Chuyên Sủng

Chương 3: Mộng đẹp




“Mà,ngươi cũng thật là kì lạ,thế giới này không có mấy người có thể cùng ta tán gẫu lâu đâu....”Cô gái đang tươi cười bỗng nhiên trầm mặt xuống.”Vì sao?”Tiểu Trư Tể thấy vậy ngực đau xót,mơ hồ không hiểu mình bị làm sao vậy.”Ngươi tốt lắm mà….là người tốt nhất trong tất cả những người ta từng gặp!”Tiểu Trư Tể nói một cách chắc chắn.”Phải không?Ngươi nghĩ như vậy sao?”Cô gái cười,”Kỳ quái,làm sao sao lại có người kỳ quái như ngươi nhỉ?Ở trong này nhìn thấy ta không phải tương đương với việc ở hiện đại nhìn thấy gay làm công việc của gay hay sao!Dù là ở hiện đại cũng có nhiều người ghét bỏ đâu….Kỳ thật ta cũng rất lý giải cảm thụ của những người ghét bỏ ta,tuy rằng không bài xích tú bà,nhưng nếu bên người ta có một người ẻo lả ta cũng không chịu đựng nổi.Huống chi….Hiện tại trình độ của ta không thể dung từ “ẻo lả” để hình dung….Được rồi….Nhưng mà ta dương cương không được a….”
Tiểu Trư Tể tuy rằng đại bộ phận đều nghe không hiểu,cũng là biết cô gái trong long không dễ chịu,không biết làm sao vậy,trong long vừa mới xuất hiện buồn đau càng rõ ràng hơn.Trong lòng khổ sở không biết phải làm cái gì,chỉ có thể nói:”Ta…Ngươi…Không sao chứ…Về sau …Về sau….Nếu không có ai nói chuyện với ngươi,hãy tìm ta,ta sẽ cùng ngươi nói chuyện…”Nếu còn đươcl tiến vào cảnh trong mơ này,hắn tự nhủ trong long,”Ta không chán ghét ngươi một chút nào…Một chút cũng không ghét….”Trái lại,rất thích,rất thích.Có lẽ là do nguyên nhân đang ở cảnh trong mơ,Tiểu Trư Tể rốt cuộc có can đảm nhìn vào tâm tình của chính mình.Rất lớn mật,rất trực tiếp đi….Rõ ràng lần đầu gặp tiểu thư….
Hắn nhớ rõ mỗi lần phát sốt,hắn đều có những giấc mộng không thực tế,như là khi đói đến ngất đi,thường xuyên mơ thấy có rất nhiều bánh,có khi thậm chí có cả cơm trắng,nhưng mỗi lần,mỗ lần,mỗi lầ…đều không có thực….Lần này mơ lại tốt đẹp hơn so với những lần trước,có lẽ là do mình bị sốt nóng bốc lên đầu ….Như vậy….Như vậy có phải hay không chỉ cần sinh bệnh nặng là có thể trở lại cảnh này trong mơ?Tiểu Trư Tể bỗng nhiên mong muốn sinh bệnh,cho dù mỗi ngày thân thể đều rất khó chịu,đã thế mỗi sáng do bị bệnh mà không thể dạy sớm phải chịu đủ loại phương thức đánh thức,hắn cũng muốn được bị bệnh,bị bệnh thật nặng….
Nhưng là,thật sự chỉ cần bệnh nặng là có thể trở lại hay sao?Chẳng may….không trở lại nữa….
Tiểu Trư Tể cảm thấy trong lòng rất khổ sở,thầm nghĩ muốn hiểu biết nhiều hơn về cảnh trong mơ này,vì thế đem câu tự hỏi trong lòng hỏi nàng”Soái ca….Là gì vậy””Nghĩa là ngươi lớn lên xinh đẹp đó!”Cô gái thản nhiên trả lời.
Tiểu Trư Tể,chỉ có thể im lặng.Khổ sở….Rõ ràng là lời nói tuyệt vời a….
Đây là,mình bị làm sao vậy….Càng ngày càng thấy khó chịu….
Vì sa?Vì sao muốn khổ sở?Giấc mơ tốt đẹp như vậy,để về sau khi thời điểm khổ sở có thể nhớ lại,không phải sẽ khiến bản thân thoải mái hơn hay sao?Vì sao bây giờ lại đau khổ?
Là vì….Quả nhiên là vì….
Rất tham lam mà!
Tiểu Trư Tể yên lặng ở trong long bỏ thêm cho mình một tội danh nữa:tham lam!
Như thế,lại cảm thấy cho dù là mơ,bản thân cũng không xứng được nói chuyện cùng cô gái,hắn nên xin lỗi ngay lập tức,sau đó bỏ đi thật xa….
Nhưng mà,vì sao,đi ra không được?
Vẫn là rất tham lam đi!
Tiểu Trư Tể xem thường chính mình….vô cùng xem thường….
“Hắc!Người làm sao vậy?”Tiểu Trư Tể ngẩng đầu,nhìn thấy cô gái nhíu chặt chân mày”Vừa rồi bộ dáng như đang nằm mơ,bây giờ trạng thái lại như đang trên mây…”Chẳng nhẽ cùng mình nói chuyện rất nhàm chán ư?....Trong lòng không thoải mái?Cô gái biết mình không nên tiếp tục ngồi ở đây khiến cho người ta cảm thấy phiền toái chán ghét,nhưng mà thật tiếc có lẽ lần sau sẽ không còn ai có thể tán gẫu lâu và hợp với mình như vậy,biết rõ như thế tốt nhất là không cần suy nghĩ nữa.Ầm thầm khinh bỉ bản thân một chút,cô gái nghĩ tốt nhất chính mình nên rời đi,vừa định nói lời từ biệt,mặt khác trong lòng cũng nghĩ chắc là trong nhà hắn có người bị bệnh linh tinh gì đó mới để một người nam nhân liều mạng làm việc kiếm sống,tưởng tìm một cơ hội giúp hắn,lại nghe một đám trẻ con líu ríu chạy tới sau buổi tan học.
“Tiểu Trư Tể! Tiểu Trư Tể! Nhìn xem!Là Tiểu Trư Tể!Có người đứng gần Tiểu Trư Tể nè!Sẽ truyền xui xẻo….”Cô gái trong long sáng tỏ,thì ra hắn chính là người nam nhân đáng thương trong lời đồn a,bởi vì việc người song bào thai tỷ tỷ cùng sinh ra với hắn là cái tử thai,vừa sinh ra đã bị gán cái tội danh”kẻ xui xẻo”.Lúc trước còn suy nghĩ làm sao lại có người không hay ho như vậy.Hơn nữa diện mạo của hắn….Có vẻ ở nữ tôn được coi là xấu xí đi….Trách không được….
Đợi chút!Nói như vậy….Nhà bọn họ có nữ nhân….Cũng không phải nguyên nhân lúc trước nàng đoán là do trong nhà có bệnh nhân hay nguyên nhân khác mới liều mạng như vậy,mà là….Đó là lí do vì sao lại có câu chuyện nhàm chán”kẻ xui xẻo”, để gây ra việc dinh dưỡng bất lương mệt nhọc quá độ….Người tốt như vậy mà….Việc này đúng là hơi quá đáng!Cô gái nghĩ,ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu là đi tìm người nhà của hắn,giúp hắn thoát khỏi bể khổ,dù đầu óc bị suy nghĩ như vậy công kích mãnh liệt,lý trí cũng không tiêu tán.
Cho dù nói chuyện hợp nhau,nếu giúp hắn chăm sóc cũng là sẽ gặp phiền phức.Nàng không muốn.Dù sao hắn đã trỉ qua hai mươi năm như vậy,sớmđã thành thói quen,nếu ly khai có khi ngược lại không thói quen,nàng cần gì phải phí sức?Nghĩ như vậy,lòng của nàng mới thoáng yên ổn xuống.
Mà bên kia,Tiểu Trư Tể như là đã chết giống nhau….
Vì sao….Vì sao….Hội sẽ như vậy….
Bởi vì…quả nhiên là vì….rất tham lam sao?Cảnh trong mơ tốt đẹp như vậy,cũng bởi vì lòng tham của ta mà thay đổi….Báo ứng,báo ứng,đã tới mau như vậy rồi….
Thì ra trong mơ ta vẫn như cũ là thân phận “kẻ xui xẻo”,cho nên hiện tại,nàng,đã,biết….
Không muốn…không muốn…
Không thích nghe…không thích nghe….Ta van cầu ngươi….Van cầu ngươi…Không thích nghe….
Không thích nghe!
Không cần….
Nước mặt thấm ẩm ướt khuôn mặt,nước mặt kể từ năm bảy tuổi chưa bao giờ xuất hiện thấm ướt khuôn mặt….
“Ngươi….Ngươi….Làm sao vậy?”Cô gái thấy ở bên kia nam tử bỗng nhiên khóc lên,trong lòng thấy vừa sợ vừa đau,cuống quýt dùng đôi tay nhỏ bé lau nước mắt cho hắn.
Nàng….Không hề ghét ta….
Sao….Sao lại thế này….
Là ông trời nghe được lời khẩn cầu của ta hay sao….
Nàng….Không hề ghét ta….đúng vậy….
Tiểu Trư Tể cao hứng,đến nỗi không biết biểu đạt như thế nào….
A!Thật là một giấc mơ đẹp?
Tiểu Trư Tể cảm thấy,hai mươi năm qua,chưa bao giờ mình hạnh phúc như thế…
Ông trời ơi….Van cầu người….
Ta thật sự không nghĩ tỉnh….
Thật sự….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.