Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 107: Quyết định của Hiên Viên Triệt




"Bổn vương là người thích đùa vậy sao?" Nụ cười khóe miệng của Mộ Dung Khinh Hàn không có tan đi, nhưng nhiệt độ lại dần dần hơi lạnh, "Duyên phận của ngươi và Tiểu Uyển chưa hết, Bổn vương nhìn ra được cũng đoán ra, đại tướng quân, ngươi không giỏi nói chuyện, khác làm hết phận sự, Bổn vương cũng không trách ngươi, hiện tại Bổn vương chính thức nói cho ngươi biết, lúc ngươi rời đi, mang Tiểu Uyển đi, coi như ta thành toàn các ngươi trước kia bỏ lỡ . . ."
Nói tới đây, Mộ Dung Khinh Hàn uống một hơi cạn sạch rượu trong chung rượu.
Trên gương mặt tuấn tú Hiên Viên Triệt toàn là thâm thúy, hắn im lặng chốc lát, nhìn lướt qua Tần Mục Ca, chậm rãi nói: "Đa tạ vương gia có ý tốt, ty chức thật khó tuân mệnh. . ."
Trên yến tiệc chợt trở nên yên tĩnh lại.
Trong mắt năm người đều là một bộ dáng bất thường.
"Dùng bữa đi, sắp lạnh rồi." Không khí hiện tại càng ngày càng nặng nề, Tần Mục Ca hời hợt nói một câu phá vỡ im lặng.
Lúc này, Tần Mục Ca cũng không biết phải làm sao hình dung tâm tình của mình, càng không biết trong lòng Hiên Viên Triệt đang suy nghĩ gì, lời của hắn là ý nghĩ chân thật, hay là lạt mềm buộc chặt?
Chỉ là, khí lạnh ở đáy mắt lạnh lùng của Mộ Dung Khinh Hàn lại lý giải như thế nào?
Lãnh Thanh Phong sớm nhìn ra Đao Quang Kiếm Ảnh trong mắt Mộ Dung Khinh Hàn và Hiên Viên Triệt, lúc này cũng hoà giải: "Đúng rồi, ta cũng đói bụng rồi, tốt nhất các ngươi không nên để cho chúng ta không có khẩu vị (hứng thú) . . ."
"Được, Bổn vương không nói, đại tướng quân suy nghĩ thật kỹ, ta là chân tâm thật ý muốn thành toàn, cũng không phải là lời khách sáo -- Tiểu Uyển, Bổn vương thả ngươi theo đại tướng quân trở về, ngươi có bằng lòng hay không?"
Triệu Hiểu Uyển nhìn ra được Mộ Dung Khinh Hàn không phải thử dò xét, là thật sự định thành toàn mình và Hiên Viên Triệt, cho nên nàng cúi đầu nói khẽ: "Toàn bộ dựa vào quyết định của Vương Gia . . ."
Lời này chẳng khác nào với nói bằng lòng rời đi với Hiên Viên Triệt.
Gương mặt tuấn tú của Hiên Viên Triệt càng tái nhợt, nhưng không nói gì thêm, chỉ là cúi đầu từ từ uống sạch một ly rượu.
Bởi vì không khí không đúng, cho nên yến tiệc sớm chút đã giải tán, Mộ Dung Khinh Hàn và Lãnh Thanh Phong còn có Tần Mục Ca cùng nhau trở lại viện mà Mộ Dung Khinh Hàn sống thường ngày.
Trên yến tiệc chỉ còn lại hai người Hiên Viên Triệt và Triệu Hiểu Uyển, không khí này càng thêm lúng túng.
"Triệt. . . Ta muốn trở về với ngươi . . . Bắt đầu duyên phận của chúng ta . . ." Triệu Hiểu Uyển không che giấu được vẻ mặt vui sướng, si mê nhìn gương mặt cực kỳ tuấn mỹ của Hiên Viên Triệt.
Mặc dù Mộ Dung Khinh Hàn cũng rất tuấn mỹ, thân phận cũng cao quý, chỉ tiếc trong lòng của hắn không có mình, lại là một người đa tình, so sánh với Hiên Viên Triệt, thì thua kém không ít.
Trong hai năm qua, Hiên Viên Triệt càng chín chắn hơn so với trước kia, trong xương cốt này là sức hấp dẫn đoạt người hơn nữa làm cho ánh mắt người khác không thể rời khỏi.
"Trương trắc phi, ta đã từng nói, tuyệt đối sẽ không làm như vậy! Hiên Viên Triệt ta sẽ không làm chuyện như vậy!" Hiên Viên Triệt lui về sau hai bước, tách ra một chút khoảng cách với Triệu Hiểu Uyển, mày nhíu chặt lại tiếp tục nói, "Chúng ta không quay lại được, ta biết rõ trước chúng ta đã từng có một quãng thời gian, nhưng lúc đó tuổi còn rất trẻ, lại không trải qua chuyện gì, lại càng không hiểu được ý chính của sinh hoạt, còn bây giờ, ta biết rõ thật sự ta đang cần gì, Mục Ca là vợ trước của ta, chúng ta bởi vì hiểu lầm kết hợp, hay bởi vì hiểu lầm mà tách ra, nàng chịu rất nhiều khổ, trong khoảng thời gian này ta ở chung với nàng, mới chính thức biết nàng -- nữ nhân tốt như vậy bị ta bỏ lỡ! Ngươi không biết trong lòng ta hối hận biết bao! Hiện tại, thật vất vả cùng đi với nhau, vốn là chúng ta muốn suy nghĩ tái hợp, nhưng một phong thư của Thanh Dương vương cho gọi chúng ta đến chỗ này, hiện tại hắn muốn giữ Mục Ca lại . . . Ta sẽ không đồng ý . . ."
"Ngươi không đồng ý thì thế nào? Ngươi có thể đấu thắng hắn sao? Hôm nay điệu bộ này ngươi cũng thấy đấy, hắn sẽ không để cho ngươi mang Tần Mục Ca đi!"
Triệu Hiểu Uyển hơi tức giận, còn có chút ghen, từ trong lời nói của Hiên Viên Triệt nàng nghe được ra, hiện tại trong lòng hắn yêu Tần Mục Ca -- Vương Gia là phu quân của mình, trong lòng của hắn có Tần Mục Ca, vốn cho là mình sẽ có chút địa vị ở trong lòng Hiên Viên Triệt, kết quả hiện tại hắn lại xác định rõ nói với mình là hắn sẽ không mang mình đi!
Hiên Viên Triệt không nói gì, dừng một chút, xoay người rời khỏi phòng ăn, chỉ chừa Triệu Hiểu Uyển một mình ở nguyên tại chỗ.
"Cái người ngoan cố này, ta cược nhất định ngươi không mang Tần Mục Ca đi được!" Triệu Hiểu Uyển lớn tiếng hô một câu về phía bóng lưng của Hiên Viên Triệt.
Chỉ là, đối phương ngay cả đầu cũng không quay lại một lần.
- Hãy đọc truyện ở
Sau giữa trưa, Tần Mục Ca ra ngoài đi dạo ở trong hoa viên.
Tiệc trưa giống như sóng gió nhỏ, trong lòng nàng vẫn còn đang lẩm bẩm.
Dọc đường suy nghĩ vậy mà không phát hiện Hiên Viên Triệt đã xuất hiện ở bên cạnh nàng.
"Đại tướng quân. . ." Tần Mục Ca vội lui về phía sau một bước, nhàn nhạt làm một tiếng kêu.
"Đây chính là kết quả ngươi muốn -- ngươi ở lại, để cho nàng ta đi?" Đôi mắt Hiên Viên Triệt mang theo đau thương căm giận và mất mác thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt Tần Mục Ca, "Tần Mục Ca, rốt cuộc trong lòng của ngươi có ai? Ta, hay là hắn?"
Tần Mục Ca im lặng, nhìn cảm xúc kích động của hắn, trong chốc lát nàng không biết phải nói chút gì mới phải, buồn bả nửa ngày nói: "Rốt cuộc trong lòng của ngươi có ai? Chính ngươi có thể nhìn rõ ràng? . . ."
Hiên Viên Triệt cảm thấy thật bất ngờ, hắn không nghĩ đến Tần Mục Ca sẽ chợt toát ra những lời này, chẳng lẽ nàng không biết lòng của mình? Là mình nói không đủ hay là làm không đủ, mới để cho nàng có nghi ngờ như vậy?!
"Trong lòng của ta đương nhiên là ngươi, bây giờ là vậy, về sau cũng vậy ! Trừ ngươi ra ta sẽ không thể có những người khác! Ngươi có phải đi với ta?" Hắn đi lên một bước, đôi mắt thiết tha khiến trong lòng Tần Mục Ca không khỏi chấn động.
Tần Mục Ca lạnh nhạt nói: "Sao không mang theo Triệu Hiểu Uyển rời đi? Ta chỉ sợ không thể rời đi, Mộ Dung Khinh Hàn muốn ta ở lại . . ."
"Hiện tại ta sẽ dẫn ngươi đi." Hiên Viên Triệt nói xong, kéo Tần Mục Ca ra khỏi vườn hoa.
Trong lòng Tần Mục Ca hoảng sợ, nàng thật là không ngờ Hiên Viên Triệt có thể mang nàng rời đi như vậy, hơn nữa chính nàng cũng rất khó hiểu, mình lại không có phản kháng, cứ như vậy đi theo hắn ra ngoài -- mình cũng hy vọng kết quả như vậy sao?
Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói chuyện.
Hiên Viên Triệt cũng không đi cửa chính, mà là mang theo Tần Mục Ca ra ngoài từ cửa hông, đến trên đường lớn mua một con ngựa, sau đó cùng cưỡi với Tần Mục Ca phi nhanh ra khỏi thành.
Vừa ra thành, Hiên Viên Triệt càng thêm ra roi thúc ngựa lên đường, một chút cũng không dám lười biếng.
Chỉ là, Tần Mục Ca phát hiện con đường này cũng không phải con đường ban đầu tới.
"Tại sao chúng ta không đi đường cũ?" Nàng ôm thật chặt Hiên Viên Triệt hỏi.
Hiên Viên Triệt vừa giục ngựa vừa trả lời: "Nếu đi con đường kia, Mộ Dung Khinh Hàn sẽ rất nhanh đuổi theo chúng ta. Cho nên chúng ta chỉ có đi một con đường khác . . ."
Vẻ mặt của hắn hơi phức tạp, hình như có tâm sự gì không tiện muốn Tần Mục Ca nói rõ.
-
Tới gần lúc chạng vạng, bữa tối sắp bày ra, Mộ Dung Khinh Hàn và Lãnh Thanh Phong ngừng đánh cờ.
Thấy Tần Mục Ca còn chưa xuất hiện, thì hỏi nha hoàn ở dưới hành lang: "Vương phi đi vườn hoa rồi, sao vẫn không thấy trở lại? Ngươi đi xem một chút, cứ nói sắp dùng bữa tối rồi, mời vương phi trở lại dùng bữa."
Nha hoàn lĩnh mệnh đi.
Lãnh Thanh Phong từ chỗ ngồi đứng lên, xoay xoay eo, miễn cưỡng nói: "Vương Gia thật là lấy thế đè người, đang ở trên địa bàn của ngươi quả nhiên chính là không giống nhau. . . ."
"Có cái gì không giống nhau như vậy? Bổn vương cũng chỉ là tác thành cho bọn họ cũng thành toàn cho mình mà thôi, Nhược Nhi sống lại, ta nhất định sẽ bảo vệ chu đáo cho nàng thật tốt. . . Ta muốn nàng ở lại bên cạnh ta. . . " Cuối cùng Mộ Dung Khinh Hàn nói, giọng nói trở nên vô cùng hòa hoãn.
Lãnh Thanh Phong cười lành lạnh: "Thế nào? Muốn đền bù tỷ tỷ của ta? Chỉ tiếc là nàng sẽ không cảm kích, bởi vì nàng vốn cũng không nhớ tới ngươi . . ."
Gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Khinh Hàn khó coi, nửa ngày mới thoáng dịu đi, lạnh nhạt nói: "Không sao cả, ta sẽ từ từ nói chuyện trước kia cho nàng, cũng sẽ nói tất cả đã qua của chúng ta cho nàng . . . Tình cảm sẽ từ từ có, giống như chúng ta trước kia vậy . . ."
Hai người đang nói, ngoài viện có nha hoàn trở lại, bẩm báo nói: "Vương Gia, vương phi cũng không ở trong vườn hoa, nô tỳ tìm khắp nơi rồi, cũng không thấy bóng dáng Vương phi, họ nói sau giữa trưa đại tướng quân gặp vương phi ở vườn hoa, sau đó hai người đều biến mất . . ."
Tin tức này giống như một tảng đá lớn quăng vào trong nước, văng lên vô số gợn sóng, chấn động Mộ Dung Khinh Hàn trước mặt một trận hôn mê!
"Gọi Triệu trắc phi tới gặp Bổn vương!"
Hắn phát xong mệnh lệnh này, lại ra lệnh thị vệ bên cạnh nói: "Chọn người ngựa cho Bổn vương!"
Không lâu lắm, Triệu Hiểu Uyển liền vào viện, vẻ mặt cô đơn, đi bộ cũng là phờ phạc rã rượi, khi thấy gương mặt tuấn tú của Mộ Dung Khinh Hàn che phủ sương lạnh, sát khí nồng nặc trong mắt, nàng vội sửa lại quần áo trong, đi vào trong phòng.
"Hiên Viên Triệt đi thật rồi, không có mang theo ngươi?"
Triệu Hiểu Uyển vừa nghe nói Hiên Viên Triệt vậy mà đi thật, lóng lánh trong mắt lập tức tràn ra, nàng cúi cúi người trả lời: "Nô tì thật không ngờ hắn sẽ đột nhiên rời đi như vậy. . . ."
Lãnh Thanh Phong ở một bên sớm không chờ được, nếu tỷ tỷ rời đi, mình sống ở chỗ này làm gì?
"Vương Gia, hiện tại chúng ta có muốn lên đường hay không?" Thị vệ đi vào chờ lệnh.
"Ngươi có biết tỷ tỷ rời đi từ con đường nào?" Lãnh Thanh Phong biết đường xá Cao Vực bốn phương thông suốt, Hiên Viên Triệt lại là một Tướng quân có kinh nghiệm sa trường, chắc chắn không định làm cho người ta dễ dàng đuổi theo.
Mộ Dung Khinh Hàn cười lạnh: "Cứ đi gấp gáp như vậy, sớm lo lắng ta sẽ đuổi theo hắn? Con đường mà hắn có thể đi nhất kia hầu như là cầu thắng trong nguy hiểm, chỉ sợ gặp phải phiền toái lợi hại hơn . . . Hiên Viên Triệt, vì mang Nhược Nhi rời đi, thật là nhọc lòng rồi . . ."
"Lời này là nói như thế nào?" Lãnh Thanh Phong nhìn nét mặt Mộ Dung Khinh Hàn có chút hả hê, không khỏi tò mò hỏi tới một câu.
Mộ Dung Khinh Hàn nhìn hắn một cái, mỉm cười trả lời: "Hắn mang theo Nhược Nhi sẽ đi con đường kia, sẽ đi ngang qua một quốc gia mà hắn đã từng ở lại. . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.