Chuyên Tâm Độc Sủng, Mùa Xuân Của Hạ Đường Thê

Chương 9: Khuyên ngươi tốt nhất lấy cái tay bẩn của ngươi ra




Ngày hôm sau, Tần Mục Ca liền đi theo Thiên Quân, tiểu Nhược, U chờ đi theo Mộ Dung Huyên vào hoàng cung, những người khác theo Mộ Dung Huyên đi lâm triều, mà Tần Mục Ca một mình ở lại ngự thư phòng đi theo cung nữ làm quen hoàn cảnh xung quanh.
Nàng đang đứng trước án thư dùng phất trần nhẹ nhàng phủi bụi, bên ngoài cung nữ cười khẽ truyền vào giọng nói: " Đại tướng quân, giám quốc vẫn chưa về, mời vào đây ngồi chờ đi."
Hiên Viên Triệt? Trong đầu Tần Mục Ca mới hiện ra ba chữ này, bóng dáng cao ngất anh tuấn của Hiên Viên Triệt đã bước vào thư phòng, xuất hiện trước mặt nàng.
Hôm nay hắn mặc trên người triều phục màu đỏ tím, nơi vạt áo tơ vàng thêu hoa văn những đám mây lượn sóng, cổ áo trắng như tuyết, đai lưng màu đen treo bên hông là ngọc phỉ thúy thượng hạng treo rủ xuống, y phục này càng làm cho hắn tỏa sáng rực rỡ, dung nhan tuấn mỹ yêu nghiệt hầu như không phân biệt nam nữ, bất quá, vẻ mặt của hắn lãnh triệt ( lạnh nhạt+trong trẻo) làm cho người ta không dám khinh nhờn, chính là diễm nhược đào lý, lãnh nhược băng sương. ( xinh đẹp như hoa đào, lạnh nhạt như sương -- như siêu thoát phàm trần)
Hiên Viên Triệt ngẩng đầu nhìn thấy Tần Mục Ca ở đây, không khỏi dừng lại, D~Đ~L~Q~Đ rõ ràng hắn không nghĩ tới lại nhìn thấy nàng ở chỗ này, lúc này nàng một thân trang phục nữ quan màu tím, tóc dài búi thành song nha kế* , xinh đẹp khuynh thành nhưng diện mạo lại vô cùng đoan trang khiến người ta không đành lòng rời đi tầm mắt.
*Song nha kế : các kiểu tóc cổ đại hình ở đây [url]http://phonglinhcoc.com/cac-kieu-toc-trung-quoc-co-dai/[/url]
Bốn mắt nhìn nhau.
Không đợi Hiên Viên Triệt bày tỏ thái độ, Tần Mục Ca trước tiên hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó quay đầu sang một bên tiếp tục dùng phất trần phủi nhẹ án thư.
Mắt đẹp Hiên Viên Triệt rõ ràng hiện lên khinh thường, coi như Tần Mục ca không tồn tại, chỉ đứng ở trước cửa sổ nhìn bên ngoài, chờ Mộ Dung Huyên đến.
Tần Mục Ca phủi mấy cái, chợt nhớ tới cái gì, thoáng suy nghĩ liền nhìn về phía Hiên Viên Triệt -- mình còn có vật rất quan trọng không bằng đòi hắn vậy!
Cho nên, nàng để phất trần xuống chậm rãi đi tới sau lưng Hiên Viên Triệt, cố ý ho khan một tiếng, để đưa tới sự chú ý của đối phương, sau đó liền nói: "Đại tướng quân, xin hỏi lúc nào thì trả lại đồ cưới cho ta?"
Hiên Viên Triệng dừng lại, cũng không quay đầu lại, càng không có nhìn Tần Mục ca lấy một cái, nhàn nhạt nói: "Bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đi lấy, tất cả đồ của ngươi, ta cũng không muốn nhìn thấy!"
"Suy nghĩ của Đại tướng quân giống như ta, ngày mai ta liền qua lấy." Tần Mục Ca nói xong, cất bước chuẩn bị tránh ra, nam nhân cặn bã như vậy mình không muốn nhìn lâu thêm nửa con mắt, mặc dù mình đối với hắn không có bao nhiêu ấn tượng, nhưng chỉ bằng xem ngày hôm qua, người này bất quá chỉ có vẻ bề ngoài, là một cục phân lừa mà thôi. ( ý là đồ ngu ngốc )
Tần Mục Ca bình tĩnh và lý lẽ hùng hồn trực tiếp khơi dậy lửa giận Hiên Viên Triệt lần nữa bộc phát, cho nên hắn hầu như không có suy xét, xoay người hung hăng kéo cánh tay Tần Mục Ca, ánh mắt lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống nhìn thẳng vào đáy mắt nàng, gằn từng chữ: "Tiện phụ! Chuyện ngươi làm ngươi còn không biết, lại còn ngẩng mặt rêu rao khắp nơi, ngươi tốt nhất hãy chết đi, mà không phải chẳng biết xấu hổ mà xuất hiện trước mắt mọi người như thế, hơn nữa còn là địa phương trang nghiêm như thế.
Tần Mục Ca há là hạng người im hơi lặng tiếng để cho người ta khi dễ? Nàng cố gắng coi thường đau đớn trên cánh tay, vẻ mặt không đổi sắc, sau đó can đảm không sợ hãi tiến lên nghênh tiếp ánh mắt Hiên Viên Triệt, giễu cợt nói: "Đại tướng quân mở miệng ngậm miệng đều là tiện phụ, tu dưỡng thật là tốt! Sinh mạng đáng quý như thế, ta làm sao sẽ dễ dàng bỏ qua? Huống chi ta bị người hãm hại đến bước này, thù này không báo ta chết cũng không nhắm mắt! Con người của ta có thù tất báo, ai làm cuộc sống của ta không dễ chịu, đời này hắn đừng muốn sống tốt!"
"Hãm hại?" Đáy mắt Hiên Viên Triệt khó nén chán ghét thật sâu, khóe miệng cũng là giễu cợt cười yếu ớt, nụ cười tuyệt mỹ giống như hoa anh túc, đồng thời trong tay hắn cũng dần dần tăng thêm lực đạo,"Ngươi giỏi tính kế như vậy, ai có thể hãm hại được ngươi? !"
"Không ai có thể hãm hại ta? Người hiền bị ức hiếp -- ta khuyên ngươi bây giờ bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, nếu không ta sẽ khiến ngươi chịu không nổi!" Tần Mục Ca bị đối phương vô lễ chọc giận, bỗng nhiên vẫy một cái, nhưng không tránh thoát được trói buộc của đối phương.
Nhưng vào lúc này, cửa ngự thư phòng chợt mở ra --Mộ Dung Huyên tiến vào.
Lông mày Tần Mục Ca nhíu lại, nảy ra ý hay, quay người lại bùm một cái quỳ trên mặt đất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.