Chuyện Cũ Ở Hậu Cung

Chương 1: Một phần sự thật




Mười hai năm trôi qua, mọi thứ cũng đổi thay, con người cũng vì thế thay đổi theo, đứa bé hóa thành người lớn, người lớn hóa thành trung niên, trung niên hóa thành lão phụ.
Hai vị công chúa nay đã lớn rồi, người thì mười tám, người thì mười sáu, ai nấy đều xinh đẹp như hoa như ngọc, cũng đang ở trong độ tuổi đẹp nhất của đời người, có thể thành gia lập thất được rồi.
Trong suốt hơn hai mươi năm phụ hoàng các nàng làm hoàng đế, quốc thái dân an, dân chúng vui mừng, nhưng điều làm họ tiếc nuối nhất chính là vị hoàng đế của họ tuy phi tử có nhiều nhưng mãi vẫn chỉ có ba vị công chúa, hai trong số đó là với hoàng hậu đương triều, còn lại là với Tử quý phi, vị hoàng tự duy nhất của hoàng thượng với Tử quý phi cũng không may mắn khi năm năm trước đã ngã xuống vực thẳm trong một chuyến đi săn mà qua đời. Nói chung, tình hình người kế tự hiện tại là một vấn đề rất cấp bách đối với hoàng thất.
Ở một hồ nước xinh đẹp ở ngoại thành kinh thành, có một con thuyền nhỏ nhắn đang xuôi theo dòng nước, ánh sáng giữa trưa tuy nóng bỏng nhưng khi xuyên suốt qua một tấm lụa gắn ở cửa sổ con thuyền lại trở nên man mát đến lạ thường, cơn gió mát khẽ lùa qua tấm màn lụa xông vào bên trong làm cho hai cái chuông gió treo ở trên cửa vang lên những tiếng lách cách thật vui tai, một nam tử nằm dựa mình vào một giường êm ái được đặt sẵn trong thuyền, đôi mắt y mê luyến đến lạ thường, nhan sắc cũng là ma mị đến hút người, mái tóc mềm mại như một dòng suối nhỏ xõa ra, những ngón tay trắng nõn nà tuyệt đẹp khẽ xoay ly rượu làm bằng ngọc lưu ly cống phẩm đang cầm trong tay, thật đúng là một khung cảnh không dứt mắt được.
Nhưng không hiểu sao lại làm người khác cảm thấy quen thuộc đến lạ thường, dường như rất giống… một vị công chúa nào đó trong hoàng cung nguy nga kia, đường nét trên khuôn mặt y là sự pha trộn tuyệt mỹ nhưng không hề hỗn tạp giữa hoàng hậu mà một người nào đó mà tôi từng nhắc tới trong câu chuyện.
Y hơi ngẩn người một chút rồi đột nhiên nói ra:
- Đệ ấy sao rồi…
Không gian xung quanh vốn im ắng, một thanh âm thật lạnh nhạt nhưng rất cung kính đáp lại:
- Thưa thế tử, nhị thế tử ngài ấy… vẫn không quên được…
Người trong thuyền nghe xong liền khẽ thở dài, mở miệng lẩm bẩm:
- Đệ ấy thật ngốc…
Quỵ lụy vì tình chính là một việc ngốc nghếch nhất.
Một lúc sau, người đó mới mở miệng lại một lần nữa:
- Ngươi lui đi.
Bóng dáng đứng ngoài kia đáp " vâng " một tiếng rồi cũng rất nhanh biến mất, chỉ để lại một người một người ở giữa một hồ nước xinh đẹp.

Các bạn có thể thấy hơi khó hiểu vì những gì diễn ra ở chap 6 từ đầu tới giờ, thật ra tôi tính kể thêm một chút rõ hơn, nhưng vì tôi miêu tả câu chuyện khá dở nên tôi xin đính chính thế này, vị nam tử ở trong con thuyền kia chính là đại công chúa, còn đệ đệ nàng ấy chính là không sai nhị công chúa, còn về việc vì sao lại gọi hai người là thế tử(con của vương gia) thì tôi xin kể một câu chuyện xưa, thật xưa về hai mươi năm về trước.

Phần 2 : Tình Như Một Giấc Mơ

Gặp Mặt

Hắn năm ấy chính là nhị hoàng tử của Tiên Hoàng, là em trai của Thái Tử Gia đương triều, là người được phụ hoàng phong cho cái danh An Nhàn Vương.
Thật yêu thích một cuộc sống ẩn dật, thích làm một vị vương gia phong lưu tiêu sái, không dính bụi trần, mọi việc suôn sẻ đến mức làm hắn cứ ngỡ, hắn sẽ cứ thế mãi mãi đắm chìm trong một cuộc sống mà hắn luôn mơ ước đó. Hắn lại không nhịn được mà nhớ đến ngày ấy, ngày mà hắn lần đầu tiên gặp phải tiếng sét ái tình với nàng.
Lúc ấy, trong lúc hắn đang đứng ở đầu thuyền thổi sáo, ngắm cảnh ở hồ Vọng Nguyệt nơi kinh thành, vải lụa màu trắng theo những làn gió tươi mát khẽ tung bay, hắn lúc ấy trông rất tiêu sái. Lúc thuyền trôi đến một góc khá khuất ở hồ nước, thì hắn có nghe thấy một tiếng đàn thật nhỏ vang lên, trong lòng hắn không khỏi tò mò dừng lại tiếng sáo, chăm chú lắng nghe, cái này vừa nghe, hắn liền không khỏi khâm phục tài nghệ của tiếng đàn này.
Tuy nó không thanh tao tú nhã như những tiếng đàn mà hắn từng nghe qua, nhưng nó lại người khác cảm thấy nó hào hùng mạnh mẽ, như đang muốn yêu cầu sự tự do cho riêng nó, chủ nhân tiếng đàn như muốn cho mọi người biết được nỗi khát khao của người ấy mãnh liệt như thế nào, làm cho người khác không khỏi khát khao cùng ghen tị.
Lướt thuyền đi đến một bãi đất gần đó, hắn bước lên đất liền rồi len lén đứng ở một nơi gần đó nhìn người đánh đàn. Nhưng vừa nhìn đến thì lại làm hắn vô cùng ngạc nhiên khi thấy người đó.
Hắn cứ nghĩ rằng đó chính là một vị anh đài, không ngờ người nọ lại là một vị cô nương xinh đẹp mỹ lệ, dáng dấp thục nữ e thẹn. Thật không ngờ, đúng với câu " anh hùng có thể xuất hiện ở bất cứ đâu ", không ngờ hắn lại may mắn như thế khi được chiêm nghiệm sâu sắc câu nói này.
Hắn chăm chú ngắm nàng gảy đàn thật điêu luyện, ánh mắt khuôn mặt cử chỉ như muốn hòa nhập hoàn toàn vào tiếng đàn, gương mặt xinh đẹp rịn chút mồ hôi nhưng khóe miệng của nàng vẫn luôn vương vấn một nụ cười thật mỹ lệ. Ngơ ngác ngắm nhìn nàng, cũng không biết từ lúc nào trong trái tim hắn đã bắt đầu nảy sinh hạt mầm nho nhỏ, ngẩn ngơ nghe nàng ấy đàn, cho đến khi người đó đã rời đi thì bên tai hắn vẫn luôn dập dìu bài nhạc đó.
Ngẩn ngơ được một hồi, cuối cùng hắn nhúc nhích một chút, đầu cũng hơi cuối xuống, âm trầm khó hiểu nói:
- Tiểu Tân…
Một bóng dáng đen bịt mặt xuất hiện rồi quỳ xuống, cung kính cúi đầu.
- Ngươi hãy đi điều tra gia thế của nàng ta cho ta…
Bóng dáng kia gật đầu rồi cũng tan biến vào không khí.
Hắn thoáng ngẩng đầu rồi thở dài một cái, bàn tay mảnh khảnh nâng lên ôm trái tim hắn, cảm nhận được từng tiếng đập thình thịch của nó, hắn không khỏi ái ngại.
Trái tim hắn hôm nay… thật lạ…

Một khắc sau, ảnh vệ quay về rồi báo cáo tình hình lại cho hắn.
Hắn nghe xong liền không khỏi ngạc nhiên, là nàng!
Hắn cảm thấy đau đầu không thôi, thật không ngờ nữ tử đầu tiên mà hắn để ý lại là hôn thê tương lai của hoàng huynh, Nhị tiểu thư của nhà tể tướng, tháng sau phải nhập cung để tuyển tú nữ. Hắn sầu não chưa đến một hồi thì liền đập bàn một cái, môi nhếch lên.
Hừ, tên thụ hoàng huynh đó dám chạm vào nữ nhân của hắn xem, xem hắn sẽ xử lý tên đó như thế nào!

Sau đó hắn dùng mọi cách từ hâm dọa phụ hoàng đến hoàng huynh, dùng những từ ngữ không hay cho lắm dọa nạt, làm hai phụ tử ôm nhau khóc rống. Một người thì nói đó là sắp đặt sẵn rồi, còn một người nói là đệ tưởng ta muốn chắc! Phu quân của ta…vê vê èn vê vê…
Nói qua nói lại làm hai phụ tử kia cũng tức muốn hộc máu, cuối cùng phụ hoàng vì cảm thấy quá đau lòng mà quyết định giao lại cho hoàng huynh, cực kỳ nhẫn tâm để lại một mình hoàng huynh ở lại để hưởng hết bao nhiêu sóng gió, còn bản thân thì ôm hoàng hậu nhà mình phiêu du đây đó.
Sau một hồi đôi bên bàn luận thì cũng đưa ra một quyết định, chuyện cũng lỡ rồi thôi thì hoàng huynh sẽ lên ngôi đế, vì " nhan sắc " hắn rất hoa nhường nguyệt thẹn, với lại để tăng thêm cơ hội để tiếp cận nàng, nên hắn sẽ trở thành… sủng phi của hoàng huynh =_=…
Các quan viên trong Tàng Thư Các sau khi mất đến một tuần để suy nghĩ một chuyện tình gặp gỡ cực đặc sắc và cảm động giữa hai huynh đệ thần kinh này rồi sau đó lên phẩm gì gì đó, cuối cùng dưới sự uy hiếp của hắn thì hai năm sau hắn cũng đường hoàng nhận được chức quý phi, còn đứa con gì đó với cái đứa còn trong bụng, thì một đứa là con trai của lão lang băm trong Thái y viện, từ đó, nó đã trở thành bí mật sâu nhất trong Thái y viện, còn đứa trẻ trong bụng… mặt mo ngươi, ngươi thấy nam nhân từng mang thai bao giờ chưa? Đương nhiên là gối ôm nhồi nhét vào trong cơ bụng săn chắc của hắn rồi.
Hắn còn ép hoàng huynh nhà hắn dùng hết mọi thủ đoạn đê tiện để cùng nàng hứa hẹn sẽ không " đụng chạm " gì đến nàng, đại khái là lợi dụng ước mong luôn được tự do, hưởng được nữ cường của nàng, nàng không muốn dễ dàng trao thân mình cho một nam nhân khác chỉ vì đó là một cuộc hôn nhân chính trị…
Vâng, nhưng làm điều hắn tức nhất chính là trong ngày đăng điện lập quý phi, tên thụ hoàng huynh lại làm hắn nổi cả da gà da ốc ôm eo hắn, xoa xoa mặt hắn tuy nhìn nhẹ nhàng nhưng lại ra tay rất nặng, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn " Phu quân " của hoàng huynh đang giả làm thái giám đứng bên cạnh, đúng lúc y cũng lúc hai bên giao nhau, đang trong thế cân bằng đối chọi nhau thì cái nhếch môi khinh khỉnh nhìn hắn trang điểm giống đàn bà đã thành công làm hắn suy sụp hoàn toàn, tên thụ hoàng huynh còn kè kè bên lỗ lỗ tai hắn khẽ thì thầm:
- Hoàng đệ a… đệ thật " xinh đẹp " a… Việc kế tự sau này thỉnh đệ phải nhọc công rồi…
Hắn phi! Hắn hận! Hắn tức hộc máu!
Dù hắn đúng là có ý tưởng muốn xin cục cưng với nàng ấy, nhưng không hiểu sao câu nói kia làm hắn tức muốn chết đến thế, hắn tự hỏi.
Không biết việc mình đang làm là đúng hay là sai…

Cơ hội rất nhanh đã đến, không ngờ nàng lại phá hủy lời hứa nhanh đến thế, cung Phượng Tường đến báo tin cùng Thiên Giám điện đưa quẻ đến tẩm cung của Hoàng đế.
Tên thụ hoàng huynh bỉ ổi sau khi nghe xong thì cũng nhếch môi cười thật hàm ý nhìn hắn, tên " phu quân " thái giám bên cạnh cũng phối hợp vỗ vỗ hắn, vừa nói vừa cười gằn lên:
- Phu đệ a, khổ cho đệ rồi…
Nói xong câu đó, tên thái giám cùi bắp kia ôm hoàng huynh đã thay sẵn đồ thường phục dùng khinh công bay đi đến tận phương trời góc biển nào đó rồi.
Tuy hắn rất hận đôi công thụ chết tiệt này, nhưng trong mắt cũng lóe lên một tia hâm mộ…
Hắn hi vọng, sẽ có một ngày được như bọn họ, tay trong tay cùng người mình yêu đi khắp chân trời góc biển…

Vào buổi tối bảy ngày sau, đúng theo ngày đã định của Thiên Giám điện để đi đến cung Phượng Tường, hắn dùng Dịch dung thuật sửa thành khuôn mặt của hoàng huynh, vận long bào, bước chân đi ra khỏi Ngự Thư phòng, khẽ xoa nắn đôi bàn tay hơi nhức mỏi.
Mấy bữa nay hắn cảm thấy hào hứng chết đi được, hắn hận đến nỗi không thể ngay lập tức nhào đến ôm hôn nàng thật thắm thiết, nhưng hắn vẫn cố kiềm chế lại lửa dục đang bừng bừng trong người mình, hiện tại vẫn chưa tới thời điểm phải công khai với nàng, hắn sợ sẽ dọa chết nàng mất. Hắn cố gắng kiềm chế nỗi nhớ trong lòng bằng cách lao đầu vào làm việc, muốn làm cho bản thân trở nên bận rộn hơn.
Ban ngày hắn làm việc ở Ngự Thư phòng, còn ban đêm thì hắn lén ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp đáng yêu của nàng ngủ say, dẫu biết thế đang tự dày vò trong bản thân mình, nhưng vẫn cứ thế muốn dày vò mình, muốn bản thân đắm chìm vào một cảm giác hạnh phúc đến khó thở này…
Rất nhanh cũng đến thời điểm ấy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.