Chuyện Ta Không Biết

Chương 131: Nàng gặp gỡ tình yêu của đời nàng




Phó Uyên Di sau khi trở về nhà thì bệnh nặng một trận, quỷ ảnh đáng sợ kia vẫn luôn lởn vởn trong đầu nàng không xua đi được.
Cha mẹ và tỷ tỷ tới hỏi nàng đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì, sao đột nhiên lại bệnh thành như vậy, nàng chưa từng nói gì. Mãi đến lúc Liễu Khôn Nghi đến thăm nàng, nàng mới kể lại toàn bộ cảnh tượng nàng đã nhìn thấy ở Triển Phong Đường.
"Chắc đó chính là quỷ do nhà các ngươi luyện rồi." Liễu Khôn Nghi nói.
"Luyện quỷ?"
"Ta nghe cha mẹ ta nói. Phó gia các ngươi không phải chính là luyện quỷ sao?"
Hai chữ "Luyện quỷ" này ở trong đầu Phó Uyên Di không có khái niệm rõ ràng, nhưng kết hợp với cảnh tượng mà nàng đã trông thấy kia, nàng dường như đã hiểu ra được cái gì đó.
Nàng trực tiếp tìm đến cha mẹ để chứng thực: "Quỷ ở trong Triển Phong Đường đều là do cha mẹ giam cầm sao? Luyện quỷ có nghĩa là gì vậy?".
Hồng Tư Viên biết đã xảy ra một ít chuyện ngoài dự đoán. Vẻ mặt không chút biểu cảm của tiểu nữ nhi khiến cho bà thấp thỏm không yên.
Phó Tuyển Bách nói thẳng với nàng: "Là do ta giam cầm, ngươi đã lớn rồi, cũng nên sớm biết chuyện của Phó gia."
Phó Tuyển Bách đem lịch sử phát triển sáu trăm năm qua của Phó gia toàn bộ đều nói ra hết với Phó Uyên Di.
Sáu trăm năm trước, Phó gia chỉ là một gia đình nghèo khó trong thành Phiên Dương, trưởng tử của Phó gia là Phó Trường Sinh có bát tự thuộc về Đại Âm, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy quỷ. Những năm ấy là thời đại chiến tranh loạn lạc, chiến hỏa không ngừng lại còn phải chịu đựng nạn đói kém mất mùa, dân chúng thành Phiên Dương bị chết đói thi thể chất đầy hai bên phố, trên đường bên ngoài thành tất cả đều là người ăn mày.
Phó Trường Sinh bởi vì có thể nhìn thấy quỷ, làm công việc đuổi quỷ tạo nên sự nghiệp nhỏ, kiếm được chút bạc vụn lấy vợ, mọi người trong nhà cũng coi như có thể sống tạm qua ngày. Vào năm con của ông được sinh ra đời, một con ác quỷ mà ông có lòng tốt buông tha đã quay lại trả thù, chỉ trong một đêm đó giết sạch tất cả mọi người trong gia đình ông.
Phó Trường Sinh đại nạn không chết tiếp tục sống một mình cực lực thấu triệt toàn bộ quỷ trên thế gian này, liền chế tạo ra một cây dù bằng giấy dầu bắt đầu đi khắp nơi thu bắt quỷ. Sau khi thu bắt quỷ thì đem cơn tức giận ngút trời do họa diệt môn phát tiết lên lũ quỷ đó, dùng hết mọi biện pháp để hành trạ tra tấn chúng nó, làm cho chúng nó không thể đầu thai, vĩnh viễn chịu khổ hình.
Cũng không phải toàn bộ quỷ đều là ác quỷ, trong số những con quỷ bị ông thu vào trong tán dù cũng có thiện quỷ chưa từng làm chuyện xấu.
Con quỷ ra sức cầu xin ông: "Tiên sinh, ta biết ngươi vốn là người lương thiện, luyện quỷ cũng không phải là chủ ý ban đầu của ngươi. Ta chưa bao giờ hại người, cầu xin tiên sinh tha cho ta một lần."
Phó Trường Sinh vung dù đâm xuyên qua con quỷ kia: "Ta chính là từng bởi vì sự lương thiện vô tri kia mà hại cả nhà chết thảm, từ đó về sau ta đã thề sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ lời dối trá ma quỷ nào nữa. Ta vốn là người lương thiện, đáng tiếc ngươi đã không còn là con người, không xứng với sự lương thiện của thế gian này."
Phó Trường Sinh luyện quỷ tế pháp khí, nhận được sự tán tụng săn đón của Tứ giới, rất nhanh ông đã kiếm được gia tài bạc vạn, lại cưới vợ sinh con. Bởi vì quỷ khí quấn thân, ông mới ba mươi lăm tuổi đã bị bệnh qua đời tại nhà. Trước khi chết ông gọi nhi tử mình đến bên giường, ẩn ý sâu xa mà răn dạy nhi tử: "Không được tin tưởng bất cứ một con quỷ nào, chúng nó giỏi nhất là hoa ngôn xảo ngữ, một khi đã tin tưởng chúng nó, sẽ phải rơi vào địa ngục, vạn kiếp bất phục. Nhi tử...... Ngươi phải nhớ kỹ."
Những lời này của Phó Trường Sinh đã mở đầu cho một thời đại luyện quỷ, Phó gia cẩn trọng tuân theo giáo huấn của tổ tiên, tài phú lớn mạnh cuồn cuộn chảy vào, kể từ đó Phó gia trở thành danh môn vọng tộc, đến tận sáu trăm năm chưa bao giờ thay đổi.
"Thân là người nối nghiệp Phó gia, ngươi cũng phải ghi nhớ thật kỹ trong lòng giáo huấn của tổ tiên." Phó Tuyển Bách nói với Phó Uyên Di, "Mấy năm nay tinh thần của ta đang dần trì trệ, đợi đến ngày ta cưỡi hạc quy tiên, ngươi chính là trụ cột của Phó gia."
Phó Uyên Di nghe ông nói những lời này cả người chợt phát lạnh: "Ngươi là nói, ta cũng phải luyện quỷ? Ta cũng phải chặt đứt tứ chi của bọn quỷ này, đóng đinh chúng nó ở trên tường?".
Phó Tuyển Bách nói: "Tất nhiên rồi. Nhưng mà mấy thứ đó đều là phương pháp cũ xưa của Phó gia, ngươi có thể dựa trên nền tảng đó mà thay đổi cải tiến. Ngươi chắc chắn có thể làm tốt hơn rất nhiều so với ta."
Phó Uyên Di lui về sau từng bước: "Không...... Ta không thể."
Phó Tuyển Bách trừng lớn hai mắt, đứng bật dậy: "Ngươi có ý gì?".
"Đâu phải toàn bộ quỷ đều là ác quỷ." Phó Uyên Di nói, "Trong số chúng cũng có những con hiền lành lương thiện mà."
Phó Tuyển Bách giận tím mặt: "Ngươi nói cái gì vậy hả! Thân là nữ nhi của Phó Tuyển Bách ta sao có thể có tư tưởng ngu ngốc hoang đường như vậy! Ngươi đã quên hai mắt của ngươi bị mù như thế nào sao! Quỷ không xứng với sự lương thiện của thế gian này, một khi ngươi mềm lòng, nó sẽ kéo ngươi vào địa ngục! Uyên Di, sau này ta không cho phép ngươi nói ra những lời lẽ nhu nhược yếu đuối này nữa!".
Phó Uyên Di còn ít tuổi không biết phải phản bác lại như thế nào, trận đấu khẩu đầu tiên này giữa hai cha con dưới lời kêu gọi chấm dứt của Hồng Tư Viên đã đặt xuống một dấu phẩy thật to.
Phó Uyên Di không nói gì cũng không có nghĩa là nàng chấp nhận thỏa hiệp.
Cảnh tượng khủng khiếp bên trong Triển Phong Đường luôn luôn quanh quẩn trong đầu nàng không xua tan được. Nàng có rất nhiều nghi vấn cần phải cởi bỏ.
Mặc dù trong lòng sợ hãi, nàng vẫn một lần nữa đi vào Triển Phong Đường, đứng ở trước mặt con quỷ kia.
"Ngươi là ai?" Thân thể gầy yếu của Phó Uyên Di lạnh run, nhưng nàng lại giả vờ mạnh mẽ điềm tĩnh, không để lộ ra một chút khiếp đảm nào.
Tứ chi của con quỷ kia đã lại dài ra không ít, nó thản nhiên liếc nhìn tiểu hài tử trước mắt một cái, nói: "Thật sự là bất ngờ, còn tưởng rằng ngươi sợ tới mức tè ra quần, sẽ không dám đến đây nữa."
"Ngươi là ai, ngươi đã làm gì mà bị nhốt ở đây?"
Con quỷ kia cười lạnh: "Phụ thân vĩ đại của ngươi không có nói cho ngươi biết sao?".
"Không có."
"Ngươi tự mình trở về hỏi hắn đi."
"Không." Phó Uyên Di lập tức ngồi xuống, "Ta muốn nghe ngươi nói."
Con quỷ kia đối diện với đôi mắt u tối của Phó Uyên Di, trong thần sắc của tiểu hài tử này, nàng nhìn thấy một ít khí chất đặc biệt khác với Phó gia.
"Ta là Lâm Cung, được sinh ra hơn 1500 năm trước. Đó là một niên đại mà sử sách của các ngươi không hề ghi lại."
Lâm Cung là một nữ tướng quân, lúc còn sống chính là một chiến phật người gặp người sợ, do bị người bán đứng mà tử trận sa trường. Nàng lúc còn sống chính là nhân trung long phượng, sau khi chết thì quỷ khí bất diệt lại tự mình tu luyện thành Quỷ Vương, được bách quỷ tôn thờ.
Nàng dẫn dắt một đám tiểu quỷ trà trộn tiến vào trận chiến loạn phục quốc năm đó, chém sạch đám loạn thần tặc tử bán nước cầu vinh. Do mang tội đảo loạn âm dương mà bị Minh phủ đuổi giết, ký ức suốt hơn một nghìn năm không biết vì sao lại bị tẩy sạch, đến khi nàng có ý thức trở lại chính là lúc gặp phải người của Phó gia.
Cha của Phó Tuyển Bách – "Thánh thủ luyện quỷ" Phó Hạc Tùng mượn sức của Phương Trúc Ác Anh thu bắt nàng vào trong bình Diêm La, mang về Phó gia dùng mọi phương thức tra tấn, muốn thuần hóa nàng để làm phụ tá cho Phó gia. Nhưng nàng vẫn luôn mạnh mẽ chống giữ ý chí tuyệt đối không làm tay sai cho kẻ khác, Phó Hạc Tùng liền dùng đủ mọi loại khổ hình giáng xuống nàng.
"Từ Phó Hạc Tùng cho tới Phó Tuyển Bách, bây giờ lại tới ngươi." Đôi mắt sắc bén của Lâm Cung đâm vào trong lòng Phó Uyên Di, "Ngươi có thủ đoạn gì mới để tra tấn ta, ta thật sự muốn xem thử một chút."
Phó Uyên Di yên lặng nhìn nàng, thần thái vẫn như trước, nhưng nước mắt lại chảy xuống.
"Ngươi, khóc cái gì."
Phó Uyên Di quỳ rạp trên mặt đất hướng về phía Lâm Cung dập đầu lạy ba cái, sau đó rời đi.
Đêm đó, Lâm Cung chớp mắt cũng không hề chớp. Bộ dáng tiểu cô nương dập đầu lạy nàng đã khắc vào trong đầu nàng, không thể nào quên được.
Khối tim vốn dĩ đã biến thành đá tảng kia tựa hồ đang chậm rãi phá vỡ lớp màng bọc bên ngoài, một lần nữa nảy đập trở lại.
Mười một tuổi, đối với Phó Uyên Di mà nói chính là một năm cực kỳ quan trọng.
Phó Tuyển Bách bắt đầu dạy nàng thuật luyện quỷ, nàng giả vờ ngu dốt vẫn chưa bắt đầu, nhưng nhìn thấy bọn quỷ kia ở trong tay cha mình kêu rên thê thảm như thế nào, bị ném vào trong hầm Tu La tôi luyện chín ngày chín đêm như thế nào, biến thành một bãi nước quỷ mà vẫn còn giữ toàn bộ ý thức như thế nào.
Bất luận bọn quỷ kia có cầu xin như thế nào, có gào rống như thế nào, Phó Tuyển Bách ngay cả hàng lông mày cũng chưa từng lay động.
Trong số đó có một con quỷ là một thiếu nữ nhát gan mà năm ấy nàng bị mù quen biết được ở trong núi. Thiếu nữ hỏi nàng vì sao lại ở chỗ này, nàng không phản ứng, thiếu nữ nâng một phiến lá chứa đựng những giọt sương tiến đến gần, cười với nàng: "Uống ngon lắm đó, sau khi uống xong tâm tình có thể sẽ tốt hơn một chút."
Bất luận là thiện hay ác, chỉ vì chúng nó là quỷ, liền bị ném vào cảnh ngục đày vĩnh viễn hứng chịu tra tấn, thúc ép chúng nó tiết ra oán khí sau đó lại chỉ vào chúng nó mà nói: "Ngươi nhìn đi, quỷ đều là hung ác như vậy, chúng nó chính là sự tồn tại tà ác nhất trên thế gian này."
Đến tột cùng ai mới là sự tồn tại tà ác nhất? Hành vi của Phó Tuyển Bách đã xác minh suy đoán của Phó Uyên Di.
Phó Uyên Di hiểu được Phó gia đến tột cùng là đang làm những gì, nếu còn tiếp tục ở lại Phó gia sau này nàng sẽ làm những gì, nàng hạ quyết tâm phải rời khỏi nơi này, rời khỏi Phiên Dương Thử.
Mười lăm tuổi, vào một đêm nàng đã chuẩn bị tốt hết tất cả mọi thứ, nàng đi vào Triển Phong Đường, dùng cây dù trong tay chặt đứt mọi gông cùm xiềng xích Lâm Cung.
"Ngươi tự do rồi. Đi thôi." Phó Uyên Di nói, "Những gì Phó gia nợ ngươi, ta sẽ dùng cả đời để báo đáp. Nhưng nếu ngươi rắp tâm hại người, ta sẽ đuổi giết ngươi đến tận chân trời góc biển."
Bao nhiêu năm qua, Lâm Cung chưa từng có thể căng giãn tứ chi một cách thoải mái. Cảm giác tự do khiến cho nàng sống lại. Mà nàng đã nhìn thấy trên khuôn mặt Phó Uyên Di có điểm gì đó khiến nàng phi thường ưa thích.
Nàng vung một tay tới, quỷ khí cắt đứt cổ tay của Phó Uyên Di, Phó Uyên Di rít lên một tiếng lui về phía sau: "Ngươi làm gì vậy?".
Lâm Cung chậm rãi tiến về phía nàng, nét dơ bẩn rút đi, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân.
"Ngươi vì sao lại thả ta?" Lâm Cung hỏi.
"Ngươi chém chết ác tặc, buộc lòng phải làm quỷ, không đáng bị đối xử như vậy. Mà ta cũng muốn rời khỏi Phó gia."
"Vì sao muốn rời khỏi Phó gia? Chẳng lẽ trở thành người thừa kế Phó gia, nắm giữ quyền lực cùng tài phú vô hạn không tốt sao?"
"Tốt." Phó Uyên Di vỗ vỗ ngực trái của chính mình, "Có thể là ai cũng cảm thấy tốt, nhưng ta nhìn thấy được rõ ràng."
Lâm Cung cười lớn: "Thật đúng là tiểu hạt tử* thú vị. Ngươi mất đi hai mắt, có thể làm được cái gì chứ!".
(*Hạt tử: người mù)
"Cho dù không thể làm được gì, ta cũng dốc hết sức lực ít ỏi của ta."
"Vì sao phải dốc hết sức?"
"Bởi vì mọi sự nỗ lực trên thế gian này đều đáng nhận được sự tôn trọng."
"Tốt lắm."
Lâm Cung tiến lên, cùng Phó Uyên Di mười ngón tương khấu, hồn huyết dung hòa, tâm khóa tương liên.
"Ta sẽ đi cùng ngươi, trợ giúp ngươi, cho đến khi ngươi đi trọn kiếp này. Nếu như ngươi phản bội lời nói hôm nay, ta sẽ tự tay giết chết ngươi."
Phó Uyên Di cứu Lâm Cung, rời khỏi Phó gia, thề không bao giờ trở về nữa.
Phó Tuyển Bách sau khi biết được rất giận dữ, bảo Phó Huyền Cơ chuyển lời lại cho nàng — từ nay về sau, ngươi sẽ không còn là nữ nhi của Phó gia nữa!
Phó Uyên Di đáp lời ông: "Đúng hợp ý ta."
Phó Uyên Di ra đi rất dứt khoát, Phó Tuyển Bách ngoài miệng nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, nhưng lại âm thầm phái người dùng mọi cách cản trở, khiến cho Phó Uyên Di chịu không ít khổ sở, muốn cho nàng biết khó mà lui trở lại Phó gia. Ai ngờ Phó Uyên Di xương cốt cứng rắn tính tình lại càng cứng rắn, đã nói là làm, cho dù cùng cực đến mức ngủ công viên nàng cũng chưa từng nói ra nửa chữ với người trong nhà.
Nút thắt giữa nàng và Phó Tuyển Bách ngay tại đây kết hạ.
Liễu Khôn Nghi tìm chỗ ở cho nàng, nàng cảm kích dọn vào ở, sau đó muốn trả tiền lại cho Liễu Khôn Nghi nhưng đối phương không nhận.
"Lúc nhỏ ta khi dễ ngươi như vậy, ngươi lại còn giúp ta. Phần ân tình này ta sẽ không quên. Sau này nếu ngươi cũng nghèo túng, nhất định nhớ nói cho ta biết."
Liễu Khôn Nghi nghe xong lời này của nàng thiếu chút nữa vung ra thanh đao trong tay: "Chuyện xưa không được nhắc lại, ai bị ngươi khi dễ hả? Ta đã sớm đòi lại toàn bộ rồi. Hơn nữa, ai sẽ nghèo túng? Ngươi đây mở mồm có biết lời hay nói như thế nào không hả?".
......
Phó Uyên Di cùng Lâm Cung một đường làm bạn, bắt quỷ trừ tà, đem lũ quỷ vô hại lưu lạc nhân gian dẫn độ đến Minh phủ, một lần nữa đầu thai. Còn bọn ác quỷ, nàng cũng sẽ không buông tha.
Dần dần, công việc bắt quỷ của nàng càng ngày càng phát triển, mua căn hộ, dọn đến nhà mới, thành lập văn phòng Mystery.
Văn phòng không thể chỉ có một "người" là nàng, nàng ánh mắt bất tiện cần phải có một thư ký.
"Ta tên là Lâm Trạch Bạch!"
Thanh âm của Lâm Trạch Bạch trong trí nhớ của Phó Uyên Di trong trẻo lanh lảnh, tràn đầy sức sống:
"Ta cái gì cũng có thể làm! Ghi chép sổ sách, lái xe, nấu cơm, bàn công việc...... Quan trọng nhất là." Ngữ khí của Lâm Trạch Bạch vô cùng nghiêm túc, "Ta có thể tiết kiệm tiền cho ngươi. Tuyển ta làm thư ký, tuyệt đối có thể giúp cho ngươi đại phú đại quý!".
Phó Uyên Di liền giữ nàng lại bên cạnh.
......
Thì ra Phó Uyên Di đã sớm chú ý tới con quỷ ngồi trong góc phòng nhà hàng Tây Âu ở khách sạn M.
Nàng ấy lúc nào cũng gọi một tách cà phê đen, im lặng bấm lướt điện thoại di động, không biết đang xem cái gì. Nàng ấy thường xuyên nhăn mày, lộ ra dáng vẻ lo âu.
Phó Uyên Di thích nhìn vẻ mặt lo âu của nàng ấy. Nàng đã từng gặp qua rất nhiều quỷ, lại chưa từng thấy con quỷ nào xinh đẹp như vậy.
Toàn bộ quỷ đang lãng du ở nhân gian trên mình ít nhiều đều có chôn giấu một cỗ oán khí, nhưng con quỷ này thì khác, toàn thân nàng ấy trong sáng thuần khiết, thậm chí còn mang theo một chút chính khí.
Tào Phân mang theo một đám người xông vào nhà hàng muốn động thủ đánh nhau, Du Hân Niệm đụng vào mép bàn của nàng, nàng mỉm cười lặng lẽ đẩy cây dù của mình ra, Du Hân Niệm cầm lấy nhanh như chớp đánh bại lần lượt từng người đối phương.
"Ngươi nhìn xem." Phó Uyên Di nói với Lâm Cung, "Loài quỷ các ngươi thật sự rất thú vị."
Quỷ Vương đã học được không ít từ ngữ hiện đại cảm thấy khó hiểu: "Thú vị ở chỗ nào?".
......
"Phù cưu tai ương?"
Liễu Khôn Nghi bị một quẻ toán này làm cho sắc mặt trắng bệch: "Ngươi đã tìm được Phương Trúc Ác Anh rồi sao?".
"Chẳng qua chỉ là tìm được một tia oán khí của nó thôi."
"Ngươi định làm thế nào?"
Phó Uyên Di cười nói: "Trước tiên làm một giấc mộng rồi nói sau."
......
Hồi ức của Phó Uyên Di phần lớn đều là một mảnh tối đen, chỉ có âm thanh. Thỉnh thoảng cảm nghĩ trong đầu tạo nên những hình ảnh phần lớn cũng đều là trắng đen.
Trong thế giới của nàng sau khi trưởng thành, chỉ có hình ảnh của Du Hân Niệm là rõ ràng sinh động, tràn ngập sắc màu tươi đẹp.
Hình ảnh nàng ấy tóc đen môi đỏ, đôi mắt đen láy cùng nước da trắng mịn, tựa như một viên kẹo mang đến sự ngọt ngào dễ chịu cho thế giới của Phó Uyên Di.
Có bao nhiêu người còn sống trên đời mà phí hoài thời gian, còn nàng ấy thì lại rơi mồ hôi mà bất khuất, tràn đầy sinh lực khiến cho người ta động tâm.
Phó Uyên Di gặp gỡ một con quỷ, gặp gỡ một con quỷ chỉ có thể tạm lưu lại trong thời gian ngắn ngủi.
Nàng gặp gỡ tình yêu của đời nàng.
~~~~~~~~~~~~~
Lời của Editor: Đây có thể gọi là "Yêu em từ cái nhìn đầu tiên" không? Hoặc hiểu đơn giản là Phó tiểu thư mê gái đó giờ chưa thấy gái nào đẹp vậy nên mới để ý? =]]]]]]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.