn bổn phận công việc của mình thì anh tôi vào được chắc? Lơ là nhiệm vụ còn đòi báo cảnh sát, các hộ gia đình ở đây mà biết thì người đầu tiên bị khai trừ chính là các anh, trông chờ các anh bảo vệ thì bị khoắng hết lúc nào cũng không biết, tôi cho các anh hay, anh tôi đang không làm sao, nếu như vì đến khu nhà các anh mà dập đầu va chạm gì, tôi không để yên cho các anh đâu!"
Người bảo vệ cũng nổi cáu, tựa như đe dọa bước về phía cô hai bước: "A cái cô này, sao lại ăn nói phi lý như thế được?"
Khiết Du cười nhạt: "Làm sao, định đánh người à, tôi cho anh hay trong bụng tôi còn một mạng nữa đấy, làm tôi sợ không sao, nếu mà để nó xảy ra chuyện, cả nhà anh cũng gánh không nổi!"
Được, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bảo vệ cũng không muốn gây chuyện, đành phải vừa chửi kháy vừa bước qua nâng Nhạc Phong xuống dưới, thấy bọn họ đi rồi, Khiêt Du mới vịn vào thanh thép một bên đi xuống, Phương Trình nhìn mà hết hồn, rất sợ cô có chuyện gì sơ xảy, mà sợ cái gì thì đụng cái đó, bên kia Khiết Du bỗng kêu lên một tiếng, sợ đến mức linh hồn nhỏ bé của Phương Trình muốn bay mất tiêu: "Sao thế sao thế?"
"Sụt rồi, qua đây giúp em với."
Phương Trình nhanh chóng chạy qua, lối mà Khiết Du đi bên này đều là do mấy tấm bê tông trên nóc nhà đè lên nhau, có thể bước lên trên, cũng có thể đạp phải những chỗ hổng, Khiết Du vì đang mang thai, sợ bước hụt nên bước càng mạnh, cũng không biết đi được mấy bước thì đạp phải chỗ hổng, sụt hẳn xuống.
Phương Trình cẩn thận giúp cô kéo chân ra, Khiết Du đi giày đế bằng, từ mép giày đến mắt cá toàn là bùn đất, cô tức giận lấy khăn tay ra lau, sau đó đẩy Phương Trình: "Bên dưới có cái gì thế?"
Phương Trình lấy di động mở đèn pin lên, cúi người soi xuống dưới, đột nhiên ô một tiếng, nói: "Có một cái lỗ."
Khiết Du thấy lạ: "Lỗ? Lỗ cống thoát nước à?"
Đầu của Phương Trình gần như sắp chui vào lỗ hổng dưới tấm bê tông: "Không phải, lạ lắm, có một cái hốc to, lúc trước chắc bị lấp đi, vừa hay bị em đạp hụt... có nước đọng, chảy qua bên kia. Uây, bây giờ chó mèo cũng giỏi thật, còn đào đường hầm được..."
Khiết Du mất kiên nhẫn: "Đi thôi, xong chưa, còn hăng hái hơn cả con chó con mèo."
Phương Trình hậm hực rụt đầu lại, thầm nhủ phụ nữ mang thai đúng là đằng nào cũng nói được, là em hỏi có cái gì, em không hỏi anh xem làm quái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.