Chuyện Ta Không Biết

Chương 169: [Phiên ngoại] Phó Du cp




Hành trình suối nước nóng Du Hân Niệm và Lâm Trạch Bạch cùng nhau lên kế hoạch, bao trọn toàn bộ khu du lịch, để cho các học viên cùng huấn luyện viên có thể thỏa thích vui chơi, gửi đi càng nhiều ảnh chụp đến cho bạn bè, coi như là quảng cáo giúp cho hội quán đấu kiếm.
Lâm Trạch Bạch thuê một chiếc xe lớn, đến đón các học viên cùng huấn luyện viên chậm rãi từ thành phố G xuất phát, còn một nhà Du Hân Niệm thì ngồi xe của Phó Uyên Di, mang theo Ngọc Chi và Lâm Cung cùng chạy đến khu du lịch.
Trong suốt hành trình Lâm Cung đều ngồi ở ghế sau cùng Ngọc Chi, cũng bất kể nàng có nghe hiểu được hay không, liên tục dạy nàng rằng tiếng "Mẹ" này không thể gọi bậy bạ.
Mỗi khi nhớ tới một tiếng "Mẹ" kinh thiên động địa kia của Ngọc Chi, Du Hân Niệm cùng Phó Uyên Di đều phải cười ngã vào nhau lau nước mắt cho nhau.
Dọc theo đường đi tiếng cười đùa không dứt, Phó Uyên Di thay đổi phương pháp pha trò chọc mọi người vui vẻ, nhưng Du Hân Niệm lại cảm thấy có chỗ nào đó hơi bất thường.
Phó Uyên Di quả thực thích ba hoa, thời điểm tâm tình tốt có thể nói không dứt giống như súng liên thanh. Nhưng hôm nay từ lúc bắt đầu lên xe nàng mở miệng nói theo kiểu mà trước đây chưa từng thấy, dường như sợ có một giây tẻ nhạt, nói đến mức khát khô cổ họng, trên con đường này vẫn đang kẹt xe dữ dội, nàng cũng không quan tâm không để ý mà ào ào bắn nước bọt, tìm khắp thế giới không ra trạm dừng chân cũng không thể cậy nhờ vào người ta.
Những người khác có thể không cảm giác được, nhưng Du Hân Niệm rất nhạy bén mà phát giác ra sự khác thường của Phó Uyên Di.
Nàng có chuyện trong lòng chưa nói.
Du Hân Niệm tò mò, nhưng cũng không trực tiếp hỏi, chờ khi các nàng đến nơi Lâm Trạch Bạch đem thẻ phòng giao cho các nàng, hai người đi vào phòng, thả hành lý xuống, Du Hân Niệm vừa muốn mở miệng hỏi, Phó Uyên Di lại vội vàng lục tìm đồ ngủ, vừa tìm vừa lải nhải:
"Vốn muốn cho Tiểu Ngọc Chi ở cùng một phòng với chúng ta, nhưng mà ngươi nói cũng đúng, dù sao ẩn chứa trong thân thể kia vẫn là hồn phách của chính Ngọc Chi, để cho nàng cùng Lâm Cung bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn cũng đúng. Hai người bọn họ còn phải cùng nhau đi qua mấy đời mấy kiếp mà. Có điều ngươi nói xem, Lâm Cung có thể chăm sóc tốt trẻ con sao?"
"Hẳn là không thành vấn đề." Du Hân Niệm hỏi, "Ngươi lấy đồ ngủ ra làm cái gì? Giờ này đi ngủ?".
Phó Uyên Di nghi hoặc "A" một tiếng: "Bằng không thì sao?".
"Buổi tối có tiệc, Tiểu Bạch không nói với ngươi sao? Nga, kỳ thật cũng không xem như một bữa tiệc thật sự, chính là mọi người cùng nhau uống chút rượu, nói chuyện phiếm thôi."
"Nếu vậy, ta đây cũng phải thay đổi quần áo, lúc trước ngươi không phải là chê ta mặc toàn thân màu đen làm cho người ta nhìn thấy sợ hãi sao, ta cố ý mang theo một bộ hết sức tươi sáng, chắc chắn có thể thỏa mãn yêu cầu của ngươi."
Phó Uyên Di cầm quần áo đi vào phòng ngủ để thay, Du Hân Niệm đi theo đứng tựa vào cửa phong phong tao tao mà hỏi: "Thay quần áo còn chạy vào phòng, ngươi còn có chỗ nào sợ ta nhìn thấy a Phó tiểu thư?".
Phó Uyên Di cũng không phải thật sự sợ nàng nhìn thấy: "Ngươi nói xem ngươi thật là, ta có hảo ý muốn lưu giữ chút riêng tư, giữ gìn cảm xúc mới mẻ đang dần biến mất giữa chúng ta, ngươi còn chế giễu, không biết xấu hổ."
"Ngươi nói ai không biết xấu hổ?" Du Hân Niệm ấn hai vai Phó Uyên Di xuống đem nàng đặt ở trên giường, bò lên người nàng, "Phó đại pháp sư không phải nói muốn cho người ta kiến thức một chút pháp thuật lợi hại của ngươi sao? Sao nói mà không dạy?" Nói xong liền đưa tay sờ đùi nàng, dọc theo mặt trong chân trơn nhẵn mà vuốt lên phía trên, vuốt đến mức Phó Uyên Di phải hít mạnh một hơi, trong lòng nóng lên.
"Ngươi như vậy không sợ lát nữa không ra khỏi cửa được sao?" Phó Uyên Di nắm lấy thắt lưng nàng, kéo nàng đến sát thân thể của chính mình.
Du Hân Niệm nhìn thấy trong ánh mắt nàng mang theo dục vọng rõ rệt, tự mình cởi quần áo ra, ném trên mặt đất, xoay xoay thắt lưng, tách hai chân ra kẹp lấy đùi Phó Uyên Di, cọ cọ, thanh âm cũng trở nên khàn khàn: "Trễ một chút cũng không sao, nhân vật chính đều là lên sân khấu cuối cùng mà."
Bên trong quán bar của khu du lịch đã tưng bừng náo nhiệt hết mấy vòng, lão bản nương mới dắt người yêu khoan thai đến trễ.
Một vài huấn luyện viên quen thuộc ồn ào muốn phạt rượu, Phó Uyên Di ỷ vào tửu lượng không tệ của mình liền đến chắn rượu, trong phút chốc lại càng thêm náo nhiệt.
Lam Ngọc ngồi ở trong góc hỏi huấn luyện viên cá nhân của nàng: "Người đến cùng sư phụ là ai vậy a?".
Huấn luyện viên còn rất kinh ngạc: "Nàng mà ngươi cũng không biết? Thật hay giả vậy?".
Lam Ngọc lại cảm thấy khó hiểu: "Ta nhất định phải biết nàng sao?".
"Nàng là người ấy của sư phụ ngươi......"
"Người nào?"
Huấn luyện viên: "......"
Lam Ngọc tương đối ngây thơ cùng huấn luyện viên bất đắc dĩ nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng cũng lĩnh ngộ được ý tứ của đối phương.
"A?! Ngươi là nói......" Lam Ngọc vừa thốt lên một câu đã bị huấn luyện viên bịt chặt miệng, quay đầu hướng về phía những ánh mắt kinh ngạc xung quanh mà xin lỗi.
"La cái gì a, bình tĩnh chút được chưa?"
Lam Ngọc quả thực đang ngẩn ngơ, nàng đã từng nghe nói trong trường học có nữ sinh cùng nữ sinh yêu nhau, trên mạng internet cũng nhìn thấy suốt, nhưng chân chính là người quen biết sờ sờ trước mắt, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Trước đây Lam Ngọc còn tưởng tượng xem sư phụ bộ dáng xinh đẹp như vậy thì sẽ thích dạng đàn ông như thế nào, hóa ra......
Sau khi biết được chuyện này, Lam Ngọc cả một buổi tối đều nghĩ ngợi không ngừng. Nàng cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, không rõ chính mình vì sao lại có chút không vui, chung quy là cảm thấy trái tim bị kéo xé ra thành một cái khe nhỏ, không thể nói là đau đớn, nhưng là rất chán nản. Đúng vậy, chán nản, giống như là niềm hi vọng muốn chạy thật nhanh đột nhiên trong nháy mắt bị dập tắt, ánh mặt trời rực rỡ đột nhiên bị cắt đứt.
Nàng không giỏi uống rượu cho lắm, nhưng một ly rượu trước mắt cũng không cảm thấy khó uống, toàn bộ đều uống hết vào trong bụng, dường như chỉ có như vậy mới có thể xoa dịu đi một chút khó chịu trong đáy lòng.
Nàng uống nhiều lại nhanh, men rượu nhanh chóng xộc thẳng lên đầu, lúc đứng lên đi tìm phòng vệ sinh cả địa cầu tựa hồ đột nhiên nghiêng lệch bốn mươi lăm độ, suýt chút nữa khiến nàng ngã xuống đất.
"Ngươi sao lại uống nhiều như vậy a? Hả? Ngươi muốn đi đâu?" Nữ học viên cùng khóa đi lên đỡ lấy nàng, "Cái gì? Nga nga, nhà vệ sinh. Được, ta đưa ngươi đi. Ôi chao, nặng quá......"
Lam Ngọc được đỡ đến phòng vệ sinh, nữ học viên kia đứng chờ nàng ở bên ngoài cánh cửa đóng kín. Lam Ngọc ngồi ở trên bồn cầu, sau khi thuận lợi giải quyết tiểu sự nhân sinh, mấy lần muốn đứng lên nhưng đều thất bại. Nàng muốn gọi một tiếng, nàng còn nhớ là bên ngoài có người đang chờ nàng, muốn để cho người ở ngoài đi vào giúp nàng. Môi giật giật, không thể phát ra âm thanh.
Nàng vươn tay muốn nắm lấy tay vịn ở cửa mà đứng lên, bỗng nhiên trên mu bàn tay có cảm giác mát mát. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy trên trần nhà rơi xuống một làn khói đen, khói đen lượn vòng trên đỉnh đầu nàng bay xuống, chậm rãi luẩn quẩn ở trên miệng nàng......
"Ơ?" Lam Ngọc cảm thấy cái cổ căng siết, muốn lùi về phía sau, làn khói đen kia "Vù" một tiếng giống như đạn pháo lao vào trong miệng nàng.
"Ọe!" Lam Ngọc nôn mửa dữ dội, nữ học viên ở bên ngoài gõ cửa:
"Thế nào? Ổn rồi chứ?"
Cánh cửa ngăn cách chậm rãi được mở ra, Lam Ngọc ngồi ở trên bồn cầu, tóc tai lộn xộn, trước mắt có hai đường xanh đen, bên trong đôi mắt lại tràn ngập tinh khí. Sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, môi đỏ như máu, dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu giống như đã thay đổi thành một người khác.
Nữ học viên kia một tay chống cửa, ánh đèn từ phía sau lưng nàng chiếu đến, loáng thoáng có thể trông thấy vẻ tươi cười cổ quái của nàng.
"Tìm tới tìm lui, cũng tìm được khối thân thể này, ngươi nghĩ thế nào?"
Lam Ngọc cũng không thèm nhìn nàng, đi ra, sau lưng xẹt qua luồng ác quỷ khí tràn ngập sát ý.
"Đừng nhiều lời U Minh, giết chết Phó Uyên Di, ngay trong đêm nay."
......
Những năm gần đây cuộc sống của mọi người đều có áp lực lớn, bất luận là người lớn đi làm hay là học sinh đi học, mỗi ngày đều căng thẳng thần kinh chỉ sợ phạm phải một lỗi nhỏ, phải trả một cái giá lớn để bù lại. Cuộc sống giống như bước đi trên một lớp băng mỏng chỉ có cơ hội nghỉ ngơi trong chốc lát, quả thực giống như Na Tra xuống biển, không khổ ải xuất ra được một vòng tam lục cửu cũng không tính là kết thúc.
Mọi người thay nhau đến kính rượu, Phó Uyên Di cùng Du Hân Niệm hai người cũng uống không ít, liền sớm lấy cớ thoát thân, dự tính đi tản bộ một chút xua tan men rượu rồi sau đó đi ngâm suối nước nóng.
Phó Uyên Di giúp Du Hân Niệm ngăn cản hơn phân nửa số rượu, lúc này bụng căng đến khó chịu, phải đi đến phòng vệ sinh một chuyến, Du Hân Niệm liền đứng ở khu vực hút thuốc bên ngoài quán bar chờ nàng.
Gió đêm mang theo hàn ý rõ rệt, thổi đến Du Hân Niệm cả người thanh tỉnh. Nàng nhìn bóng dáng Phó Uyên Di bị bóng tối bao trùm, bầu trời đầy sao sáng rực, khiến trong lòng nàng lại có chút gợn sóng.
Nàng sờ sờ hộp đựng nhẫn bên trong túi áo, dự tính lát nữa lúc tản bộ sẽ lấy nhẫn ra tặng.
"Sư phụ."
Du Hân Niệm ngẩng đầu, thấy Lam Ngọc đi về phía nàng.
"Hửm? Ngươi còn chưa trở về nghỉ ngơi sao?" Du Hân Niệm tận mắt nhìn thấy Lam Ngọc được người khác dìu đỡ đi ra ngoài, cho là nàng không chịu nổi men rượu nên phải trở về phòng ngủ.
"Ta có chút chuyện muốn nói với ngươi." Vóc dáng cao cao của Lam Ngọc đứng thẳng ở trước mặt nàng, chợt hình thành một loại cảm giác áp bách.
Du Hân Niệm cái gì cũng chưa nói, tình cảnh như thế này sẽ phát sinh cái gì, thậm chí không cần Lam Ngọc mở miệng nàng cũng đã đoán trước được rồi.
"Sư phụ, ta......"
"Lam Ngọc." Du Hân Niệm dứt khoát mở miệng, ngữ khí lạnh như băng, "Ta biết ngươi muốn nói gì. Sự thực là ngươi đã uống say, ngươi làm như vậy ngày mai thức dậy nhất định sẽ hối hận."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.