Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 29: Dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra




Đáy mắt ma ma kia tràn đầy căm phẫn và không cam lòng, hừ lạnh một tiếng trả lời: "Vì phu nhân, lão thân sẽ không màng sống chết!"
"Rất tốt, đúng là một nô tài đủ tư cách!" Nàng nhìn xung quanh một vòng, nhìn nô tài chó cậy chủ này, cười nhạt một tiếng, "Nếu ta đánh ai tàn phế, các ngươi cũng đừng trách ta vô tình, nếu đánh chết, ta cũng chỉ là tự vệ, là các ngươi làm khó ta trước!"
Nhìn những thứ nô tài lớn lối như thế này, cũng biết mặt hàng trước đó như thế nào, đối xử với mình cũng không khá hơn chút nào, có chủ tử ủng hộ, cho nên mới có mấy thứ nổi loạn này! Chính mình mới không thỏa hiệp, nếu người phạm ta, ta nhất định sẽ phạm người!
Ma ma kia ỷ có nhiều người, không chút khách khí tiếp nhận nói tiếp: "Bây giờ dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng mơ tưởng chiếm tiện nghi của chúng ta, phu nhân nói nếu ngươi không đưa, sẽ dùng gia pháp hầu hạ, lên!"
Những người này đã từng giẫm Tần Mục Ca dưới chân lập tức ùa lên!
Lông mày Tần Mục Ca dựng thẳng lên, ngay sau đó hung ác đạp nha hoàn cách mình gần nhất một cước, tiến lên tóm lấy vạt áo của ma ma kia, cười lạnh một tiếng, "Ngày thường khi dễ ta, ta còn không so đo, ddlqd vậy mà hiện tại các ngươi còn hếch mũi lên mặt! Bạc trong đồ cưới này là của mẫu thân ta lưu lại cho ta, không thuộc khố phòng Tần phủ! Nếu các ngươi còn dám nghĩ cách, ta sẽ đâm dao trắng rút dao đỏ với các ngươi!"
Nàng vừa nói xong, Phủ Cầm đúng lúc vội vàng chạy đến, trong lòng ôm một cây dao găm trực tiếp đưa cho Tần Mục Ca!
Tần Mục Ca lập tức rút dao găm kề ngang lên cổ của ma ma kia, lạnh lùng quát: "Đến đây, ta xem cổ của ngươi cứng hay là dao của ta cứng!"
Chân ma ma kia lập tức nhũn lại, dáng vẻ Tần Mục Ca liều mạng khiến bà ta khiếp sợ, khá lắm, tiểu thư không được chào đón này là muốn liều mạng đây, cục xương già của mình cũng không thể xông lên phía trước!
"Nhị tiểu thư, chúng ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc..." Bà ta vội vã giải thích, giọng điệu mềm hơn lúc nãy rất nhiều.
Tần Mục Ca đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát chói tai: "Dừng tai lại cho ta!"
Tần Mục Ca ngước mắt nhìn lên, thấy trong mắt Tần thị lang tràn đầy tức giận đi ra từ cửa hông.
Ma ma kia vừa thấy Tần thị lang, vội vàng khóc lóc nói: "Lão gia cứu mạng..."
"Vẫn còn không thu dao lại cho ta!" Tần thị lang nâng cao giọng quát lớn, "Đường đường một tiểu thư mà lại dùng dao như vậy, còn la lối om sòm như thế, người ngoài nghe thấy thì làm thế nào mà xuất giá đây? !"
Tần Mục Ca có chút không tình nguyện, nhưng lại ngại mặt mũi đối phương, liền buông cổ ma ma kia ra, nhưng mà nhân tiện đá bà ta một cước, ngay sau đó mới nói với Tần thị lang: "Phụ thân tới đúng lúc, nữ nhi có một chuyện khó hiểu, dlqd đồ cưới này nếu đã cho nữ nhi nên tất cả đều thuộc về nữ nhi chứ? Làm sao mà ta mới vừa bước vào cửa, đã bị những nô tài này vây quanh cướp đoạt?"
Tần thị lang dừng lại, mắt chuyển qua ma ma kia hỏi: "Có việc này thật không?"
Ma ma kia vừa nghe liền vội vàng đổi lời nói: "Không phải giống như nhị tiểu thư nói, phu nhân lo lắng tiểu thư sẽ không quản lý được nhiều tài vật như vậy, nói trước là bỏ vào phủ khố giống như trước, chờ khi nào nàng tái xuất giá lại lấy ra, chỉ là nhị tiểu thư lại cảm thấy phu nhân mưu tính không tốt, không để ý lời khuyên nhủ của chúng ta, lại vẫn lấy dao đe dọa nô tỳ, nếu lão gia không tới, sợ rằng hôm nay lão nô đổ máu tại chỗ rồi..."
Nói xong, vẻ mặt đau thương, còn dùng khăn tay lụa lau khóe mắt, giống như nơi đó có nước mắt vậy.
Tần thị lang thoáng suy nghĩ một chút, liền nói với Tần Mục Ca: "Đồ cưới của ngươi tất nhiên sẽ là của ngươi, nhưng ngươi phải bảo quản thật kỹ, nếu tái xuất giá, phụ thân cho ngươi sợ là cũng nhiều như vậy -- còn nữa, ddlqd một nữ tử quyết không thể đe dọa đánh nhau hung ác như vậy, nếu bị ta nhìn thấy một lần nữa nhất định sẽ dùng gia pháp! !"
Tần Mục Ca ngoài mặt đồng ý, trong lòng lại lạnh lùng khẽ hừ, nếu người nào khiến ta không dễ chịu, đừng trách ta không khách khí! Nàng lạnh lùng trừng mắt nhìn ma ma kia, sau đó phúc thân với Tần thị lang, trầm giọng nói với những người nâng đồ cưới này: "Đi thôi."
Ma ma vừa nghe được quyết định của Tần thị lang, không dám nói thêm cái gì, chỉ nhìn Tần Mục Ca mang theo những đồ cưới này bình thản đi về viện của nàng.
Trong lòng ma ma vừa tức vừa nghi ngờ, nhân cơ hội trở lại chủ viện báo cho Tần phu nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.