Minh quan kêu gọi hàng ngũ dừng bước, bảo Lưu Đình bước ra, dẫn nàng đi đến trước mặt Diêm Tử Chiêm và Liễu Khôn Nghi.
Diêm Tử Chiêm vốn luôn không thích khí tức dơ bẩn, vỗ vỗ vai Liễu Khôn Nghi rồi rời đi trước.
Dưới chân là thạch kiếp lạnh như băng, Lưu Đình đi chân trần trên bề mặt, lạnh run.
Vực sâu vạn trượng ở phía sau thông đến địa ngục thường xuyên truyền đến tiếng gào thét thê lương, đến mức độ tê tâm liệt phế này giống như là những linh hồn đang bị lăng trì, vĩnh viễn chìm vào sự thống khổ cùng cực, không thể siêu thoát.
Ác hồn đi vào địa ngục kiếp này đã xong, không có kiếp sau, vĩnh viễn chịu khổ, không có bất cứ khả năng nào khác.
Đó là nơi mà nàng vốn nên đi, đó là số mệnh vốn có của nàng. . Xi𝙣 ủ𝙣g hộ chú𝙣g tôi tại — 𝐓𝗥Ù𝑀𝐓𝗥U 𝗬Ệ𝐍.𝒱𝐍 —
Nhưng mà cô gái trước mắt đây trắng nõn xinh đẹp hoàn toàn không nên thuộc về nơi này lại chỉ tùy ý một chút, liền dễ dàng xua đi ngọn lửa địa ngục, cứu nàng một mạng.
Lưu Đình đứng ở trước mặt nàng, không dám ngẩng đầu, thậm chí không dám nhìn vào giày của nàng.
Nàng biết bản thân mình là một hồn phách dơ bẩn biết bao, tóc dài kéo lê trên đất, diện mạo kinh tởm, y phục vốn là màu trắng trên người đã bị nhuộm thành màu xám dơ bẩn rách nát phủ trên thân thể lạnh băng co rút thành một đoàn.
Chỉ liếc mắt thêm một chút nhìn đôi giày không nhiễm một hạt bụi của đối phương cũng cảm thấy là một sự xúc phạm đến nàng.
Liễu Khôn Nghi lẳng lặng nhìn Lưu Đình trong chốc lát, hình ảnh tiểu cô nương gầy yếu trước mắt vừa mới thoát khỏi vận hạn vẫn đang bị vây trong trạng thái khủng hoảng không nén được run rẩy và thở dốc, nhìn thế nào cũng không thể nghĩ đến chính là ác quỷ giết cha trong hồ sơ kia.
Giết cha, đem cha của chính mình ra chặt đầu mổ bụng, nghìn đao lóc thịt uống máu, thủ pháp báo thù hung ác tàn độc như vậy cho dù là trong số ác quỷ cũng cực kỳ hiếm thấy, huống chi lúc nàng biến thành ác quỷ cũng chỉ mới là một đứa nhỏ mười lăm tuổi.
Liễu Khôn Nghi vươn tay, nâng khuôn mặt của Lưu Đình lên, vén mái tóc hỗn độn bất kham của nàng qua một bên, lấy ra chiếc khăn tay từ trong túi áo, tỉ mỉ lau đi vết bẩn trên mặt nàng, dần dần lộ ra một đôi mắt sợ hãi đồng thời mang theo tò mò.
"Nghe nói ngươi đã ăn thịt cha ngươi." Liễu Khôn Nghi vừa lau chùi, vừa dùng ngữ khí bình thản đề cập đến chuyện này, nàng chẳng qua là muốn nhìn một chút xem ác quỷ này đối với người mình thống hận nhất hiện giờ là thái độ gì, để xác định xem hồn phách có ổn định hay không, có dễ dàng khống chế hay không.
Trong ánh mắt Lưu Đình có một tia gợn sóng, rất nhanh liền trở về với vẻ bình thản, thậm chí có chút lạnh lẽo.
"Ta đã ăn thịt hắn." Lưu Đình nói, "Thật sự quá tiện nghi cho hắn."
Hồn phách ổn định, lại có một cỗ ngoan độc, quan trọng nhất là bộ dạng đáng yêu, sáng sớm tỉnh dậy, nhìn thấy Lưu Đình hồn phách thoát thể này cũng không đến nỗi sẽ giống như gặp phải thứ gì phá hỏng cảm xúc. Huống chi, mười lăm tuổi, thật sự là độ tuổi tốt đẹp.
Liễu Khôn Nghi cứ như vậy tuyển chọn được quỷ phó đầu tiên của nàng. Năm ấy nàng mười tám tuổi.
Rút khóa trấn hồn trên cổ nàng ra, đánh vỡ xiềng xích ở tay chân, trở lại đại điện của Minh Vương, lấy danh dự Liễu gia ra đảm bảo với Diêm Tử Chiêm, sau khi mang Lưu Đình đi nhất định sẽ quản giáo càng thêm nghiêm ngặt, tuyệt đối không cho nàng tái phạm sai lầm, lại giết người, chỉ nuôi dưỡng ở trong nhà, làm một người hầu.
Diêm Tử Chiêm tìm đến Minh quan, cùng Liễu Khôn Nghi ký kết hợp đồng thật tốt, liền để cho nàng dẫn Lưu Đình trở về.
"Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là Lưu Đình ác quỷ giết cha nữa, mà là quỷ phó của ta. Ta đổi tên cho ngươi, Lưu trong suối lưu, Đình trong trường đình, Lưu Đình chính là tên mới của ngươi."
Lưu Đình yên lặng gật đầu, nhưng trong lòng lại xao động không yên, dù thế nào vẫn cảm thấy có một ngọn lửa khó chịu ở bên trong lồng ngực. Nàng vẫn luôn kiềm nén, nhưng nàng hiểu được, ngọn lửa này không phải tùy ý là có thể dập tắt được. Muốn dập tắt, chỉ có thể giết người.
Cự luân* di chuyển bên trong Minh hải đen ngòm mênh mông rộng lớn, hướng về phương Đông di chuyển cả một đêm mới có thể đến được biên cảnh Nhân giới.
(*Cự luân: con tàu khổng lồ)
Liễu Khôn Nghi đã bao trọn cự luân, ngoại trừ thuyền trưởng cùng thủy thủ, lữ khách chỉ có hai người là nàng và Lưu Đình.
Minh giới không có mặt trời, chỉ có một vầng trăng tròn vành vạnh treo giữa bầu trời. Minh phủ trọng địa đã tạo ra một mặt trời nhân tạo cùng mặt trăng luân phiên nhau, coi như là ngày đêm ở nhân gian, nhưng nơi này đã kề cận biên cảnh Minh giới rồi. Trong đêm tối vô biên, sức mạnh thủy triều làm cho Minh hải mãnh liệt cuộn sóng, Liễu Khôn Nghi đứng ở trên bong tàu, nhìn vầng trăng tròn to lớn kia.
Lưu Đình đã thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, cắt tóc ngắn gọn gàng, từ phía sau Liễu Khôn Nghi bước lên.
Nàng nhìn bóng lưng Liễu Khôn Nghi nói:
"Ngươi dùng danh dự gia tộc bảo lãnh ta ra ngoài, không sợ ta đào tẩu sao? Không sợ ta lại hại chết mạng người sao?"
Liễu Khôn Nghi sau một lúc lâu mới quay đầu lại. Vẻ mặt của nàng không có sự biến hóa rõ ràng, nhưng trong ánh mắt kia lại có thể rõ ràng đọc ra được hai chữ "Khinh thường".
Đó là ánh mắt khi nhìn một đứa trẻ.
"Ngươi muốn đi thì cứ đi, có điều ngươi đã giết chết người mà ngươi muốn giết nhất rồi, chân trời góc biển, Tứ giới cùng cực, ngươi có thể đi chỗ nào?"
Lưu Đình không nói lời nào.
"Huống chi, chỉ có đi theo ta, ngươi mới có thể nhìn thấy người mà ngươi muốn gặp nhất."
Lưu Đình khẽ nhíu mày, nghi hoặc nói: "Người ta muốn gặp nhất? Ta không muốn gặp ai cả."
"Nga?" Liễu Khôn Nghi quay đầu lại, tiếp tục ngắm trăng, "Quên đi."
Lưu Đình có chút phẫn nộ vì bị trêu chọc.
Họ Liễu này không ngờ lại đáng ghét như vậy, cho dù ngươi đã cứu ta, ta cũng sẽ không làm người hầu cho bất luận kẻ nào, huống chi còn là một kẻ bí hiểm thích giả vờ như vậy!
Lưu Đình thả người nhảy vào trong biển, "Ùm" một tiếng, thân ảnh nhỏ bé lập tức biến mất trong bóng đêm mù mịt.
Liễu Khôn Nghi từ trong lòng lấy ra một chiếc âm dương biểu, dùng ngón cái bật mở nắp biểu ra, nhìn xem thời gian dương giới.
Mặc dù nàng chỉ đi một đêm, nhưng nhân gian đã trôi qua hơn một năm. Trước khi đi đã quên viết thư để lại, không biết Uyên Di có ngốc nghếch mà đi khắp nơi tìm nàng hay không nữa.
Thuyền trưởng đi đến bong tàu, hỏi Liễu Khôn Nghi có muốn cho tàu dừng lại để đi bắt tiểu quỷ kia hay không.
Liễu Khôn Nghi nói: "Không cần, tự nàng sẽ trở về."
Thuyền trưởng khó hiểu, cũng không quá tin tưởng.
Minh cảnh đi khắp thế giới bắt ác quỷ, thường phải đại chiến ba trăm hiệp mới có thể thu phục, ác quỷ bị bắt đều phải chịu tầng tầng lớp lớp gông xiềng để ngăn ngừa nó chạy trốn, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có ác quỷ nào đào tẩu được rồi lại còn có thể tự mình trở về. Vị tài chủ này bộ dạng rất xinh đẹp, mà đầu óc lại không được tỉnh táo lắm thì phải?
Vị thuyền trưởng này không ngờ rằng, không tới nửa tiếng, Lưu Đình thật sự đã trở lại.
Đón nhận ánh mắt kinh ngạc của thuyền trưởng, Lưu Đình thở hổn hển toàn thân ướt đẫm, sững sờ nhìn thẳng vào Liễu Khôn Nghi, tựa hồ nghĩ tới một chuyện lớn lao nào đó.
Nàng bước nhanh tới bắt lấy cánh tay Liễu Khôn Nghi, vội vàng hỏi: "Ngươi thật sự có thể để cho ta gặp lại nàng sao? Thật vậy sao?".
Liễu Khôn Nghi bình thản ung dung mà gật đầu.
"Ngươi biết nàng ở đâu sao?! Phải không!"
Liễu Khôn Nghi quay đầu lại, nhìn về phương Đông đang tỏa ra bạch quang bao la hùng vĩ, khí tức sôi trào của nhân gian đang mơ hồ từ trên mặt biển quét đến.
"Nàng ở nhân gian." Liễu Khôn Nghi nói.
Nhân gian!
......
Nhân gian, tháng ba, cây cỏ xanh tươi muôn chim bay lượn.
Phó Uyên Di ngồi ở ngoài ban công, trước mặt là một cái chậu đồng, trong tay cầm một xấp giấy vàng bạc, bên chân là một đống lớn điện thoại iPhone đủ thế hệ được sản xuất trên thế giới, máy tính bảng, máy vi tính, hình nhân bằng giấy, cùng một núi Minh tệ.
Phó Uyên Di thở dài, hướng về phía mây bay mà than thở: "Khôn Nghi, ngươi nói ngươi tuổi còn trẻ lại gặp phải tai họa bất ngờ này, vậy mà ta đến bây giờ mới hiểu ra được. Mười bốn tháng, ta tìm khắp Tứ giới cũng không thể tìm được hồn phách của ngươi, nay hồn ngươi về nơi nào đã trở thành một ẩn số, Lâm Cung nói đúng, ta cũng nên buông bỏ rồi, chỉ có thể tặng cho ngươi sự phú quý ở thế giới đó. Đây, Khôn Nghi, di động máy tính ta đốt xuống cho ngươi, để ở trong căn nhà mà tháng trước ta đã đốt xuống cho ngươi từ từ mà dùng, sáng mai ta sẽ đốt thêm cho ngươi một chiếc xe cho trọn bộ. Biết ngươi thích tiểu cô nương, nhạ, cố ý thay ngươi xé đi hình nhân đồng nam, gom góp một đôi đồng nữ đốt xuống cho ngươi, ngươi từ từ dùng, nếu như không đủ ta lại...... Ôi chao!".
Một chậu nước lạnh từ trên đầu giội xuống, làm Phó Uyên Di giật mình nhảy dựng lên.
"Ai!" Có người xuất hiện ở sau lưng nàng mà nàng lại không phát hiện? Hơn nữa Lâm Cung cũng không nhắc nhở nàng?
Phó Uyên Di liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Cung đang bay lơ lửng ngoài ban công xem kịch vui, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc.
"Khôn Nghi?" Phó Uyên Di kinh ngạc.
Liễu Khôn Nghi cầm cái chậu rửa mặt trong tay, liếc mắt nhìn chậu than bị giội nước đến loạn thất bát tao cùng đống tro bụi đầy đất, cái đầu của hai đồng nữ kia còn chưa đốt hết, nước chảy đọng lại cùng một chỗ, nhe miệng cười lớn, hết sức kinh người.
Liễu Khôn Nghi lạnh lùng nghiêm mặt nói: "Ai thích tiểu cô nương? Ai cần ngươi đốt đồng nữ gì đó cho ta dùng? Hơn nữa, cặp đồng nữ này bộ dạng như vậy ngươi cũng không biết xấu hổ mà đốt cho ta? Không sợ ta cả đêm đều gặp ác mộng hả?".
Phó Uyên Di mừng rỡ, lau nước trên mặt rồi bước tới nói: "Khôn Nghi, ngươi không chết!".
Nàng ném chậu rửa mặt qua một bên: "Ta nói ta chết hồi nào?".
"Ngươi cũng chưa nói ngươi không chết a. Một lần mất tích chính là hơn mười tháng, ta đi khắp nơi cũng không tìm thấy ngươi, còn không nghĩ là ngươi đã chết được sao?" Phó Uyên Di bị nàng tức giận giội nước đầy người nhưng lại không chút cáu kỉnh, ngược lại sờ chạm đến bàn tay Liễu Khôn Nghi, gắt gao nắm lấy:
"Không chết là tốt rồi a, ngươi đã đi đâu vậy? Ta ngày đêm tìm ngươi, cùng Lâm Cung phái tiểu quỷ đi ra ngoài tìm kiếm tung tích của ngươi, tìm hơn một năm đều bặt vô âm tín, ta cũng sốt ruột muốn chết rồi ngươi biết không! Đi khỏi nhà sao lại không nói một tiếng nào chứ!"
Liễu Khôn Nghi phát hiện đôi mắt Phó Uyên Di sưng đỏ, rõ ràng là đã khóc một đoạn thời gian.
Phó Uyên Di loại người thần kinh thô kệch như ống nước hờ hững như vũ trụ này mà cũng sẽ khóc?
Xem ra tâm tư lo lắng sốt ruột của nàng cũng không phải là giả.
Liễu Khôn Nghi vứt tay nàng qua một bên, nói: "Ta chẳng qua chỉ là đi Minh phủ một đêm, cửa vào địa ngục và phía trên Minh hải không có tiểu quỷ nào dám tới, ngươi và Lâm Cung tất nhiên là tìm không thấy hành tung của ta rồi."
Phó Uyên Di xoa xoa nước mắt, tảng đá lớn trong lòng coi như là rơi xuống đất.
"Ngươi bình an trở về là tốt rồi."
Liễu Khôn Nghi tò mò: "Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?".
"Ngươi mất tích, ta đương nhiên muốn tìm ngươi."
"Tìm được ta rồi thì sao?"
Phó Uyên Di nói: "Không có gì, biết ngươi vẫn còn ở nhân gian là được."
"Nhân gian hay Minh phủ, ta đi qua lại rất thoải mái."
Phó Uyên Di tựa hồ vẫn đang rất nghiêm túc hỏi ra vấn đề này: "Cho dù đi Minh phủ, để cho ta biết ngươi ở đâu không được sao? Ta hiểu ngươi không thích bị bất luận kẻ nào trói buộc, nhưng ta chỉ có một mình ngươi là bạn tốt, không muốn mất đi liên lạc với ngươi."
Không muốn mất đi liên lạc với ngươi.
Bất luận là đi đến nơi nào, có người trong lòng nhớ đến mình, có lẽ cũng được coi là một chuyện tốt đi.
Liễu Khôn Nghi nhìn Phó Uyên Di, mỉm cười nói: "Ta biết rồi. Trước tiên nói một tiếng với ngươi, ta còn phải mang theo quỷ phó của ta ra ngoài."
"Quỷ phó? Ngươi thu tới tay rồi?"
"Phải, hướng Minh Vương nộp tiền bảo lãnh ra một con ác quỷ."
"Ngươi thật sự muốn bắt đầu sử dụng ác quỷ? Không sợ ác quỷ gây họa sao?"
"Yên tâm, tự ta có chừng mực."
"Được, ta hiểu rồi, ta biết ngươi luôn luôn có chừng mực." Phó Uyên Di nói, "Ta muốn thành lập một văn phòng bắt quỷ, chờ đến lúc ngươi trở về hẳn là cũng vừa thành hình rồi."
"Thành lập văn phòng? Tự mình làm lão bản?"
"Tất nhiên rồi." Phó Uyên Di vừa lấy khăn lau mặt vừa nói, "Mở rộng nghiệp vụ, cố gắng kiếm tiền, ta cũng không thể bị ngươi bỏ quá xa."
Liễu Khôn Nghi đã từng nghiêm túc suy xét về mối quan hệ giữa nàng và Phó Uyên Di, vượt trên tình bạn, không đến tình yêu.
Nàng cũng hiểu được, giữa hai người các nàng vĩnh viễn cũng sẽ không đạt tới mức tình yêu đúng nghĩa, đời này nàng cũng sẽ không cùng bất cứ kẻ nào trở thành người yêu.
Có một người bạn thuở nhỏ nhớ đến nàng là đủ rồi.