Chưởng Hoan

Chương 20: Thật thơm




Hồng Đậu đi rồi quay lại khiến Phù Tùng hoảng sợ: “Hồng Đậu đại tỷ, sao tỷ lại tới nữa?”
Hồng Đậu không khách khí bắn một ánh mắt hình viên đạn về phía Phù Tùng: “Hoặc gọi là Hồng Đậu, hoặc là gọi tỷ tỷ, còn gọi Hồng Đậu đại tỷ nữa sẽ quăng ngươi ra ngoài!”
Phù Tùng rụt rụt cổ, bị dọa sắp khóc tới nơi: “Hồng Đậu tỷ tỷ, tỷ tới có việc gì sao?”
“Tiểu công tử tỉnh chưa?”
“Mới vừa tỉnh.” Phù Tùng trộm nhìn hộp đồ ăn Hồng Đậu xách trong tay một cái, lại run sợ trong lòng.
“Này, cô nương của chúng ta nấu cháo thần tiên cho công tử, mau mang vào cho công tử của các ngươi ăn khi còn nóng đi.” Khiếp sợ lực uy hiếp của Hồng Đậu, Phù Tùng căng da đầu bưng cháo đi vào.
“Đây là cái gì?” Hương vị kỳ quái khiến cho Lạc Thần chú ý.
Cậu mới hạ sốt, đôi môi khô nứt, nhưng tinh thần cũng tạm ổn.
Phù Tùng đáp: “Hồng Đậu đưa tới, nói là cháo thần tiên biểu cô nương tự tay nấu, bảo ngài ăn khi còn nóng.”
“Mang ra đi.” Lạc Thần lạnh mặt nói.
Phù Tùng lưu loát bưng khay lên rồi đi ra ngoài.
Hắn ta biết là công tử sẽ không ăn mà, khẳng định là cháo biểu cô nương nấu còn đáng sợ hơn cả thuốc độc.
Thấy gã sai vặt cũng không thèm khuyên một câu, sắc mặt Lạc Thần hơi đen, hô một tiếng: “Chờ một chút.”
Phù Tùng nghi hoặc nhìn Lạc Thần.
“Vì sao gọi là cháo thần tiên?”
“Tiểu nhân cũng không biết ạ, Hồng Đậu gọi như vậy.”
Lạc Thần liếc chiếc chén sứ men xanh trong tay Phù Tùng một cái, giọng điệu lại là không thèm để ý: “Mang tới ta xem xem.”
Phù Tùng thấy cũng đúng, tên cháo kỳ quái như vậy nên nhìn một cái.
“Công tử ngài xem.” Phù Tùng cẩn thận mở nắp chén ra.
Một mùi chua xông thẳng đến chóp mũi.
Lạc Thần theo bản năng nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm chén cháo trắng kia lại có cảm giác không ngoài ý muốn.
Hiện tại cậu đã tin là Lạc Sanh tự tay nấu, rốt cuộc khó ngửi như vậy, hạ nhân bình thường cũng làm không ra.
Thấy sắc mặt Lạc Thần khó coi, Phù Tùng vội nói: “Tiểu nhân lập tức mang cháo này ra ngoài.”
Mắt nhìn Phù Tùng bưng khay đi, Lạc Thần lại gọi người lại, xụ mặt nói: “Bưng tới ta nếm thử.”
Phù Tùng vừa nghe thì đau lòng chết mất, vội nói: “Hồng Đậu đã đi rồi, ngài không cần lo lắng biểu cô nương biết ngài không ăn sẽ chạy tới gây rối. Công tử ngài đừng khiến bản thân uất ức như vậy.”
“Ta sợ nàng gây rối?” Lạc Thần nhướng mày, sắc mặt càng đen.
“Vậy tiểu nhân mang cháo ra ngoài.”
“Ta nếm thử xem rốt cuộc dở tới đâu.” Lạc Thần thấy gã sai vặt quá không biết điều, không thể nhịn được nữa nên nói.
Phù Tùng ngẩn người, lòng tràn đầy khó hiểu đưa cháo qua.
Lạc Thần nếm một miếng, mắng một tiếng thật dở, lại nếm một miếng, lại mắng một tiếng dở tệ.
Phù Tùng hảo tâm nhắc nhở: “Công tử, ngài lại nếm nữa thì hết rồi ——”
“Cút đi.” Lạc Thần thẹn quá thành giận.
Cậu chưa từng ăn món cháo dở như vậy, tò mò không được sao?
Đêm này Lạc Thần đã hạ sốt lại còn ra mồ hôi thì ngủ an ổn hơn nhiều, mở mắt ra thì đã đến bình minh.
Đám người Thịnh lão thái thái lục tục tới thăm.
Sờ sờ trán Lạc Thần, Thịnh lão thái thái vui mừng: “Hạ sốt là tốt rồi, lần này ít nhiều nhờ Vương đại phu.”
Muốn hòa hoãn quan hệ tỷ đệ của hai người, lão thái thái lại nói: “Thần Nhi, lần này cháu bị bệnh, tỷ tỷ cháu cũng rất quan tâm. Viên thuốc hạ sốt mà Vương đại phu chế chính là tỷ tỷ cháu cho cháu ăn vào.”
Đối với chuyện Lạc Sanh lên phố mua thuốc, Đại thái thái cũng không đề cập với Thịnh lão thái thái, rốt cuộc thì chuyện con gái theo dõi người ta cũng không sáng suốt là bao.
Lúc này ở trong lòng Thịnh lão thái thái, đã coi Vương đại phu như một nửa thần y.
Coi như một thần y hoàn toàn là không thể, có thần y Lý Phương Hải đương thời ở đó, y giả trong thiên hạ chẳng ai xứng với cái xưng hô này.
Kia mới đúng là thần tiên sống có thể khiến người chết sống lại, làm thịt mọc ra từ xương trắng.
Lạc Thần nghe Thịnh lão thái thái nói xong, không khỏi nghĩ đến chén cháo thần tiên có hương vị ác liệt tối hôm qua.
Lạc Sanh đây là cải tà quy chính rồi ư?
Đang suy nghĩ, Lạc Sanh đã mang theo Hồng Đậu đi vào.
Chào hỏi với Thịnh lão thái thái xong, Lạc Sanh đánh giá Lạc Thần vài lần, hỏi: “Đã dùng bữa sáng chưa?”
Lạc Thần nghiêng mặt sang một bên, nhàn nhạt nói: “Mới uống thuốc xong.”
Lạc Sanh hơi hơi mỉm cười: “Vậy vừa lúc, ta nấu một chén cháo cho đệ.”
Lạc Thần nhếch khóe miệng, lạnh lùng nói: “Không muốn ăn.”
Chén cháo ngày hôm qua cậu ăn hết cũng không phải là cho Lạc Sanh mặt mũi, chỉ là tò mò mà thôi.
“Tối hôm qua đưa tới không ăn sao?” Lạc Sanh hỏi.
“Quá dở.”
Thịnh lão thái thái thấy không khí có chút cứng ngắc, ho khan một tiếng hỏi: “Sanh Nhi còn biết nấu cháo?”
“Vâng.” Lạc Sanh lời ít mà ý nhiều đáp, thuận miệng hỏi, “Ngoại tổ mẫu đã ăn sáng chưa?”
Thịnh lão thái thái hơi khó thở.
Vấn đề này rất khó trả lời đó.
Đương nhiên bà dùng bữa sáng rồi, nhưng hiếm lắm ngoại tôn nữ không ra ngoài gây hoạ, mà làm ổ ở nhà nấu cháo, có phải nên cổ vũ một chút hay không?
Nhanh chóng cân nhắc được mất một chút, Thịnh lão thái thái mỉm cười nói: “Còn chưa có ăn.”
Lạc Sanh nhìn Lạc Thần đang căng mặt một cái, cong cong môi: “Nếu ngoại tổ mẫu không chê, người có muốn nếm thử hay không?”
Khoé môi Lạc Thần run run.
Thịnh lão thái thái đang muốn căng da đầu đồng ý, thiếu niên chịu không nổi giành nói: “Sao có thể để ngoại tổ mẫu ăn món cháo ta không muốn ăn chứ.”
Thịnh lão thái thái hơi ngừng lại.
“Mang đến đây đi.” Lạc Thần ra vẻ hy sinh vì ngoại tổ mẫu.
Thịnh lão thái thái cảm động không thôi, thầm nhủ ngoại tôn đúng thật là đứa hiếu thuận, không uổng công bà thương nhiều năm như vậy.
Lạc Sanh gật gật đầu với Hồng Đậu.
Động tác của Hồng Đậu lưu loát lấy ra một chén cháo từ trong hộp đồ ăn, giao cho gã sai vặt Phù Tùng.
Chén sứ phủ men màu xanh nhạt đựng lấy cháo trắng, thịt băm nho nhỏ cùng măng sợi, nấm hương, nhân hạt thông trộn đều với nhau, đan chéo thành mùi hương nhàn nhạt khiến người thèm nhỏ dãi.
Nhìn chén cháo thịt này, Phù Tùng không khỏi mở to hai mắt mà nhìn.
Cái này hoàn toàn khác biệt với chén cháo ngày hôm qua ấy!
Lạc Thần ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Phù Tùng.
Phù Tùng tỉnh lại, bưng chén cháo đến trước mặt Lạc Thần.
Lạc Thần cau mày ăn một thìa, biểu tình lập tức cứng đờ.
Thịnh lão thái thái đã lớn tuổi nhưng hàm răng vẫn rất tốt, sở thích lớn nhất trong đời chính là ăn uống, bằng kinh nghiệm ăn hàng nhiều năm, liếc mắt một cái liền nhìn ra sự không tầm thường giấu ở trong chén cháo thịt tầm thường này, thấy Lạc Thần có biểu tình như thế, nhịn không được hỏi: “Như thế nào?”
Tối hôm qua, Lạc Thần chịu khổ bị một chén cháo độc hại, sáng nay lại uống một chén thuốc, lúc này vị giác được hỗn hợp gạo mềm và mùi thịt cọ rửa, hận không thể thở dài một hơi.
Thật thơm!
“Miễn cưỡng vào miệng.” Lạc Thần nói xong thì văn nhã ăn cháo, nhưng có văn nhã nữa cũng không ngăn được một thìa lại một thìa, chén sứ men xanh không lớn rất nhanh đã thấy đáy.
Hết rồi à?
Lạc Thần nhìn chén không mà xấu hổ không thôi.
Vừa mới nãy cậu gặp ma chướng sao, vì sao bất tri bất giác đã ăn sạch?
Thịnh lão thái thái nhìn cháo ở đáy chén cũng bị vét đến sạch sẽ, lần đầu sinh ra hoài nghi với ngoại tôn: Hình như vừa nãy ngoại tôn cũng không phải bởi vì hiếu thuận mới cản bà ăn cháo, mà là bởi vì cháo thịt ngon nên muốn độc chiếm…
“Xem ra tiểu đệ còn có thể ăn. Ta đây giữa trưa sẽ lại sai Hồng Đậu đưa cháo tới cho đệ.” Lạc Sanh đứng dậy, cũng không bởi vì Lạc Thần ăn sạch sành sanh cháo mà lộ ra vẻ cười nhạo.
Lời của đứa trẻ mười hai mười ba tuổi miệng không đúng lòng, đương nhiên nàng không cần phải bắt lấy không buông làm cho người ta khó xử.
“Không cần, Phù Tùng sẽ đến phòng bếp lớn lấy cơm.”
Tiếng ho khan vang lên, Thịnh lão thái thái cười tủm tỉm nói: “Vậy đến giữa trưa Sanh Nhi sai Hồng Đậu đưa một chén cháo đến Phúc Ninh Đường đi. Khụ khụ, ngoại tổ mẫu tuổi lớn răng không tốt, ăn cái khác tốn sức.”
Lạc Thần: “…” Sao cậu nhớ là ngoại tổ mẫu rất thích ăn gân chân thú nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.