Du Hân Niệm tuyệt đối không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành thế này, khiến cho nàng lúc cầm được Huyết Tâm của Phó Uyên Di trong tay, nàng thậm chí quên cả mắng Ngọc Chi.
Khi cảnh sát tới nơi thì Phó Uyên Di vẫn còn hôn mê, giúp đưa Phó Uyên Di đến bệnh viện, Du Hân Niệm đi cùng cảnh sát cho khẩu cung, sau khi cho khẩu cung xong thì đi đến bệnh viện, lúc vào phòng bệnh thấy Phó Uyên Di còn đang nằm đó ngủ say, nàng rón rén đi vào, đóng cửa lại.
Lâm Cung trước tiên giúp xoa dịu vết thương trên vai Du Hân Niệm, rồi trở vào trong thân thể Phó Uyên Di, giúp nàng mau chóng phục hồi một chút, còn Ngọc Chi thì lui vào trong một góc phòng không dám hé răng, bộ dáng giống như là "Các ngươi muốn chém muốn giết ta đều chấp nhận".
Du Hân Niệm hoàn toàn chẳng còn tâm tư để ý tới Ngọc Chi, Huyết Tâm của Phó Uyên Di đang nằm trong tay nàng, kích thước có lẽ tương tự như của Trần Xu và Lưu Khả, rất tròn trịa chắc chắn. Nói như vậy...... Đúng thật là thu thập thành công rồi? Lúc ấy Phó Uyên Di nóng vội xuất thủ, vừa lúc Nhiếp Hồn Tên bay tới, Phó Uyên Di bị vây trong trạng thái cảm xúc cao nhất cứ thế ngã xuống đất. Du Hân Niệm thở dài, thế gian sao lại có thể có chuyện như vậy, tràn đầy bất ngờ trùng hợp khó dự kiến được.
Du Hân Niệm ngồi ở bên giường, chăm chú nhìn Huyết Tâm của Phó Uyên Di mà ngẩn người.
Nếu như hiện tại nàng bóp vỡ Huyết Tâm của Phó Uyên Di, có thể thấy được ký ức khắc sâu trong đầu nàng ấy, bao gồm cả nỗi nghi hoặc to lớn trong lòng Du Hân Niệm — Phó Uyên Di rốt cuộc muốn có được cái gì từ trên người nàng — hẳn là có thể tìm thấy được đáp án cho chuyện này rồi. Mặc dù Phó Uyên Di nhìn không thấy, nhưng trên huyết mạc cũng sẽ có âm thanh, đáp án chân thật vẫn sẽ chạy không thoát được. Hơn nữa Du Hân Niệm còn có thể biết được tất cả những chuyện quan trọng về Phó Uyên Di...... Sự cám dỗ này thật sự quá lớn.
Nàng vô cùng khao khát hiểu biết Phó Uyên Di.
Du Hân Niệm nhìn gương mặt ngủ say của Phó Uyên Di, trầm mặc không nói.
......
Ký ức dừng lại ở khoảnh khắc nàng vung ra tán dù kia, Phó Uyên Di không kịp tự hỏi chính mình tại sao lại đột nhiên hôn mê, chỉ nhớ là có một tia sáng rất nhỏ phóng về phía nàng, ngực tê rần, bị một đợt cảm giác choáng váng mãnh liệt đánh trúng, cứ như vậy mà hôn mê.
Trong bóng tối vô tận, Lâm Cung lơ lửng trước mặt nàng nhìn nàng.
"Ta làm sao vậy?" Phó Uyên Di hỏi.
"Ngươi bị Nhiếp Hồn Tên bắn trúng, Huyết Tâm bị lấy ra."
Phó Uyên Di nhíu mày, lập tức hiểu ra, cười nói: "Thật đúng là chuyện Du tiểu thư có thể làm ra a."
"Ngươi còn có tâm tư cười." Lâm Cung nói, "Uyên Di, ta nghiêm túc hỏi ngươi, ngươi giữ nàng lại bên cạnh lâu như vậy, rốt cuộc đã tìm được hay chưa?".
Phó Uyên Di nói: "Vẫn chưa."
Lâm Cung bị nàng làm cho nổi cáu: "Vẫn chưa? Ngươi xác định là nàng sao? Lãng phí nhiều thời gian như vậy, đừng để đến cuối cùng lại tìm lầm người!".
"Sẽ không sai, ở trên người nàng rõ ràng có manh mối. Tuy rằng rất mờ nhạt, nhưng trốn không thoát được......" Phó Uyên Di chỉ vào ngực mình, "Ánh mắt của ta."
"Chỉ hi vọng như thế. Nhưng mà......" Lâm Cung nói, "Khi nào thì động thủ giết nàng? Thứ đó nếu không giết nàng thì làm sao lấy được? Đến cuối cùng, ngươi cũng phải xuống tay với nàng. Vì chính ngươi."
Ý thức "vù" một phát rút trở về, Phó Uyên Di gian nan mở hai mắt, phát hiện chính mình đang nằm trong bệnh viện.
Ngực còn có chút cảm giác đau đớn, đầu óc cũng hỗn loạn, muốn điều chỉnh lại trí nhớ cho rõ ràng, trong lúc nhất thời đầu đau như muốn nứt ra, đây là tác dụng phụ do Huyết Tâm bị lấy ra.
Trước đây khi đem Hồn Nguyên Ngọc giao cho Du Hân Niệm, thật đúng là không nghĩ tới sẽ có một ngày chính mình lại trúng chiêu. Phó Uyên Di có chút dở khóc dở cười.
Ngọc Chi ngồi xếp bằng lơ lửng trong góc phòng hỏi: "Ngươi có khỏe không Phó đại tiên?".
Phó Uyên Di nói: "Nghỉ ngơi một chút là không sao. Du tiểu thư đâu?".
"Không biết là đi đâu rồi, ra ngoài đã lâu. Ta lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn mà trông chừng ngươi a, chớp mắt cũng chưa từng chớp. Đừng để lát nữa quay lại mà không thấy ngươi, Du Hân Niệm thực sự sẽ đem ta đi chiên xào hầm nhừ mất."
Suy nghĩ trong đầu Phó Uyên Di có chút rối loạn, Lâm Cung ở trong lòng nói với nàng: "Hay là đi xem Huyết Tâm của ngươi rồi?".
Phó Uyên Di thầm nghĩ: "Ta cảm thấy nàng không phải người như thế."
"Sao có thể, nếu là ngươi ngươi sẽ không hiếu kỳ sao? Nhìn thái độ của nàng đối với ngươi cũng rất tốt, càng là người mình để ý thì lại càng muốn hiểu biết chuyện của nàng, làm sao bỏ qua cơ hội tốt như vậy."
"Hóa ra Quỷ Vương đại nhân của chúng ta đối với chuyện tình cảm cũng có quan điểm của chính mình, nhiều năm như vậy trôi qua cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe ngươi đề cập tới."
"Nói như thế nào thì bổn vương cũng đã sống hơn một ngàn năm, có chuyện gì mà chưa thấy qua, bọn tiểu quỷ các ngươi đều còn quá non."
Trong lúc hai người ở trong lòng còn đang nói tới nói lui, Du Hân Niệm đã trở lại.
"Ngươi tỉnh rồi?" Du Hân Niệm trong tay mang theo một đống thức ăn, thấy Phó Uyên Di đã tỉnh, vội vàng đem đồ đạc để sang một bên, ngồi vào bên cạnh nàng thành khẩn giải thích, "Là tại ta quá sơ suất, cứ lo lắng Hồn Nguyên Ngọc có thể bị phá hỏng rồi hay không, không nghĩ tới đám trộm cắp kia đánh vậy mà không chết, hại ngươi trúng Nhiếp Hồn Tên." Du Hân Niệm từ trong túi áo lấy ra Huyết Tâm của Phó Uyên Di, đặt ở bên giường, "Này, Huyết Tâm ở chỗ này, ta bảo hộ rất khá, không để cho người khác nhìn xem đâu. Ừm...... Bây giờ ngươi cảm giác thế nào? Nhìn vẻ mặt ngươi là lạ."
Vẻ mặt của Phó Uyên Di quả thực kỳ quái, khí huyết không đủ, mang theo nét mỏi mệt rõ ràng, khóe miệng lại khẽ nhếch lên, ở trong lòng nói với Lâm Cung: "Thế nào? Ta đã nói nàng không phải người như thế mà."
Lâm Cung không phản ứng lại nàng.
Đem Huyết Tâm của Phó Uyên Di trả lại cho chủ nhân của nó, Phó Uyên Di tò mò hỏi nàng: "Vì sao không bóp vỡ nhìn xem? Ngươi không hiếu kỳ sao?".
Du Hân Niệm khẽ bĩu môi, rất nghiêm túc mà nói: "Ta quả thực rất hiếu kỳ, không dối gạt ngươi, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, trong lòng ta đã tràn ngập nghi vấn đối với ngươi. Ngươi sinh ra đã có năng lực đặc biệt, lại còn bắt quỷ, còn có rất nhiều năng lực mà ta đều không thể tưởng tượng đến được, ngươi có lẽ là người thần bí nhất mà đời này ta từng gặp. Ta muốn hiểu biết ngươi, muốn biết về chuyện của ngươi, nhưng tuyệt đối sẽ không thông qua Huyết Tâm để tìm hiểu. Cảm giác này giống như là chưa được sự cho phép của ngươi đã tìm tòi nghiên cứu chuyện riêng tư của ngươi vậy. Nếu như ngươi nguyện ý, ta hi vọng sẽ có một ngày chúng ta có thể ngồi xuống, nghe chính miệng ngươi nói cho ta biết."
Phó Uyên Di yêu thích bộ dáng nói chuyện nghiêm túc này của nàng.
Không thể không nói, Du Hân Niệm quả thực vô cùng xinh đẹp, thời điểm bày ra vẻ mặt nghiêm túc đặc biệt khiến cho người ta không thể dời mắt.
Đều nói người xấu thì mỗi người mỗi vẻ, còn người xinh đẹp thì lại không có sai biệt, nhưng Du Hân Niệm thì không phải vậy. Có lẽ là cá tính cứng cỏi lại chính trực của nàng góp phần làm cho diện mạo của nàng mang một phong thái khác biệt, Phó Uyên Di yêu thích vẻ mặt nàng lúc khẽ chau mày, cũng yêu thích bộ dáng nàng mỗi khi nàng nâng những ngón tay thon dài xinh xắn lên vuốt nhẹ mái tóc theo thói quen.
Phó Uyên Di từng cực kỳ chán ghét chuyện mình được sinh ra ở Phó gia, không thể không trông thấy quỷ. Nhưng giờ phút này nàng bỗng nhiên hiểu được, hóa ra sâu thẳm bên trong, có một số việc ngoài ý muốn đã được thúc đẩy, có chút duyên phận đã sớm ở đó chờ đợi, chờ các nàng từ hai đầu thế giới, giữa biển người mờ mịt mà tiến đến, tại một chỗ gặp gỡ nhau, ngưng đọng thành những khoảnh khắc khó quên như thế này.
Du Hân Niệm phát hiện Phó Uyên Di đang nhìn mình chằm chằm mà không hề chớp mắt, có chút không được tự nhiên xê dịch thân mình, thở dài nói: "Ai! Thật sự là...... Không thể lại phạm sai lầm nữa, lại mất đi hai tháng, hiện tại cũng chỉ còn...... tám tháng nữa thôi! Thu thập Huyết Tâm của dì Võ còn phải tốn mất hai tháng, thời gian a thật sự là không thể hao phí! Phó tiểu thư ngươi mau ngồi dậy một chút đi! Ăn chút trái cây nhé, ta mua rất nhiều." Du Hân Niệm xoay người lấy cái túi chứa đầy thức ăn tới, "Ngươi ăn gì nào? Táo? Cherry? Chuối tiêu? Dâu tây hay là kiwi? Ta không biết ngươi thích ăn cái gì, nên mỗi thứ đều mua một ít, muốn ăn cái gì cũng có."
Phó Uyên Di trở mình, nghiêng người chống đầu nằm đối diện Du Hân Niệm, tóc dài vén qua một bên, bày ra tư thế và vẻ mặt khêu gợi chờ Du Hân Niệm xoay đầu lại.
Du Hân Niệm xoay đầu, nhìn thấy bộ dáng này của Phó Uyên Di, lập tức nhét một quả cherry vào trong miệng nàng.
Phó Uyên Di: "...... Đã rửa sạch chưa mà ngươi lại nhét vào trong miệng người ta rồi a?".
Du Hân Niệm: "Nhìn bộ dáng ngươi thực nôn nóng, trước hết thỏa mãn ngươi."
Phó Uyên Di cũng học theo bộ dáng thở dài vừa rồi của Du Hân Niệm, xoay mông nói: "Chỉ còn tám tháng, Du tiểu thư nếu không đến thỏa mãn người ta thì sẽ không kịp mất."
Du Hân Niệm liền cầm quả cherry ném vào nàng.
Du Hân Niệm đem Huyết Tâm trả về cho chủ nhân, Phó Uyên Di nghỉ ngơi cả buổi cũng không còn vấn đề gì nữa, các nàng xuất viện trở lại khách sạn thu thập đồ đạc một chút, dự tính ra ngoài thám thính tìm cách đi đến thôn Hạc.
Các nàng ở trên phố liên tục ghé vào mười cửa hàng nhỏ mua sắm, sau khi mua xong đều hướng lão bản giọng địa phương đặc sệt hỏi thăm chuyện thôn Hạc. Tất cả những người bị hỏi vừa nghe hai chữ "thôn Hạc", biểu hiện và lời nói đều giống y hệt như gã tóc cạo kia:
"Cô gái, không phải ta không muốn nói với các ngươi, mà thật sự là nghĩ cho sự an toàn của các ngươi, nơi đó không thể đi."
Du Hân Niệm đem hai túi đồ to đùng mà nàng vừa mới mua đung đưa trước mặt lão bản, hỏi: "Vì sao không thể đi? Nơi đó rốt cuộc là bị làm sao vậy?".
Lão bản cười khổ nói: "Cho dù ngươi có mua hết toàn bộ đồ trong tiệm ta thì ta cũng không thể nói a, đây không phải là vấn đề tiền bạc, là thật sự liên quan đến mạng người. Thôn Hạc ở chỗ này của chúng ta là chuyện cấm kị, ai mà nhắc tới thì sẽ gặp xui xẻo. Hơn nữa...... Nói thế này đi, trước kia có hai người nam cũng giống như các ngươi, đi du lịch đến thôn Trường Thọ, không biết từ đâu nghe được một chút chuyện ở thôn Hạc, cảm thấy đặc biệt kích thích, cho nên hỏi ta cách đi như thế nào. Ta nhất thời lỡ miệng liền nói cho bọn họ biết, kết quả thì sao, sau khi bọn họ đi rồi rốt cuộc lại không trở về. Cảnh sát và lực lượng cứu hộ đều tìm đến đây, nghiêm khắc phê bình ta một phen, ta cũng hối hận suốt một thời gian dài, thề không bao giờ nhiều chuyện nữa. Cô gái, các ngươi đừng có ép ta nữa."
Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di liếc nhìn nhau, đầu óc nhanh chóng hoạt động, nghĩ cách làm thế nào mới có thể cạy miệng người dân ở thôn Trường Thọ này, đột nhiên có một người đàn ông khập khiễng đi đến: "Chú ba, hàng ta giao cho ngươi để ở cửa sau a, ngươi tự......"
Nam tóc cạo vừa nhìn thấy Du Hân Niệm, sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Du Hân Niệm thật không nghĩ tới nàng và gã này cũng rất có duyên, dạo qua một vòng lại gặp nhau.
Nam tóc cạo bị gãy một chân phải bó bột bước đi khó khăn, Du Hân Niệm ngay lập tức đã có thể lôi kéo hắn lại. Không đợi mở miệng, nam tóc cạo đã một phen nước mắt nước mũi van nài: "Đại tỷ, ta thật sự là bất đắc dĩ! Thương tình ta bị gãy một chân các ngươi hãy bỏ qua cho ta đi!".
Lão bản bước tới kinh ngạc hỏi: "Đây là làm sao vậy?".
Phó Uyên Di nói: "Không có gì, chỉ là gặp người quen thôi. Ai da ngươi nói xem, chú ba của ngươi thức khuya dậy sớm cần cù vất vả mở cửa tiệm buôn bán kiếm tiền, ngươi sao lại đi làm một tên trộm vặt như vậy chứ?".
Chú ba vừa nghe liền nổi giận, đập một phát vào đầu nam tóc cạo: "Ngươi tên hỗn đản này! Lại con mẹ nó đi trộm đồ! Có thể học được chút chuyện tốt không hả! Có thể để cho ta yên tâm được không hả?! Ngươi như vậy không phải là có lỗi với mẹ ngươi sao? Hả?!".
Nam tóc cạo bị đánh đến bực mình, đẩy ông ta ra: "Còn dám nhắc đến mẹ ta! Nếu không phải lúc ấy ngươi nhất quyết đưa mẹ ta đến thôn Hạc, ta còn có thể như vậy sao?".
"Mẹ ngươi ở thôn Hạc?" Du Hân Niệm càng nghi hoặc, "Nơi nguy hiểm như vậy tại sao các ngươi lại đưa người thân của mình đến đó chứ?".
Nam tóc cạo u oán liếc nhìn nàng, một cái liếc mắt này làm cho trong lòng Du Hân Niệm khẽ động, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thử hỏi: "Mẹ ngươi...... Là họ Võ sao?".
Nam tóc cạo sửng sốt: "Làm sao ngươi biết?".
"Ngươi tên là Tần Dũng?"
Nam tóc cạo kinh ngạc nhìn nàng, lại nhìn về phía chú ba của mình.
"Ngươi là?" Chú ba đánh giá cô gái trước mắt mình, hoàn toàn chưa gặp qua, nghe giọng nói cũng không giống như người địa phương.
Quả nhiên đúng vậy. Du Hân Niệm trước đây đã từng nghe nói dì Võ có người con trai, luôn luôn tìm bà ấy đòi tiền. Dì Võ giận hắn không nên thân, lại không có cách nào khác, gần như đem toàn bộ tiền lương mỗi tháng đều gửi về quê nhà cho con trai, còn chính mình thì lại vô cùng tiết kiệm, quần áo rách cũng không vứt bỏ được, cứ khâu vá lại rồi mặc tiếp. Du Hân Niệm biết mẹ nàng thường mua chút quần áo cho dì Võ, thỉnh thoảng tặng chút đồ vật, chính là vì biết được tình trạng gia đình bà ấy. Du Hân Niệm lâu ngày bị ảnh hưởng cũng thỉnh thoảng cho dì Võ chút tiền tiêu vặt, nhờ bà ấy đi mua gì đó còn lại tiền thừa đều bảo bà ấy giữ lại, một tháng tính ra chỉ mỗi mình dì Võ cũng có thể dư dả hai ba nghìn. Nhưng số tiền hai ba nghìn này bà ấy không giữ lại cho chính mình, vẫn cứ gửi về cho con trai. Du Hân Niệm đã từng nhịn không được tìm dì Võ tâm sự, dì Võ cũng không có cách nào khác, nói rất nhiều chuyện, nhưng có một câu khiến cho Du Hân Niệm ấn tượng sâu sắc nhất chính là:
"Ta cũng chỉ có một đứa con như vậy."
Du Hân Niệm biết trên thế giới này có rất nhiều người sống không phải vì chính mình, trong cuộc sống của họ có rất nhiều người còn quan trọng hơn so với chính bản thân họ, trong cuộc đời ngắn ngủi của họ, nửa đời trước thì vì cha mẹ, nửa đời sau thì vì con cái, họ không có mục tiêu và khát vọng của chính mình, chỉ có bị người khác trói buộc, vì mộ phần của người khác mà cả đời lao lực.
Du Hân Niệm thấy nam tóc cạo này gương mặt có vài nét tương tự với dì Võ, cứ vậy mà suy đoán, quả nhiên chính xác.
"Ngươi biết thôn Hạc kia nguy hiểm, vậy mà cũng để cho mẹ ngươi đi vào trong đó, tại sao vậy?" Du Hân Niệm túm lấy cổ áo Tần Dũng, "Mẹ ngươi vất vả hơn nửa đời người vì ngươi, ngươi không phụng dưỡng bà ấy cho tốt, còn đồng ý đem bà ấy tiễn bước? Ngươi suy nghĩ cái gì vậy hả?".
Tần Dũng tức giận gạt tay nàng ra: "Ngươi là ai! Ngươi thì biết cái gì! Ngươi thì biết được chân tướng sự việc là cái gì sao? Ta căn bản không đồng ý!". Hắn liếc mắt nhìn chú ba của mình, Du Hân Niệm biết hắn có rất nhiều lời để trong bụng chưa nói ra.
"Ta là bạn của mẹ ngươi khi còn làm việc ở thành phố G, lần này đến thôn Trường Thọ là để tìm bà ấy." Du Hân Niệm nói, "Ta mặc kệ thôn Hạc có bao nhiêu cổ quái bao nhiêu nguy hiểm, ta đều phải đi. Nói cho ta biết thôn Hạc đi như thế nào!".
Tần Dũng thở dài, ôm đầu thống khổ gào rống: "Bạn bè gì của bà ấy từ đâu ra vậy chứ! Đừng ép ta! Thôn Hạc không phải là nơi mà người ngoại xứ các ngươi nói muốn đi là đi được đâu!".
"Ta không ép buộc ngươi, cũng không ai bảo ngươi phải đi tìm mẹ ngươi trở về, ta chỉ muốn ngươi nói cho ta biết đường đi là được rồi." Du Hân Niệm nói, "Ngươi cứ ở lại chỗ này, tiếp tục làm nghề trộm cắp của ngươi, tiếp tục bỏ phí tuổi thanh xuân của ngươi đi."
Tần Dũng cúi đầu không nói, chú ba của hắn liền tiến đến kéo Du Hân Niệm qua một bên nhỏ giọng nói:
"Đưa mẹ hắn đi việc này thực không thể trách hắn, hắn cũng không đồng ý, mẹ hắn là do ta tiễn bước. Việc này các ngươi đừng xen vào, mỗi người đều có số mệnh, mẹ hắn có khả năng đã chết rồi."
Du Hân Niệm cổ quái nhìn ông ta, nàng phát hiện những người này đều có một vài nỗi khổ tâm nào đó mà chết sống cũng không muốn nói ra, mà thôn Hạc đúng thật là một nơi người ta đặc biệt kiêng kị. Nhưng suy ngẫm thật kỹ ý tứ trong từng lời nói của bọn họ thì có thể hiểu được, dì Võ còn sống hay đã chết bọn họ cũng không thể kết luận được, mà thôn Hạc, cũng không phải thật sự là không thể bước vào.
Phó Uyên Di bước tới nhẹ nhàng kéo góc áo Du Hân Niệm, Du Hân Niệm xoay đầu nhìn nàng, thấy nàng khẽ dùng ánh mắt ra hiệu. Du Hân Niệm hiểu ý của nàng, liền không nói gì nữa với chú ba của hắn, cùng Phó Uyên Di rời khỏi cửa tiệm.
Các nàng chậm rãi bước đi trên phố, đi được hơn hai trăm mét, hai người cũng chưa nói chuyện với nhau, Du Hân Niệm có chút sốt ruột: "Sao còn chưa đến?".
Vừa nói xong, chợt nghe tiếng bước chân sột soạt của Tần Dũng ở phía sau, hắn thở hồng hộc kêu: "Này — này! Đợi đã!".
Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di quay đầu lại, Tần Dũng đi tới, có chút hoài nghi nhìn các nàng: "Các ngươi thật sự muốn đến thôn Hạc?".
Du Hân Niệm nói: "Ta nói rồi, ta ngàn dặm xa xôi tới nơi này là vì muốn tìm bà ấy."
"Các ngươi quá ngây thơ rồi, thôn Hạc căn bản là không có đường nào để đi." Tần Dũng nói, "Một năm trước vẫn còn có đường đi, nhưng dọc theo đường đi đều có thôn dân trông coi, mỗi một thôn dân trong tay đều có súng, người trong thôn Hạc đi ra ngoài không được, người nhàn rỗi bên ngoài thôn cũng không thể vào. Ba tháng trước đường đi duy nhất đến thôn Hạc bị đất đá cuốn trôi phá hủy rồi, xe chạy vào không được đi cũng không đi được. Ta có đi vài lần, thiếu chút nữa bỏ mạng giữa đường." Tần Dũng nói đến câu tiếp theo hai mắt liền đỏ ngầu, "Mẹ kiếp, cũng không biết mẹ ta có phải đã chết thật hay không......"
Du Hân Niệm thấy hắn cũng không phải hoàn toàn là lòng lang dạ sói, vậy mà lại còn có thể mạo hiểm đi tìm mẹ mình, xem ra đánh giá của nàng và Phó Uyên Di thật sự chuẩn xác — hắn dựa vào sự nuôi dưỡng của chú ba hắn, chú ba hắn rõ ràng là không muốn đi tìm người, hắn vẫn luôn kiềm nén, nhưng trong lòng vẫn nhớ thương dì Võ.
"Ngoại trừ con đường kia thì không còn đường nào khác để đến thôn Hạc sao?" Du Hân Niệm hỏi.
Tần Dũng suy nghĩ một chút: "Có thì có, nhưng mà cũng giống như không có."
Phó Uyên Di hỏi: "Nghĩa là sao?".
"Hùng ca có một chiếc trực thăng đã rất cũ rồi, hình như là từ chỗ nào đó đáp xuống, ba hắn đưa cho hắn chơi. Đường đến thôn Hạc sụp lún, nhưng bay tới đó chắc là được đúng không? Ta biết chiếc trực thăng kia đang đậu ở đâu, có thể lén lút vào đó lấy bay, nhưng là vô dụng, Hùng ca nhất định không đồng ý để cho bảo bối của mình bay đến thôn Hạc đâu, đó chính là chiêu bài hắn dùng để khoe khoang tán gái, nếu như bị biết là dính phải xui xẻo ở thôn Hạc trở về, còn có đứa con gái nào dám ngồi lên trực thăng của hắn a." Tần Dũng xoa vuốt quả đầu đinh của mình, chán nản nói, "Mẹ nó, nếu như có người biết lái trực thăng thì tốt rồi......"
"Thôn Hạc có chỗ để hạ cánh chứ?"
"Chắc là có."
"Vậy đi thôi."
Tần Dũng và Phó Uyên Di cùng Ngọc Chi, Lâm Cung đang xem náo nhiệt đều kinh ngạc nhìn về phía Du Hân Niệm. Tần Dũng nói: "Đi cái gì mà đi, không có người lái trực thăng, uổng công."
Du Hân Niệm bình tĩnh nói: "Ta sẽ lái."
~~~~~~~~~~~