Chưởng Hoan

Chương 18: Hạ sốt




Trên hành lang bày một cái ấm đất, hương thuốc tràn ra từ cái vòi ấm đang sôi ùng ục.
Phù Tùng cầm một chiếc quạt hương bồ thường thường quạt một cái, nghe được động tĩnh, nhìn kỹ rồi không khỏi nhảy dựng lên, hô: “Biểu cô nương tới rồi!”
Dáng vẻ kia y như lâm đại địch, bỗng chốc làm người ta cảm thấy không phải là biểu cô nương tới, mà là yêu quái tới.
Hồng Đậu ném ánh mắt xem thường qua, quở mắng: “Cô nương của chúng ta là tới thăm tiểu công tử, ngươi kích động cái gì?”
Phù Tùng rất muốn đáp trả một ánh mắt xem thường lại không dám, thầm nghĩ hắn đây rõ ràng là kinh hách đó được không.
Lúc này Thịnh lão thái thái đã được người khuyên trở về, đám người Đại thái thái canh chừng một thời gian cũng lục tục rời đi, chỉ có bốn huynh đệ Thịnh Đại Lang vừa mới tan học chạy tới.
Một câu nói của Phù Tùng làm bốn người kinh động, lần lượt nhìn về phía thiếu nữ đang đến gần.
Thiếu nữ mặc một chiếc váy thêu hoa nhỏ màu đỏ, mặt mày bắt mắt, đạp lên ánh chiều tà mà đến.
Thịnh Nhị Lang đột nhiên nghĩ tới một câu thơ: My đại đoạt tương huyên thảo sắc,
Quần hồng đố sát thạch lựu hoa.* Rồi sau đó rùng mình trong lòng, liên tục lắc đầu.
*Trích từ bài thơ Ngũ nhật quan kỹ của Vạn Sở (nhà Đường). Toàn bài thơ và dịch nghĩa ở cuối chương.
Không ổn, không ổn, Lạc biểu muội đi cùng với phiền toái, sao mà hắn lại nghĩ đến sắc đẹp rồi.
Nhất định là bị ma quỷ ám ảnh!
Thịnh Nhị Lang vội chỉnh lại thái độ, lạnh mắt nhìn Lạc Sanh tiến lên.
Lạc Sanh đi tới hơi hơi khom người để lại một câu “Ta vào xem đệ đệ” liền tỉnh rụi đi vào nhà, không cho bốn huynh đệ chút cơ hội đáp lời.
Thịnh Nhị Lang cấm quạt xếp há miệng thở dốc.
Không dưng cảm thấy hơi mất mặt là chuyện thế nào?
Phù Tùng thấy Lạc Sanh vào nhà, nghĩ đến chuyện hôm qua Đại thái thái bên kia phân phó, ngay cả canh lửa cũng không để ý, nhanh chóng theo vào.
Cùng lúc đó, một bà tử được Đại thái thái để lại bên này vì bệnh tình của Lạc Thần nặng thêm lập tức lặng lẽ rời đi.
Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng la của Phù Tùng: “Biểu cô nương, ngài đang làm gì vậy?”
Tiếng la này lộ ra sự kinh hoảng, khiến cho bốn người Thịnh Đại Lang liếc nhau, bước nhanh đi vào.
Trong phòng, Phù Tùng nhìn Lạc Sanh như lâm đại địch: “Công tử còn bệnh, cũng không thể uống đồ bậy bạ!”
“Thuốc này có thể hạ sốt. Hồng Đậu, mang hắn ra.” Lạc Sanh không muốn tranh chấp cùng một gã sai vặt, nhàn nhạt phân phó Hồng Đậu.
“Vâng.” Hồng Đậu đáp một tiếng, hùng hổ đi về phía Phù Tùng.
Phù Tùng che ở trước giường Lạc Thần, bày ra tư thái sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ có thể giết nhưng không thể làm nhục), khẩn trương nên nói lắp: “Ta, ta thà chết không cho ——”
Lời còn chưa dứt đã bị Hồng Đậu khiêng lên vai ném ra gian ngoài.
Nhìn thấy một màn này, bốn người Thịnh Đại Lang trợn mắt há hốc mồm.
Phù Tùng không biết thân ở nơi nào nhưng lại không quên cứu chủ: “Đại công tử, không biết biểu cô nương mang theo thuốc gì tới, một hai phải cho công tử uống.”
Bốn người Thịnh Đại Lang không ngây ra nữa, vội đi vào phòng thì nhìn thấy Lạc Sanh đang cầm một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu hà lan nhét vào trong miệng Lạc Thần.
“Biểu muội!” Dưới tình thế cấp bách, Thịnh Đại Lang hét lớn một tiếng.
Thịnh Tam Lang bước một bước dài tiến lên ngăn trở, chỉ nghe Lạc Sanh bình tĩnh nói: “Đã uống xong rồi.”
Thịnh Tam Lang: “……”
Thịnh Nhị Lang trầm khuôn mặt hỏi: “Sao Lạc biểu muội có thể đút thuốc lung tung cho biểu đệ?”
Lạc Sanh đút cho Lạc Thần uống mấy ngụm nước, lại lấy khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng giúp cậu, xong xuôi mới nhìn lại bốn người giải thích: “Đây là thuốc có thể hạ sốt.”
Một giọng nói bén nhọn truyền đến: “Nói bậy!”
Bàn chân Thịnh Giai Ngọc sinh phong vọt vào, hai chữ “Lạc Sanh” vọt tới đầu lưỡi bị mạnh mẽ nuốt xuống, cười lạnh nói: “Tổ mẫu cũng đã mời đại phu nổi danh Kim Sa tới, lại còn không có ai có thể hạ sốt cho biểu đệ, thời điểm biểu đệ nguy hiểm như vậy sao ngươi có thể cho hắn uống thuốc lung tung?”
Lạc Sanh nhìn Đại thái thái đi đến sau một cái, bình tĩnh nói: “Đúng là bởi vì đại phu bó tay không có cách nào, ta mới cho đệ đệ uống thuốc.”
“Nhưng ngươi lại không phải đại phu!” Thịnh Giai Ngọc cả giận.
Cái thứ chỉ biết thêm phiền gây phiền toái như Lạc Sanh vậy, muốn nàng ấy làm thế nào mà coi nàng như biểu tỷ để tôn trọng.
Giọng điệu của Lạc Sanh không mang theo nửa điểm mùi thuốc súng: “Đại phu bó tay không có cách nào.”
Lời này cũng thật có lý!
Thịnh Giai Ngọc tức giận đến mức nói không nên lời.
Đại thái thái trấn an vỗ vỗ cánh tay nữ nhi, hỏi Lạc Sanh: “Biểu cô nương hiểu y thuật ư?”
“Không hiểu.” Lạc Sanh bình thản.
“Nếu như thế, mặc dù đại phu bó tay không có cách nào, cũng mạnh hơn so với người bình thường không hiểu y lý, biểu cô nương nói có phải lý lẽ này hay không?”
Lúc này hai vị đại phu được giữ lại ở Thịnh phủ đã vội vã tới, trong đó một vị y giả nhỏ gầy hô: “Người bệnh dùng thuốc gì đấy?”
Thịnh Giai Ngọc chỉ vào Lạc Sanh: “Biểu tỷ ta mang đến, nói là thuốc viên có thể hạ sốt.”
Y giả nhỏ gầy tức giận đến run râu, mang theo thái độ y giả nhân tâm ngay cả mặt mũi của Thịnh phủ cũng không cho, cả giận nói: “Bậy bạ, hạ sốt cần áp dụng nhiều cách khác nhau, nào có thuốc viên gì chuyên dùng để hạ sốt!”
Vương đại phu cùng tiến vào với y giả nhỏ gầy nhìn thấy Lạc Sanh, đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không lành.
Hôm qua vị biểu cô nương này mời ông ta chế một ít thuốc viên, không thể nào ——
Vương đại phu đang thấp thỏm, liền nghe Lạc Sanh nói: “Thuốc viên là do Vương đại phu chế.”
Ánh mắt động tác của mọi người đồng đều quay về phía Vương đại phu.
Trước mắt Vương đại phu biến thành màu đen, suýt nữa ngất xỉu.
Y giả nhỏ gầy liên tục lắc đầu, dáng vẻ vô cùng đau đớn: “Vương huynh, thật không nghĩ tới huynh là loại người này. Nếu lỡ như người bệnh có việc gì, huynh phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”
Ông ta nói xong thì đi kiểm tra tình huống của Lạc Thần, để lại Vương đại phu ứa ra mồ hôi lạnh.
Hồng Đậu bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Cái nồi này ném thật lưu loát.”
Kịch bản này nàng ấy biết lắm mà, rốt cuộc thì cô nương thường phạm tội.
Y giả nhỏ gầy trầm khuôn mặt duỗi tay đặt lên trán Lạc Thần, đột nhiên ông ta sửng sốt.
Thấy vẻ mặt ông ta khác lạ, Đại thái thái vội hỏi: “Lý đại phu, sao rồi?”
Y thuật của Lý đại phu được công nhận cao hơn một bậc so với Vương đại phu, sở dĩ ban đầu Thịnh phủ mời Vương đại phu là bởi vì Lý đại phu đến nơi khác khám bệnh tại nhà, sáng nay mới gấp gáp trở về.
“Hạ sốt rồi.” Lý đại phu ngơ ngác nói.
Đại thái thái cho rằng đã nghe lầm: “Cái gì?”
Vương đại phu bước dài tiến lên ủn Lý đại phu qua một bên, duỗi tay đặt trên trán Lạc Thần, biểu tình không ngừng thay đổi, cuối cùng chuyển thành mừng như điên: “Hạ sốt rồi, thật sự hạ sốt rồi!”
Ông ta không cần gánh trách nhiệm kẻ đã làm ra thuốc nữa!
Lý đại phu bị đẩy ra một bên như mới tỉnh lại từ trong mộng, bắt lấy Vương đại phu kích động nói: “Vương huynh, huynh thật sự nghiên cứu chế tạo ra kỳ phương hạ sốt?”
Vương đại phu bị Lý đại phu làm cho hoảng đến choáng váng, nhất thời nói không nên lời.
“Vương huynh, vừa nãy ta nói mà không nghĩ, huynh ngàn vạn đừng để trong lòng. Ta đây có một vài vấn đề có thể thỉnh giáo với huynh một chút hay k——”
Vương đại phu tỉnh táo lại, nhanh chóng liếc Lạc Sanh một cái.
Đúng là thuốc viên do ông ta nặn ra, nhưng phương thuốc là vị biểu cô nương của Thịnh phủ này đưa cơ!
Sắc mặt Lạc Sanh bình tĩnh, không vì náo nhiệt trước mắt mà động.
Giờ khắc này, Vương đại phu đột nhiên nhanh trí dâng lên một suy nghĩ: Tuy rằng không biết Lạc cô nương tìm thấy kỳ phương từ chỗ nào, nhưng đối với quý nữ như vậy mà nói, có lẽ căn bản là không để bụng hoặc không biết phương thuốc này trân quý nhỉ?
Mà phương thuốc kia, ông ta còn nhớ rõ…
Trong lòng Vương đại phu nhảy dựng, nghe lời khen tặng của Lý đại phu nhiều năm qua vẫn luôn đè ở trên đầu ông ta, một tia tham lam lặng yên sinh ra.
“Hai vị đại phu.” Lạc Sanh lên tiếng.
Vương đại phu và Lý đại phu cùng nhìn về phía nàng.
“Sau này xá đệ liền làm phiền hai vị chăm sóc cho tốt.”
- ---------
Ngũ nhật quan kỹ
Tây Thi mạn đạo hoán xuân sa,
Bích Ngọc kim thì đấu lệ hoa.
My đại đoạt tương huyên thảo sắc,
Quần hồng đố sát thạch lựu hoa.
Tân ca nhất khúc lệnh nhân diễm,
Tuý vũ song mâu liễm mấn tà.
Thuỳ đạo ngũ ty năng tục mệnh,
Khước nghi kim nhật tử quân gia.
Dịch nghĩa
Nghe nói Tây Thi giặt lụa bên bờ suối xuân
Hiện nay Bích Ngọc đang thi tài sắc với Lệ Hoa
Màu xanh đậm trên mi mắt lấn lướt sắc cỏ huyên
Sắc đỏ của quần áo làm hoa lựu đá phải ghen ghét
Một ca khúc mới làm mọi người ưa mến
Đôi mắt say múa dưới mái tóc chải lệch
Ai bảo đeo chỉ năm màu có thể tăng tuổi thọ?
Chứ ta nghi hôm nay ta sẽ chết ở nhà nàng mất thôi
Nguồn: thivien.net

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.