Editor: Linqq
Hiểu Hạ ngồi ở góc bàn làm việc, là người có năng lực đứng đầu về những văn kiện tồn đọng, xoay ghế dựa một chút nhìn ra ngoài cửa sổ, trên phố, những cây đèn cảm ứng bằng năng lượng mặt trời lần lượt sáng lên, quay đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên máy tính, đã qua 8 giờ rồi. Đúng 6 giờ là tan làm, nhưng lúc gần tới giờ tan làm thì giám đốc Đàm lại cho gọi cô, nói là có tài liệu cần giải quyết.
Quay đầu nhìn phòng giám đốc một chút, rèm cửa sổ buông xuống, ý muốn không muốn ai làm phiền, lại nhìn xung quanh văn phòng vắng tanh, vươn vai một cái thật dài, lên mạng lướt web, có một tin tức hấp dẫn cô, bạn có tin trên thế giới này có yêu quái không? Hiểu Hạ hứng thú click vào, trước đây thì cô cảm thấy là có, tuy cô chưa từng thấy qua, nếu không thì thế giới này thật quá đơn điệu nhàm chán.
Sau đó lại nhìn một mục khác của tin tức đó, có người nói chắc như đinh đóng cột là đã từng gặp, cũng có người nói chỉ là ba cái tào lao vớ vẩn, Hiểu Hạ nhìn rồi cười, đang xem vui vẻ, đột nhiên điện thoại kêu lên một tiếng, là cô nàng Dương Cao gửi tin nhắn trên Wechat:
“Tiểu Hạ, công ty mới có tốt không?”
“Tốt, căn tin có cà phê miễn phí, trà, món ăn nhẹ mỗi ngày đều rất là phong phú đa dạng.”
“Đồ tham ăn. Các đồng nghiệp đâu? Mọi người có tốt không?”
“Các đồng nghiệp đều rất dễ thương, bầu không khí của công ty cực kì tốt, rất là vui vẻ thoải mái.”
“Có trai đẹp không?”
“Có chứ. Boss mới của mình rất là đẹp trai nha. Cũng là người cuồng công việc, mình lúc này còn chưa ăn cơm tối đây.”
“Đồ ngốc. Căn tin không phải là có món ăn nhẹ hay sao? Đều cho bọn họ ăn hết rồi à.”
“Đã ăn rồi. Thế nhưng mà…”
Lúc này cửa phòng làm việc của giám đốc mở ra, giám đốc Đàm cầm ly nước đi ra. Hiểu Hạ vội vàng nhướn cổ ra ngoài, nhưng anh ta vừa đi vừa cúi đầu trầm tư, không phát hiện sự tồn tại của cô, cô đành phải rời khỏi chỗ ngồi đi tới, cười nói: “Sếp, trà hay là cà phê?”
Đàm Kỳ dừng bước nhìn cô: “Hả, việc này, người mới sao còn chưa tan làm?”
Hiểu Hạ vội chỉ chỉ chỗ ngồi: “Sếp giao cho tôi tài liệu, tôi làm xong rồi, mời sếp xem qua.”
Đàm Kỳ xoay cái ly trong tay một vòng: “Cái đó không vội, vốn là để cô ngày mai rồi làm, làm xong lúc này cũng tốt, gửi mail cho tôi rồi tan làm đi.”
Hiểu Hạ cười híp mắt rồi nói vâng, lại nhận lấy cái ly trong tay anh ta đưa cho cô: “Cà phê, không thêm đường.”
Hiểu Hạ nhanh chóng pha xong li cà phê, quay lại chỗ ngồi gửi email, rồi đứng dậy đeo balo, quay người vẫy tay ra hiệu bái bai với Đàm Kỳ đang ngồi cách một cánh cửa kính, thế nhưng anh ta lại vẫy vẫy tay kêu cô quay lại, Hiểu Hạ chạy chậm đi qua với gương mặt tươi cười, Đàm Kỳ cười nói: “Mua hộ tôi một phần cháo ở cửa hàng Lương Phan dưới lầu.”
Hiểu Hạ vui vẻ đồng ý, vào thang máy công ty, trong thang máy chỉ có một mình cô, nghiêng đầu cẩn thận hồi tưởng, lúc chuẩn bị tan tầm, giám đốc Đàm cầm một chồng tài liệu đi tới, mặt không biến sắc nói: “So sánh tài liệu trong máy tính với đống văn bản này, lấy văn bản làm chuẩn rồi chỉnh sửa lại toàn bộ.”
Thì ra anh ta không nói là hôm nay phải nộp, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ta rõ ràng là như cần gấp lắm, cô lắc đầu cười, có lẽ lúc đó mình nên hỏi giám đốc một tiếng, nhưng mặt giám đốc lúc đó rất căng thẳng nên cô cũng không dám mở miệng hỏi.
Bước vào tiệm cháo, vừa đứng chờ trước quầy, vừa nhìn đầu bếp làm thức ăn, mới nhìn một chút mà đã lên cơn thèm, không khỏi nuốt từng ngụm nước miếng, đưa cháo lên lầu rồi lại xuống lầu, nhìn đồng hồ đã 8 giờ rưỡi, nhìn cửa tiệm một cách lưu luyến, rất nhanh liền quyết định, chuyến xe cuối cùng là 10 giờ rưỡi, vẫn kịp. Hiểu Hạ vui vẻ đẩy cửa ra vào của cửa tiệm, cất tiếng nói: “Cho một phần cháo Lương Phan.”
Thực ra trong quán ăn có rất nhiều người, cô ngồi gần cửa sổ, vừa ăn vừa tiếp tục nói chuyện với Dương Cao:
“Vừa rồi sếp muốn mua một phần cháo, nhìn có vẻ thơm, mình cũng ăn một phần.”
“Cậu phải làm việc vặt sao? Sao không để nhân viên cửa hàng mang lên?”
“Không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là một cái nhấc tay thôi mà.”
“Mình vừa xem dự báo thời tiết của Đế Đô, mình cá một trăm vạn là cậu không mang ô.”
Cúi đầu tìm trong balo, gửi một khuôn mặt khổ sở: “Đúng là không mang.”
Dương Cao gửi lại rất nhiều quả đấm: “Nhanh về đi, đừng ăn nữa.”
Cô nhanh chóng nhắn lại: “Còn dư lại một nửa, thật sự rất ngon, mình ăn xong sẽ nhanh chóng trở về.”
Thấy Dương Cao một phút rồi mà vẫn chưa trả lời, cô vội vàng nhắn tiếp: “Được rồi Dương Cao, mình sai rồi, không phải cậu đã quen rồi sao? Từ hồi tiểu học cậu đã mang hai cái ô, từ đó mang suốt đến thời đại học.”
Dương Cao nhắn lại: “Con người cậu, đại khái sẽ không chăm sóc cho bản thân, vậy mà cứ muốn lang bạt ở lại Đế Đô, ở Cổ Thành thì hay biết bao, tốt nghiệp xong một năm đổi ba công ty. Thôi không nói nữa, mau về nhà đi.”
Hiểu Hạ nhanh chóng ăn nốt chỗ cháo còn lại vào bụng, ra khỏi quán ăn, dường như trong không khí đã hơi ẩm ướt, gió thổi tới, vừa bước nhanh đến trạm xe buýt vừa nhắn tin cho Dương Cao: “Mình đi rồi, rất nhanh sẽ đến trạm xe buýt, thấy không Dương Cao, mình nghe lời đúng không? Ngoan đúng không?”
Dương Cao nhắn lại: “Nhanh về đi, đừng ngồi xe buýt, đi tàu điện ngầm rồi để bạn cùng phòng của cậu đến đón.”
Gửi lại chữ được rồi nhanh chóng bỏ điện thoại di động vào túi, nghĩ đến bạn cùng phòng liền có chút ủ rũ cúi đầu, bạn cùng phòng là đồng nghiệp cùng công ty đầu tiên của cô, cùng cô vào công ty, hai người ở trong ký túc xá của công ty mấy ngày, cảm thấy ngột ngạt lại không sạch sẽ, liền thương lượng với nhau cùng thuê phòng ở, quan hệ càng ngày càng tốt.
Sau thời gian thử việc liền chuyển lên làm chính thức, vốn là nói tiền lương sẽ tăng lên 20%, nhưng ông chủ lúc đó lại lật lọng, chỉ tăng lên 5%, trong cơn tức giận cô liền bỏ việc, bạn cùng phòng cảm thấy vừa mới tốt nghiệp lại thường xuyên đổi công ty, như vậy lý lịch sẽ rất khó coi, cho nên vẫn tiếp tục ở lại công ty đó.
Trước khi đổi chỗ làm, bạn cùng phòng đối xử với cô rất tốt, nhưng kể từ sau khi thành công nộp đơn vào công ty này, bạn cùng phòng biết được tòa nhà của công ty đó nằm trong khu CBD(*) rất lớn, lại là của Châu Âu, thì thái độ cũng có chút khác lạ.
(*) CBD: Central business district – khu trung tâm thương mại.
Vừa mới đổi công việc, tạm thời không thể đổi phòng trọ, nhưng bảo cô ấy tới trạm tàu điện ngầm đón cô? Hiểu Hạ lắc đầu một cái, nhắn được chẳng qua là để cho Dương Cao yên tâm, so với mẹ, Dương Cao còn quan tâm cô hơn.
Nghĩ đến Dương Cao, lại cười lên ngọt ngào, ngẩng đầu lên thì liền sửng sốt, đi như thế nào mà lại tới đây? Đây là đâu?
Trước mắt là một con phố nhỏ yên lặng, đèn đường lác đác, ánh đèn mờ tối, hai bên đường là vài căn nhà nhỏ hai ba tầng, những tòa nhà cao tầng đâu? Sao lại không thấy.
Hiểu Hạ sửng sốt, trên bầu trời xẹt qua một tia chớp, theo đó là một tiếng sấm nổ, một cơn mưa lớn rơi xuống, Hiểu Hạ đưa tay lên che đầu, nhanh chóng chạy đến gần dưới mái hiên, vừa mới đứng lại liền nghe thấy sau lưng có tiếng leng keng, ngay sau đó vang lên tiếng trẻ con cười lanh lảnh:
Hoan nghênh đến quán cà phê phố sau.