Chuyện Người Vợ Kế

Chương 3:




11
Tịch Đương Điệt để lộ quá nhiều sơ hở.
Hạ Đường Tề thậm chí còn cảm thấy rất nực cười, cậu không hiểu sự bất cẩn của Tịch Đương Điệt là do tín nhiệm* cậu hay là đang phách lối kiêu ngạo nữa.
*Sự tín nhiệm đề cập đến sự tin tưởng trong giao tiếp và mối quan hệ trung thực cũng như cởi mở
Cậu chỉ cần sử dụng phần mềm sao chép sau đó sao chép dữ liệu trong điện thoại của gã khi gã đang ngủ thì đã gần như biết hết toàn bộ sự thật rồi.
Tịch Đương Điệt đã liên hệ bên môi giới để thuê nhà, mua nhu yếu phẩm hàng ngày trên mạng, thậm chí còn có thuốc hạ sốt cho trẻ con, tất cả đều gửi tới cùng một địa chỉ----
Tại khu phố cũ nằm trên đường đi từ nhà đến công ty của Tịch Đương Điệt.
Tịch Đương Điệt thậm chí còn không tắt định vị GPS trong vòng tay thông minh, Hạ Đường Tề chỉ cần một thao tác là có thể biết rõ những nơi Tịch Đương Điệt đã ra vào gần đây. Ngoại trừ khu chung cư này, gã còn đi qua rất nhiều nơi tham quan trong thành phố, thậm chí còn năm lần bảy lượt dừng lại ở một trường mẫu giáo vào giờ tan học.
Và mỗi khi những chuyện như vậy xảy ra, thứ cậu nhận được toàn là những lời dối trá của Tịch Đương Điệt.
【Cấp trên yêu cầu anh tăng ca nên không về được. 】
【Anh phải đi công tác ở Lâm Thành*. 】
【Anh phải đi sinh nhật của đồng nghiệp. 】
*Lâm Thành là một huyện của địa cấp thị Hình Đài, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
Hạ Đường Tề nhìn người liên tục nói rằng mình sẽ đi công tác ở tỉnh lân cận và lại nhìn ba tấm vé vào công viên giải trí cũng ở tỉnh đó trong điện thoại di động của gã, cậu thật sự không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình thế nào nữa.
Trong điện thoại của Tịch Đương Điệt không lưu bất kỳ thông tin liên lạc nào của người em họ kia, điều này buộc Hạ Đường Tề phải đến Lâm Thành một chuyến, cậu cũng mua vé vào công viên giải trí, giữa biển người cuối cùng cũng tìm được bóng dáng của Tịch Đương Điệt.
Cạnh gã là một omega mộc mạc, quê mùa và một đứa nhỏ.
Hạ Đường Tề nhìn xuống những bức ảnh trong tay, cậu đã bỏ tiền với giá cao hơn để rửa chúng.
Đứa trẻ được Omega ôm trong tay thân hình gầy gò, làn da rám nắng, nhưng đôi mắt kia thì giống hệt Tịch Đương Điệt.
Hạ Đường Tề đột nhiên cười lớn.
Một nhà 3 người, hòa thuận hạnh phúc.
Vậy cậu là thứ gì nhỉ?
12
"Sao cậu lại ngồi đây một mình?"
Hạ Đường Tề hoàn hồn, nhìn thấy xe của Bạc Tu Tề đậu ở bên đường, vẻ mặt alpha mệt mỏi nói chuyện với cậu, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo đi làm.
"Bạc tổng?" Hạ Đường Tề cười cười, giấu đi sự bối rối của mình "Trùng hợp thật."
Trùng hợp mới là lạ.
Bạc Tu Tề thầm mắng trong lòng, trùng hợp cái con khỉ. Lần này Hạ Đường Tề xin nghỉ phép, sắc mặt cậu rất không tốt. Nên anh cố tình đi theo nhưng anh phát hiện cậu chẳng làm gì cả, cậu chỉ ngồi thơ thẩn ở trạm xe buýt, anh nhìn đến đau cả mắt.
"Trời đang chuyển sắc, sắp mưa rồi kìa, cậu ngồi đây để hứng gió à."
Hạ Đường Tề sửng sốt, nhìn mây đen dày đặc trên bầu trời, thở dài.
"Ừ, đều đã thay đổi rồi."
Cậu nói không rõ ràng, như có như không, càng như vậy thì sắc mặt Bạc Tu Tề càng trở nên khó coi, anh dứt khoát lái xe đỗ ngay trước mặt Hạ Đường Kỳ, chặn luôn đường đi của cậu.
"Lên xe đi, tôi đưa cậu về."
"Không cầu đâu, Bạc tổng, tôi..."
"Đừng nói nhảm nữa, mau lên!" để che giấu sự thương tiếc trong lòng, Bạc Tu Tề miệng cọp gan thỏ* bổ sung, "Đỗ xe lâu quá sẽ bị phạt, nếu bị phạt thì tôi sẽ tính sổ với cậu đấy."
*Miệng cọp gan thỏ có nghĩa là: Miệng nói thì hùng hổ, bạo dạn nhưng thực chất thì sợ sệt, nhút nhát
"Được rồi." Hạ Đường Tề cuối cùng cũng đồng ý, cậu bước lên xe, ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn. Thấy Bạc Tu Tề khởi động xe, cậu thấp giọng nói.
"Về núi Vân Tần đi."
Đó là khu biệt thự được xây trên sườn núi, đây là nơi cậu sống trước khi kết hôn, là nơi cậu sinh ra và lớn lên.
Cậu nhớ bố mẹ lắm.
13
Bạc Tu Tề lái xe rất chắc.
Bên ngoài trời đã tối, xe chạy làm cho ánh đèn hai bên đường vụt nhanh qua cửa sổ, khuôn mặt của Hạ Đường Tề trở nên mờ ảo, lúc sáng lúc tối, không rõ cậu đang nghĩ gì.
Hình ảnh phản chiếu của cậu trong cửa sổ đập vào mắt Bạc Tu Tề, anh không biết phải đánh giá chuyện giữa mình và cậu ra sao nữa. Chẳng biết từ khi nào mà cánh cửa vốn vẫn mở giữa hai người họ đã bị Hạ Đường Tề đóng lại. Cho dù họ đã quen biết hơn 20 năm, còn tên khốn họ Tịch kia thì một góc cũng không sánh được với anh, nhưng Hạ Đường Tề vẫn tự tay vạch ra ranh giới rõ ràng giữa họ, không thể vượt qua.
"Đến nhà tôi chơi không?" Bạc Tu Tề đề nghị, "Mẹ tôi vừa trở về Trung Quốc, bà rất nhớ cậu, còn mang quà về cho cậu nữa đó."
"Hôm nay đã muộn rồi, tôi không nên làm phiền dì ấy." Hạ Đường Tề từ chối không chút do dự, nở nụ cười khách sáo, "Cảm ơn Bạc tổng đã quan tâm, hẹn lần sau nhé."
Bạc Tu Tề siết chặt vô lăng, anh khựng lại một chút rồi gượng cười theo.
"Được rồi, tùy cậu thôi."
Bạc tổng, Bạc tổng, anh cũng chỉ có thể làm Bạc tổng mà thôi.
Hạ Đường Tề vừa mở cửa vào nhà đã hắt hơi liên tục vì bị sặc bụi.
Cậu đưa tay bật đèn, trong phòng sáng lên, chỉ là đồ đạc đều được bọc một lớp vải chống bụi, có vẻ hơi trống vắng.
Cũng may nhờ có ánh đèn ấm áp, mới miễn cưỡng coi như là nhà có người ở.
Kể từ khi bố mẹ qua đời, cậu hiếm khi trở lại đây. Xem ra trốn tránh cũng là một cách hay, mắt không thấy, lòng không đau.
Thật ra bố mẹ cậu đều sống thọ, chẳng qua là vì tình cảm quá tốt nên muốn tận hưởng cuộc sống chỉ có hai người, thậm chí còn quyết định sẽ không có con. Việc có cậu là việc ngoài ý muốn, sau đó họ mới thay đổi ý định, quyết định thuận theo tự nhiên để cậu ra đời.
Hạ Đường Tề từ nhỏ đã ý thức được cha mẹ mình không giống với người khác, thậm chí lúc bé cậu còn nhiều lần lén lút chui vào chăn khóc vì sợ cha mẹ bỏ rơi mình. Nhưng khóc cũng không giải quyết được vấn đề gì, lại càng không thể làm phai mờ đi ngày tháng đã qua.
Duyên phận giữa cậu và bố mẹ thật sự quá ngắn, chỉ vỏn vẹn 23 năm ngắn ngủi đã phải dừng lại.
Hạ Đường Tề kéo tấm vải chống bụi ra khỏi ghế sofa, khó khăn nằm lên đó.
Lý do cậu kết hôn sớm phần lớn là vì cậu muốn bản thân có một gia đình thêm lần nữa.
Nhưng cậu đã lầm rồi, phải không?
Trên thế giới này, làm gì có ai yêu cậu vô điều kiện cơ chứ.
14
Bạc Tu Tề vừa bước vào cửa đã nghe thấy giọng nói của mẹ mình.
"Cơn gió nào đưa con tới đây vậy, cũng không nói cho mẹ trước nên mẹ không có làm cơm cho con đâu."
"Đây là nhà của con, con không về đây thì về đâu mẹ." Bạc Tu Tề cũng không tức giận gì, chỉ nói: "Hôm nay Hạ Đường Tề trở về, con vừa đưa cậu ấy về nhà rồi sẵn đường về luôn."
"Nhóc Tề trở về rồi à! Trời, sao con không nói sớm!"
Bạc Tu Tề sửng sốt trước phản ứng của mẹ mình, sau đó bất lực nhìn bà lấy cà mên* bỏ món canh gà ác vừa mới được bày lên bàn vẫn còn tỏa khói nghi ngút vào.
*Cặp lồng, còn gọi là Hộp đựng cơm, hoặc Cà mèn (tiếng Pháp: gamelle) là những đồ dùng bằng kim loại và đồ nấu được sử dụng trong những chuyến dã ngoại hoặc du hành, bao gồm cho cả các chiến dịch quân sự để nấu nướng hoặc trung chuyển, lưu trữ thực phẩm
"Mẹ đang làm gì vậy?"
"Liên quan gì đến con, rảnh quá thì mau đi dọn dẹp phòng cho khách đi." bà Bạc vội vàng rời đi, để lại tiếng mắng chửi.
"Nhìn thấy con là chướng mắt!"
Đồ chó con!
15
" Dì Điền, sao dì lại tới đây? "
Hạ Đường Tề mở cửa, cậu giật mình khi thấy khuôn mặt tươi cười của bà Bạc.
" Nhóc Tề, con trở về mà không nói với dì một tiếng gì hết, dì vừa mới hầm canh đây, con nếm thử đi ha."
Nhắc đến thì cũng lạ, tên Bạc Tu Tề cũng có một chữ Tề, nhưng "nhóc Tề" trong miệng bà Bạc luôn luôn là Hạ Đường Tề. Lần đầu tiên gặp Hạ Đường Tề, bà Bạc đã cực kỳ yêu quý cậu, hận không thể đem cậu về nhà nuôi. Lúc nhỏ, nếu không phải bà Bạc chưa từng gặp Hạ Đường Tề thì còn tưởng rằng mình ôm nhầm con đấy chứ.
"Con nổi hứng trở về thôi ạ, nên không dám tới làm phiền dì. " Hạ Đường Tề giải thích, rồi mời bà vào nhà. Người khác đối tốt với mình, cậu rất trân trọng, dì Điền cũng rất thân thiết với cậu. "Dì Điền, dì vào nhà đi. Con vừa mới về, chưa có dọn dẹp nhà cửa gì hết. Dì đừng chê con nha."
Bà Bạc nghe vậy liền nắm lấy tay cậu, rưng rưng nói: "Vậy thì còn dọn dẹp cái gì nữa, đến nhà dì đi. Đã lâu rồi con không đến nhà dì chơi. Dì nhớ con nhiều lắm, cứ nghĩ tới là lại đau lòng."
Rốt cuộc mang tới mang lui món canh này không biết để làm gì nữa.
Bạc Tu Tề đang chăm chú dọn phòng.
Nhà anh đặc biệt dành một phòng ngủ riêng cho Hạ Đường Tề. Khi còn đi học, Hạ Đường Tề vẫn thường đến đây ở.
Dù sao thì hai nhà cũng gần nhau, ông bà Hạ thật sự đã lớn tuổi rồi nên khó chơi với con nhỏ. Ngược lại, mẹ của Bạc Tu Tề tích cách năng động trẻ trung, dễ dàng làm bạn với trẻ con.
Sau này Hạ Đường Tề ít đến hơn, nhưng phòng của cậu vẫn được giữ nguyên như cũ, hơn nữa còn được quét dọn thường xuyên, nên mặc dù đã lâu không có người ở nhưng phòng vẫn rất sạch sẽ.
Tuy nhiên, Bạc Tu Tề vẫn thay hết ga giường. Biết làm sao được, vì Hạ Đường Tề rất nhạy cảm, nếu ga giường không sạch sẽ thì cậu sẽ dễ bị dị ứng, nổi mẩn ngứa rất phiền phức.
"Nào nào nào, nhóc Tề, con đi thay quần áo ngủ trước đi, dì có mua đồ mới cho con đó, con mặc thử xem có vừa không..." bà Bạc đưa người lên lầu rồi mới nhìn lại đồ chó con nhà mình, bà nhíu mày "Làm cái gì mà cứ lề mà lề mề vậy? Nhóc Tề đã đến đây luôn rồi. Kêu con dọn dẹp phòng ngủ cũng làm không xong nữa."
Bạc Tu Tề đang đặt gối lên giường, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ tăng tốc động tác của mình. Sửa sang lại xong, lúc này anh mới nói chuyện với Hạ Đường Tề.
"Xong rồi đây, cậu sắp xếp đồ đạc của mình đi, sau đó thay quần áo rồi xuống lầu ăn cơm."
Anh nói xong chuẩn bị đi ra, lúc anh lướt ngang qua người Hạ Đường Tề thì nghe đối phương khách sáo nói cảm ơn.
Bạc Tu Tề hắng giọng một tiếng coi như trả lời lại.
Cảm ơn thì cảm ơn đi, dù sao đối với Hạ Đường Tề mà nói——
Anh cũng chỉ là người ngoài thôi.
16
Hạ Đường Tề cuối cùng cũng uống được món canh hầm, bàn ăn nhà Bạc Tu Tề là kiểu bàn tròn, khi quây quần ăn cơm cảm giác vừa nhộn nhịp vừa ấm áp.
"Nào nào nào, dì làm món thịt heo sốt tỏi và gan heo ngâm ớt, con ăn đi." Bà Bạc đặc biệt làm hai món mà cậu thích, khi thức ăn được dọn lên, Hạ Đường Tề thấy mà ngây người.
"Mau ăn thử đi con."
"...Dạ, con cảm ơn dì."
Kể từ ngày sống chung với Tịch Đương Điệt, vì gã chỉ ăn những món thanh đạm nên đã lâu lắm rồi cậu không đụng tới mấy món cay, chắc là vì lâu rồi không ăn nên giờ mới ăn được một chút đã cay đến mức sắp bật khóc.
"Ai da, cay đến thế sao con? Để dì rót cho con ly sữa giải cay nhé."
"Không cần đâu ạ." Hạ Đường Tề vội vàng kéo bà Bạc lại, "Không phải quá cay, chỉ là do lâu rồi con không ăn cay nên không quen thôi ạ."
Cậu chợt phát hiện, lâu nay cậu luôn cố quan tâm người khác mà lại không đối xử tốt với bản thân mình.
Trước sự lo lắng của bà Bạc, Hạ Đường Tề đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân..
"Dì Điền..." Hạ Đường Tề không chống đỡ nổi nữa, biểu cảm bình tĩnh cuối cùng cũng sụp đổ, "Con không biết phải làm sao nữa."
Cậu cho rằng những hạnh phúc mình có được đều là thật nhưng thật ra nó chỉ là giả mà thôi, cậu cảm thấy rất đau khổ.
Lời editor:
Tên của bé thụ là Hạ Đường Tề không phải Hạ Đường Kỳ nha. Do sự sai sót của bọn mình nên edit sai tên của bé, chân thành xin lỗi mọi người ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.