Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 12: Người bị hưu, khó mà đến được nơi thanh nhã?




Tần Mục Ca bỗng nhiên cũng dừng lại, Tần thị lang này không phải là phụ thân đại nhân sao? Phủ Cầm nói phụ thân đi sứ Tây Lương, bây giờ trở lại?
Nàng đang suy nghĩ , bên ngoài một nam nhân trung niên vội vàng tiến vào, rất nho nhã, hơi có vẻ phong sương trên mặt lộ ra vẻ phong trần mệt mỏi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Tần thị lang đi vào nhìn thấy Tần Mục Ca, đáy mắt lập tức lóe lên một niềm cảm xúc, chỉ là bởi vì đang ở nơi này đành đè xuống, có điều là sau một khắc ông lại nhìn thấy Hiên Viên Triệt trầm mặc bình tĩnh, vẻ mặt lập tức chuyển sang kinh ngạc -- hắn thế nhưng lại bình tĩnh đối mặt với nữ nhi của mình như thế, thật sự là rất ngoài ý muốn! Hắn không phải là nên nổi trận lôi đình sao, thế nào lại bình thản như vậy, lẽ nào tin tức của mình sai rồi? !
Hiện tại ông không được phép suy nghĩ nhiều, cho nên Tần thị lang lập tức bước đến gần Mộ Dung Huyên quỳ gối lễ bái.
Mộ Dung Huyên lập tức tiến lên khom người ý bảo đối phương đứng dậy, đồng thời lại cười nói: "Thái phó mau miễn lễ, một đường phong trần cực khổ lắm rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi."
Tần thị lang liên tục nói không dám, làm lễ ra mắt với Mộ Dung Huyên xong, lại cùng Hiên Viên Triệt ôm quyền, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng nói: "Đại tướng quân, thứ lỗi..."
Hiên Viên Triệt khẽ vuốt cằm khách khí nói: "Tần thị lang khách khí rồi..."
Rất nhiều lời nói hàm chứa chỉ trong hai câu ngắn ngủi ở hai bên.
Tần Mục Ca nhìn Tần thị lang làm lễ ra mắt xong, liền tiến lên đi tới gần cúi người hành lễ: "Mục Ca ra mắt phụ thân, phụ thân đại nhân cực khổ..."
Tần thị lang lạnh lùng nhìn Tần Mục Ca hỏi: "Vì sao ngươi lại ở chỗ này?"
"Thái phó, là ta mời nàng đi lại ở ngự thư phòng này -- bên cạnh ta thiếu hụt một nữ quan có thể biết chữ." Mộ Dung Huyên không đợi Tần Mục Ca trả lời, liền trả lời thay nàng.
Quả nhiên sắc mặt Tần thị lang thoáng hòa hoãn đi một chút, chỉ là khách khí thở dài nói: "Điện hạ quá đề cao nàng, một đứa không có tri thức miệng còn hôi sữa, sao dám đảm nhận trách nhiệm nặng nề như vậy? Hơn nữa nàng... Nàng là bị người ta hưu khí, thực sự không thể nào bước vào nơi thanh nhã, điện hạ hãy tìm đại gia khuê tú thích hợp tới sẽ tốt hơn, khuyển nữ về nhà suy ngẫm chuyện đã qua cho thỏa đáng.
Tần Mục Ca vừa nghe được ý của phụ thân là gọi mình trở về Tần phủ, cũng không nói thêm cái gì, dù sao đối mặt với phụ thân , mình vẫn là trước không cần nói nhiều cái gì.
Có điều, nhìn đối phương đối với mình là vẻ mặt ghét bỏ, đoán chừng trở về Tần phủ sợ rằng đối với mình mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, mình bây giờ, danh tiếng vô cùng xấu, ai thấy cũng chán ghét đi?
Mộ Dung Huyên suy nghĩ một chút, nhìn lướt qua Tần Mục ca, sau đó mỉm cười nói với Tần thị lang: "Thái phó, như vậy cũng tốt, Mục Ca trở về Tần phủ, nhưng vẫn phải giúp ta xử lý ngự thư phòng, chờ ta tìm được người thích hợp hơn hãy nói, có thể không?"
Tần thị lang thấy Mộ Dung Huyên kiên trì muốn Tần Mục Ca làm việc, cũng không cách nào từ chối, chỉ đành phải gật dầu đồng ý, nhưng ông đến gần Mộ Dung Huyên nói: "Điện hạ, ngài vạn lần không cần nể tình ta mà chứa chấp nàng..."
"Không có, Thái Phó, người không cần đa tâm, Tần Mục ca thông minh lanh lợi, ta dùng người chỉ tin tưởng những gì ta nhìn thấy..." Mộ Dung Huyên ưu nhã cười một tiếng, vỗ vỗ mu bàn tay Tần thị lang.
Cả người Tần Mục Ca không thoải mái, Mộ Dung Huyên gọi cha của mình là Thái phó, điều này nói rõ trước kia phụ thân là lão sư của hắn,bằng không đúng là Tam điện hạ này thật là nhìn chính mặt mũi của cha mới chứa chấp mình!
Tần thị lang lại hàn huyên mấy câu, liền chuẩn bị trở về phủ, Mộ Dung Huyên bảo Tần Mục Ca trước cùng trở về phủ, chờ ngày hôm sau sẽ tiếp tục công việc của mình.
Cả một quá trình này, Hiên Viên Triệt gần như không nói gì, chỉ là vẻ mặt thâm trầm ngồi ở một bên, chỉ cỏ thời điểm Tần thị lang cáo từ mới đứng dậy đưa mắt nhìn phụ tử hai người rời đi.
Tần Mục Ca và Tần thị lang cáo từ vừa mới bước ra ngoài hoàng cung, mặt của ông ta liền trực tiếp trùng xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.