Mùa hè bắt đầu với một đợt bệnh cảm nặng kéo dài cả tuần liền.
Năm học chỉ vừa mới kết thúc, tôi còn chưa kịp đi chơi đã bị bệnh. Bệnh liệt giường không ăn không uống không đi đâu nổi. Cơ thể tôi đôi khi nó lạ như thế, cả một năm dài đằng đẵng không sao nhưng chỉ vừa kết thúc chuỗi ngày bận rộn mệt mỏi ấy là y như rằng liền bị bệnh ngay lập tức, nhưng cái đó cũng phải gọi là may mắn chứ nhỉ? Thử nghĩ xem bị bệnh liệt giường như thế này trong khi còn đang đi học không phải tôi sẽ phải nghỉ học ở nhà dưỡng bệnh hay sao?
Có cái là, cứ như cả một năm qua chất độc đều tụ lại trong người đợi đến bây giờ mới bùng phát vậy. Bệnh một cái là làm tôi đến chết dở sống dở, ngủ cũng không yên cứ mê man mãi.
Ba mẹ tôi rất bận, sáng sớm mẹ làm cho tôi một nồi cháo to, mua cho tôi gói thuốc uống trong ngày liền biệt tích đến xế chiều. Tôi cũng không muốn làm phiền lão anh, còn có chưa đến một tháng nữa là đã thi, tuy rằng khi tôi bệnh thì ổng đã ngừng đến lớp học thêm và ở nhà ôn bài cùng với chăm sóc cho tôi.
Bệnh nặng thì nặng, ốm một đợt héo queo héo quắt như thế rốt cuộc cũng hết. Tôi lại lăn vào đống chăn gối tiếp tục công cuộc cày phim các thứ. Có nhớ, lúc tôi xem Một lít nước mắt, người ta nói phim rất buồn, tôi tự thấy tâm hồn mình rất nhạy cảm nên can đảm lắm mới dám xem. Ai ngờ xem cả gần hết mà chỉ thấy buồn chứ không hề rơi một giọt nước mắt, cứ tưởng rằng không lẽ tôi bị vô cảm mất rồi? Cho đến khi xem đến tập tám thì ôi thôi nói tôi khóc một lít có khi còn thấy ít.
Nói thật chứ, nếu là ở mảng Khoa học viễn tưởng tôi khuyên bạn nên xem Harry Potter, không xem chính là một nỗi mất mát to lớn. Còn nếu là ở mảng cảm động thiết nghĩ nên xem Một lít nước mắt với chú chó Hachiko, đảm bảo khóc không biết trời trăng mây đất gì cho xem. Với cả nếu là muốn xem Anime ngắn thì theo cá nhân tôi vẫn là Your Name, tôi xem rất nhiều phim, nhưng chắc là vì tâm hồn vốn dĩ dễ xao động bởi mấy chuyện tình cảm nên Your Name đem lại cho tôi một cảm giác rất tuyệt vời.
Tôi nói rồi đấy, nói cho bạn nghe và cũng như đang tự ghi lại suy nghĩ của bản thân, mấy bộ phim bên trên đều rất tuyệt, có thời gian cứ thử xem đi, nhất định rất đáng thời giờ.
Ở chỗ tôi vừa mới mở một rạp chiếu phim, cái tỉnh lẻ nằm tận cuối trời tổ quốc này đến cái siêu thị cũng bé tí ti nay được thi công lại thành một trung tâm thương mại rõ to rõ lớn. Tôi rất thích rạp phim nhưng chưa có cơ hội đi xem, lần nào lên Facebook bảng tin cũng ngập tràn những hình ảnh check in của lũ bạn. Thế rồi đùng một cái, trưa hôm đó điện thoại gọi con Lợn hẹn chiều đi xem phim, hai đứa vẫn chưa lên kế hoạch gì sất, đến phim còn không biết phim nào hay, thích thì đi thôi.
Hôm đó tôi với nó làm sao lại đến nơi cùng lúc, tôi mua vé còn nó mua bắp, mua xong lại chia tiền ra. Vào đến rạp rồi mới cảm thấy háo hức rõ rệt, may sao phim rất hay, âm thanh sống động, ghế ngồi cũng rất êm. Từ khi đó tôi chính thức phải lòng rạp phim.
Hè thì hè cũng không phải chỉ có ăn với chơi mãi, trong năm qua tự thấy lực học mình đang đi xuống rõ rệt, tôi là nên nhân ba tháng nghỉ hè này mà bồi dưỡng lại, để còn kịp chuẩn bị cho năm 11 sắp tới.
Tôi đăng ký một khóa học combo ba môn trên mạng, lập một thời gian biểu cố học theo nó, rốt cuộc được một tuần thì chán lại quay về với học theo cảm tính. Hôm nay có cảm hứng với môn nào thì học môn đó, thấy mình chả có quyết tâm cái gì sất. Ngay cả việc uncrush cũng không có quyết tâm nữa.
Mà nhắc đến rồi thì thôi nói luôn, từ buổi chiều hôm đó tới bây giờ đã là tháng bảy, gần hai tháng rồi và tôi như mất liên lạc với hắn luôn. Facebook không hoạt động, cũng không còn thấy hắn đi tập võ như thường lệ.
Cái thành phố bé tẹo, nhà cũng ở gần nhau, đi đâu chắc chắn sẽ trên cùng một con đường... cớ sao, lâu như thế tôi vẫn chưa gặp lại cậu?
Tôi nói tôi rất bận, vừa nghỉ học đã bệnh, hết bệnh rồi lại đâm đầu vào cày phim, đi chơi lượn phố với lũ bạn sau đó còn phải chăm chỉ lập một thời gian biểu học tập. Bận rộn như thế, thời gian đâu mà còn tâm trạng nghĩ đến chuyện gì khác? Chỉ là, đôi lúc vẫn không tránh khỏi cảm giác trống rỗng.
Chiều hôm đó, rốt cuộc cậu muốn nói gì?
- --
Kì thi Đại Học rốt cuộc cũng đến, ba mẹ tôi đều sắp xếp công việc làm tại nhà nhằm tạo không khí quan tâm ấm cúng cho anh Hai. Ổng càng tới ngày thi thấy ổng càng phờ phạc, tuy vậy cái mồm trêu tôi là vẫn hoạt động liên hồi.
Ngày thi tới, mẹ từ sớm đã chuẩn bị đủ món làm từ đậu cho lão anh, sữa đậu đến xôi đậu. Hôm nào cũng như thế đến nổi mà mẹ chỉ vừa quay đi ổng đã quay qua hối lộ tôi ăn giúp.
Cái đống đồ ăn bằng đậu này vốn dĩ là mê tín, ăn rồi đường ruột không tốt có mà đau bụng chứ đùa. Tôi vì thế nên cũng tự nguyện ăn giúp ổng mà không có một chút yêu cầu nào.
Ngày thi cuối cùng, tôi vì dậy sớm nên xung phong đi rướt lão anh, mẹ tôi ở nhà chuẩn bị đồ ăn cúng tổ tiên, ba tôi vẫn là đi làm như mọi khi.
Tôi đứng bên ngoài, thấp thỏm lo âu ngóng vào trong, trống vừa đánh, lúc sau lão anh cũng đi ra. Gương mặt rạng rỡ báo hiệu ổng thi rất tốt, tôi cũng vì thế mà vui vẻ.
Trên đường về nhà, tôi hỏi anh tôi một điều tôi rất thắc mắc, nhưng đợi đến khi tự tôi trả lời thì lại quá lâu.
- Oppa, em đọc trên mạng thấy người ta nói khi đi thi Đại Học, lúc tiếng trống cuối cùng vang lên thì trong lòng liền trống rỗng bồi hồi rồi một chút mất mát. Anh thấy sao?
- Mày đọc xàm đọc xí, trống vừa đánh là tao mừng muốn sấp mặt.
- ...
Có lẽ là... tự tôi giải đáp sẽ hay hơn.
Kì thi kết thúc rồi thì tháng ngày ăn chơi của lão anh cũng rộng mở. Thích thức đến mấy giờ thì thức, dậy lúc mấy giờ thì dậy, muốn đi đâu cũng không bị cấm cản. Tôi nhìn ổng thoải mái như thế đâm ra hơi thèm, nhưng thôi cấp ba rất ngắn, thoắt cái đã hết nên thay vì cứ ngóng chờ một điểm đích thì thay vào đó cứ vô tư nô đùa trải nghiệm cuộc sống tươi đẹp đi. Đời người có mấy lần được sống trọn như thế đâu!
Thi xong được nửa tháng thì đã có kết quả, lão anh đậu vào trường Bách Khoa ở Thành Phố Hồ Chí Minh. Ba mẹ tôi lại chạy đôn chạy đáo đưa ổng lên Thành Phố đăng ký nhập học rồi làm thủ tục nhận phòng ký túc xá các thứ.
Đến giữa tháng tám thì lão anh phải đi.
Tối hôm đó tôi xách gối qua phòng ổng mè nheo đòi ngủ chung, may sao cũng chẳng bị ai cấm cả.
- Oppa mở điều hòa giảm một tẹo, 15 độ thôi.
- Mày là người hay quái vậy? 15 độ có mà chết cóng à?
- Có nhiêu đó ăn thua gì.
Cãi qua cãi lại có việc đó đã đến nửa đêm, qua mẹ giấc ngủ nên tôi cũng không còn tâm trạng. Ổng thi xong thì phởn lắm, không ngủ được thì giật đầu tôi dậy xem phim ma cùng ổng.
Tôi là đứa con gái nói yếu đuối cũng không hẳn mà mạnh mẽ cũng không đúng, tôi chẳng sợ con gì ngoài con ma cả dù cho sống trên đời mười sáu năm chưa biết con ma nó như thế nào. Tôi không sợ rắn, không sợ quỷ dữ, không sợ mấy bộ phim hành động chém đứt đầu máu me bê bết, tôi chỉ sợ ma. Từ lúc mới sinh ra đã bị lão anh hù cho một trận khóc oe oe cả đêm, đến khi biết nhận thức được một chút cũng bị ổng hù đến chạy sấp mặt té gãy chân nên từ lâu trong tiềm thức tôi đã định hình con ma là loài sinh vật đáng sợ nhất trên cõi đời này.
Rốt cuộc vì tôi la kinh quá nên hai anh em lại chuyển qua xem hoạt hình. Xem được hai bộ phim thì lăn ra ngủ đến sáng.
Hôm sau, tôi vừa dậy đã không thấy ổng đâu, xuống nhà lại bắt gặp ổng đang xem phim, rất thản nhiên xua tay bảo tôi lên phòng chuẩn bị đi ăn sáng. Cả ngày hôm đó tôi với ổng hết đi ăn lại đi chơi, xem phim ăn mì cay rồi vào công viên chụp hình, thoắt cái hết một ngày.
Tối đó cả nhà đang quây quần xem hài thì xe tới rướt, ổng tươi cười chào cả nhà rồi xách vali lên xe đi mất. Tôi không khóc, tâm trạng cũng não nề buồn bã ngóng theo chiếc xe đã lê bánh đi từ vài phút trước.
Thế là từ đây sẽ không có ai trêu chọc tôi nữa, không có ai mắng tôi ngu ngốc vì không biết làm bài tập Toán, không có ai dọn cơm rồi lại thản nhiên chẳng chờ tôi ăn cùng, không có ai tranh nhà vệ sinh cùng tôi, cũng không có ai chở tôi đi học hằng ngày nữa. Bữa sáng sẽ không có lão anh mua giúp rồi giấu đưa đến lớp, khi xem phim cũng chẳng còn ai khao tôi vô điều kiện, đi đâu cũng chỉ là tự lực bản thân...
Tôi nhớ về mùa hè năm tôi lên lớp ba, còn lão anh lại học lớp năm rồi. Hôm đó tôi với ổng tranh nhau cái võng nhỏ, anh ôm tôi vào lòng rất cưng chiều sau đó cùng xem Sakura.
- Nếu mai mốt không có Syaoran xuất hiện thì tao sẽ là Toya ở bên mày, còn không thì cứ quan tâm mày lặng lẽ như Toya với Sakura vậy đó! Riêng tao thấy Toya còn ngầu hơn Syaoran nhiều.
Đó là lời nói vu vơ của một cậu nhóc 12 tuổi.
Anh đi mất rồi, nói thật chứ, học hành cho thật giỏi, em cũng sẽ học cho thật giỏi, lên với anh rồi sẽ được anh bảo vệ thôi đúng không?
Tự dưng lại nhớ ổng khủng khiếp cơ ý! Nói vậy chứ đừng có nói cho ổng biết, ổng biết rồi lại bảo tôi sến, tránh tôi như tránh tà thì tội cho tôi lắm!
- --
Dạo đây tôi hay bị mất ngủ, chắc là vì ăn chơi nhiều quá nên đồng hồ sinh học cứ quay cuồng không kịp thích ứng. Đến khi vừa nhập học là y như rằng mệt mỏi hóa ngủ ngon ngay.
Ngày nhập học đến rất gần rồi, tôi cũng theo đó mà háo hức không thôi. Lần này lạ thay chẳng sợ đống bài tập nữa, thay vào đó tôi có phần hào hứng trông đợi vào một năm học đầy sôi nổi.
Trên bảng tin là vô số những bài viết của tụi bạn, đa phần là đoán giáo viên chủ nhiệm là ai. Tôi ngồi ngẫm nghĩ cũng không thể biết, làm sao lại vớ ngay được một bình luận của con nào đó, nói năm nay lớp tôi chết chắc rồi, chủ nhiệm ngay cô khó nhất trường. Nghe đâu môn Văn còn là Tiểu Thanh dạy bọn tôi năm ngoái, vì cô dạy mà cả lớp đứa nào cũng liệt Văn cả. Tôi còn đang định phấn đấu năm 11 này sẽ được học sinh giỏi cơ mà.
Group lớp có thông báo, Tú vừa share một bài viết từ Confessions trường, nội dung chủ yếu là sáng ngày 16/08 có buổi nhận lớp, khi đi mặc đồ lịch sự.
Cả lớp tôi vote mặc áo lớp, áo lớp có hai kiểu áo hồng với áo chuối hawaii, số vote áo chuối thắng nên cả bọn cũng tán thành.
Jenny Tran đã đổi tên của nhóm "10C3-Chuyên Phan Ngọc Hiển-K25" thành "11C3-Chuyên Phan Ngọc Hiển-K25"
"** mẹ 11 rồi bây ơi!"
Tôi đọc phần bình luận của Uyển Nhi bên dưới, trong lòng đột nhiên lại bồi hồi.
Nhanh thật đấy! Lớp 11 rồi, thế là lại đang chập chững bước qua chặng đường hai phần ba Thanh Xuân.
- --
Hôm nay Việt Nam đã chiến thắng trong lòng hàng triệu người dân Việt Nam.❤ Các anh đã vất vả rồi❤🇻🇳
- --
Cà Mau, 27/01/2018, 10:45 p.m
Ngoc_vi