Chuyên Sủng

Chương 14.3: Ngoại truyện:Tiếu Ninh




Editor: Sakura Trang
Ninh Tiêu phát hiện, mình hiện tại, thật không bình thường. Cậu từng nghĩ việc quan trọng nhất cậu phải làm là đọc sách, sau đó mới có tư cách đến gần người đàn ông kia, trả thù người đàn ông đã từ bỏ bà, cho dù đó có là cha đẻ của cậu. Nhưng mà hiện tại cậu đang làm gì cơ chứ? Cậu biết, bên ngoài cho dù cậu tỏ ra mình vẫn đang cố gắng, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, thật ra sự chú ý của cậu không lúc nào là không hướng ra ngoài cửa sổ.
Với độ cao của tầng hai, chỉ cần không phải rất ầm ĩ, cậu vẫn có thể, nghe được rõ ràng cô cùng bạn bè nô đùa cười nói. Cũng sẽ thường xuyên nhìn thấy được bóng dáng sinh động tràn đầy sức sống của cô ở trên sân bóng, cậu luôn chờ đợi đến tiết thể dục của cô.
Hắn cũng đã suy nghĩ nghiêm tuccs về cảm giác của cậu với cô, cuối cùng đã rút ra được một kết luận có vẻ hợp lí : Như người ở trong bóng tối đã lâu, gặp ánh mặt trời, sau đó, là sự khát vọng vô cùng.
Nếu cậu biết quan hệ thật của cậu và cô, cậu sẽ không như vậy, đến làm quen với cô, cho dù có khát vọng như thế nào. Bởi vì cậu càng hi vọng cô có thể sống tốt, không có cậu làm phiền, sống sót.
Cậu bắt đầu âm thầm quan tâm cô, cũng để cho cô biết điều đó vào lúc thích hợp. Cậu mỗi ngày đón cô đi đến trường, đưa cô về nhà, lằm cho cô dần dần thói quen có sự xuất hiện của cậu. Rất nhanh, cậu đã có thể được nắm tay cô. Rất nhanh, cậu trở thành bạn trai của cô.
Về sau, cô gái mới đỏ mặt nói với hắn “Thật ra, lần đầu tiên em nhìn thấy anh đã thích anh rồi!” Môi hơi chu lên, mặt mày cong cong, lông mi thật dài, tạo thành bóng râm dưới mắt, rất xinh đẹp đáng yêu. Cậu nở nụ cười. Cậu không nói cho cô biết, ở trong cuộc sống mười mấy năm qua của cậu, chưa bao giờ có ngày nào khiến cho cậu vui vẻ như hôm nay.
Cậu đã nghĩ lý do thật tốt để trả lời mẹ. Cậu cũng định hứa rằng mình đảm bảo nhất định sẽ cố gắng trả thù người đàn ông kia thật tốt, chỉ cần mẹ có thể đồng ý hắn được ở bên cô. Cậu thật không ngờ, mẹ đâu chỉ đồng ý, phải nói là phi thường đồng ý. Hoặc nói đúng hơn, bà ước gì bọn họ lập tức lên giường với nhau. Cậu nghe những lời mẹ nói, chỉ cảm thấy độ ấm trong ngực mình, dần dần biến mất. Người mẹ từ nhỏ đối với cậu luôn chán ghét, lần đầu tiên khen ngợi cậu “Con ngoan, không mất công mẹ nuôi con lớn như vậy! Con hãy cũng với cô ta yêu đương thật sâu đậm, cố gắng lấy lòng cô gái kia, sau đó quyến rũ cô ta lên giường! Ha ha, ha! Lê Thường, tôi muốn xem, khuôn mặt của ông khi nhìn đứa con gái ông xem như bảo bối lên giường cùng anh trai cùng cha khác mẹ, con đẻ của ông loạn luân sẽ có khuôn mặt như thế nào? Mà hình như ông còn chưa nhận Tiêu Nhi mà! Ha!”
Cậu bỗng nhiên liền hiểu được, cô là em gái cậu, em gái khác mẹ. Cậu lần đầu tiên không tôn trọng mẹ, đem những lời nói của bà “Lên giường với cô ta, sau đó phanh phui ra, mẹ muốn nha đầu kia thân bại danh liệt!” vứt ra sau đầu, cậu vô tri vô giác đi vào phòng.
Từ nhỏ đã không có cha, mẹ coi mình như một công cụ báo thù, cậu cũng chưa bao giờ cảm thấy ông trời bât công. Lúc này, cậu lại bỗng nhiên rất muốn rất muốn mắng to ông trời. Cậu từ từ đem mình chôn trong chăn, chưa bao giờ cảm thấy mình yếu ớt như vậy.
Thật ra cậu cảm thấy không sợ cùng cô có cái gì loạn luân, cậu cũng nghĩ cô chắc cũng không ngại. Nhưng mà thế tục, thế giới này thì sao? Cậu làm sao có thể nhìn cô bị nghìn người chỉ trỏ?
Cậu nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu, sửng sỡ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, cậu đứng chờ ở cửa lớp của cô, muốn cô cùng cậu trốn học đi chơi một ngày. Cậu vốn được xưng là “Bé ngoan”, điều này khiến cô thấy rất ngạc nhiên. Câu lại giải thích với cô do hàng năm đều ngồi ở phòng học khiến cậu sắp nổi điên, muốn thử nghiệm cảm giác một lần trốn học.
Cô trêu chọc cậu đang ở trong thời kỳ trưởng thành, khuôn mặt hơi do dự, nhưng vẫn đồng ý với cậu. Cậu chỉ biết cô sẽ đồng ý, cô luôn cố gắng thực hiện những yêu cầu à cậu đưa ra, cho nên khi ở trước mặt cô cậu luôn có chút gì đó tùy hứng trẻ con không giống bình thường.
Cậu cầm tất cả tiền có trong nhà. Cậu chưa bao giờ phóng túng bản thân như lúc này.
Cậu nắm tay cô gái, đi các nói ngắm phong cảnh, dường như muốn đi khắp thành phố. Cậu chưa bao giờ hi vọng như lúc này, thời gian có thể có thể yên lặng như vậy. Cậu bao giờ hi vọng điều đó như lúc này, chưa bao giờ. Nhưng mà, vì sao không thể? Cậu thể miêu tả được cảm giác lạnh lẽo trong lòng.
Cậu cho dù thế nào cũng không buông đôi tay đang nắm chặt của hai người ra.
Cô thấy cậu có vẻ bất thường, ôm lấy thắt lưng của cậu, hỏi cậu làm sao vậy. Thân thể của cậu, thật ấm áp.
Cậu nói, chờ về nhà nói cho cô. Cho nên, khi đứng ở cửa nhà cô, cậu nói, chúng ta chia tay đi. Cô gái đứng trước mặt nghĩ đó chỉ là sự vui đùa. Cậu nói rõ cho cô, không phải, cậu đã yêu người khác rồi. Cậu nhìn ánh sáng trong đôi mắt cô gái dần ảm đạm đi, tắt hẳn, cả hy vọng cũng tan biến theo sự kiên quyết của cậu.
Cô chăm chú nhìn cậu, cậu lại bỏ đi.
Cậu cảm thấy, có lẽ bản thân, càng đau hơn so với cô.
Sau đó, sau đó, cô có thể đoán được sao?
Cậu muốn chạy trốn khỏi mẹ mình, lái xe đi Tứ Xuyên. Thật ra, chẳng qua là vì cô nói cô thích món cay Tứ Xuyên, rất muốn để dành thời gian để đến đó ăn món chính tông.
Khi xe của cậu cùng một xe khác lái song song nhau, đất núi rung chuyển.
Khi cậu tỉnh lại, phát hiện mình đã có một thân thể xa lạ mới, chắc là chiếc xe đi song song cùng cậu, cậu nghĩ rằng, chắc là mình đã trao đổi thân thể với chủ nhân của chiếc xe đó. Bây giờ cậu đang ở một nơi xa lạ.
Nơi xa lạ, thân phận xa lạ. Cậu cũng không sợ hãi, chỉ cảm thấy khổ sở vì sẽ không còn được gặp lại cô, không phải sao? Cậu bỗng nhiên có một suy nghĩ, cậu muốn sống vui vẻ giống như cô. Vui vẻ, sinh động, có chút giải thoát.
……….
Hắn thật không ngờ, hắn còn có thể gặp lại được nàng. Nàng không khác với lúc trước, nhưng mà, bên cạnh nàng, đã có thêm một nam nhân anh tuấn săn sóc dịu ngoan. Tâm hắn không nhịn được run rẩy, không nhịn được đau đớn “Lòng nàng, còn có hắn không?” Hắn nghĩ. Không đúng! Vì sao muốn nghĩ như vậy, ngươi thương nàng sâu vô cùng, phải là nàng đã đã quên ngươi mới đúng chứ! Hắn tự trach cứ bản thân.
Hắn cười bắt tay với nàng, sau đó cảm thấy vô cùng khó chịu với sự ngăn cản của Lưu Quý, vô cùng khó chịu. Hắn biết, hắn như vậy, nàng chắc chắn không nhận ra. Thức tế, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra được bản thân mình.
Khuôn mặt và tính cách không giống chút nào với trước kia.
Hắn nói cho nàng, tên của hắn, là Tiếu Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.