Chuyện Lạ Sau Phố Yêu

Chương 17: Giấc mộng đáng sợ ở viện bảo tàng (6)




Editor: Linqq
Đàm Kỳ vui vẻ phê chuẩn cho Hiểu Hạ nghỉ: “Cô lại chọn lúc này để nghỉ, ngày mai còn phải dẫn David đi xem thị trường, sao tự dưng lại nghỉ như vậy.”
Hiểu Hạ còn dậy sớm hơn so với lúc đi làm, ăn sáng xong, cô liền để tờ giấy xin nghỉ lên bàn Ngô Hồng, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng, vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy Địch Dã đang dựa vào chiếc xe Land Rover cười với cô, Hiểu Hạ vui vẻ ngồi vào trong xe: “Không cần phải chen chúc trên tàu điện ngầm rồi.”
Địch Dã khởi động xe: “Thắt dây an toàn vào. Cô hay có thói quen ngồi ghế sau?”
Hiểu Hạ ừ một tiếng: “Bố tôi nói, chỗ ngồi cạnh người lái là chỗ nguy hiểm nhất. Tôi cũng hay thấy những lãnh đạo và tổng giám đốc đều ngồi phía sau.”
Địch Dã liền cười: “Ngồi vững vào, tôi lái nhanh để tránh giờ cao điểm.”
Chiếc xe nổ máy rồi tựa như một chú ngựa hoang mất cương mà phi trên đường, cây xanh bên đường đều lùi lại phía sau, dần dần không thấy rõ cây nữa, chỉ thấy một màu xanh lục, giống như những nét vẽ nghuệch ngoạc trên một bức tranh sơn dầu, Hiểu Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Bố tôi nói, chạy chậm thì xe ổn định, chạy nhanh thì xe sẽ xóc dữ dội, nhưng hóa ra đi nhanh nhưng xe vẫn có thể ổn định, hừ, bố tôi lừa tôi rồi.”
Địch Dã hỏi: “Quê của Hiểu Hạ chắc là nhiều đường núi lắm?”
Hiểu Hạ nói: “Nhà tôi ở Cổ Thành, tất cả đều là đường núi.”
Địch Đã vững vàng cầm tay lái: “Đường ở Bắc Kinh phẳng và rộng, có thể đi xe vừa nhanh vừa ổn định, còn nếu là đường núi thì bố cô nói không sai đâu.”
Hiểu Hạ nghe xong liền nhăn mặt: “Làm sao bây giờ? Trách nhầm bố tôi rồi, nếu bố mà biết thì nhất định sẽ rất đau lòng.”
Địch Dã cười cười: “Vậy thì đừng cho bố cô biết.” Hiểu Hạ nghĩ một lúc: “Không được, tôi phải nói cho ông ấy biết, không thể dùng môt sai lầm để che giấu cho một sai lầm khác.”
Địch Dã nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Hiểu Hạ đã gọi điện thoại, điện thoại vừa có tiếng trả lời cô liền nói: “Bố, vừa rồi con trách nhầm bố rồi, con xin lỗi bố, con nói…”
Sau khi luyên thuyên một lúc liền nói: “Bố, bố đừng giận nha, cũng đừng buồn lòng, bố, mẹ có đồng ý cho bố đổi sang Land Rover không? Bố, con sẽ mua cho bố một loại ô cán dài cực kỳ chắc chắn, con đã dùng thử một lần, cực kỳ tốt, con cảm thấy nó còn rất có kiểu cách, bố mà mở chiếc ô đó lúc trời mưa sẽ rất đẹp trai, đi trên đường ở Cổ Thành sẽ khiến người người say mê. Bố, đừng cười con, cũng đừng quá đắc ý, mẹ mà biết chắc chắn sẽ ghen đấy, đến lúc đó bố cố mà chịu nha. Con cúp máy đây…”
Sau khi cúp điện thoại, cô liền đắc ý nói: “Xong, bố là dễ dụ nhất.”
Địch Dã cười nhìn cô trong kính chiếu hậu.
Rất nhanh đã tới nơi, bảo tàng còn chưa mở cửa, Địch Dã ngẩng đầu nhìn vách tường màu xám tro: “Đã nhiều năm như vậy, chỗ này vẫn không thay đổi gì, vẫn như cũ.” Hiểu Hạ cười nói: “Nghe giống như một ông già vậy, anh đã từng tới đây sao?”
“Đến mấy lần rồi, cảnh còn người mất.” Địch Dã nhìn chằm chằm ánh sáng vàng trên cửa sổ, dường như có thể xuyên qua tấm vải trắng mà nhìn vào bên trong, anh hỏi Hiểu Hạ: “Cô có tin rằng có yêu quái không?”
“Tin chứ.” Hiểu Hạ vui vẻ nói, “Mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy, chẳng qua tôi vẫn tin là có. Trà trộn vào con người, có nam có nữ, có xinh đẹp có xấu xí, có hiền lành có tà ác. Sống mấy trăm mấy ngàn năm, trải qua nhiều thay đổi của nhân gian, giống như trong “Vampire buổi đêm”, cuối cùng những người mà Louis quen đều đã chết, kẻ thù cũng chết mà bạn bè cũng chết, chỉ còn một mình anh ta sống cô độc, chịu đựng đau thương…”
Hiểu Hạ đang đắm chìm trong mơ màng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Địch Dã: “Vậy còn anh thì sao? Anh có tin không?”
Địch Dã trầm ngâm một lúc, họ nhẹ một tiếng rồi nói: “Chuyện kỳ quái đó chỉ có thiếu nữ Hiểu Hạ mới tin thôi.”
Hiểu Hạ phồng má: “Tôi không phải là thiếu nữ.” Cửa gỗ của bảo tàng nặng nề mở ra, Địch Dã đứng sau lưng cô: “Ưu tiên phụ nữ, mời vào.”
Bảo tàng vừa mở cửa, chỉ có hai người bọn họ là khách, đi trên sàn nhà còn có thể nghe được tiếng bước chân vọng lại.
Địch Dã dẫn Hiểu Hạ đi thẳng đến khu vực cận đại ở trên tầng ba, Hiểu Hạ hỏi Địch Dã: “Chẳng lẽ hợp đồng nhà anh ở đây sao?”
Địch Dã gật gật đầu: “Chúng ta cứ tìm lần lượt xem.”
Hai người tìm xung quanh, đến khu công văn giấy tờ, Hiểu Hạ kêu lên một tiếng: “Hóa ra hợp đồng mua bán nhà dân quốc và kiến quốc lại như thế này, trước kia tôi không biết ở bảo tàng lại có đó.” Lại gọi Địch Dã: “Có phải cái này không? Chủ nhà cũng họ Địch, Địch Phát Vượng.” Địch Dã gọi cô lại gần: “Đến đây, ở đây này.”
Hiểu Hạ chạy tới xem: “Địch Tuân Tố, cái tên khá là xưa.” Địch Dã cười cười: “Nhà họ Địch chúng tôi là dòng dõi Nho học, sẽ không đặt cái tên Địch Phát Vượng.”
Hiểu Hạ chỉ hai bản hợp đồng mua bán nhà: “Vậy có thể mang cái này đi không?” Địch Dã nhìn xung quanh, bảo cô đi theo anh đến gặp nhân viên phục vụ đang đứng trong góc phòng.
Địch Dã khách sáo nói lý do đến đây: “Chào chị, là như thế này, lúc xây dựng đất nước, ông nội tôi có một tấm lòng yêu nước rất mãnh liệt, cho nên đã quyên góp hợp đồng mua bán nhà của chúng tôi cho bảo tàng cất giữ, chính là bản trong kho số 1083 và 1084, hiện tại có người cầm hợp đồng giả đến đòi nhà của chúng tôi, bởi vì đã từ lâu lắm rồi, tôi sợ quản lý bất động sản cũng không phân biệt được rõ thật hay giả, cho nên muốn mang hợp đồng mua bán nhà về, cô xem chúng tôi nên làm gì bây giờ?”
Người phụ nữ trung niên vừa nghe Địch Dã nói vậy liền nhảy dựng lên: “Đồ bảo tàng cất giữ muốn lấy lại là được hay sao? Tôi chưa nghe chuyện đó bao giờ, không thể được.”
Địch Dã nở nụ cười chân thành: “Việc này, vậy chị có thể nói đối với tình huống này, chúng tôi nên làm gì?”
Người phụ nữ nhìn Địch Dã cười, cũng không khỏi nở nụ cười: “Nếu không thì như thế này, thực ra bảo tàng không cho phép chụp ảnh, nhưng tình huống của anh có vẻ đặc biệt, cho nên anh cầm điện thoại chụp lại bản hợp đồng đi?”
Địch Dã lắc đầu: “Chị gái, tôi cảm thấy chụp ảnh không được. Vậy thì tôi đi tìm giám đốc bảo tàng vậy, văn phòng của ông ấy ở tầng mấy?”
Người phụ nữ bĩu môi: “Lãnh đạo ngồi tít ở trên cao như vậy, có thể dễ dàng gặp sao?” Địch Dã lại càng cười chân thành: “Tôi muốn thử một chút, chị cứ nói cho tôi biết tầng mấy, còn người có ở đó ở hay không thì chúng tôi tự lo được.”
Người phụ nữ nghĩ một lúc, gọi vào bộ đàm, nhìn về phía trên lầu lầm bầm: “Tầng cao nhất, tầng năm, lúc này giám đốc đang ở trên đó, cũng không họp.” Địch Dã vội nói: “Cảm ơn chị, giám đốc họ gì vậy?”
Người phụ nữ xua xua tay: “Họ Trương, nam, tính tình không tốt lắm, đi đi, thử vận may xem.”
Địch Dã nhìn về phía người phụ nữ vẫy tay, người phụ nữ cười nhìn bóng lưng của anh: “Người trẻ tuổi miệng cũng ngọt thật.” Lại nhìn Hiểu Hạ một chút: “Không quá gầy, còn có vận khí tốt.”
Hiểu Hạ vừa lên cầu thang vừa nhìn Địch Dã cười: “Đúng là sát thủ của những phụ nữ trung niên trong truyền thuyết.” Địch Dã ho nhẹ một tiếng: “Có việc cần người khác giúp.”
Giám đốc Trương khách sáo tiếp đãi bọn họ, nghe lý do Địch Dã đến, ông ta kích động đến mức chén trà trong tay cũng run lên: “Hợp đồng mua nhà của Địch Tuân Tố? Bản trong kho số 1083 và 1084? Nói như vậy, anh đây là con cháu của Địch Tuân Tố?”
Địch Dã không hiểu anh ta kích động vì cái gì, khách sáo nói: “Vâng, tôi là cháu trai của ông Địch Tuân Tố, ông ấy là ông nội tôi.”
Giám đốc Trương đẩy đẩy kính lên nhìn anh một cách tường tận: “Nhìn cũng có chút giống.”
Địch Dã nghi ngờ nói: “Giám đốc Trương đã gặp ông nội tôi sao?”
Giám đốc Trương lắc đầu: “Tôi chưa gặp người đó, mới nhìn thấy ảnh của ông ấy thôi, 22 năm trước lúc giám đốc cũ về hưu, bà ấy đã dặn đi dặn lại tôi, nếu như có một ngày, con cháu của Địch Tuân Tố đến đây yêu cầu lấy lại hợp đồng mua bán nhà, thì bảo tôi nhất định phải báo cho bà ấy biết. Tôi đi gọi điện thoại, hai người chờ một chút.”
Nói xong liền lấy điện thoại ra bấm số, Địch Dã nói: “Xin hỏi giám đốc Trương, giám đốc cũ là ai?”
Giám đốc Trương cảm thán nói: “Đương nhiên là người quen cũ của ông nội anh rồi, năm ấy hai người đó có một tình yêu cay đắng, ông nội của anh không nhắc đến bà ấy ư? Bà ấy họ Cốc, tên là Cốc Tương Cầm.”
“Cốc Tương Cầm?” Lần đầu tiên Hiểu Hạ nhìn thấy trên mặt Địch Dã không có sự thản nhiên bình tĩnh, nhìn anh có chút kinh ngạc: “Cốc Tương Cầm là giám đốc cũ? Bà ấy vẫn luôn làm việc ở viện bảo tàng? Vẫn đang ở Bắc Kinh?”
Giám đốc Trương thở dài một tiếng: “Đúng vậy, giám đốc cũ đã trông coi viện bảo tàng cả đời, vẫn luôn đợi ông nội anh tìm đến bà ấy. Đáng tiếc, trời không toại lòng người. Bây giờ giám đốc cũ đã 82 tuổi, nhưng vẫn luôn chờ đợi, chưa hề từ bỏ. Tôi cũng hỏi bà ấy, bà ấy và ông nội anh mới qua lại với nhau có một tháng, vì sao phải cố chấp đau khổ như vậy? Bà ấy nói với tôi, cũng không phải là cố chấp, chỉ là chưa từng gặp người đàn ông ưu tú xuất sắc như vậy. Gia đình của giám đốc cũ cũng không hề bình thường, xung quanh bà ấy đều là người giỏi, nhưng bà ấy luôn nhớ mãi không quên ông nội anh, haizz…”
Hiểu Hạ nghe được liền cảm động hết sức, nhìn Địch Dã một chút, anh đang cúi đầu ngẩn người, Hiểu Hạ lặng lẽ gọi anh một tiếng, thấy anh không có phản ứng, bàn tay lặng lẽ đẩy tay anh dưới bàn trà, anh mới lấy lại tinh thần, ho nhẹ một tiếng: “Vậy thì, giám đốc Trương, tôi phải trở về thương lượng với bố mẹ một chút, xem có gặp bà ấy hay không, tôi tôn trọng ý kiến của bọn họ.”
Giám đốc Trương nói liên thanh: “Anh Địch nhớ báo lại cho tôi biết sớm nhé.”
Địch Dã hỏi: “Vậy thì, giám đốc Trương, hợp đồng mua bán nhà thì sao? Tôi có thể mang về không?”
Giám đốc Trương cực kỳ thoải mái nói: “Tất nhiên rồi, để giữ gìn thì hiện tại, những bản trưng bày đều là bản sao, chúng tôi đã copy ra hai bản, bản chính anh Địch cứ cầm đi.”
Địch Dã vội nói cảm ơn: “Theo như ông nội tôi nói thì còn có một bản đời Thanh? Nhưng tôi lại không nhìn thấy ở khu triển lãm.”
Giám đốc Trương a một tiếng, đau lòng nói: “Đó là thời Ung Chính, cực kỳ quý giá, được trưng bày ở khu đồ cổ có giá trị.”
Địch Dã lắc đầu: “Có bản dân quốc và kiến quốc cũng đủ rồi, về phần triều Thanh, tôi sẽ chụp lại ảnh, nếu như không được thì sẽ đến tìm giám đốc Trương giúp đỡ.”
Giám đốc Trương mừng rỡ: “Vậy tốt quá rồi, anh Địch đúng là hiểu chuyện. Đi thôi, tôi dẫn mọi người đi chụp ảnh.”
Cầm hai bản hợp đồng lên so sánh với nhau, giám đốc Trương tự mình dẫn hai người ra cửa chính, sốt ruột nói với Địch Dã: “Người nhà anh Địch có chịu gặp giám đốc cũ hay không, anh nhất định phải nhanh chóng trả lời tôi, giám đốc cũ đã lớn tuổi rồi, năm tháng cũng không chờ người nữa.”
Địch Dã tỏ vẻ anh đã biết, giám đốc Trương đưa anh một tấm danh thiếp: “Đây là số điện thoại của tôi.”
Địch Dã có vẻ khó xử nhận lấy: “Xin lỗi, tôi không có danh thiếp.” Hiểu Hạ vội vàng lấy từ trong túi xách ra: “Đây là danh thiếp của quán cà phê nhà Địch Dã, trong đó có số điện thoại riêng, giám đốc Trương cứ gọi vào số điện thoại đó.”
Địch Dã lên xe, cứ ngồi im một lúc, chậm rãi cúi đầu xuống, tay để lên tay lái để đỡ trán: “Hiểu Hạ, tôi hơi đau đầu, nghỉ một lát rồi sẽ đưa cô trở về.”
Hiểu Hạ nói không vội, nhìn bóng lưng Địch Dã, cô nghĩ thầm, Đại Mao nói bố mẹ của anh mất sớm, ngay cả Đại Mao cũng chưa từng gặp, vì sao anh lại nói muốn trở về thương lượng với bố mẹ?
Cầm một bình nước từ trong tủ lạnh trên xe, cô xuống xe, đến ngồi bên cạnh ghế lái, đưa nước cho anh: “Uống chút nước đi, hoặc là áp chai nước vào trán, có lẽ sẽ khá hơn một chút. Bên kia có hiệu thuốc, tôi đi mua thuốc giảm đau.”
Nói xong liền mở cửa xe, đột nhiên Địch Dã đưa tay kéo cô xuống, lắc đầu nói không cần, đầu dựa vào tay lái, nghiêng mặt nhìn cô: “Hiểu Hạ, trên thế giới này có yêu đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.