Vào tối ngày 6, quân đội rời Kabul và đi về phía Baghlan. Nhóm bao gồm hai máy bay trực thăng, năm hai xe tải bọc thép, ba xe tăng, năm hai xe chiến đấu bộ binh và hai xe sửa chữa; Tổng cộng có 121 người, 97 binh sĩ nam, 11 nữ và ba nhân viên cộng tác nước ngoài.
Thời tiết đã rất khác so với khi họ đến, không khí khô và lạnh, gió thổi như lưỡi dao, những người lính nói rằng đây là gió bắc thổi từ Siberia. Những kẻ lữ thứ coi gió bắc là bạn và là gia đình của họ. Hổ kể một câu chuyện cười nổi tiếng – mấy tên du kích không sợ máy bay và súng của Liên Xô, nhưng sợ nhất là gió Siberia lạnh giá. Khi mùa đông dến, nhiều người đã bị chết cóng. Chiến Tranh Liên Xô – Afghanistan trong gầ một thậm kỷ, trận chiến giết chết người Afghanistan nhiều hơn số người bị gió bắc thổi chết.
Tiếng cánh quạt máy bay trực thăng bay lơ lửng trên không xa gần. Trong xe vận chuyển giống như một cái bồn chứa ngột ngạt, tràn ngập mùi hương khô ráo giống như phân động vật, chỉ có một ống thông gió, gió bên ngoài gào thét. Đó là loại âm thanh sắc bén kéo dài, binh sĩ gọi nó là giọng hát của Siren[1]. Dù vậy một số người vẫn có thể tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi. Theo lý mà nói thì không ngủ nổi, thế nên có người sáng chế ra cách ngủ mở mắt. Bọn họ có thể mở mắt ngủ ngốc như một con rối gỗ ngủ ba bốn giờ liền, như bị ai cướp mất linh hồn vậy. Dù đường xá có xóc nảy hơn nữa, bọn họ cũng có thể “ngủ” rất yên bình.
Euler cất cuốn sổ ghi chép, dụi đôi mắt khô căng mệt mỏi. Cậu cảm thấy lạnh, chiếc áo len cậu mang theo không đủ dày, và đôi chân đã cứng đờ trong đôi ủng, cậu không thể cảm nhận được gì. Ngồi quá lâu, chỉ cần hơi nhúc nhích đùi chút thôi, là cơn tê dại tê dại ập đến ngay lập tức, giống như một chân cậu bị sâu cắn vậy. Cậu hắt hơi và đầu có hơi choáng,
Những người lính im phăng phắc, lúc mới lái xe, họ rất có tinh thần vì mới uống thuốc, hát hò cười đùa không ngừng. Nhưng chưa đầy hai giờ, biểu hiện trên khuôn mặt đã hóa thành sự trống rỗng và suy sụp sau hưng phấn. Một số có vẻ trầm tư mí mắt sâu hoắm, đồng từ đục ngầu, ánh mắt rỗng tuếch. Cơ phó thở dài cơ thể họ ngày càng kháng thuốc, thuốc thần kinh bị lạm dụng đến mức sắp mất tác dụng.
Gió bắc thổi không đánh thức người đang say ngủ. Nhưng bên ngoài, nhiều người đã bắt tay vào làm. Bóng dáng của những người nhặt rác đang nhặt rắc trên khắp bãi biển Gobi rộng lớn, vì sợ bị du lích hoặc binh lính bắt giết, ánh sáng từ những chiếc đèn trong tay họ vô cùng yếu ớt, thậm chí còn không sáng bằng sao. Những ngọn đèn nhỏ nhỏ lấp lánh này từ từ hội tự về phái chân dãy núi màu xám nhạt ở phía xa, và lớp mây che phủ phía trước dãy núi được chiếu sáng tỏa ra ánh quang dịu nhẹ. Qua đó hình dáng hùng vĩ của Hindu Kush từ từ hiện ra.
Euler nhìn ra ngoài qua tấm kính và thấp đỉnh núi non trùng điệp chỉ mang màu tuyết trắng xóa được chiếu sáng bởi ánh sao, giống như tia sáng lạnh lẽo như cột kim loại trên đỉnh nhà thờ Hồi giáo. Bầu trời trải dài đằng sau, và chỉ có thể nhìn thấy tia ban mai yếu ớt giữa những ngọn núi trập trùng. Khi chiếc xe bắt đầu di chuyển, tài xế gõ vào cabin, và hét lên, “Chúng ta đến rồi!”
Euler nhấp một ngụm rượu, cảm giác hơi ấm hơn, cậu nhìn và máy đo nhiệt độ, nhiệt độ mặt đất chỉ có mười độ. Nhiệt độ sẽ trở nên thấp hơn sau khi leo núi, nếu nggủ, thi chắc chắn sẽ bị cóng và đổ bệnh.
Những người lính đấu tranh lấy lại tinh thần. Xe dừng lại, Oleg từ phía trước chạy tới, “Euler, đi ra.”
Euler nhảy ra khỏi xe đuổi theo, Oleg đưa cho cậu một chút đậu luộc nóng cùng bánh mì, “Ăn đi, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi lên núi.”
Euler xì mũi, nhét bánh mì vào miệng, nuốt chửng, “Mất bao lâu mới vượt qua ngọn núi này?”
Tiếng gió hú gào, cậu gần như muốn hét lên. Phó đại đội trưởng ở bên cạnh nhìn bản đồ, giải thích, “Đường núi dài khoảng 540 km, dựa theo tốc độ 50 km/h, chúng tôi ước tính phải đi mất một ngày. Tình huống tốt nhất là tối nay chúng ta có thể đi qua không ngừng nghỉ, nếu có tình huống khác thì khó nói, chúng ta không biết thời tiết trên núi ra sao, tốt hơn là cầu trời đừng có mưa và tuyết.”
“Nhiệt độ trên núi tầm bao nhiêu độ?”
“Ước tính nhiệt độ thấp nhất gần đường hầm thì nhất định sẽ dưới 0 độ.”
Euler rùng mình, nhìn Oleg, “Anh còn quần áo không? Em đã mặc hết tất cả quần áo có thể rồi. Em sợ bị cảm lạnh.”
Oleg cởi áo khoác quân đội trên người khoác lên vai cậu, “Quên mang cho em một cái, lúc đi vội quá.”
Euler như bị nhét vào trong nhà kính, cậu xoa xoa đầu mũi cười ngây ngô, “Ban đêm lạnh đến mức em không dám ngủ, sợ tỉnh lại sẽ đổ bệnh. Cũng may trong xe có nhiều người, chen chúc nên còn có thể chịu đựng được. ”
“Thể lực quá kém, nên để em mỗi ngày đi theo bọn họ tập thể dục buổi sáng.” Oleg nắm tai Euler
Euler nhăm mặt nhìn hắn, “Dù sao em cũng là phóng viên mấy năm rồi, không tệ thế đâu.”
Oleg cúi đầu hôn cụn bánh mì bên miệng cậu, “Được được được, em không kém.”
Phó đại đội trưởng cúi đầu không dám nhìn bọn họ, dõi mắt nhìn phong cảnh phương xa, lẩm bẩm nói, “Khi nào thì bọn họ tới?”
Euler hỏi, “Họ là ai?”
“Đoàn xe vận chuyển vật tư. Chúng ta sẽ hộ tống họ qua.” Oleg nói, “Hiện tại chúng ta đang miểm soát con đừng núi này, hàng ngày sẽ có một đoàn xe tải chở hàng đi từ Mazar Sharif đến thủ đô. Họ quen thuộc với những con đường núi và có nhiều kinh nghiệm hơn những tài xế của chúng ta. Đưa theo họ cũng không tồi Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ.” Phó đại đội trưởng nói, “Trời đã sáng rồi.”
Euler ăn miếng đậu luộc cuối cùng, dạ dày cảm thấy ấm lên. Mặt trời mọc cùng lúc ở phía bên kia của ngọn núi, bầu trời trong suốt, Euler bị rung động bởi quang cảnh trước mắt. Hindu Kush đẹp hơn nhiều so với những gì cậu tưởng. Bất đầu từ một đỉnh núi xa xôi, đường cong mờ mờ, được bao phủ bởi màu trắng nhưng lông ngỗng, với lớp tuyết mỏng bao bọc lên làn da ban đầu của nó, tạo cho nó một vẻ ngoài uy nghiêm và linh thiêng, như thể nữ thần đã đến cõi trần, và bất khả xâm phạm.
“Anh không nói với em là nơi này đẹp như vậy.” Euler ôm lấy ngón tay Oleg, dùng cách xưng hô nữ tính.
Oleg đặt bàn tay lạnh lẽo của mình trong lòng bàn tay của Euler, “Những điều đẹp đẽ thì luôn luôn nguy hiểm. Cô là ngọn núi lớn nhất ở miền đông Afghanistan, cao hơn 3.000 mét so với mực nước biển và quanh năm tuyết phủ một nửa, là biểu tượng vĩnh cửu trong lòng của người Afghanistan. Cho đến năm 79, không ai dám mở đường hầm trên đó, và người Afghanistan không muốn di chuyển cô. Đường hầm Salang là đường hầm đầu tiên của Hindu Kush, do bọn anh mở. Để vượt qua đường hầm đó, bọn anh đã hy sinh mạng sống của gần hai trăm thanh niên, cuối cùng mới nhìn thấy bên trong cô ấy.”
Tóc Euler bị gió thổi tốc lên, cậu hít một hơi khí lạnh, “Điều đó chứng tỏ cô ấy không chỉ có vẻ ngoài linh thiêng.”
Một loạt động vật chạy trên đường núi màu chì từ xa đến gần, Euler nheo mắt lại mới phát hiện đó không phải là động vật, là ba chiếc xe tải dài. Phó đại đội trưởng ngậm bánh mì hưng phấn bật thốt, “Bọn họ đến rồi!”
Xe hạng nặng dẫn đội dừng trước mặt, xuống một người đàn ông đội mũ nỉ dày, mấy hạt tuyết đông cứng trên chòm râu của hắn, làn da nhăn nheo, sần sùi nứt nẻ, và một số ít vết thương nhỏ đỏ ứng khiến khuông mặt của hắn thoạt nhìn giống như vỏ cây cổ thụ bị gặm nhắm. Hắn thở ra một hơi nhảy ra khỏi xe, xuất trình thẻ sĩ quan cho Olef, và chào theo kiểu quân đội, “Xin chào đồng chí.”
Oleg bắt tay hắn, “Xin chào. Trên núi lạnh lắm phải không?”
Người đàn ông gật gật đầu, “Các anh chọn thời điểm không đúng lúc rồi. Trên núi có mưa tuyết và đường xá không dễ đi lắm. Lời khuyên của tôi là đợi đến trưa xem mưa có tạnh không, nhiệt độ ấm hơn một chút rồi hẵng đi. Nếu không lúc này đường ướt. dễ trươn trượt, đường núi hẹp hiểm trở, xe dễ bị lật lắm.”
Phó đoàn trưởng có hơi thất vọng, “Oleg, không thể kéo dài quá lâu, thời gian bàn giao quy định là phải trước tối mai. Nếu đến trễ, tôi sẽ bị phê bình.”
“Gượm đã.” Oleg ấn bả vai hắn, “Nếu lật một chiếc xe, thì có đến đúng giờ bàn giao cũng vô ích.”
“Nhưng đến giữa trười, mặt trời không ló dạng, mưa phùn không ngớt, không một chút dấu hiện nào sẽ dừng.” Oleg nhíu mày hỏi, “Chúng ta có thể đi trong thời tiết này không?”
Người đội mũ nỉ dày nói, “Tất nhiên là có thể đi, thời tiết nào cũng có thể đi. Thôi vậy, xem ra mưa cũng không ngừng nổi. Đi thôi.”
Oleg gật đầu, chỉ thị cho phó đại đội trưởng, “Đi thôi, không nên trì hoãn nữa, cố gắng ít đi vào ban đêm thì càng tốt.” Hắn kéo Euler lên, “Em đi với anh sẽ an toàn hơn.”
Euler vụng về trèo lên xe thiết giáp, và nhét mình vào chiếc hộp sắt trông không được rộng rãi cho lắm. Không khí bên trong rất tệ, và ánh sáng tối om, như thể đột nhiên đến buổi tối. Thắt lưng của cậu suýt nữa đập vào bảng điều khiển bên cạnh, và sắp khụy xuống vì không thể nhìn rõ. Oleg đỡ lấy cậu, hai bàn tay to lớn kéo mông cậu, vững vàng ôm cậu trong vòng tay của mình. Euler nhìn hắn trong ánh sáng mờ nhạt, cảm thấy ngượng ngùng vì sự vụng về của mình, “Vì sao thứ này lại thiết kế như vậy?”
Oleg tìm cho cậu một cái mũ bảo hiểm dự phòng cùng với một bộ áo chống đạn, mũ bảo hiểm kia rất nặng, Euler đội không lâu sau đã cảm thấy mỏi cổ, áo chống đạn đè đến bả vai sụp xuống, “Vì sự an toàn của em, nên chịu khổ một chút. Em nên biết anh vừa mới đã một tên lái thiết giáp để nhường vị trí cho em. Nếu lát nữa tên lính thiết giáp kia chết giữa đường thì hắn đang chết thay em đấy.”
Euler nghẹn, “Sao anh có thể làm thế?”
“Hắn nhường chỗ cho bà Yerochwitz, đó là vinh dự của hắn.” Oleg nói hợp tình hợp lý.
Euler đỏ mặt, quay đầu lại không để ý tới hắn.
Khoang nội thất của BMP-2 thực sự khá rộng rãi, ngoại trừ cabin phía trước hơi ngột ngạt. nhỏ hẹp. Mà khoang phía sau cũng không có nhiều đường ống, các trang thiết bị chính tương đối gọn gàng và tập trung. Bên trái phải khoang đều có ba lỗ bắn và gương quan sát, nhìn qua kết cấu vẫn rất thoải mái.
Chiếc trực thăng lướt qua đỉnh đầu. Xe vừa đi vừa dừng lại, vô cùng cẩn thận. Chờ sau khi trực thăng đã chiếm lĩnh điểm cao hơn, đoàn xe mới qua, cách đi như vậy đâu chỉ đi 10 tiếng, chỉ sợ 20 tiếng cũng đi không xong. Thời gian trong khoang rất chậm, Euler không có gì có thể làm, nhưng ngay cả khi chợp mắt cũng sẽ bị đánh thức bởi những cú va chạm đột ngột. Sau đó, đầu óc của cậu cũng rất mệt, nghiêng đầu và ngủ thiếp đi trên ghế.
Cậu có một giấc mơ rằng ở một góc của vùng đất hoang vu, những đường thẳng của trái đất giống như những nếp gấp của lòng bàn tay ép từ lòng bàn chân. Cậu và Oleg chạy về phía trước, tránh những đường cong đang nhào tới. Xa ca có một cái cây mà cậu chưa từng thấy, thân cây màu xanh xám như đờm dày đặc. Cành cây bóng loáng, phía trên có từng cái mụn nhô ra, rất lớn, vừa một bàn tay. Những chiếc lá to, cứng và được bao phủ bởi một lớp tro. Ngọn cây là một bông hoa nhỏ màu trắng, với hình trái tim màu vàng trứng ấm áp.
Oleg trèo lên, và cậu đi theo sau. Ở ngã ba đầu tiên của thân cây chính, một luống cây lõm xuống giống như cái nôi hình thành ở giữa, họ nằm xuống trong đó, và khi họ nhìn lên, một bông hoa nhỏ màu trắng đang rơi trên ngực cậu. Rồi gió thu, những bông hoa rụng nở rộ, và một hương thơm man mác lướt qua mọi giác quan của cậu, một ảo ảnh ấm áp giống như sự sống.
Linh hồn của cậu nhìn xuống dưới góc nhìn của Thiên Chúa, một cái cây đứng giữa vùng đồng bằng rộng lớn và ảm đạm, nơi cậu và Oleg được chôn cất trong một chiếc giường đầy hoa trắng.
Khi Akaj ăn sáng xong, quản gia đi vào thông báo, “Cậu Akaj, bác sĩ đến rồi.”
Akaj lau miệng và ợ lên, “Mời vào đi.”
Bác sĩ đến để kiểm tra sức khỏe cho cậu. Quản gia đưa người vào phòng, tự giác lui vào góc. Akaj ngoan ngoãn ngồi trên giường, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay của Khwaja, bác sĩ cởi nút áo sơ mi ra, nhìn thấy dấu vết mới trên làn da trắng nõn của cậu, hắn ngẩng đầu nhìn lướt qua thiếu niên này. Với nụ cười đơn thuần đáng yêu, Akaj nhấc một chân trần lên, nhẹ nhàng đặt lên eo bác sĩ và nói, “Tất cả đều nói rằng nước Đức là nơi sản sinh ra nhiều người đẹp trai nhất, có vẻ đúng nhỉ. Bác sĩ rất đẹp trai.”
Vị bác sĩ toát mồ hôi lạnh, lùi lại không chút dấu vết, “Thưa cậu, ca phẫu thuật rất rủi ro, nếu phẫu thuật thất bại thì có thể mất mạng. Xin hãy suy nghĩ kĩ.”
“Vậy anh nói thẳng đi, tôi còn có thể sống bao lâu?”
“Nếu không phẫu thuật, có thể một năm, có thể là ba năm, nhưng sẽ không quá năm năm.”
Akaj gật đầu, “Vậy làm đi.”
Bác sĩ nói, “Được rồi. Khi nào phẫu thuật thì được?”
“Tôi sao cũng được, nghe Khwaja sắp xếp đi.”
Bác sĩ rời đi. Sắc mặt quản gia rất tệ. Akaj đi ngang qua bên cạnh hắn cười nhạo một tiếng, nhẹ nhàng lướt qua. Cậu đến khu vườn tắm nắng, bây giờ toàn bộ dinh thự chỉ có một mình cậu, cậu rất tự do.
Khwaja hiếm khi nói chuyện và rất đáng tin. Gã thực sựu không hạn chế hành động của cậu. Cậu rất rảnh, không có gì để làm, mỗi ngày có thể ngủ đến khi đủ thì dậy, ăn trưa sớm, sau đó đi ra ngoài mua sắm, chi tiền của Khwaja mua mấy món đồ vớ vẩn, rồi về uống trà chiều, xem phim, buổi hòa nhạc, thậm chí đi đến quán bar nhỏ chơi, không ai ngăn cản cậu. Nhìn chung không có nhiều sự khác biệt so với tình nhân của những người giàu có. Lần này Khwaja thực sự muốn nuôi cậu như một người phụ nữ.
Ngay cả bản thân Khwaja cũng rất nhập vai, gã rất bận rộn, không phải mỗi tối đều trở về, có đôi khi rạng sáng nửa đêm Akaj sẽ thức giấc bởi tiếng bước chân dưới lầu. Cậu ở góc cầu thang nhìn thấy Khwaja không thèm cởi âu phục nằm ghế sa lon ngủ, vẻ mặt mệt mỏi. Sáng hôm sau gã biến mất tăm, Akaj thi thoảng hỏi một câu, quản gia nói cục trưởng hiện tại rất bận rộn.
Một buổi sáng, Akaj cuối cùng đã quan tâm đến việc lật qua lật lại vài trang báo, cậu thấy bức ảnh của Khwaja tại đại hội của Ủy ban Hòa giải Quốc gia ở góc bên trong. Cậu để lại tờ báo và đặt nó bên cạnh gối của mình.
“Gần đây anh đang làm gì?” Akaj hỏi.
Khwaja ôm cậu lại hôn khóe miệng, “Rất nhiều chuyện. Em không cần biết đâu.”
Akaj ôm tay, “Vậy tôi nên quan tâm đến điều gì?”
Khwaja cười nhìn vào mắt cậu, “Em nghĩ sao?”
Akaj nhìn thấy ham muốn từ đôi mắt của gã, cậu đặt tay lên ngực Khwaja, nhìn gã, cởi từng nút áo và vuốt ve ngực mình. Khwaja bế cậu lên và ném lên giường. Hai người lăn lộn đến hơn nửa đêm, Khwaja ngủ say. Akaj lại rất tỉnh táo, cậu xoay người xuống giường. Cậu đến thư phòng bên cạnh thoải mái mở cửa, mở cặp Khwaja ném lên bàn, lấy văn kiện, đọc thật kỹ từng tờ một.
Gần sáng sớm, Khwaja mới đẩy cửa thư phòng ra, gã còn để trần nửa người trên, một chút lạnh lẽo cuối thu không nhằm nhò gì tới gã. Gã chẳng thèm để ý chuyện Akaj làm cho bàn của mình một mớ hỗn độn, văn kiện vung vãi khắp nơi, “Thế nào? Em nhìn ra cái gì rồi?”
[1] Siren (Tiếng Hy Lạp: Σειρήν Seirēn/Σειρῆνες Seirênes) là những nhân vật trong thần thoại Hy Lạp, họ là những sinh vật nửa người nửa chim và nguy hiểm vì có vẻ đẹp thu hút các thủy thủ cùng với âm nhạc du dương và giọng nói mê hoặc của mình để làm những người thủy thủ này say đắm từ đó mất cảnh giác, làm đắm tàu, và phải trôi dạt trên bờ biển lạc vào những hòn đảo của họ. Siren thực sự được mô tả là những sinh vật có vẻ đẹp quyến rũ như báu vật và năng lực rộng lớn như biển khơi. Giọng hát của họ khiến cho các thủy thủ gặp nạn. Cũng có khi những cơn sóng mang giọng hát của họ tới các con tàu để dự báo về những hiện tượng thời tiết xấu sắp diễn ra.