Chuyện Cũ Afghanistan 1986

Chương 35:




Chiếc xe máy lao ra khỏi gió, và luồng không khí cắt qua cả hai gò má Euler, để lại cảm giác đau đớn khô ráp trên da. Hai mắt Euler đỏ lên, cơn gió dữ dội thổi mạnh khiến hai mắt đau nhức. Cậu nheo mắt, cố nén sự khó chịu trong hốc mắt đỏ bừng.
Lúc này viên đạn sượt qua lốp xe, xe máy lao về phía trước và bị húc tung! Euler la lớn, Abramovich hét lên, “Nhấn ga đừng buông tay!” Chiếc xe hơi chao đảo theo quán tính và giữ nguyên tốc độ lao về phía tước.
“Phía trước là ngõ cụt!” Euler mở to mắt, “Đi bên nào?”
Hai đứa trẻ ở cuối con hẻm đang chuyển hàng hóa, Euler không phanh kịp chiếc xe đang lao về đống hộp đang chất đống.
“Tránh ra! Tránh ra!” Abramovich hét lên. Euler nhắm chặt hai mắt, đầu xe chúi về phía trước húc vào những chiếc hộp để mở đường, vặt nặng tán loạn đập vào cánh tay cậu, lực cực lớn hất cả hai tay cậu ra khỏi tay lái, cơ thể lập tức mất thăng bằng, xoay người ra sau và bắn ra ngoài!
Euler còn chưa kịp phản ứng, thân thể không theo kịp tốc độ của xe, bị ngã khỏi xe! Cậu giống như một chiếc boomerang bay một trăm tám mươi độ rồi cà trên mặt đất trước khi dừng lại. Cậu đau đớn ho sặc sụa, cát bụi bay tung tóe rồi dừng lại, cơn đau nhói trên khuôn mặt. Cậu đưa tay sờ, vết máu thấm vào đầu ngón tay, khuôn mặt đã bị trầy xước.
Cậu chống khủy tay và định quay đầu nhìn lại. Một viên đạn xuyên qua thắt lưng cậu, cậu kêu lên thảm thiết ngã xuống đất.
Nỗi sợ chết chóc lập tức bao trùm toàn thân, cậu rung rẩy không ngừng, nước mắt đầm đìa, một tay ôm thắt lưng, máu tươi tuôi ra từ giữa kẽ tay cậu, cậu cảm thấy buồn nôn, rất muốn nôn, vừa mở miệng chỉ gọi tên một người, “Oleg…”
Viên đạn sượt qua cánh tay, cậu ôm eo nghiến răng lăn qua lăn lại trên mặt đất, cuối cùng đụng vào tường chỗ ngõ cụt. Tiếng xe máy đuổi theo sau đến gần hơn, điều khiến cậu cảm thấy kinh khủng hơn cả là tiếng súng tiếp cận tử cả phía trước và phía sau. Tiếng trẻ con kêu lên, như thể vẫn còn người vô tội bị trúng đạn.
Euler ngẩng đầu lên, một đứa trẻ quỳ gối trước hàng hóa bị đụng ngã, chiếc xe máy lao qua bên cạnh nó, tiếng súng vang lên, cơ thể yếu đuối nhỏ bé của nó bị chồn vồi dưới đống hộp lộn xộn.
“Đừng…” Euler chảy nước mắt.
Một cánh tay kéo mạnh cậu, “Đi!”
Abramovich mạnh ngoài sức tưởng tượng, Chỉ tiếc là Euler không còn sức nữa, cậu đẩy ông theo bản năng, “Ông đi đi! Tôi đứng không nổi!” Cậu buông bàn tay ôm thắt lưng ra, lòng bàn tay đẫm máu trông khá khủng khiếp.
Abramovich ngẩn ra, Euler kéo ông nằm sấp xuống, “Nằm xuống ——”
Viên đạn vượt qua vai ông già và đóng đinh ông vào tường. Euler bị đè nặng dưới thân, cậu chợt lóe lên suy nghĩ – vậy là cuộc sống của mình sẽ kết thúc vào ngày hôm nay. Như thể sự bình yên trước khi chết đột ngột chiếm lấy tinh thân cậu, cẩu thở dài tiếc nuối. Tiếng súng trở nên cực kỳ dữ dội, cậu rùng mình, một tiếng rít gào cao vút kéo linh hồn cậu từ trước nấc thang phán xét kéo về
“Euler!” Euler quát to
Euler mở to mắt, nín khóc, “Oleg!”
Người đàn ông hai tay hai súng, tiếng súng máy gầm rú kéo theo sụ rung chuyển mãnh liệt xé trời nứt đất. Trong ánh lửa, đôi mắt người đàn ông rực đỏ khi hắn băng qua làn đạn bắn trả kẻ thù, hắn đi tới đâu thì kẻ địch chết như ngả rạ Euler không ngừng run rẩy, cho đến khi người đàn ông nâng ông già trên người mình lên, đôi mắt hoảng loạn đụng với tầm mắt cậu. Euler buồn bã nhìn vào đôi mắt ấy, “Thực xin lỗi…” Oleg trầm mặc xách cậu lên, tay kia vác súng máy, “Phía sau còn có người đuổi theo, đi!”
Abramovich vẫn chưa bị thương nặng, còn đi bộ được. Máu bên hông Euler chảy không ngừng, Oleg xe tay áo tạm thời buộc chặt vết thương cầm máu, đặt nửa người cậu lên vai hắn. Lúc này, họ mới nhật ra không có lối thoát, đây là ngõ cụt, chỉ có một ngã rẽ, chính là con đường bọn họ đi tới. Hiện giờ trước sau đều có người đuổi theo. Oleg nhíu máu, ánh mắt rơi vào khoảng sân bên cạnh, “Trước tiên vào bên trong trốn đã. Tôi đi bắn tín hiệu, quân tiếp viện sẽ tới sớm thôi.”
“Đây là tòa nhà văn phòng chính phủ ở Puli Khmuri trước đây.” Abramovich nói, “Nền móng không ổn định, từng sụp một lần, tòa nhà này rất nguy hiểm, đã bị bỏ hoang nhiều năm. “
Họ chạy trốn đến tòa nhà thấp, Oleg bắn một phát mở khóa, đạp cửa vào. Bên trong tối om bụi bay nồng nặc, Oleg bật đèn pin và chiếu xung quanh, đảm bảo nó an toàn, rồi đặt Euler lên chiếc ghê dài cạnh cầu thang. Euler đau đến co người lại, cũng không tỉnh táo lắm. Oleg lau trán cậu, mồ hôi nhễ nhại.
“Thả lỏng, hô hấp.” Abramovich kéo tay Euler, “Cưng à, làm theo tôi, thở ra, hít vào.”
Oleg bất mãn nói, “Tên ngài là?”
“Abramovich.” Ông già không quan tâm đáp lại.
Oleg hết hồn, “Tổng thư ký, sao ngài lại ở đây?”
Ông cười, “Xem ra tôi vẫn còn tiếng tăm nhỉ, không đến nỗi ai cũng quên mình.”
“Trước năm 82, ngài là tổng thư ký liên quân, sau này nghe nói ngài được bổ nhiệm lại, sao lại đên đây?”
“Chuyện dài lắm.” Ông lắc đầu, không muốn giải thích, “Cuộc sống có những lúc thăng trầm.”
Oleg nói, “Những người này đến để giết ngài à?”
“Mấy người bạn đã cảnh báo tôi phải chú ý an toàn trong thời gian này, xem ra là thật.” Abramovich ngồi xuống, đầu gối của ông bị thương, ống quần bị mài rách, mảng da lớn bị xé toạch, ông nói, “Hai tháng trước, tôi nhận được một lá thư chia buồn từ chính Gorbachev hỏi dạo này tôi thế nào, và ý của ông ấy là cần người giúp ông giải quyết mớ hỗn độn ở Afghanistan. Tôi nói mình không quan tâm đến vấn đề này, bây giờ tôi chỉ là môn giáo viên vùng nông thôn nhỏ, sau đó người của Ủy ban Hòa giải Quốc gia đã liên lạc với tôi, tôi biết nó không đơn giản vậy. Chậc, đúng là già rồi, khớp không hoạt động nổi nữa.”
Oleg nhìn Euler bên cạnh, máu tạm thời ngừng chảy, hô hấp của Euler hơi ổn định lại.
“Đứa nhỏ này là?”
Oleg thì thầm, “Đây là người yêu của tôi.”
“Mấy người trẻ tuổi các cậu, ra chiến trường còn mang theo gia đình.” Ông nghiêm túc nói, “Chuyện này vi phạm kỷ luật quân đội.”
“Là trường hợp đặc biệt, em ấy là người duy nhất sống sót sau vụ đánh bom hoa tulip, được tổng biên tập cử đi. Hết cách rồi, nên đành phải để em ấy đi cùng tôi, nếu không tôi đã không để em ấy ở lại Afghanistan, tìm cơ hội để gửi về nước.”
Abramovich gật gật đầu, “Tình huống trong nước chỉ sợ cũng không khá hơn là bao.”
“Ông vừa nói Ủy ban Hòa giải Quốc gia đã tìm thấy ông, sau đó thì sao?”
“Muốn tôi trở thành một thành viên. Tôi hiểu ý của Gorbachev muốn tôi trở lại làm tổng thư ký Kabul và giải quyết các vấn đề tiếp theo liên quan đến việc rút quân. Điện Kremlin đang đấu đá loạn xa, Gorbachev có hàng tỷ thứ trong đầu, tiếc là có người không muốn ông ta dễ thở, muốn đánh tiếp trận này, Ông ta chỉ nghĩ đến tôi. Ông nghĩ tôi đã mạnh mẽ thế nào ở Kabul vào thời điểm đó.”
Oleg tò mò, “Khi đó ngài làm sao được điều động lại?”
“Kỳ thật cho dù là bị giáng chức, cũng không có gì đáng xấu hổ. Cuối cùng thì làm sao Chernenko[1] có thời gian quản lý Afghanistan? Khi bọn họ mang lệnh điều động đến, tôi nói tôi muốn có chữ ký cua Tổng Bí thư, nhưung họ nói không có. Do Tổng bí thư ốm liệt giường nên không có thời gian ký tên cho tôi. Kể từ năm 79, tất cả các lần thuyên chuyển quan chức cấp cao ở Kabul phải có chữ ký của Tổng Bí thư, tất cả chúng ta đều biết điều đó. Lúc đó tôi nói tôi không phục.” Ông cười khà khà, “Về sau ngẫm lại cảm thấy rất ngớ ngẩn, người có lúc phải gặp tình huống không thể không cúi đầu, nhưng không cam lòng, hiện tại nhìn lại khi đó cảm thấy không đáng.”
“Ngay từ đầu trật tự ở Kabul rất tốt, sau khi ông bị điều đi càng ngày càng kém.”
“Vậy xem ra tôi vẫn làm chút chuyện tốt.” Abramovich duỗi chân.
Oleg tiếp tục, “Vì vậy, họ muốn giết ông, sợ ông trở lại nắm quyền?”
” Thật không dễ dàng để khiến những quý tộc cổ hủ đó từ bỏ quyền lực của họ, lúc đầu tôi không tham gia vào việc này. Tôi đã ở Puli Khmuri ba năm, là tổng thư ký và là thư ký duy nhất ở đây. Lúc tôi mới tới nơi này, tư tưởng không thể chấp nhận, áp lực tinh thần rất lớn, cảm thấy số phận quá trớ trêu, nhận định bọn họ cố ý làm nhục tôi, để tôi tiếp tục làm ‘Tổng thư ký’.” Ông trầm ngâm nói, “Cho nên ngay từ đầu Gorbachev viết thư cho tôi, tôi còn hơi kiêu ngạo, không muốn góp sức giải quyết mấy rắc rối của chế độ thối nát này nữa.”
Oleg rất tán thành, “Tinh thần của quân đội hai năm rất tệ cũng vì lý do đó, hệ thống quân đội tham nhũng, đấu tranh rất khốc liệt.”
“Nhưng bây giờ tôi đã thay đổi suy nghĩ.” Abramovich nghiêm mặt nói, “Bởi vì thất bại của mình mà nói những điều nhưu từ bỏ quốc gia từ bỏ thế giới, quá ngây thơ. Con người phá hủy thiên nhiên trầm trọng như vậy, trái đất vẫn còn chịu đựng chúngta, đâu đến lượt chúng ta kén chọn thế giói này?”
Trong lòng Oleg nảy sinh sự kính nể ông, “Ngài nói đúng.”
“Nếu có thể sống sót ra ngoài, tôi sẽ trở lời cho Tổng Bí thư để đồng ý với sự tín nhiệm của ông. ” Abramovich thản nhiên nói, “Tuy rằng lớn tuổi, nhưng vẫn còn muốn làm điều gì đó. Những đứa trẻ này đã phải hứng chịu một cuộc chiến tranh tàn khốc vì những quyết định thiếu khôn ngoan của những người trung niên như chúng ta. Tôi hy vọng mình có thể trở lại Kabul bù đắp được ít nhiêu, để nhưunxg người còn sống sẽ có một sự sắp xếp thích hợp.”
Euler ho hai tiếng, cậu cảm thấy hơi lạnh, “Oleg, em hơi lạnh.”
Oleg sờ trán cậu, “Chờ một lát, viện binh sẽ tới sớm thôi…”
Hắn muốn nói, “Tôi sẽ đến đó trước.” Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên.
Oleg rùng mình. Đối phương đá văng cửa, Abramovich và hắn đồng thời mở miệng, “Lên lầu!”
Hai người đỡ Euler chạy lên cầu thang. Tòa nhà thấp này chỉ có hai tầng, lầu hailaf các văn phòng riêng biệt, hành lanh dài dằng dặc, tối tăm đen kịt, khuất tầm nhìn. Họ đến căn phòng trong cùng và khoái trái cửa, Abramovich kê bàn ghế ngay cửa ra vào và xếp chồng lên nhau. Oleg vén rèm lên, nhìn thấy hai người đnag canh gác sân sau, bên ngoài tường sân có đường lớn. Hắn lại ném pháo sáng ra ngoài, “Đường ống thoát nước ở đây thông ra ngoài, tôi kéo rèm cửa buộc lại, không chừng ngài có thể đi xuống, có muốn thử không? Từ sân sau đi ra ngoài là đường chính. Tôi giúp ngài loại hai tên kia.”
Abramovich nói, “Còn anh và cậu ta thì sao?”
Euler chắc chắn không tự xuống được trong tình trạng này. Ngoài cửa, tiếng tìm kiếm đã vang lên, Tim Oleg đập bình bịch, “Ngài đi xuống trước, tôi xem có thể cõng em ấy xuống hay không.”
Abramovich kéo rèm cửa sổ xuống, hai miếng vải tuy không đủ dài nhưng tầng hai cũng không cao, buộc vào ống thoát nước cũng vừa đủ. Ông trèo ra ngoài cửa sổ kéo rèm nhảy xuống, Oleg bắn hai phát chính xác vào ngực kẻ địch, Abramovich ngã trên mặt đất, dù sao mông cũng tạm ổn, chân bị trật một bên, lê chân vẫn đứng lên được, ông phất tay ra hiệu.
Tiếng súng ngoài cửa ầm ầm vàng lên, màn theo tiếng đập cửa, không mở được bắt đầu tông cửa.
Oleg bế Euler lên, “Cưng à, em nắm chặt, chúng ta đi xuống.”
Euler gật đầu, bám vào lưng hắn, Oleg dùng thắt lưng cố định eo hai người, nhưung thắt lưng không đủ dài, làm kiểu gì cũng không giữ được. Một viên đạn găm vào cánh cửa, xé toạch vết nứt trên cánh cửa gỗ mỏng manh.
Oleg khó khăn nuốt vào, hắn trèo lên cửa sổ, những kẻ đuỏi theo ở dưới lầu đã tới gần, Oleg chỉ kịp hét với ông một câu, “Mau chạy! Có người đến! Chạy đi!”
Ông rút chân lại rời đi, nhưng ngoài cửa đạn đã ập tới, Oleg đang đứng trên cửa sổ, phía dưới là những kẻ đuổi theo, bên ngoài cửa có người, hắn không biết phải làm sao. Euler nắm chặt áo hắn, tim đập mạnh truyền vào lưng hắn.
Dưới lầu có người nổ súng bắn vào cửa sổ, viên đạn bắn vào khung cửa sổ, Oleg nghiêng người né đòn, quay đầu một tay cầm súng máy đặt bên cửa sổ điên cuồng nổ súng, Euler cảm giác được độ giật vai, mùi thuốc súng mạnh sộc vào mắt làm cậu đau rát. Cửa văn phòng phía sau bị bắn tan nát, đột nhiên tiếng súng ngừng lại. Oleg thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào cửa, ánh mắt sắc bén. Euler nhắm mắt lại, cậu nhẹ nhàng mở miệng, muốn nói, “Anh mặc kệ em.”
Nhưng cậu không thốt nổi lời nào, đột nhiên một ánh lửa dữ dỗi ngoài cửa sổ bùng lên. Đồng từ Euler giãn ra, cậu nghĩ mình chưa từng đối diện với ngọn lửa dữ dội như vậy, ánh sát chói mắt gần như thiêu đốt đôi mắt cậu, ngay cả Oleg cũng không kịp phản ứng. Tên lửa xuyên qua cánh cửa gỗ yếu ót kia, cửa gỗ nổ tung, mảnh vỡ bàn ghế bắn tung tóe, luồng khí cực mạnh cuộn vào. Oleg chỉ kịp ôm Euler vào lòng, hai người bị nhấc bổng đập vào tường rồi ngã nhào lên san. Oleg khó khăn ngẩng đầu nhìn trong đám thủy tinh vỡ vụn, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, khe nứt trên trần nhà nối liền với cửa sổ đột nhiên toác ra, Hắn nhớ Abramovich nói đây là một tòa nhà nguy hiểm.
Hắn cắn răng, kéo Euler đứng lên, Euler nhắm mắt không phản ứng. “Euler…” Hắn vỗ vỗ mặt cậu, bối rối không biết làm sao, “Không, em yêu, tỉnh lại đi.”
Ngón tay của hắn chạm vào chóp mũi Euler, khóe miệng hắn hơi run, tiếng nứt gãy ầm ầm truyền từ đỉnh đầu, thân thể hắn co rụt lại theo phản xạ, dùng cả người che chở người dưới thân. Một tảng đá lớn rơi xuống, đập mạnh vào người, Hắn không kịp thở, tước mắt tối đen, ngất lịm.
[1] Konstantin Ustinovich Chernenko: chính trị gia và Tổng bí thư Đảng Cộng sản Liên Xô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.