Tất cả mọi người đều bất ngờ trước quyết định của cô. Nam nhìn cô, giọng nói ngạc nhiên:
“ Em muốn li hôn???”
“ Đúng, tôi muốn li hôn.”
“ Em….”
Nam chưa kịp nói hết câu, con Vân đã lên tiếng:
“ Chị li hôn là đúng, vừa vặn con tôi cũng phải có bố chứ.”
Tuyết nhíu mày khó hiểu nhìn con Vân:
“ Cô nói gì? Con cô???”
Khoé miệng con Vân nhếch lên nở nụ cười nhạt, nó lấy trong túi xách ra tờ phiếu siêu âm đưa ra trước mặt cô:
“ Chị tự nhìn đi.”
Tuyết cầm tờ giấy con Vân đưa, tờ giấy đó là kết quả siêu âm của con Vân. Nhìn kết quả siêu âm hơn một tháng, cả người cô như chết lặng. Hoá ra, việc anh và con Vân lén lút qua lại với nhau không phải chỉ mới gần đây, mà là rất lâu rồi.
Khoé miệng cô nhếch lên nụ cười như có như không, cô hướng phía anh, nhàn nhạt đáp:
“ Chúc mừng anh được lên chức bố lần thứ ba.”
“ Cảm ơn lời chúc mừng từ chị, nhưng chúng tôi không cần.”
Nói xong, con Vân giật tờ giấy trong tay cô, đưa lên cao trước mặt mọi người nói to:
“ Trên tay con, đây chính là kết quả siêu âm con của con và anh Nam. Vậy nên, hôm nay con đến đây là cũng muốn đòi công bằng cho con của con. Và con cũng không muốn con của con sinh ra không có bố. Càng không muốn thông tin này lan truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến uy tín và danh dự của Bác Thắng.”
Bố mẹ cô ngạc nhiên không nói lên lời, rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra như thế này. Bà Sử đứng lặng người một chỗ, tại sao con của anh ấy và con gái bà lại đi yêu cùng một người, tại sao duyên trời lại trớ trêu đến như vậy?
Ông Sơn cũng ngạc nhiên không kém, ánh mắt phức tạp nhìn sang phía bà Sử, khoé miệng lắp bắp:
“ Chuyện này…chuyện này….”
Con Vy cũng ngạc nhiên trước lời nói của con Vân, hai đầu lông mày nó nhíu chặt lại, giống như đang cố gắng nhớ lại thứ gì đó.
“ Con và anh Nam đã có con với nhau, chuyện này không biết nên giải quyết như thế nào ạ? Nếu hai bác không đồng ý, con sẽ nuôi con một mình, gia đình con cũng không thiếu thốn đến mức để con của con chết đói đâu ạ. Nhưng con chỉ sợ, chuyện này mà đồn ra ngoài thì….”
“ Hừ, chuyện này gia đình chúng tôi muốn họp lại.”
Ông Lía đứng bên cạnh, bức xúc:
“ Không có bàn gì hết, tôi xin phép đưa con tôi về. Gia đình tôi với gia đình ông bà coi như hết duyên rồi.”
Ông Lía nói xong, lại quay sang phía cô, ân cần:
“ Về nhà thôi con.”
Tuyết ngước mắt nhìn bố mẹ mình, gương mặt thất thần đến đáng thương. Mọi thứ xảy ra một cách chóng vánh, khiến cho cô không kịp bình tĩnh lại.
Bà Sử đỡ cô đi ra ngoài, trước khi bà đi hẳn, Ông Sơn vội vàng chạy lại chỗ Bà Sử.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong đáy mắt Bà Sử xuất hiện vài tia phức tạp, nhanh chóng cụp mắt xuống. Ông Sơn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cuối cùng lại gói gọn trong một tiếng thở dài.
Bà Sử đỡ cô nhanh chóng rời đi. Mặc kệ Ông Sơn đứng đằng sau nhìn theo.
Sau khi Bà Sử đi rồi, trong lòng Ông Sơn dâng lên một cảm giác hụt hẫng, ông nén tiếng thở dài, quay lại phía gia đình anh.
" Chuyện xảy ra như thế này, gia đình ông định giải quyết như thế nào?"
Ông Thắng nhìn sang anh, giọng nói mang theo vài phần tức giận:
" Mày tính như nào?"
" Con...con..."
Nam lắp bắp, chuyện xảy ra quá đột ngột, bản thân anh cũng không biết nên phải làm sao. Con Vân nhìn thấy thái độ của anh thì trong lòng có chút không vui:
" Bây giờ ý anh là như thế nào? Anh không muốn nhận con đúng không?"
" Ý anh...anh không phải như thế..."
" Vậy anh tính như thế nào? Anh nỡ lòng để con chúng ta không có bố, không có một gia đình trọn vẹn sao?"
" Anh..."
" Chuyện này mà đồn ra bên ngoài, chắc chắn bố anh sẽ bị ảnh hưởng rất lớn."
Nghe đến Ông Thắng bị ảnh hưởng, Bà Hoa lại sợ hãi, đôi đồng tử co lại, vội vàng nói:
" Không thể để bố con bị ảnh hưởng được đâu. Thời gian này với bố con quan trọng lắm. Phải dập tắt tin đồn kia đi."
" Mẹ nói đúng đấy bố, bố nên nghĩ cho chức Phó chủ tịch Thành Phố trước bố ạ. Về chuyện chị Tuyết thì chị ta cũng quyết định li hôn rồi."
Con Vy phụ hoạ nói, Ông Thắng nghe những lời nói kia thì xuôi xuôi. Ông Thắng đi đi lại lại, lẩm bẩm:
" Vậy thì nên giải quyết chuyện này như thế nào bây giờ."
Nhận thấy tình hình đã khả quan hơn, con Vân cười tươi nói:
" Con đã có cách rồi ạ."
" Cách gì?" Ông Thắng hỏi ngược lại.
"......."
Bà Hoa nghe xong, vỗ đùi cái đét:
" Hay, hay, làm theo cách này thì đố ai làm gì được ông."
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, Ông Thắng cũng đồng ý với cách làm của con Vân.
Trong ngày hôm đó, dưới sự chỉ đạo của Chủ Tịch Thành Phố, Ông Thắng liền có một buổi gặp gỡ trả lời phỏng vấn của phóng viên các toà soạn báo.
Ông Thắng đứng trước gần ba mươi người thuộc các toà soạn báo, kênh thông tin khác nhau. Ông nhìn đám phóng viên một lượt, giọng nói trầm ổn:
" Từ đêm hôm qua mọi người đang hoang mang bởi những thông tin không hay kia. Hôm nay, tôi cũng xin đính chính lại thông tin kia. Con trai tôi và người con gái trong bức hình kia vốn chỉ là thực hiện bộ chụp mẫu ảnh cưới thôi. Chứ không phải như báo vẫn đang đăng. Còn về phía cháu Vân thì đúng là đang qua lại với con trai tôi. Và hai gia đình trước đó cũng đã dự định ngày cưới rồi."
Tiếp sau phần Ông Sơn nói, thì anh và con Vân xuất hiện. Nhìn mấy người họ, anh không ngại gì nói:
" Tôi không biết sao những bức ảnh này được lan truyền ra mạng xã hội cũng như xuất hiện trên báo đài. Nhưng tôi dám khẳng định, hiện tại tôi đang yêu Vân và chưa từng tổ chức đám cưới nào cả. Ảnh kia chỉ là tôi đi chụp ảnh mẫu bộ ảnh cưới thôi, hy vọng mọi người hiểu."