Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 44: Tiêu tan hiềm khích lúc trước?




Đang lúc nàng kích động, bỗng nhiên phát giác tay đụng phải một cái gì đó mềm mềm. Cái gì đây? !
Động tác Tần Mục Ca chậm lại nhìn qua, trời ơi, con cóc thật lớn cách nàng không tới nửa thước từ nãy giờ, toàn thân gập ghềnh dị thường khủng bố! Càng đáng sợ hơn là tay mình lại còn khoác lên trên lưng con cóc! !
"Má ơi!" Từ đáy lòng Tần Mục Ca phát ra hét lên một tiếng sợ hãi, từ lùm cây nhô ra.
Nàng ngang trời xuất thế trực tiếp ảnh hưởng đến hai người kia, mày liễu Thái Hậu dựng lên thuận thế nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử bởi vì lực đạo quá lớn, nhảy lên đá lát trên đường, thân hình không ổn, lảo đảo vài bước, ngã vào trong hồ nước!
Trong lòng Hiên Viên Triệt đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn nữ nhân rơi vào trong nước, tinh thần chuyển một cái, lấp tức nhảy vào trong nước cứu đối phương.
Tần Mục Ca không nghĩ tới mình kích động nhảy vào trong nước, lúc nàng đang đạp nước, một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy đầu vai nàng, hơn nữa không chút khách khí mà ôm cổ nàng bơi vào bờ.
Đây là người nào? Mình biết bơi có được hay không -- lại nói, ghìm cổ chặt quá!
Thật vất vả bò lên bờ, Tần Mục Ca ho khan thở hổn hển trong chốc lát, nhìn về phía nam nhân cứu mình.
Vừa nhìn, lại là Hiên Viên Triệt!
"Là ngươi? !"
Hiên Viên Triệt một bên vắt nước trên áo, một bên vân đạm phong khinh* mắng trả lại: "Ngươi cho rằng là ai cứu ngươi?"
* Vân đạm phong khinh: điềm nhiên, đạm mạc như mây như gió, thản nhiên như không.
Tần Mục Ca đang muốn nói cho đối phương biết, minh căn bản không cần hắn cứu, dư quang nơi khóe mắt thấy Thái Hậu trầm mặt xuống đi qua. Nàng vứt qua một bên lời buột miệng nói ra, vội vàng nằm rạp người dập đầu xin lỗi: "Vừa rồi thần nữ thấy lùm cây có cỏ dại nhịn không được kéo ra, kết quả gặp phải một con cóc thật lớn, mới đưa đến kinh sợ thất lễ làm phiền Thái Hậu, cầu Thái Hậu thứ tội!"
Thái Hậu nhìn Tần Mục Ca, lại nhìn lùm cây chỗ nàng mới xuất hiện. đáy mắt lóe ra một chút lo lắng, ngay sau đó lạnh nhạt nói: "Niệm tình ngươi vô tâm, đứng dậy đi, đi thay y phục đi."
"Tạ Thái Hậu." Tần Mục Ca bày ra bộ dáng sợ hãi đứng dậy, xoay người chuẩn bị rời đi.
Hiên Viên Triệt cũng lập tức hướng Thái Hậu thi lễ: "Thái Hậu, mấy ngày trước Tần Mục Ca vì tình hình bệnh dịch cả ngày lẫn đêm, thân thể có chút không khỏe, ddlqd vi thần lo lắng cho nàng, muốn đưa nàng trở về, như vậy ta cũng yên tâm. Không dám quấy nhiễu Thái Hậu nữa, vi thần cáo lui."
"Không phải là các ngươi không đội trời chung sao?" Thái Hậu bỗng nhiên ném ra những lời này, nhìn như hời hợt, kỳ thực là ý vị sâu xa, nàng (TH) nở nụ cười, liếc Tần Mục Ca một cái, lại nhìn về Hiên Viên Triệt, "Thế nào, hòa hảo rồi hả?"
Tần Mục Ca lau nước trên mặt một cái, vừa muốn trả lời, bị Hiên Viên Triệt cắt ngang giành nói: "Hồi bẩm Thái Hậu, chúng ta đã quên hết ân oán trước kia, kể từ khi xảy ra bệnh dịch, ta đối với Tần tiểu thư có nhận thức mới..."
Nói cái gì đó? ! Trong lúc nhất thời Tần Mục Ca có ảo giác, Hiên Viên Triệt cháy hỏng đầu óc, ở chỗ này nói hưu nói vượn!ddlqd Cái gì mà quên hết ân oán trước kia, vẫn thờ ơ đối đãi với mình, xa cách, vậy cũng gọi là quên hết ân oán trước kia sao? Hơn nữa, hắn muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước, mình lại không có đồng ý mà!
Tần Mục Ca đi phía trước khẽ dựa vào đang muốn nói chuyện, Hiên Viên Triệt ôm eo của nàng, hơi cúi đầu mang theo thái độ cường thế chậm rãi nói: "Mục Ca, bây giờ ngươi lại thiếu ta một cái nhân tình, hiện tại chúng ta đi thôi -- Thái Hậu, chúng ta cáo lui..."
Nói xong, mang theo Tần Mục Ca sải bước ra khỏi tầm nhìn của Thái Hậu.
Thái Hậu muốn nói lại thôi, nhìn Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca cùng nhau biến mất trước mặt mình, tự nhủ: "Tần Mục Ca, lại dám phá hư chuyện tốt của ai gia..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.