Chuyện Ta Không Biết

Chương 109: Sau đó, là bức vua thoái vị




Du Nhiên Đông từ lúc vừa đi ra thì đã đeo khẩu trang, kéo mũ áo đội lên đầu che khuất cả mặt, bảo Thi Nam đi phía trước hắn, hắn đi ở phía sau phụ giúp đẩy hành lý, dự tính một khi có cái gì bất thường thì sẽ lập tức chạy trốn.
"Thôi đi." Thi Nam chưa đi được hai bước đã trở lại hất mũ áo của hắn xuống, "Cải trang cái gì mà cải trang, ngươi tưởng ngươi là ngôi sao hả? Ai thèm săn đuổi ngươi?".
Du Nhiên Đông đẩy hắn ra, một lần nữa kéo mũ đội lên: "Ngươi biết cái gì, ta xuất ngoại chính là vì tị nạn. Không chừng có ai đó đang theo dõi ta thì sao, đừng xem đây là sân bay, trực tiếp bắn nát sọ ngươi còn được."
Thi Nam cười khẩy: "Ngươi mau thôi đi, nếu không phải là chị ngươi thì ngươi đã sớm bị người ta bắn nát sọ năm sáu bảy tám lần rồi. Hơn nữa ngươi hiện tại không chết về nhà cũng phải chết. Lẽ ra lúc đó ngươi đào tẩu ta không nên đáp ứng......"
"Thi Nam!" Du Nhiên Đông cả giận nói, "Ngươi có còn là bạn ta không hả? Nói mấy lời này là có ý gì?".
"Ta là muốn nói cho ngươi biết, chị ngươi cũng không dễ dàng gì, ba mẹ ngươi mất sớm a......"
Hai người vừa cằn nhằn lải nhải vừa leo lên xe của Du gia, Du Nhiên Đông nói bóng nói gió hỏi tài xế xem tình hình chị hắn hiện tại như thế nào, trở về có thể bị giết chết hay không. Tài xế nói nhị tiểu thư nói, nàng không động tay động chân, bảo ngươi an tâm trở về.
Du Nhiên Đông không tin tưởng cho lắm.
Từ hơn năm năm trước sau khi ba mẹ và chị hai qua đời, Du Nhiên Đông cũng thầm hạ quyết tâm quyết chí tự cường, quyết chí phải làm cho tập đoàn ngày càng tốt hơn, lưu danh sử sách, không để cho người chị song sinh kia của hắn phải lo lắng. Nhưng sự bốc đồng này còn không duy trì được hai tháng đã tan thành mây khói.
Vẫn tưởng nhớ ba mẹ và chị hai, nhưng Du Nhiên Đông rất không thích đám lão thành kia trong ban quản trị, cả ngày cũng chỉ biết giả vờ dồn ép, nói chuyện mọi người đều nghe không hiểu, còn là một đám người bảo thủ đều sắp vào quan tài tới nơi rồi, sao lại không chịu nghe một chút ý tưởng của người trẻ tuổi? Sau vài lần đi dự họp hội đồng quản trị Du Nhiên Đông cũng không thích đi nữa.
Dậy sớm phá hủy một ngày, họp hành phá hủy một năm, Du Nhiên Đông còn muốn sống lâu thêm vài năm.
Chuyện lần này phải trách hắn, thật sự là hắn không đúng, nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức thật sự muốn đá hắn ra khỏi tập đoàn chứ? Du Nhiên Đông sau khi nghe được chuyện đó rất tức giận, trên đường về nhà còn nói với Thi Nam: "Ngươi nói xem Lô Mạn sao có thể tuyệt tình như vậy? Cho dù chị của ta đã chết, nhưng nàng vẫn là chị họ của chúng ta a. Cũng không niệm chút tình thân nào! Vả lại, tập đoàn này không chỉ là của Lô gia bọn họ, một nửa vẫn là của Du gia ta mà! Lần này trở về ta muốn làm cho nàng đem một nửa thuộc về Du gia chúng ta phun ra! Có được một nửa phần tài sản này ta sẽ đi mua một tiểu đảo trên biển Thái Bình Dương, mang ngươi đi chơi!".
Du Nhiên Đông ngoắc ngoắc khuôn mặt nhỏ của Thi Nam, Thi Nam chống cằm nhìn hắn.
"Ánh mắt đó là sao?"
Thi Nam nói: "Nếu ta là chị họ của ngươi, ta cũng không yên tâm dâng cả cái khách sạn giao vào trong tay tên phá gia chi tử như ngươi."
"Gì chứ, ta lúc nào cũng nhớ mang theo ngươi đi uống rượu cay nồng, ngươi thì lại muốn đuổi ta ra khỏi nhà có phải hay không? Ngươi ngươi ngươi, chậc chậc chậc, lại có thể nói giúp cho Lô Mạn...... Nói! Ngươi không phải vẫn còn nhớ nhung nàng chứ hả?"
"Ta nhớ nhung cái rắm a. Cả hai lần trồng si ta đều không thu được kết quả, bằng không ai thèm đi chơi cùng ngươi a."
Du Nhiên Đông: "......"
Trước khi đi lên lầu Du Nhiên Đông từ trong hành lý lấy ra một cái gạt tàn thuốc mới mua, nhét vào trong áo, dời nó lên trước ngực, gõ đập vài cái: "Được, lấy cái này làm miếng hộ tâm." Hắn quay đầu nói với Thi Nam, "Người anh em, nếu đêm nay ta không chết thì ngày mai sẽ tìm ngươi đi high nhé."
Thi Nam gạt tay hắn ra, bỏ đi.
Du Nhiên Đông đi lên lầu.
Vừa vào đến nhà chỉ thấy Du Nhâm Tuyết một mình ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, trông dáng vẻ như đang chờ hắn trở về, Du Nhiên Đông giật thót tim một cái, chết thì chết, đi tới, cười đặc biệt ngoan: "Ta đã về rồi! Nhớ ngươi muốn chết!".
Du Nhâm Tuyết làm mặt lạnh, nói: "Đi lái xe."
"Hả?" Du Nhiên Đông kinh ngạc, "Ta vừa trở về, lại muốn đi đâu?".
"Lô gia."
"Lô...... Lô Lô Lô gia? Đi đến đó làm gì a? Lô Mạn vừa đá ta đi, ngươi không phải suýt chút nữa cũng đánh nhau với nàng sao?" Du Nhiên Đông ngẫm nghĩ một chút, lập tức trở nên nghiêm túc, "Ta hiểu rồi, ngươi là muốn đến đó sống mái một phen với Lô gia. Ta thấy có lý đó, dựa vào cái gì mà chuyện khách sạn nàng nói một tiếng thì coi như xong? Du gia chúng ta cũng không phải chỉ biết nhịn nhục! Ngươi đợi ta một chút, ta tìm thêm vài chiến hữu...... Ôi chao ui da ui da — Ngươi làm gì vậy! Đau!".
Du Nhâm Tuyết trực tiếp xách lỗ tai hắn lôi hắn ra ngoài.
Du Nhâm Tuyết không mang theo bất cứ người nào, chỉ có nàng và Du Nhiên Đông hai người trực tiếp lái xe đến Lô gia.
Trên đường đi Du Nhiên Đông cứ thấp thỏm không yên, liếc mắt nhìn Du Nhâm Tuyết, thấy nàng liên tục bấm điện thoại, cũng không biết đang nhắn tin với ai.
Du Nhiên Đông thật sự không hiểu, giờ khắc mấu chốt này đi đến Lô gia ngoại trừ báo thù thì còn có thể làm cái gì, chẳng lẽ đi khóc thảm? Không đến mức đó đi.
Thật đúng là đến mức đó.
Du Nhâm Tuyết lôi kéo Du Nhiên Đông đi tới ấn chuông cửa nhà, người hầu của Lô gia đi ra mở cửa, nhìn thấy là biểu tiểu thư đến đây liền dẫn các nàng tiến vào. Du Nhâm Tuyết từ lúc đóng cổng đi vào liền bắt đầu ho khan không ngừng, đến mức Du Nhiên Đông cảm thấy sợ hãi:
"Ngươi không sao chứ, đã ho lao mà còn đi ra khỏi nhà làm gì! Đi bệnh viện kiểm tra chứ?"
Du Nhâm Tuyết liếc hắn trắng mắt: "Ngươi mới ho lao." Rồi thấp giọng nói, "Lát nữa ngươi đi vào đừng nói bừa bãi gì hết, ta bảo ngươi quỳ ngươi liền quỳ, không được do dự, quỳ đến khi chúng ta đi mới thôi."
"Cái gì......"
"Ngươi chỉ có thể nói hai câu, câu thứ nhất: Ta sai rồi; câu thứ hai: Tha lỗi cho ta. Nghe rõ chưa? Tất cả những thứ khác đều không được nói."
"Không phải, ta nói...... Ngươi làm sao vậy? Chúng ta tại sao phải nín nhịn như vậy chứ?"
"Ngươi có còn muốn tiếp tục ở lại khách sạn hay không?" Du Nhâm Tuyết nhéo một phát vào bắp đùi trong của hắn, đau đến mức Du Nhiên Đông muốn hét lớn, "Nếu muốn thì đừng có hỏi tại sao, nghe lời!".
Du Nhiên Đông còn muốn nói gì đó, Du Nhâm Tuyết nghiêm mặt nói: "Nếu như ngươi không muốn chúng ta thực sự bị Lô Mạn cướp trắng tay!".
Du Nhiên Đông không nói lời nào, người hầu đi đến cuối hàng lang cách các nàng mười bước liền mở cánh cửa phòng khách ra: "Biểu tiểu thư biểu thiếu gia, mời."
Du Nhiên Đông cũng rớt mồ hôi: "Ngươi xác định Lô Mạn thực sự sẽ mềm lòng?".
Du Nhâm Tuyết khi bước vào phòng thì buông một câu: "Lô Mạn hôm nay không có ở nhà."
Du Nhiên Đông: "!"
"Nhâm Tuyết cùng Nhiên Đông đến đây?" Ba của Lô Mạn là Lô Thành Trung mặc quần áo thường ngày, đeo mắt kính đang tỉa cành lá cho mấy chậu cây cảnh, thấy bọn họ đến liền nở nụ cười hòa ái, "Ngồi đi."
"Dượng, chị Lô Mạn có ở nhà không ạ?" Du Nhâm Tuyết ngồi vào ghế sofa hỏi.
Du Nhiên Đông trừng mắt nhìn nàng: Ngươi không phải nói nàng không có ở nhà sao?
Du Nhâm Tuyết ho khan, không hề nhìn thẳng vào hắn.
Lô Thành Trung nói: "Nàng tối hôm qua đã trở về, sáng sớm hôm nay lại đi ra ngoài, không biết đi đâu nữa. Các ngươi tìm nàng sao?".
Lô Thành Trung đương nhiên là biết rõ còn cố hỏi, Lô Mạn vừa mới đá Du Nhiên Đông ra khỏi ban quản trị, chuyện này gây xôn xao ầm ĩ bên trong tập đoàn, Lô Thành Trung tuy rằng đã buông tay toàn bộ công việc chuyển giao cho Lô Mạn lo liệu, nhưng ông vẫn là thành viên của hội đồng quản trị, chuyện lớn như thế này ông sao có thể không biết? Du Nhâm Tuyết mang theo em trai tới cửa nhất định là muốn tìm Lô Mạn xin tha. Lô Thành Trung yêu thương hai đứa nhỏ này, lại không muốn làm cho con gái mình khó xử, trong lòng nói thầm — Chị Cúc này sao không nói tiếng nào đã dẫn người vào đến đây? Biết trước ta đã trốn xa một chút.
"Kỳ thực......" Du Nhâm Tuyết thần sắc tiều tụy, ho khan không ngừng, "Hôm nay chính là mang theo tên phá gia chi tử này đến xin lỗi." Du Nhâm Tuyết tát mạnh vào đầu Du Nhiên Đông, nghiêm nghị nói: "Còn không quỳ xuống!".
Du Nhiên Đông bị chị hắn đánh một phát làm cho đầu óc quay cuồng, hai chân mềm nhũn hoàn toàn theo bản năng quỳ xuống, vừa quỳ gối vừa lấy lòng: "Chị, chị, ngươi đừng tức giận, ngươi còn đang bệnh mà......" Bị Du Nhâm Tuyết lạnh lùng trừng mắt, lập tức nhớ lại lời dặn trước lúc vào cửa, liền thành thành thật thật cúi đầu, ủ rũ hướng tới Lô Thành Trung nói: "Dượng, ta sai rồi, xin ngài tha thứ cho ta."
Lô Thành Trung đứng một bên nhìn, lúc hai chị em Du Nhâm Tuyết vừa vào cửa thì ông đã dự đoán được hai đứa nhỏ này sẽ ca bài ca khổ nhục kế, làm sao không hiểu được hành động này là có mục đích gì. Chờ Du Nhâm Tuyết vung ra một cái tát kia, hai đầu gối của Du Nhiên Đông thật sự quỳ xuống, ông mới không nhanh không chậm mà bỏ cây kéo tỉa lá trong tay xuống, vừa bước tới đỡ Du Nhiên Đông vừa nói:
"Làm cái gì vậy, mau đứng lên, trời lạnh như vậy mà còn quỳ sẽ phá hỏng đầu gối mất. Đều là người một nhà, có cái gì từ từ nói."
Du Nhiên Đông lén liếc nhìn chị hắn một cái, không thấy chỉ thị gì, cũng không dám đứng lên.
Du Nhâm Tuyết kéo Lô Thành Trung lại, nói: "Dượng ngươi đừng kéo hắn, cứ để cho tên hỗn đản không biết tiến bộ này quỳ đi, không quỳ lâu một chút hắn sẽ không nhớ rõ."
Du Nhâm Tuyết vẫn liên tiếp ho khan, sau khi làm thông cổ họng, hốc mắt phiếm hồng tiếp tục nói: "Kể từ khi ba mẹ và chị của chúng ta qua đời, tên vương bát đản này chưa từng để cho ta tĩnh tâm được một ngày nào! Không nói đến những chuyện tồi tệ trước kia của hắn, nhưng mà lần này lại học được thói ăn cây táo rào cây sung! Chị họ là ngại tình cảm cá nhân nên mới xử phạt hắn, nhưng tập đoàn này là giang sơn mà năm xưa ngài cùng ba ba hợp tác gầy dựng nên, hai chị em chúng ta không có năng lực thay ba ba giữ gìn thể diện Du gia, ngược lại còn để cho tên phá gia chi tử này làm sụp đổ hết. Ta thật sự là......" Du Nhâm Tuyết nói đến đây bắt đầu rơi lệ.
Trên gương mặt lạnh nhạt của Lô Thành Trung hiện ra một tia không đành lòng rất khó phát hiện, ông chưa kịp mở miệng nói gì, đã nghe thấy âm thanh từ chiếc áo choàng lông dày của Bạch Văn đang từ trên lầu đi xuống, liếc mắt một cái liền trông thấy Du Nhiên Đông đang cúi đầu quỳ gối ở đó, lập tức đau lòng vô cùng: "Làm sao vậy! Các ngươi làm gì vậy a! Sao lại thế này lão Lô! Sao lại để cho đứa nhỏ quỳ gối như vậy!".
Bạch Văn vội vàng xuống lầu, không nói tiếng nào liền túm Du Nhiên Đông dậy, kéo đến ngồi trên ghế sofa giúp hắn xoa đầu gối, nhìn thoáng qua Du Nhâm Tuyết thần sắc xanh xao lại còn mặt mày đẫm lệ, liền trừng mắt nhìn Lô Thành Trung:
"Mấy người nhà các ngươi đang đóng vở kịch gì vậy hả? Ngày hôm qua ta có nghe nói, nói con gái nhà ngươi ức hiếp cháu trai của ta, là chuyện gì xảy ra vậy a?"
Lô Thành Trung cười nói: "Gì chứ, con gái nhà ta không phải là con gái nhà ngươi sao a?".
Du Nhâm Tuyết vội lau nước mắt giải thích: "Dì hai, không phải như thế đâu, ngài đừng nghe người ngoài nói lung tung. Đây không phải là lỗi của chị họ, là Nhiên Đông không nên thân, bị đám bạn hư hỏng kia của hắn xúi giục. Chuyện này đều do ta...... Trước kia mặc dù mẹ rất nuông chiều hắn, nhưng dù sao vẫn còn ba và chị hai đốc thúc. Nhưng mà từ khi ba mẹ và chị hai đi rồi, ta lại không đủ quyết tâm mà dạy dỗ hắn, mới dung túng hắn cho tới ngày hôm nay gây ra họa lớn như vậy."
Bạch Văn nắm bàn tay Du Nhâm Tuyết vỗ vỗ, thở dài: "Ngươi đứa nhỏ này cũng không dễ dàng."
Dòng nước mắt của Du Nhâm Tuyết ngay tức khắc đứt thành từng giọt, nàng nghẹn ngào: "Ta chỉ có một đứa em trai như vậy, ba mẹ ta cũng chỉ lưu lại một đứa con trai như vậy, ta không thể buông tay nhìn hắn tiếp tục sa ngã. Dì hai, dượng, ta cũng không có mặt mũi nào đến cầu xin các ngươi, nhưng các ngươi có thể nể tình ba mẹ chúng ta ở nơi chín suối, và cả chị hai của ta, nói giúp với chị họ một chút, cho Nhiên Đông thêm một cơ hội có được không?".
Bạch Văn vẫn luôn có tình cảm tốt với em gái mình là Bạch Hi, bị Du Nhâm Tuyết nhắc lại cũng cảm thấy khổ sở, nhớ tới em gái cùng Tiểu Niệm đã mất, cũng bắt đầu rơi lệ: "Năm năm rồi, ba mẹ và chị ngươi đều đã đi hơn năm năm rồi. Để lại hai đứa nhỏ các ngươi, tuổi còn nhỏ, có thể có bao nhiêu kinh nghiệm năng lực. Nhiên Đông a, không phải dì hai nói ngươi, nhưng ngươi thật sự là rất không hiểu chuyện. Chị ngươi thân thể không tốt, ngươi không giúp đỡ được gì, còn làm cho nàng thêm phiền não. Đám anh em bạn bè vây bên cạnh ngươi, người nào là thật tâm đối đãi ngươi? Ngươi cũng trưởng thành rồi, sao không thể thật sự quyết tâm mà làm nên chút sự nghiệp cho tốt đi chứ, cũng là để cho ba mẹ ngươi và chị ngươi an tâm?".
Du Nhiên Đông thấy các nàng khóc lóc chóp mũi cũng chua xót, gật gật đầu: "Dì hai, ta biết ta sai rồi."
Du Nhâm Tuyết nghe khẩu khí của Bạch Văn, biết chuyện này xem như đã ổn thỏa, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói:
"Năm xưa lúc ba mẹ ta còn sống, luôn nhắc lại những gian khổ trước đây lúc gầy dựng sự nghiệp. Ba ta cùng dượng, hai người tay trắng làm nên sự nghiệp đã không dễ dàng, tất cả ta đều ghi nhớ trong lòng. Du Nhiên Đông lần này quả thật là quá sai lầm, chị họ tức giận cũng là điều hiển nhiên. Ta cũng đã nghiêm khắc giáo huấn rồi, ngài và dượng nếu còn chưa hết giận, đánh hắn một trận cũng được, tiểu tử này chính là vẫn còn chưa bị trừng trị đủ." Nói xong lại ho khan một tràng, hơi thở càng thêm gấp gáp.
Bạch Văn vội vàng bảo người hầu đi mang một ly trà sâm đến đây cho Du Nhâm Tuyết: "Ngươi đứa nhỏ này, bị bệnh còn chạy ra ngoài làm cái gì. Chỗ chị họ ngươi ta sẽ nói cho, dù sao cũng đều là người một nhà, ngươi trở về dưỡng bệnh cho tốt, đừng quá nhọc lòng. Nhiên Đông đứa nhỏ này chính là quá ham chơi, mẹ ngươi năm đó cũng vì chuyện này mà hao tâm tổn trí không ít. Từ bây giờ phải ghi nhớ thật kỹ giáo huấn, đừng có suốt ngày cà lơ phất phơ nữa."
Du Nhâm Tuyết khẽ dựa vào vai Bạch Văn, nhỏ giọng: "Ta chính là nhớ ba mẹ và chị của ta, nếu bọn họ còn sống thì thật tốt quá."
Bạch Văn lại một lần nữa hai mắt đẫm lệ.
Lúc từ Lô gia đi ra trong lòng Du Nhiên Đông còn phát lạnh, đi theo phía sau Du Nhâm Tuyết cười nói: "Ngươi từ lúc nào lại trở nên thông minh như vậy? Không giống ngươi a."
Du Nhâm Tuyết bỗng nhiên quay đầu lại căm tức nhìn hắn, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt, nàng dùng sức lau đi, nói: "Chờ sau khi việc này chấm dứt, xem ta trừng trị ngươi như thế nào."
Du Nhiên Đông vội vàng cầu xin tha thứ: "Đừng a, hiện tại Du gia chỉ có hai người chúng ta, ngươi cũng chỉ có một đứa em trai là ta, ngươi nỡ lòng nào trừng trị ta sao?".
Du Nhâm Tuyết không nói nữa, leo lên xe. Du Nhiên Đông đi theo lên xe, ngồi vào ghế điều khiển lái xe rời khỏi Lô gia.
Trên đường trở về Du Nhâm Tuyết vẫn ho khan như trước, Du Nhiên Đông biết bộ dạng xanh xao này của nàng không phải là giả vờ, gần đây nàng quả thực rất mệt mỏi.
Cũng phải, vốn dĩ chuyện đấu đá bên trong tập đoàn nàng chịu đựng đã đủ mệt, lại còn phải một mình một người gánh vác toàn bộ mọi chuyện, đã vậy chưa hết, còn có cả một đội ngũ heo lợn luôn luôn chực chờ đào hầm sau lưng nàng. Du Nhâm Tuyết không cẩn thận thì sẽ bị ám hại ngay, sau khi toàn thân thương tích trở ra còn phải đi chùi đít cho đám lợn đó.
Ai......
Du Nhiên Đông thở dài, thấy Du Nhâm Tuyết đang ngủ, trong lòng hắn cũng không được dễ chịu cho lắm.
Hơn năm năm nay Du Nhâm Tuyết thay đổi rất nhiều, Du Nhiên Đông đều nhìn thấy, đến tình cảnh này hắn cũng không nhịn được suy nghĩ, có phải bản thân mình thật sự rất không hiểu chuyện hay không.
Một chiếc xe Jaguar màu bạc chạy về hướng Lô gia, lướt ngang qua xe của Du Nhiên Đông.
Ngồi ở trong xe Thân phu nhân đúng lúc liếc mắt nhìn thấy được Du Nhâm Tuyết.
Đây không phải là con gái của Du gia sao? Thân phu nhân âm thầm suy tư......
Du Nhâm Tuyết ngựa không dừng vó mang Du Nhiên Đông dạo qua một vòng tư gia của nhóm cô dì chú bác trong hội đồng quản trị, đều hát bài ca thân tình. Năm xưa Du Phong giao hảo tốt, nhóm trưởng bối đối với hai cô nhi này cũng dạt dào cảm thông, đi đến đâu nước mắt rơi như mưa đến đấy.
Du Nhiên Đông quỳ hết nhà này đến quỳ nhà kia, đầu gối cũng sắp nát, cuối cùng nghe được Du Nhâm Tuyết kêu gọi thu binh.
Du Nhiên Đông rất ngạc nhiên Du Nhâm Tuyết vì sao đột nhiên cư xử hoàn toàn khác trước, ngầm đi theo nàng ra ngoài, phát hiện nàng không đến khách sạn, mà lại đi vào một tiệm cà phê ở nơi cách rất xa khách sạn gặp mặt một cô gái.
Cô gái kia bộ dạng bình thường, nhưng cách ăn mặc cũng rất có tinh thần. Du Nhiên Đông lén lút nhìn một lát rồi bỏ đi, nghĩ chắc là đi gặp bạn thân thôi.
Du Nhâm Tuyết đem chuyện mấy ngày nay nói với Du Hân Niệm, Du Hân Niệm gật đầu: "Lần sau đến lúc họp hội đồng quản trị phải làm như thế nào, ngươi còn nhớ rõ chứ."
"Nhớ rõ."
"Tốt lắm." Du Hân Niệm cười lạnh, "Cứ như thế Du Nhiên Đông sẽ được giữ lại."
Du Nhâm Tuyết quả thực không nghĩ tới Vương Phương này trông có vẻ bình thường, nhưng đối với chuyện trong nhà các nàng lại nắm rõ như lòng bàn tay, tất cả đều nằm trong dự liệu của nàng ấy.
Du Nhâm Tuyết hỏi: "Còn sau đó?".
"Sau đó?" Du Hân Niệm hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn xe đến xe đi, trong mắt hiện lên một tia quỷ khí, "Sau đó, là bức vua thoái vị."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.