Cuộc xuất kích lớn mật này của Du Hân Niệm vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, Thanh Điền lại hoàn toàn quên mất còn có sự tồn tại của một tiểu quỷ như vậy. Ở trong mắt hắn chỉ nhìn thấy Phó Uyên Di các nàng, Du Hân Niệm thì có thể làm được cái gì? Hắn căn bản không để ở trong mắt.
Không nghĩ tới Du Hân Niệm lại gắt gao theo dõi hắn, tặng cho hắn một bầu trời pháo hoa rực rỡ.
Thanh Điền kinh hãi, gần như là đồng thời sử dụng cả hai tay hai chân mà chạy trốn, bước chân lảo đảo suýt nữa ngã sấp mặt.
Hắn nhìn lại, mảnh lưới lửa đã đốt tới phía sau lưng mới đột nhiên nhớ ra trong tay mình có pháp khí Phó gia có thể làm lá chắn! Thanh Điền vội vàng bung dù ngăn cản, mảnh lưới lửa khí thế như núi đổ nuốt chửng thân ảnh của Thanh Điền, nhanh chóng thiêu đốt toàn bộ đỉnh núi, trên bầu trời ánh lên một mảnh đỏ rực.
Những lá bùa trên Thiên Phù Chiến Y rất nhanh liền xuất hiện trở lại, Lâm Trạch Bạch bị Du Hân Niệm đảo loạn tâm tư, giận không thể át.
Du Hân Niệm vừa ra một đòn thuận lợi, vừa khẩn trương vừa kích động, toàn thân run rẩy, đem kiếm cầm thật chặt.
"Phó tiểu thư." Du Hân Niệm nói với Phó Uyên Di, "Xem ra ta cũng không phải vô dụng như thế. Lâm Cung bị con quái vật kia nuốt rồi, đành phải để cho ta tạm thời thay thế nàng đến phụ trợ ngươi vậy."
Du Nhâm Tuyết cười lạnh một tiếng: "Thật là nằm mơ giữa ban ngày."
Nàng cầm pháp trượng trong tay khẽ hướng về phía Du Hân Niệm, oán khí hóa thành một con phi điểu màu xanh đen, rít lên phóng về phía Du Hân Niệm. Một chiêu này khí thế cực kỳ nhanh mạnh ai cũng chưa kịp phản ứng. Du Hân Niệm bị con phi điểu kia quật trúng, ngã vào bên trong biển lửa.
Phó Uyên Di nâng dù định đi tìm nàng, Lâm Trạch Bạch phi thân đến trước mặt nàng chắn đường. Phó Uyên Di không nói hai lời cùng nàng ta đối chiến, Thiên Phù Chiến Y bị mép dù sắc bén liên tục cắt trúng, nhưng lại không tổn hại chút nào, mà càng lúc càng cứng rắn.
Phó Uyên Di dùng hết toàn lực chém một phát, tựa như chém vào sắt thép, chấn động dội lại khiến lòng bàn tay đau nhức.
Chiến Y này của Lâm Trạch Bạch ban đầu bất quá chỉ là một chiến bào nho nhỏ của tổ tiên Lâm gia dùng để tiện tay lấy lá bùa, bởi vì gia cảnh Lâm gia sa sút vốn không lưu lại được bao nhiêu bảo vật, cha của Lâm Trạch Bạch mới trân quý Chiến Y này như vậy. Người của Phó gia từ lâu đã cảm thấy đồ vật có khả năng kích ép ra pháp lực khá lợi hại, liền dùng thủ đoạn lừa gạt xấu xa đoạt nó vào trong tay, nhiều năm qua đem rèn luyện càng lúc càng lợi hại.
Thiên Phù Chiến Y không chỉ có thể sản sinh ra vô số những lá bùa, mà trên mỗi lá bùa đều được phủ pháp lực của Phó gia cùng oán khí của ác quỷ, lực sát thương rất lớn. Lợi hại hơn chính là, nó sẽ dựa theo mức độ hung mãnh của đối thủ tiến công mà mở ra hình thức bảo hộ càng mạnh hơn.
Phó Uyên Di càng tấn công, Thiên Phù Chiến Y lại càng cứng rắn, bảo hộ Lâm Trạch Bạch càng chặt chẽ.
Phó Uyên Di khuyết thiếu Quang Chúc Tinh, thể chất vốn không tốt, mới đánh được vài hiệp đã rơi xuống thế hạ phong, càng lúc càng khó đánh.
Lâm Trạch Bạch dùng một viên giấy bùa nện vào đầu vai nàng, "Ầm" một tiếng nổ bùng khiến nàng máu thịt mơ hồ, té ngã trên đất.
Lâm Trạch Bạch rút ra cả một xấp lá bùa xếp cùng với nhau, biến thành một thanh trường đao, muốn dùng một đao chém rơi đầu Phó Uyên Di. Liễu Khôn Nghi đúng lúc xuất thủ, cự đao "Oang" một tiếng va chạm với Lâm Trạch Bạch, hai người lại đối chiến.
Liễu Khôn Nghi mặc dù cầm cự đao trong tay, nhưng nàng dù sao cũng không phải võ tướng. Ngoài việc xây nhà sửa xe, nuôi dưỡng thiên tài là kỹ năng sở trường nhất của nàng. Lấy cứng đối cứng nhất định sẽ không thể chiếm được thế thượng phong, Liễu Khôn Nghi một đao chém xuống mặt đất nhấc lên một mảnh bùn đất, che khuất tầm nhìn của Lâm Trạch Bạch. Lâm Trạch Bạch bực tức gạt đi mảnh bùn đất này, liền trông thấy Liễu Khôn Nghi đã dựng lên tường cao ba trượng làm kết giới, bảo hộ nàng cùng Phó Uyên Di ở bên trong vách tường.
Phó Uyên Di thở hổn hển, dùng tán dù chống đỡ thân thể mỏi mệt bất kham của mình.
"Ngươi còn chống đỡ được chứ?" Liễu Khôn Nghi đứng ở trước người nàng hỏi.
Phó Uyên Di lau đi lớp mồ hôi trên trán: "Mẹ ta đâu rồi? Ngọn lửa thiêu này mạnh như vậy, nếu không cứu bà ấy ra chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Khôn Nghi, ta đi níu chân Lâm Trạch Bạch, ngươi giúp ta tìm mẹ ta, cứu bà ấy cùng Du tiểu thư rời khỏi nơi này đi."
"Ngươi một mình đi níu chân Lâm Trạch Bạch? Ngươi không muốn sống nữa?"
"Trước khi đến đây ta đã có sự chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất rồi."
"Bớt nói mấy lời xui xẻo này đi. Chúng ta cùng nhau hành động đi tìm mẹ ngươi, chỉ cần tìm được bà ấy ta sẽ dùng kết giới bảo hộ các ngươi, đưa các ngươi xuống núi."
"Sao có thể như vậy được." Phó Uyên Di không tán thành, "Vậy ngươi phải làm thế nào, ta cũng không thể bỏ lại ngươi một mình ở chỗ này, bằng không trở về Lưu Đình các nàng cũng sẽ giết chết ta."
"Đừng nhiều lời." Liễu Khôn Nghi ngắt lời nàng, "Chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất không chỉ có một mình ngươi." Âm điệu của nàng hạ xuống, "Coi như ta xúi quẩy, có một người bạn như ngươi, lúc nhỏ thì khi dễ ta, sau khi lớn lên ta còn phải lao tâm khổ trí cả ngày vì ngươi. Ngươi nói xem ngươi sao lại không thể cho ta được chút thời gian ăn điểm tâm vậy hả? Ta thật xúi quẩy mới quen biết ngươi, ai bảo ta cũng chỉ có một mình ngươi là bạn thâm giao."
Phó Uyên Di cười ha ha, lau nước mắt nói: "Ta cảm thấy cuộc đời này của ta vẫn là rất đáng giá. Tìm được chân ái lại hưởng thụ vật chất, còn có một người bạn thân có thể chịu chết cùng ta."
Liễu Khôn Nghi khẽ nhấc lên ý cười, thấy vách tường cao của kết giới đột nhiên có một khe nứt nhỏ, nàng nói: "Đây là di ngôn của ngươi sao? Nói ra cũng còn quá sớm."
Vách tường cao ầm ầm sụp đổ, Lâm Trạch Bạch cùng Du Nhâm Tuyết từ giữa đám lửa cháy mãnh liệt đi tới.
"Muốn trốn tới khi nào?" Âm điệu của Du Nhâm Tuyết mơ hồ bất định lúc là giọng nam lúc là giọng nữ, quỷ khí toàn thân tỏa ra khiến người ta không thể xem nàng là nhân loại nữa rồi.
"Phương Trúc Ác Anh, đã lâu không gặp." Phó Uyên Di trước sau như một dù bị vây trong hoàn cảnh xấu thậm chí là ở ranh giới ngàn cân treo sợi tóc thì cũng không chút sợ hãi, ngược lại đem tiết tấu khẩn trương cố ý thả chậm, "Xem ra ngươi đã muốn vứt bỏ thân phận con người, hoàn toàn thức tỉnh rồi. Mấy năm nay Quang Chúc Tinh của ta dùng tốt chứ? Có phải cũng nên vật quy nguyên chủ rồi không?".
"Nực cười." Du Nhâm Tuyết nói, "Ta đã sớm thức tỉnh rồi, chuyện này không có liên quan gì đến Quang Chúc Tinh của ngươi. Lại còn muốn ta có thể đem Quang Chúc Tinh trả lại cho ngươi? Ngươi không phải là đầu óc có vấn đề chứ?".
Lâm Trạch Bạch nói: "Mười năm trước ta tìm đến Phương Trúc Ác Anh, giúp nàng thức tỉnh. Từ năm nàng mười sáu tuổi giết chết người đầu tiên thì nàng cũng đã không phải là nhân loại nữa rồi. Ngươi cho là chỉ có Phó gia các ngươi mới có thể luyện ra Quỷ Vương? Nực cười, nói cho ngươi biết, Lâm gia chúng ta cũng có thể có được Quỷ Vương của chính mình, chẳng chút nào thua kém các ngươi, thậm chí so với các ngươi còn mạnh hơn."
Du Nhâm Tuyết thờ ơ liếc mắt nhìn Lâm Trạch Bạch một cái, không nói gì.
Thế hỏa đang ngày càng hung mãnh, những cây đại thụ trên vùng đất Phiên Dương Thử đều bị thiêu đốt.
Bên trong biển lửa, Thanh Điền chật vật từ dưới tán dù đứng dậy, lại bị Ngọc Chi từ trên trời rơi xuống nện trúng mạnh đến độ văng ra ngoài.
Sơn Hải họa kích trong tay Ngọc Chi đã bị tổn hại chỉ còn một phần ba, toàn thân nàng đều là máu, một lần nữa đứng lên. Tả Hạ đuổi theo đâm một kiếm vào giữa bụng nàng.
Ngọc Chi hai mắt ngưng trệ, liếc nhìn Phá Hồn kiếm xuyên qua thân thể mình.
Tả Hạ bất chợt đem kiếm rút ra, Ngọc Chi không thể chống đỡ được nữa liền ngã xuống đất.
Nàng chống một tay trên đất, cảm giác được sức lực và sinh mệnh đang nhanh chóng trôi đi. Bên tai là âm thanh lửa cháy hừng hực, cùng với một tràng tiếng bước chân do do dự dự.
Nàng yếu ớt nhìn về nơi phát ra tiếng bước chân, thấy một nhân viên giao hàng của Minh giới đang nấp ở đằng xa, ôm một hộp giấy, vẻ mặt kinh hoảng, không biết có nên tiến đến đây hay không.
"Là...... Chuyển phát nhanh cho ta sao?" Ngọc Chi hỏi.
Nhân viên giao hàng liền nói: "A! Là hàng chuyển phát nhanh của ngài! Có điều...... Chỗ này sao...... sao lại đáng sợ như vậy a? Chỗ này thật sự là Nhân giới sao?".
"Ngươi tới bao lâu rồi?"
"Được một lúc rồi. Thấy ngài đang đánh nhau không thể không biết xấu hổ mà quấy rầy ngài."
Ngọc Chi bị hắn chọc cho tức giận lại nôn ra hai ngụm máu, Sơn Hải họa kích bay tới móc một phát, hất món hàng của nàng bay lại đây.
"Ngươi có biết ta chờ ngươi đã bao lâu không hả! Cam đoan trong vòng 24 giờ giao tới...... Căn bản là gạt người!" Ngọc Chi tung một chiêu đem món hàng bổ ra, giữa một mảnh hào quang ánh vàng rực rỡ, có một vật hình ống tựa như ống kem đánh răng bay ra, mặt trên viết "Trừ Tú Linh".
Tả Hạ nhìn về phía nhân viên giao hàng kia, nhân viên giao hàng hô to một tiếng: "Ôi má ơi!" Rồi lập tức nhanh chân đào tẩu.
Ngọc Chi đem cả ống Trừ Tú Linh nặn ra, quệt lên trên Sơn Hải họa kích của nàng. Lớp rỉ sét trên thân họa kích lập tức bị trừ khử không còn một mảnh, những chỗ bị chém hư hại cũng đều một lần nữa khôi phục!
Ngọc Chi cất tiếng cười to, minh khí cuồng nộ!
Tả Hạ bị một màn trước mắt làm cho mê muội, sau đó lui lại vài bước. Chỉ thấy luồng ánh sáng mãnh liệt nuốt chửng lấy Ngọc Chi, cũng chiếu vào tầm nhìn của hắn một mảnh trắng bệch.
Ngọc Chi phá tan cường quang, vung lên thanh họa kích mới toanh màu vàng kim lóe sáng chém thật mạnh vào phía trên đỉnh đầu Tả Hạ. Tả Hạ vội rút ra Phá Hồn kiếm ngăn cản. Chỉ nghe một âm thanh sắc bén của hai binh khí chạm nhau chấn động đến mức cây cối đều ngã rạp xuống đất, một vòng sóng xung kích từ nơi đó tản ra, quét đi cả đám cháy mãnh liệt chung quanh đến không còn thấy bóng dáng, chỉ còn sót lại đống tro tàn âm ỉ.
Tả Hạ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thấy Ngọc Chi một thân áo giáp mới tinh lấp lánh rực rỡ, Sơn Hải họa kích trong tay sắc bén cứng rắn, được bao phủ bởi một tầng minh khí sáng rực, kinh diễm vô cùng, so với vừa rồi giống như là hai người khác nhau.
"Xem ra không mua được hàng chợ đen, đắt một chút cũng đáng giá." Ngọc Chi hai mắt tỏa sáng, những vết thương cũng đồng loạt lành hẳn, "Lão tướng quân, nên đem Quỷ Vương của ta trả lại cho ta đi chứ."
Ngọc Chi tung ra liên tục ba chiêu đánh cho Tả Hạ quỷ khí tán loạn, suýt nữa bị nàng chặt đứt hồn cốt.
Sơn Hải họa kích hấp thu máu của quỷ, hưng phấn mà phát ra âm thanh "vù vù".
Chỉ trong nháy mắt, tình thế đã nghịch chuyển!
Tả Hạ quát lớn một tiếng, há miệng hướng về phía Ngọc Chi phun ra quỷ khí sệt dính!
Chính là thứ này vây khốn Lâm Cung!
Ngọc Chi cầm họa kích do dự một chút, vẫn chưa né tránh.
Quỷ khí dính vào trên thân thể của nàng, Tả Hạ một ngụm đem nàng nuốt vào.
......
Lâm Trạch Bạch và Du Nhâm Tuyết cầm trong tay pháp khí của Phó gia, hai người hồn cốt tương liên kết hợp lại xuất kích, tựa như Phó Uyên Di cùng Lâm Cung liên thủ, Lâm Trạch Bạch pháp lực tăng mạnh, Du Nhâm Tuyết quỷ khí cuồn cuộn không dứt, lại thêm pháp khí Phó gia làm cho các nàng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đánh cho Phó Uyên Di và Liễu Khôn Nghi không còn lực để đánh trả.
Lâm Trạch Bạch cùng Du Nhâm Tuyết quyết tâm muốn giết chết Phó Uyên Di, trong lúc cả hai đang dồn Phó Uyên Di vào thế gọng kìm, Liễu Khôn Nghi luồn đến phía sau muốn chém Lâm Trạch Bạch. Thiên Phù Chiến Y của Lâm Trạch Bạch lì lợm, Liễu Khôn Nghi một đao chém xuống nhưng lại chẳng lay động được nàng ta. Từ pháp trượng của Du Nhâm Tuyết có hai con phi điểu bay ra, trực tiếp cắn vào cổ Liễu Khôn Nghi, đem nàng quăng ra ngoài.
Cái cổ của Liễu Khôn Nghi bị cắn rớt một mảng thịt lớn, máu tuôn chảy. Một con điểu khác gắt gao túm lấy đùi nàng, gần như muốn đem cái chân của nàng tháo rời ra. Liễu Khôn Nghi dùng cự đao chém chết con điểu đó, Du Nhâm Tuyết từ trên trời giáng xuống, một trượng đâm vào ngực nàng.
Cơn đau đớn của xương nứt vỡ làm cho Liễu Khôn Nghi suýt chút nữa mất đi ý thức, nàng miễn cưỡng chống đỡ vung một đao đẩy Du Nhâm Tuyết ra, Du Nhâm Tuyết thoải mái nghiêng mình lui về phía sau, muốn một lần nữa dùng quỷ khí dẫn phi điểu ra giết chết Liễu Khôn Nghi gây vướng tay vướng chân này.
Một thân ảnh lao ra từ trong biển lửa, cầm trong tay trường kiếm như một trận gió lớn đánh tới Du Nhâm Tuyết trở tay không kịp.
Du Nhâm Tuyết tưởng là Phó Uyên Di, vội vàng ngăn đỡ đồng thời lui về phía sau. Ai ngờ nhìn kỹ lại, hóa ra là Du Hân Niệm!
Nhìn thấy khuôn mặt này của Du Hân Niệm, Du Nhâm Tuyết lập tức nở nụ cười: "Lại còn dám tới đây chịu chết!".
Du Nhâm Tuyết ẩn chứa Quang Chúc Tinh của Phó Uyên Di trong thân thể, trong tay lại có pháp trượng của Phó gia, dù cho Du Hân Niệm có dũng mãnh thế nào cũng chẳng chịu nổi một chiêu của nàng.
Phi điểu ở giữa pháp trượng của Du Nhâm Tuyết rít lên đánh rớt thanh kiếm trong tay Du Hân Niệm, mất đi pháp khí, Du Hân Niệm tay không tấc sắt càng không phải là đối thủ của Du Nhâm Tuyết, bị nàng ta đánh ngã trên mặt đất.
Du Hân Niệm còn muốn đứng lên, Du Nhâm Tuyết một cước đạp lên ngực nàng, kìm giữ nàng trên mặt đất.
Du Hân Niệm mấy lần dùng hết toàn lực muốn đứng dậy nhưng lại không có kết quả, Phó Uyên Di phát hiện Du Hân Niệm đang gặp nguy hiểm, muốn tiến đến cứu nàng, trái lại bị Lâm Trạch Bạch lợi dụng sơ hở, vò nặn lá bùa thành khối, từ bốn phía xung quanh tấn công tới. Vai, bụng, trán và cánh tay đều trúng chiêu, cây dù trong tay Phó Uyên Di tuột ra khỏi tay, toàn thân đều là thương tích, máu từ trên trán chảy xuống phủ kín cả khuôn mặt.
"Ai...... Đau quá." Phó Uyên Di quệt đi vết máu trên mặt, nhất thời mất hết sức lực không thể đứng dậy nổi, đại đao bằng bùa của Lâm Trạch Bạch đặt trên cổ nàng.
"Thật sự là thảm thương a." Trên gương mặt non trẻ ẩn phía sau những lọn tóc xoăn mềm của Lâm Trạch Bạch lộ ra vẻ kiêu ngạo của kẻ chiến thắng, "Nếu như lúc trước ngươi không khăng khăng rời khỏi Phó gia, hiện tại ta cũng không có cơ hội giết ngươi. Đáng tiếc, Phó gia các ngươi vận số đã hết." Nàng nhắm mắt lại, chậm rãi hít một hơi thật sâu, "Cuối cùng thì ta cũng có thể báo thù cho cha ta, có thể làm cho Lâm gia hãnh diện. Chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đến Minh phủ báo danh rồi chứ? Phó Uyên Di?".
Lâm Trạch Bạch giơ tay chém xuống, máu tươi bắn ra khắp nơi.
Nét tươi cười của Lâm Trạch Bạch ngưng đọng trên khuôn mặt, lưỡi đao đặt ngay sát bên cổ mềm mại của Phó Uyên Di, đã cắt đứt da thịt của nàng, nhưng lại không kịp giết chết nàng.
Ba con phi điểu từ lồng ngực Lâm Trạch Bạch bay ra, mang theo một chuỗi máu tươi.
Lâm Trạch Bạch vẻ mặt khó tin quay đầu lại, nhìn thấy Du Nhâm Tuyết đang giẫm lên Du Hân Niệm, nhưng pháp trượng lại chỉ về hướng chính mình.
Vừa rồi tấn công nàng, đích thật là Du Nhâm Tuyết.
"Ngươi...... Tại sao......" Lâm Trạch Bạch phun ra một ngụm máu, đại đao trong tay rơi xuống, biến thành một lá bùa mỏng manh đung đưa từ từ rơi xuống mặt đất. Nàng khó tin mà nhìn Du Nhâm Tuyết — vừa rồi toàn bộ sự chú ý cùng pháp lực của nàng đều tập trung ở trên người Phó Uyên Di, căn bản là không thể chú ý tới đòn đánh lén từ phía sau của Du Nhâm Tuyết.
"Tại sao ư? Ngươi cũng thật ngây thơ, lẽ nào ngươi thực sự cho rằng ta sẽ chịu sự khống chế của ngươi? Làm tay sai cho Lâm gia ngươi?" Du Nhâm Tuyết vung pháp trượng lên, vô số phi điểu phóng nhanh như tên bắn về phía Lâm Trạch Bạch, mổ thủng nát thân thể của nàng.
"Ngươi chẳng qua chỉ là công cụ giúp ta thức tỉnh mà thôi." Du Nhâm Tuyết nói, "Hiện tại ngươi đã không còn giá trị gì nữa rồi."
Lâm Trạch Bạch ngã vào bên người Phó Uyên Di, gương mặt cứng đờ đối diện với Phó Uyên Di, thân thể thỉnh thoảng lại co giật, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Diệt trừ Lâm Trạch Bạch, xem như đã diệt trừ được mối họa lớn trong lòng. Du Nhâm Tuyết hít thở thật sâu, cảm giác sảng khoái khiến cho nàng giống như được hồi sinh.
"Thế giới này, thật sự quá mỹ diệu." Trong tiếng nói của Du Nhâm Tuyết mang theo âm sắc của Du Nhiên Đông, "Ta chính là người chiến thắng cuối cùng."
Du Nhâm Tuyết nhắm pháp trượng ngay mặt Du Hân Niệm, quỷ khí ngưng tụ ở trên đầu pháp trượng, dự định đem hồn phách Du Hân Niệm xé thành từng mảnh nhỏ.
Du Hân Niệm không thể động đậy, thở hổn hển nhìn về phía nàng: "Xem ra lần này đúng là trốn không thoát rồi...... Lại bị ngươi giết thêm một lần nữa. Lần trước lúc ngươi giết ta, có phải là cũng có tâm tình giống như vậy không? Tâm tình của người chiến thắng."
Du Nhâm Tuyết cười ha ha: "Ngươi cho rằng ngươi là con mồi quan trọng như thế sao? Tâm tình của người chiến thắng ư? Ta từ lúc nào lại đem ngươi để vào trong mắt?".
Nhìn vẻ mặt Du Nhâm Tuyết cười lớn, nghe những lời nàng vừa nói ra, một tia hi vọng cuối cùng lưu lại trong lòng Du Hân Niệm cũng tan biến.
Quả thực, người trước mắt này đã không còn là đứa em gái mà nàng yêu thương nữa. Có lẽ, nàng từ trước đến giờ cũng không hề có em gái.
"Ngươi rốt cuộc...... Tại sao lại muốn giết ta? Tại sao lại muốn giết ba mẹ?" Du Hân Niệm đã mất hết hi vọng, "Ngươi cho dù là Ác Anh chuyển thế...... Nhưng Du gia chúng ta cũng chưa từng bạc đãi ngươi...... Hơn nữa ta đến bây giờ cũng không hiểu được, ngươi là làm thế nào mà giết chết cả nhà chúng ta......"
Du Nhâm Tuyết nhìn xung quanh thấy được Lâm Trạch Bạch, Liễu Khôn Nghi, Phó Uyên Di đang nằm trong vũng máu, còn có Lâm Cung và Ngọc Chi bị Tả Hạ nuốt chửng, nàng biết bản thân mình đã chiến thắng, nàng biết đã không còn ai có thể ngăn cản nàng được nữa.
Du Nhâm Tuyết cười nói: "Giết ngươi và ba mẹ ngươi chẳng qua chỉ là thời cơ đã đến, không có quan hệ gì với chuyện các ngươi có bạc đãi ta hay không. Hơn nữa, ngươi cho rằng, ta đầu thai vào Du gia các ngươi chính là ngẫu nhiên hay sao? Trước khi gặp được nhân viên công vụ Minh phủ hồ đồ kia, ta cũng đã sớm lên kế hoạch toàn bộ thật tốt rồi.
Ngay từ đầu ta cũng đã biết ngươi, biết ngươi chính là phù cưu tai ương của Phó Uyên Di, là một quân cờ quan trọng nhất trong việc nhổ tận gốc Phó gia."