Chuyện Cũ Afghanistan 1986

Chương 27:




“Nhìn ra cái gì rồi?”
Akaj buông giấy tờ trong tay xuống, “Không gì.”
Khwaja ngoắc ngón tay về phía cậu và chỉ vào đôi môi của mình, “Đến đây, tôi nói em nghe,”
Akaj đưa hai tay ra sau lưng và kiễng chân lên chạm nhẹ vào miệng gã. Khwaja rất hài lòng với bộ dàng giả vờ của cậu, xoa đầu cậu, dọn bàn, “Thực ra em không cần phải biết, bởi vì tôi không định để em tham dự vào việc này. Nhưng nói với em một chút thì cũng được. Hiện Ủy ban hòa giải hiện đang lên kế hoạch tổ chức các cuộc đàm phán giữa chính phủ và quân du kích, có rất nhiều thông tin cần chuẩn bị, nên chuyện rất lộn xộn. Tôi đã thuyết phục Najibullah để KHAD chịu trách nhiệm điều phối kế hoạch hòa giải quốc gia, vì vậy bây giờ tôi rất bận.”
Akaj ngồi trong vòng tay của gã, chỉ vào tài liệu trên cùng, “KHAD đang cắt giảm một số lượng lớn nhân viên, đây cũng là kế hoạch của anh à? Tại sao?”
“Một tổ chức cồng kềnh với dư thừa nhân sự sẽ dẫn đến sự kém hiệu quả và ảnh hưởng nghiêm trọng đến mô hình hoạt động của KHAD.” Khwaja nói, “Najibullah hiện đang vùi đầu vào kế hoạch hòa giải và không có thời gian để quản lý công việc tình báo, tôi phải chịu trách nhiệm và đảm bảo hoạt động bình thường của KHAD”.
“Vì vậy, có đến năm nghìn người phải bị sa thải cùng một lúc?”
“Không nhiều lắm đâu. KHAD nuôi sống hơn 80.000 người, đây là một con số bất thường đối với một cơ quan quốc gia. Tôi chỉ sa thải sáu phần trăm trong tổng số, điều này chẳng là gì cả.”
Akaj cười lạnh, “Anh đang đùa đấy à? KHAD không chỉ là cơ quan tình báo mà còn có các lực lượng vũ trang, cảnh sát thành phố, dân quân và phòng thủ thành phố. Chưa tới 1/5 trong số 80.000 người làm việc trong ngành tình báo, bây giờ cắt 5.000 người, cắt 1/3 cục tình báo, Najibullah không phải bận bù đầu mà là muốn từ chức hả? Nếu không sao ông ta để anh sa thải nhiều như vậy? A -“
Khwaja không để cậu nói hết đã hôn lên môi cậu, cắn mút một hồi. Akaj trừng mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống gã. Biểu hiện của Khwaja trờ nên dịu dàng hơn khi gã liếm tai Akaj như đang đùa giỡn với đám sư tử gã hay nuôi. “Được rồi, em biết thế là đủ rồi, không cần phải biết phần còn lại. Nghe lời nào, tất cả vì tốt cho em thôi.”
Akaj bĩu môi, cậu không muốn hỏi thêm, “Tùy anh.”
Khwaja đưa cậu ra khỏi thư phòng, “Bây giờ em chỉ cần chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, không cần nghĩ tới chuyện khác.” Gã tắm rửa rồi mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, Akaj nằm sấp trên giường ôm gối xuất thần. Khwaja đi lên vỗ mông cậu, vô đen đét, suýt nữa Akaj nhảy dựng lên lao vào tẩn gã. Khwaja cười rộ lên, ấn cậu lại, “Tối nay tôi không về, ngủ một mình đi.”
Akaj nhìn gã bằng ánh mắt hung dữ. Khwaja biết cậu không thích bị đánh đòn, nhưng nhất định phải dạy cậu một bài học. Gã dùng tay nắm lấy hạ bộ của Akaj. “Đừng để tôi nghe lại chuyện em quyến rũ những người đàn ông khác, hoặc hành động thân mật với người khác. Em yêu, em có thể thẳng thắn với tôi, chúng ta sẽ đến phòng và chơi vui vẻ với nhau, tôi đảm bảo sẽ làm em hài lòng.”
Akaj đá vào bụng gã, “Cút!”
Euler tỉnh dậy sau cơn ác mộng, chiếc xa vẫn di chuyển nhịp nhàng. Oleg đang ngồi bênh cạnh, tựa đầu vào vai cậu ngủ say. Euler không dám nhúc nhích, cậu nhẹ nhàng dụi cằm vào đầu Oleg, đặt đầu mình lên trên, rồi nhìn chằm chằm vào gương.
Tuyết trên vách núi sâu thẳm, những cành cây chết lởm chởm xếp thành hàng, những cành cây khô cứng và đen như đá đứng bất động, hoặc có lẽ thần núi sẽ đem linh hồn của những người đã hy sinh ở đây dựng lên. Đường núi ngày càng hẹp lại, đoàn xe di chuyển ngày càng chậm, mỗi lần chỉ cho một xe đi qua, vết bánh xe hằn trên mặt đất chằng chịt, một con đường không thể phân biệt là mới hay cũ. Euler rảnh rỗi đếm dấu xe trên đất để giải muộn, nhớ lại giấc mơ vừa rồi.
Tuy cậu không phải là người theo chủ nghĩa duy vật thuần túy, nhưng cũng biết chút ít về chủ nghĩa duy tâm. Đó là một điều kỳ lạ, cậu sỉnh ra trong một đất nước mà học thuyết khoa học là tối quan trọng, nhưng sự thật là mọi người không theo đuổi tìm tòi nó. Thậm chí những người được cho là hiểu những điều này cuối cùng cũng không biết mình có hiểu nó hay không. Nhưng nếu chúng ta bỏ học thuyết sang một bên và chỉ nói về cuộc sống thức, thì có vẻ như không có gì đáng để níu kéo.
Về phần giấc mơ, nói là ác mộng nhưng thật ra chỉ là một đám tang cô độc, thậm chí cậu còn cảm thấy hạnh phúc và an toàn khi chôn cùng hắn. Euler lãng mạn nghĩ, mùa đông đã hoang vắng thế, xem ra việc chôn cất cùng nhau cũng không tệ lắm. Huống chi nghi thức đẹp thế, thì có chết cũng không hối tiếc.
Oleg thấp giọng ho khan, mi mắt khẽ giật, “Mấy giờ rồi?”
Euler nắm tay hắn và thì thầm, “Đã đi được ba giờ rồi.”
“Anh ngủ lâu thế cơ à?”
“Ừm.” Euler sờ sờ vết thâm đen dưới quầng mắt hắn, “Đã lái xe cả đêm, ngủ thêm chút nữa đi.”
Oleg hôn lên mặt cậu, “Không sao, ở cạnh em ngủ ngon hơn chút.” Hắn nhìn vào gương quan sát, “Anh đi xem nơi mình vừa đi qua.” “Nói xong hắn trở lại vị trí kiểm soát chính và lao vào công việc. Euler ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn, trong lòng thấy buồn buồn nhưng cũng vui mừng. Hắn đã lấy lại tinh thần và trở về vị trí của mình.
Góc mặt trời nhỏ dần, mưa cũng đã tạnh. Chiếc xe đi nhanh hơn một lúc và dừng lại. Oleg thay đổi kênh tai nghe và nói, “Đoạn đường nhạy cảm phía trước, công binh chuẩn bị rà phá mìn. Trực thăng đi trước.” Hắn bước xuống khỏi chỗ điều khiển chính, mang mũ bảo hiểm và đeo kính bảo vệ, leo ra cửa sau, Euler vỗ nhẹ chân hắn từ bên dưới “Cẩn thận đấy.” Oleg gật đầu, “Ở bên trong đừng đi ra, anh sẽ trở lại sớm.”
Hắn vừa mới đi ra ngoài thì bom bắt đầu nổ tung, Euler không nghe thấy tiếng bom trong một khoảng thời gian, cường độ của nó vọng vào tai khiến cậu sững sờ. Hắn chớp mắt hỏi phó lái, “Tại sao lại ném bom vậy?”
Phó lái cười, “Không phải đang ném bom, chỉ đánh bom rồi quét mìn thôi. Ném bom ở chỗ này chắn chắn sẽ xảy ra lở đất, sau đó chúng ta sẽ chôn thây tại đây luôn.”
Euler thè lưỡi, “Ồ, rà phá bom mìn à? Không nguy hiểm lắm đúng không?”
Phó lái nói, “Không nói trước được, mặt đất bằng phẳng thế thì chỉ sợ mấy bọn thánh chiến phát điên chôn mìn trên vách núi. Vậy thì không ổn.”
“Vậy không chạm vào nó thì nó sẽ không nổ, phải không? “
Phó lái chỉ có thể kiên nhẫn giải thích cho con chim non này, “Mìn không chỉ là một vật, có thể trồi lên mặt đất là phát nổi, nối tiếp hoặc song song, nếu gặp phải thì sẽ nổ tung thành từng mảnh. Mìn chôn trên vách núi thuộc về một phần của bộ phận nối tiếp, lực nổ có thể gây ra tuyết lở hoặc sụp núi, đôi khi quân du kích sẽ làm những điều ngu ngốc như vậy. Hiện tại khó nói, bởi vì trên núi có đài phát thanh và thiết bị thông tin liên lạc, bọn họ sợ sẽ phá hủy đường dây liên lạc, đến lúc đó bọn họ cũng rất khó khăn.”
Euler gật gật đầu, nhút nĩ nói, “Cám ơn.”
Phó lái huýt sáo, nháy mắt mấy cái, vui vẻ nói, “Yên tâm đi, Oleg kinh nghiệm đầy mình, hắn là chuyên gia trong mảng này đấy.”
Quả nhiên Oleg ở bên ngoài quét hai mươi phút rồi trở lại, thở phì phò, “Được rồi, công binh dắt chó đi về phía trước, hẳn là không có vấn đề lớn. Chờ xe đi qua, trực thăng đi đến điểm tiếp theo.” Bọn họ thuận lợi vượt qua bãi mìn đầu tiên.
Chặng đường còn lại diễn ra khá suôn sẻ, hơn tám giờ tối đoàn xe đi tới cửa hầm. Đường hầm Salang dài 1,6 km, thực sự đã được khởi công vào những năm 1960, nhưng do những khó khăn kỹ thuật, việc xây dựng cuối cùng đã được hoàn thành dưới sự bảo trợ của Liên Xô. Nó băng qua dãy núi Hindu Kush, và là thủ phủ của Kabul đến phía bắc của Afghanistan, hiện có hệ thống thông gió, thoát nước và chống nổ hoàn hảo bên trong, người Liên Xô rất cẩn thận trong việc bảo dưỡng địa chấn của đường hầm, chỉ sợ một ngày nào đó bọn chó du kích sẽ nổi điên cho thổi bay đường hầm.
Euler trèo ra khỏi cửa cabin để chụp hai bức ảnh với sự cho phép của Oleg. Lối vào đường hầm là một hình thang đều hẹp, phần trên của cơ sở hạ tầng còn rất thô, lỗ ở phía trên rất rộng, dựa vào hai bên để chịu áp lực, chiều cao không quá ba mét, vừa đủ cho một xe tải hạng nặng đi qua. Họng pháo của xe tăng được nâng lên một chút cũng không qua được. Oleg giải thích rằng việc xây dựng đường hầm này tốn không ít tiền, vận chuyển một tá kỹ sư xây dựng Liên Xô đến đây để thăm dò, cuối cùng không đủ tiền, không kịp hoàn thiện vẻ ngoài của nó, chỉ có thể giống như một hang động nguyên thủy, thậm chí còn không bằng một tác phẩm điêu khắc đá vô danh.
Xuyên qua đường hầm chật hẹp, lối ra trở nên rất rộng rãi thông thoáng, Oleg hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn con đường phía trước trong lòng có một chút cảm giác kiên định. Euler thấy hắn trông thoải mái hơn hẳn, cũng vui vẻ lên. Họ đổi tài xế ở lối ra và Oleg đi xuống tìm đồ ăn.
“Còn bao nhiêu km nữa phía trước?”
“Không nhiều nữa, khoảng hai trăm km xuống núi.”
“Vậy thì có lẽ chúng ta sẽ đến đó vào trưa mai.”
“Ừm, xuống núi là nhanh rồi.” Oleg lau vụn bánh mì bên miệng, lấy chiếc khăn tay lau khóe miệng Euler, Euler cũng không nhăn nhó, tiến lại gần làm khuôn mặt dễ thương. Oleg sờ mũi cậu, “Sao vậy? Bây giờ còn biết làm nũng cơ đấy.”
Euler bĩu môi, nghĩ thầm không làm nũng sợ không tự nhiên, làm nũng thì anh không vui.
Đường xuống núi không dễ đi, lúc này tuyết đã bắt đầu tan, mặt đường nhầy nhụa, xe trơn trượt không dễ đi, cố gắng giảm tốc độ, Oleg đang cân nhắc có nên cho người đi xuống dọn dẹp đường núi hay không. Nhưng đã nửa đêm, mà bên ngoài không có ánh sáng, gió thổi quá lớn. Dựa vào vấn đề an toàn Oleg không dám cho người đi xuống, do dự một hồi, phía trước một chiếc xe bảo trì trượt xuống.
“Tôi không phanh xe được…”, người lái xe hoảng sợ hét lên, “Tôi thực sự không thể phanh xe, giúp với -“
Lời tiếp theo còn chưa nói hết, hắn đánh lái xe đụng vào vách núi tắt máy. Oleg tức giận bò ra khỏi cửa khoang nhìn, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Xe phía sau không dám cử động, hai gã công binh đi xuống kiểm tra, đèn pin chiếu xuống mặt đất trắng toát, những nơi khác đều đen xịt, Oleg cảm thấy căng thẳng. Rời như thể đáp lại sự chộn rộn này, ngay lúc đó một công binh đứng dậy, cầm bộ đàm kên, một tiếng súng xé gió, viên đạn chính xác xuyên qua cổ công binh. Oleg chỉ dám nhìn sườn cổ hắn bắn ra một vết máu thật dài, hắn tựa hồ theo bản năng giơ tay lên muốn che cổ, ánh mắt hướng xuống phía dưới, nhưng chưa kịp, thì đã ngã nhào.
Oleg giơ tay lên bắn ngược chiều vết máu.
Một công binh khác sợ hãi nằm trên mặt đất, quệt hai tay đầy chất lỏng nhớp nháp, anh ta hét lên: “Đừng bắn! Dầu đổ! Dầu loang khắp mặt đường!”
Nhưng người của họ không bắn, kẻ thù chắc chắn sẽ nổ súng. Viên đạn như mưa lớn trút xuống mặt đất, toàn bộ đường núi bốc cháy, người công binh chưa kịp bò ra khỏi ngọn lửa đã lập tức thiêu đốt khắp cơ thể. Anh hét lên một tiếng thảm thiết cả người lăn trong biển lửa. Chẳng bao lâu anh ta đã bị thiêu cháy thành tro.
Euler sợ tới mức bấu móng tay vào trong thịt, nhăn mặt vì đau nhưng không dời kính ra khỏi gương quan sát nửa phân. Phía trước ngọn gió đốt cháy một đạo lửa dài, ngọn lửa bốc lên cao một thước đốt đen bầu trời, đường núi lập tức sáng lên, ngọn lửa đỏ hực bừng cháy, phản chiếu cành cây rậm rạp đen đúa gầy khằng bên cạnh. Cái bóng ảnh quỷ mị lập lòe trên ngọn lửa kia chẳng khác gì cảnh tượng trong địa ngục.
Trực thăng bắt đầu bắn lên vách núi bất chấp, Oleg rút trở lại trong xe chiến đấu, sắc mặt xanh đen, chửi bới: “Cái đ*t con mẹ mày!” Hắn kéo bộ đàm ra, gầm lên, “Bom chữa cháy đâu rồi! càng nhiều càng tốt, dập lửa trước!”
Khói từ bình chữa cháy lớn đến mức như xây bức tường bằng bột, gió rất mạnh nên hiệu quả dập lửa không cao. Lúc này phó đại đội trưởng ở trong bộ đàm xin chỉ thị, “Oleg, trận ném bom vừa rồi có thể gây tuyết lở, làm sao bây giờ? Để bộ binh lên núi không?”
Nhưng lúc này đã không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho bộ binh lên núi. Trái tim của Oleg vọt lên tận cổ họng. Súng của quân du kích tuy là súng trường kiểu cũ, nhưng tầm bắn xa, hỏa lực AK của quân Liên Xô ngược lại rất lớn, tầm bắn chỉ có 400 mét, ở địa hình như vậy thì tầm bắn ngắn rất bất lợi. Họ thậm chí còn không biết chính xác kẻ thù đang ở đâu. Oleg ra lệnh phải vượt núi càng sớm càng tốt, trực thăng yểm trợ và xe tăng mở đường.
Bộ binh lên núi dưới sự yểm trợ của trực thăng. Gió thổi bay đám khói bột khô, mặt đất cháy đen vẫn còn tia lửa, phó đại đội trưởng nối dây vào mà nói, “Bom dập lửa không đủ, Oleg, bên này là theo hướng gió, gió núi buổi tối lớn quá, không dập tắt lửa được.”
Oleg im lặng. Trong lòng hắn thực sự rất sợ hãi, hắn ra khỏi ghế điều khiển chính và leo ra khỏi cabin phía sau để xem lối ra. Đường hầm tối đen cách phía sau không xa, còn có thể nhìn thấy cửa ra. Hắn ổn định một chút, nhanh chóng liệt kê một vài phương án trong đầu. Lần này con đường phía trước không thể đi, chỉ có thể lùi về phía sau, nhưng cũng không giải quyết được vấn đề. Phía sau nhất địch còn có kẻ địch, một khi trốn vào đường hầm thì sẽ giống như con rùa rụt cổ chỉ có thể để người khác chém giết.
Hắn thở dài một hơi, ánh mắt dõi về phía chân núi mấy ngàn thước, hố đen dưới đường núi hoàn toàn không thấy gì hết. Đoàn xe dài như đàn thú bị mắc kẹt ở đoạn này. Nếu không chủ động, chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt.
Cuối cùng ánh mắt kiên định của hắn dừng lại trên vách núi, trở lại khoang điều khiển chính, hắn cầm lấy bộ đàm, trầm giọng, nói, “T-26 chú ý, nghe lệnh của tôi,  cho nổ tung ngọn núi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.